Sân bóng rổ ồn ào huyên náo, quần chúng ngồi khắp bốn phía hoàn toàn bao kín làm tâm tình người ta kích động, một khung cảnh chưa bao giờ có, như một trận thi đấu thời La Mã cổ đại.
Trong đời sống sinh hoạt nơi thâm sơn khô khan, trận tranh giải quán quân bóng rổ liên ngành là việc trọng đại có mức độ hạng nhất hàng năm.
Giữa biển người, chỉ có một người nghĩ mãi chẳng hiểu chuyện gì, đồng thời oán giận liên tục.
“Vì sao tôi phải đứng ở chỗ này cùng cổ vũ với các cậu?” Chúc Tử Lộ cầm tấm biển cổ vũ cực lớn bị ép giữ trên tay, người ta là cầm để khua khua cổ vũ, cậu là cầm để che nắng.
“Nói nhảm! Cậu là lớp phó! Lớp trưởng ở dưới kia chơi bóng, cậu đương nhiên phải ở chỗ này cổ vũ thôi!” Đại Trì quay đầu nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Bambi nói, rồi lại cùng Tiểu Quất cầm gậy cổ vũ đặc chế cuồng nhiệt múa may hoan hô.
“Thế nhưng vì sao tôi phải nâng cái thứ nặng thế này?” Chúc Tử Lộ nhìn bạn học nếu không phải cầm vải thì chính là cầm gậy cổ vũ chế tạo âm thanh, chỉ có mình cậu cầm một cái bảng gỗ lớn phía dưới có cây gỗ chống đỡ, nặng chết đi được…Thắt lưng cũng thật mỏi…Tôi là người đang bị thương nha ~ cư nhiên dám đối xử với tôi như vậy!
“Bởi vì cậu là lớp phó, lớp trưởng không có thì cậu phải đại diện cho chúng ta thôi ~” Tiểu Quất thân thiết nói rõ ràng xong xuôi, tiếp tục vung gậy trên tay, rướn cổ họng lớn tiếng hoan hô.
Nhìn trận bóng…Quả nhiên là hoạt động có thể dẫn ra bản sắc nam nhi, làm nhiệt huyết sôi trào!
“Vấn đề là…bảng của tôi là hình trái tim, mặt trên còn viết [Thiệu Thiệu tôi yêu cậu] nữa…” Đây mới là trọng điểm làm Chúc Tử Lộ không tình nguyện, bảo cậu một nam sinh cầm bảng thì cũng thôi đi, làm gì mà phải cầm một cái bảng hình trái tim màu hồng phấn, viền ngoài còn quấn một vòng tua rua cũng màu hồng phấn, mặt trên chữ sáng choang còn có thể phản quang, quả thực hệt như nữ sinh đi xem thần tượng biểu diễn.
Cực kỳ mất mặt nha…Hệ điện cơ đối thủ ở bên cạnh cũng đang nhìn cậu nữa… (=. = ” )
Tôi vì sao lại phải nâng cái thứ này a? Tôi rõ ràng còn đang cãi nhau với đồ đầu heo Lạc Thiệu Dã đó! Vì sao vì sao? Vì sao lại bảo tôi cầm loại bảng mất mặt như thế này!
“Lạc Thiệu ~ Bambi nói cậu ấy yêu cậu! Bảo cậu nỗ lực lên a ~ ~ ~” Lời oán giận của Chúc Tử Lộ bị Đại Trì cắt câu lấy nghĩa phát ra ngoài, chỉ thấy cậu ta hai tay khom bên miệng làm khuếch đại âm thanh, đan điền phát ra tiếng, toàn bộ sân bóng đều được bao trùm trong hiệu ứng âm thanh đặc sắc.
“Oa oa oa ~~~~~! ! ! Thiệu Thiệu, Thiệu Thiệu tôi yêu cậu! Chiến đấu anh dũng nắm lấy quán quân ~” Đội cổ động viên cấp tốc lôi Chúc Tử Lộ ra rồi đứng đằng sau hỗ trợ hoan hô.
“A a a! Buông ra ~ tôi không có nói loại lời đó! Mẹ nó! Tôi không muốn cầm cái này nữa! A a!” Chúc Tử Lộ bị lôi ra ngoài giống như chúa Jesus chịu khổ trên thập giá, mặc kệ giãy dụa như thế nào, ánh mắt nóng bỏng của mọi người vẫn từ bốn phía nhắm thẳng cậu mà bắn đến.
“Oa oa oa ~ ~ ~” toàn bộ sân bóng đều sôi trào, bầu không khí đột ngột nhào lên điểm cao nhất, gợn sóng thật lớn, Chúc Tử Lộ bị người kéo chạy khắp sân bóng cũng theo đó mà cuộn sóng phập phồng.
“Này… Cậu bên điện cơ, giúp ngành quảng cáo hoan hô cái P a?”
“A? Xin lỗi, tôi kìm lòng không được…”
Giữa sân thậm chí còn truyền ra đoạn đối thoại như vậy, có thể thấy được từ nay hội viên của 832Yale sẽ không phân biệt học viện khoa ngành, nam nữ già trẻ toàn bộ trường đều sẽ tham gia toàn dân vận động.
“A a! Buông! Tôi muốn về ký túc xá!” Mất mặt muốn chết! Chúc Tử Lộ hận không thể nhào về ký túc xá, dùng chăn bông cuộn kín mình lại trốn luôn.
“Không được! Cậu không có mặt sẽ hại Lạc Thiệu không có tâm tình chơi bóng!” Không hiểu nổi mọi người vì sao lại có loại quan niệm lệch lạc này, nói chung, Chúc Tử Lộ kháng nghị vô hiệu, bị đặt ở hàng đầu làm vật biểu tượng.
“Oh yeah!” Trên sân lại một trận hoan hô, Lạc Thiệu Dã được đồng đội hỗ trợ, một động tác giả cực đẹp trai ném trúng giỏ.
“Hừ.” Chúc Tử Lộ khinh thường hừ lạnh, ném vào giỏ thì rất giỏi sao? Phiền muốn chết…Tôi vì sao lại phải ở chỗ này cổ vũ cho cái tên kia? Tôi cùng hắn lại không liên quan…
“Bambi ~ Anh Lạc thật đỉnh! Ngành chúng ta đã liên tục hai năm thua điện cơ! Xem ra năm nay chúng ta nhất định có thể giật chết hết bầy người máy đó! Quán quân là của chúng ta! Nỗ lực lên ~ các học đệ!” Học trưởng phụ trách bóng rổ của ngành kích động nắm vai Chúc Tử Lộ lay lia lịa.
“Ôi, ôi! Học trưởng…Buông, em chóng mặt quá!” Chúc Tử Lộ thật sự X muốn khóc! Cậu cùng Lạc Thiệu Dã thực sự không liên quan! Vì sao mỗi người đều xem bọn họ như trẻ sinh đôi dính liền vậy?
Hừ! Dù cho giữa cậu và Lạc Thiệu Dã thực sự có cái gì…thì đó tuyệt đối là có – thù!
Nghĩ tới đây, Chúc Tử Lộ chuyển mắt nhìn Lạc Thiệu Dã, hung hăng nheo lại, nhìn Lạc Thiệu Dã đứng ở đường ném phạt ném bóng vào rổ, bắt đầu phát ra sóng điện oán niệm – ném không vào ném không vào ném không vào…
Bộp! Trái bóng nhìn như muốn vào giỏ cư nhiên lại ương ngạnh bắn ra ngoài, dẫn đến một trận thở dài thất vọng.
[Oa…Chuẩn như vậy, lẽ nào ta có siêu năng lực?] Chúc Tử Lộ thấy thế nhịn không được ở trong lòng thầm nghĩ, cậu thật sự là quá lợi hại, nói không vào là sẽ không vào.
“Ai nha ai nha! Ném không vào ném không vào ! Dương Quang điện cơ ~ mới là đệ nhất ~” Đội cổ động viên điện cơ bên cạnh lập tức vui mừng nhảy đá chân, cùng hô khẩu hiệu cổ vũ.
Bùm! Trong nháy mắt, que diêm trong lòng Chúc Tử Lộ đã bị cuồng vọng của đám điện cơ khiêu khích châm lên.
Mẹ nó! Tôi vừa rồi làm gì vậy? Cư nhiên kéo chân sau người một nhà. Sao lại có thể không vào! Thua cái đám điện cơ chết tiệt này! Nói giỡn gì vậy! Dương Quang quảng cáo chúng ta mới là đệ nhất!
“Lạc Thiệu Dã – cậu con mẹ nó không thắng thì đừng mơ quay về phòng ngủ nữa!” Chúc Tử Lộ một chộp đoạt lấy loa học trưởng bên cạnh đang cầm, nhắm cái thứ khuếch đại âm thanh đó rống to.
“Oa oa ~ ~ ~” Quần chúng luôn ham giúp vui vì hành động cổ vũ bằng cách cầu yêu công khai của Chúc Tử Lộ mà sôi trào.
Xin tham khảo công thức dưới đây:
Không thắng = không thể về phòng ngủ, vậy thắng sẽ = …
Hắc hắc hắc ~ Đừng có nói với đây là đằng ấy quá ngây thơ xem không hiểu nha… (—/// 口 ///—)
Vèo – Lạc Thiệu Dã ném một đường rất đẹp, được thêm một điểm.
Chỉ thấy cậu ta ném xong lập tức quay phắt người lui về phòng ngự, ánh mắt lại không biết là hữu tình hay vô ý, nhắm hướng Chúc Tử Lộ liếc một cái.
“Hura ~~ Anh Lạc quá đẹp trai! Dương Quang quảng cáo vô địch!” Tiểu đội buôn chuyện ngành quảng cáo nhanh chóng xếp thành đội hình, múa bóng vải trong suốt nhiều màu hoan hô, thậm chí xếp thành hình tháp, phân cao thấp cùng đội cổ động viên điện cơ.
Trong nháy mắt, mặc kệ là trong trận hay là ngoài trận, toàn bộ quần chúng đều xúc động phẫn nộ, dâng trào sục sôi.
Huýt – tiếng còi vang lên, mọi người nhìn trái bóng xoay tròn giữa không trung, nín thở.
Xoay xoay xoay – quả bóng xoay a xoay trên vành rổ, không biết cuối cùng sẽ rơi về hướng nào.
Mọi người nín thở ngưng thần, đợi tuyên án thắng bại cuối cùng.
Bộp!
“Oa oa oa! Thắng! Thắng!”
Mọi người ngốc lăng một giây, lập tức phản ứng trở lại, nhảy nhót ôm nhau hoan hô, đội bóng thậm chí còn xông lên ôm lấy các đồng đội trên sân.
Chúc Tử Lộ không hiểu sao lại bị kẹp ở giữa, chờ đến lúc cậu phát hiện ra thì bản thân đã bị Lạc Thiệu Dã ôm vào trong ngực.
Kỳ quái…Cậu vừa rồi sao lại cảm thấy hình như có người nhấc mình lên, xong rồi nhét vào trong tay Lạc Thiệu Dã a? Là ảo giác sao? (— 口 —)
“Lộ Lộ! Chúng ta thắng! Thắng!” Chẳng qua Lạc Thiệu Dã đang rất hài lòng, hiển nhiên không phát hiện bất luận cái gì không hợp lý, hưng phấn mà ôm Chúc Tử Lộ xoay quanh, vui sướng la hét.
“Lạc Thiệu Dã, quen biết cậu đến bây giờ mới thấy cậu con mẹ nó ngày hôm nay rất đẹp trai!” Chúc Tử Lộ cực kỳ hài lòng, thoáng cái vứt bỏ cả thù riêng lẫn nghi hoặc, mở rộng tay ôm lấy Lạc Thiệu Dã, xoa đầu cậu ta cười.
“Ha ha…Ha ha ha…” Hai người ôm nhau vui sướng cười to.
“Lộ Lộ, ngày hôm qua thật xin lỗi ~ thắt lưng cậu đỡ hơn chút nào chưa?” Lạc Thiệu Dã cũng đang vui vẻ, hai tay ôm thắt lưng Chúc Tử Lộ, đột nhiên nhớ ra mình hôm qua mới bóp bị thương người ta, hổ thẹn xin lỗi.
“Không có việc gì nữa! Lạc Thiệu Dã ~ cậu thực sự là rất đẹp trai! Có đến gần nửa là cậu ném vào!” Chúc Tử Lộ lắc đầu, nhớ tới mấy cú ném then chốt của Lạc Thiệu Dã, mắt cười đến nheo thành một đường.
“Bởi vì có người nói không thắng sẽ không thể về ngủ a ~” Lạc Thiệu Dã nhếch khóe môi thật cao, biểu tình mang chút kiêu ngạo và dương cuồng, có một cỗ mị lực mê người nói không nên lời.
Lúc này, trong mắt mọi người ở đây, tiêu điểm đều đặt ở cặp tình nhân bé bỏng đang ôm nhau ‘hỗ tố chung tình’ giữa sân.
Hôn đi ~ hôn đi! Thời cơ chín muồi như vậy còn khách khí cái gì? Không nên do dự, hôn đi a…Đây là tiếng lòng của dân chúng. q (>////0////<) p “Huýt huýt – lễ trao giải còn chưa kết thúc, người không liên quan xin nhanh ra khỏi sân!” Tiếng còi đáng giận lúc này lại vang lên, phá nát mộng đẹp của mọi người. “Tôi chờ cậu về cùng ngủ ~ khụ ~ không phải…Tôi…tôi đi trước đây ~” Chúc Tử Lộ bị tiếng còi cùng giọng cảnh cáo nghiêm khắc làm hoảng sợ, hoang mang rối loạn đẩy Lạc Thiệu Dã, quay đầu chạy chậm về phía lối ra. Xấu hổ ~ ~ ~ Cậu vừa rồi rốt cuộc đang nói cái gì? Đều là do trọng tài! Hại cậu nói năng lộn xộn. p(>///////. ///////<)q Lạc Thiệu Dã nhìn Chúc Tử Lộ xấu hổ chạy đi, nụ cười trên mặt kìm không được mà mở ra, cái bóng lưng mảnh khảnh kia nhìn sao cũng thấy thật đáng yêu. “A!” Thấy Chúc Tử Lộ chạy ở đằng xa bỗng nhiên hụt chân, Lạc Thiệu Dã trong lòng nhéo lên một cái. “A…Cảm ơn…”Được người ôm ngang thân, Chúc Tử Lộ vừa ổn định thân mình, thuận tiện ngẩng đầu nhìn xem người cứu cậu là ai. “A…Thủ lĩnh quân địch.” Không sai, vừa nhìn thấy tướng mạo người ta, trong lòng Chúc Tử Lộ liền tự nhiên hiện ra bốn chữ này – đội trưởng đội bóng rổ ngành điện cơ = thủ lĩnh quân địch (— m —) 凸 Chính là cái tên này! Hại chúng ta thắng thật khổ cực! ┌(`▽′)┌ “Thủ lĩnh…quân địch…?”Thanh niên anh tuấn đang đỡ cánh tay Chúc Tử Lộ khẽ nâng hàng mày rất đẹp lên. . . . — oOo —