Đi theo Lâm Ngôn Hi vào phòng, Lâm Thần Hoan áy náy mở miệng nói lí nhí: “Ngôn Hi!”

Lâm Ngôn Hi tựa mình vào cửa sổ, nhìn tiết trời âm u lành lạnh bên ngoài, thời tiết hôm nay âm trầm giống như tâm trạng của cô lúc này, có rất nhiều chuyện không vui.

“Ngôn Hi, chị đừng im lặng như vậy, chị cứ mắng em đi! Em cũng muốn gọi điện báo cho chị chuyện cha mẹ sắp đến Đài Loan, nhưng cha cấm em không được nói gì cả, cha còn lấy tiền sinh hoạt ra uy hiếp em nữa, em không còn cách nào cả!”

Lâm Ngôn Hi quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Làm sao cha biết em sẽ gọi điện mật báo cho chị? Không phải chị đã nói với em là tuyệt đối không được để cha biết chuyện em tới Đài Loan sao? Cuối cùng thì thế nào đây?”

Lâm Thần Hoan ngượng ngùng cắn môi dưới, vô tội nói: “Còn không phải tại tên nhóc thối tha Lâm Duy Giới hại sao! Mấy ngày trước nó lục lọi vé máy bay của em, phát hiện em lén tới Đài Loan liền chạy đi tố cáo với cha, nên em không còn cách nào khác là dẫn cha tới đây.” Nói đến cậu em trai duy nhất của mình, cô liền nổi giận nguyền rủa trong lòng, tên nhóc đó lúc nào cũng chỉ thích lục lọi ngăn kéo của cô, giống như trong đó có cái gì cực kỳ bí mật không thể cho ai biết vậy, thằng nhóc chết tiệt, tên thối tha khốn kiếp!

Lâm Ngôn Hi thở dài: “Thôi, không trách em.” Nói đi cũng phải nói lại, là cô quá ngây thơ, cho rằng cha sẽ tôn trọng quyết định mình mà bỏ qua hôn sự này, mặc dù phụ nữ không tránh được chuyện giằng co cãi cọ, nhưng cô luôn làm chủ được mình, giống như khi đó cô quyết định tới Đài Loan lập nghiệp, cho dù cha tức giận muốn chết nhưng cũng không kiên quyết ngăn cản cô, không ngờ rằng….

Mặc dù Ngôn Hi không trách mình, trong lòng Lâm Thần Hoan vẫn còn cảm thấy áy náy không yên, “Ngôn Hi, thật xin lỗi! Thực lòng em không nghĩ mọi chuyện đến mức này, em tưởng chị sẽ ở bên ngoài nghỉ ngơi lâu một chút, nhưng mà cha tới Đài Loan cũng không ở lại lâu được, đến lúc đó không ai bắt chị đi xem mặt, cũng không thể làm gì được. Em và cha mẹ mới đến đây hôm qua, hôm nay chị đã về.”

“Em không cần nói gì cả, có lẽ là ý trời!” Giọng Ngôn Hi có vẻ buồn bã.

“Ngôn Hi, chị đừng nản chí, cha cũng không nói chị nhất định phải gả cho Tổng giám đốc Tập đoàn Đế gì gì đó mà, không phải sao?”

“Thật không?” Cha không phải là người nói một làm hai, trước khi làm gì luôn suy tính rất kĩ càng, cha nói vậy nghĩa là hôn sự này đã được định sẵn rồi, chưa biết chừng bây giờ chỉ chờ hai người gặp nhau là có thể định ngày cưới.

Nghe giọng điệu hoài nghi, chán nản của Ngôn Hi, Lâm Thần Hoan vốn là muốn giúp cô bớt buồn rầu ai ngờ chút động lực của cô cũng hóa thành không. Thật ra cô cũng cho rằng hôn sự này đã được định sẵn, bằng không thì sao cha lại đích thân tới Đài Loan thúc ép? Chỉ là nghe Ngôn Hi nói giọng ủ rũ như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy, nếu lúc trước cô can đảm hơn một chút, lén báo tin cho Ngôn Hi để cô tránh đi xa thì bây giờ đã không bị giam ở đây rồi.

“Ngôn Hi, hay là chị trốn đi, đi đâu đó nửa năm một năm rồi trở về, tốt nhất là trở về lúc con cháu đầy đàn, làm cha tức chết thì càng tốt.” Lâm Thần Hoan trẻ con kích động nói.

Lâm Ngôn Hi không nhịn được khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái: “Thần Hoan, một năm nửa năm làm sao mà con cháu đầy đàn được?”

“Cũng đúng!” Lâm Thần Hoan vuốt vuốt mái tóc, ngượng ngùng cười cười.

“Nhưng mà em nói cũng không sai, có lẽ chị nên chạy trốn, đợi đến khi con cháu đầy đàn rồi trở về”, Lâm Ngôn Hi nửa đùa nửa thật nói, “Có điều muốn Rober canh cửa ngoài kia bỏ đi, e rằng không phải chuyện dễ dàng.”

“Nói khó cũng không khó, không phải tục ngữ nói ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ sao? Rober dáng dấp to cao lực lưỡng như vậy, em nghĩ chỗ này của hắn,” Thần Hoan chỉ vào đầu mình phấn khích cười nói, “Nhất định không ra gì rồi.”

Lâm Ngôn Hi lắc đầu cười khổ một tiếng, “Em ở cùng Rober lâu như vậy mà không biết một tí gì về con người này cả.”

“Chị nói vậy có ý gì?”

“Rober là người rất thông minh cơ trí, làm việc cẩn thận, nếu em không có bản lĩnh thăng thiên hay độn thổ thì đừng ở trước mặt anh ta mà múa rìu qua mắt thợ.”

“Anh ta thật sự tài giỏi như vậy sao?” Lâm Thần Hoan nhăn mặt làm bộ không tin.

“Khả năng quan sát của em còn phải học hỏi thêm nhiều.” Ngoại trừ nói những lời này, Ngôn Hi chẳng biết nói gì hơn với cô em gái ngây thơ của mình cả.

Được rồi! Coi như cô sơ ý đi, nhưng…… Lâm Thần Hoan vẫn không cam tâm, nói: “Em không tin anh ta có bản lĩnh lợi hại như vậy, hai chúng ta mà không đối phó được anh ta sao?”

“Chuyện đó nói sau đi!” Lâm Ngôn Hi đi tới bên giường mở hành lý ra, “Em ra ngoài trước đi, chị dọn dẹp đồ đạc một chút đã.”

Lâm Thần Hoan gật đầu một cái rồi bước ra khỏi phòng, để lại một mình Lâm Ngôn Hi ngồi sắp xếp lại hành lý, yên lặng trầm tư suy nghĩ.

Không biết tại sao, nhưng lúc này cô lại cảm thấy rất nhớ Tề Hàn Tinh, giá mà cô giống cái tính bừng bừng tức giận của anh, có lẽ cô cũng không cảm thấy lực bất tòng tâm như bây giờ, phải lấy lại tinh thần nghĩ cách giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.

Thả bộ quần áo trên tay xuống, Lâm Ngôn Hi lại đi về phía cửa sổ, toàn thân vô lực dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn về khoảng không gian vô định, nghĩ tới Tề Hàn Tinh bây giờ đang ở một nơi khác….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Rầm!” Tề Hàn Tinh lảo đảo, cả người ngã xuống sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo.

“Shit!” Anh giãy giụa bò dậy, cẩn thận từng li từng tí lần mò trong đêm tối, tìm được công tắc điện trên vách tường, dùng sức ấn một cái, cả căn phòng sáng lên.

Nhìn giầy dép, tạp chí, và đủ những thứ đồ linh tinh vứt ngổn ngang lộn xộn trên sàn nhà, thật là thê thảm đến không muốn nhìn, Tề Hàn Tinh không nhịn được mà nhíu mày.

Từ khi Lâm Ngôn Hi đi, ngày nghỉ của anh cũng kết thúc, lại bắt đầu chuỗi công việc bận rộn rối tinh rối mù, nhà anh lại trở lại như cũ-bừa bộn ngổn ngang như một cái chuồng heo, anh không có thời gian dọn dẹp, cũng không muốn dọn dẹp. Anh sợ mình sẽ sinh ra ảo giác, giống như lúc cô còn ở đây với anh, khiến lòng anh càng lúc càng không quên được cô.

Cô đi bao lâu rồi? Cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua, lâu đến mức khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu, thu âm bài hát không thuận lợi, bộ phận chế tác cũng điên mất rồi, anh phải nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Anh có nên đưa Lâm Ngôn Hi trở về không? Muốn, rất muốn, nhưng lấy lý do gì đây? Anh không biết, cũng mờ mịt không biết rốt cuộc anh muốn gì?

Haizzz! Tề Hàn Tinh nặng nề thở dài, đi tới ngồi xuống ghế salon, cái mông vừa đặt xuống ghế thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên bên tai.

“Ai vậy?” Miệng vẫn còn đang nói thì một nhóm người hùng hổ đi vào nhà mang theo tiếng bước chân bình bịch truyền tới.

Không tới một phút, một bọn Purple Tân Tránh, White Tập Diệu Doãn, Blue Mạnh Vĩ Giác, Yellow Đàm Diễm Văn đã đi tới trước mặt anh.

“Anh nói không sai mà, tên nhóc con này nhất định là quên rồi.” Tân Tránh liếc nhìn ba người kia nói, lại nhìn căn phòng hỗn loạn thầm kêu lên, trời ạ! Làm sao mà có người ở được trong ngôi nhà như thế này hả trời?

“Mấy người thật là phối hợp ăn ý quá, em vừa mới về nhà đã kéo cả bầy vào ăn hiếp em rồi.” Nhìn mấy anh em, tinh thần Tề Hàn Tinh dần trở lại.

“Red, em biết hôm nay là ngày gì không?” Không nhìn nổi căn phòng bừa bộn thêm được nữa, Đàm Diễm Văn đi thẳng vào vấn đề.

“Ngày gì?” Tề Hàn Tinh suy nghĩ một chút, nghịch ngợm trêu ghẹo nói: “Là ngày các anh đại giá quang lâm ghé thăm nhà em! Đáng tiếc Black không tới, nếu không thì hôm nay là ngày chúng ta đoàn tụ rồi.”

Tân Tránh lắc đầu thở dài, “Mọi người xem, đến giờ mà nó vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày.”

Cuối cùng cũng nhận thấy một tia kỳ quái, Tề Hàn Tinh chớp chớp mắt, nhìn đến trang phục của từng người, “Sao hôm nay ai cũng mặc âu phục thẳng nếp là thế, ăn mặc đẹp đi đâu vậy?”

“Thật em quên hôm nay là ngày gì rồi, thằng nhóc này!” Mạnh Vĩ Giác nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi, trí nhớ của tên nhóc này trước giờ rất tốt mà, phàm là những chuyện đã nói với nó, nó đều nhớ rất rõ. Đây đều là do bị phụ nữ huấn luyện mà thành, dù sao nó cũng qua lại cùng lúc với nhiều phụ nữ như vậy, trí nhớ không tốt thì rất dễ bị bại lộ.

Tai trái chưa nghe rõ sự tình thế nào thì tai phải lại nghe thêm một câu làm cho anh càng lúc càng lo lắng, Tề Hàn Tinh dứt khoát nói: “Mọi người mau nói cho em biết, rốt cuộc hôm nay là ngày gì?”

Không biết là cố ý trừng phạt, hay là vẫn muốn hành hạ Tề Hàn Tinh mà không ai ra mặt giải đáp thắc mắc của anh, chỉ nghe Tập Diệu Doãn lên tiếng nói: “Purple, không còn thời gian nữa, lôi nó lên lầu giải quyết nhanh lên.”

“Đúng rồi.” Tân Tránh kéo Tề Hàn Tinh giống như xách con gà đi lên lầu, mà suốt đường đi vẫn nghe anh lải nhải hỏi đi hỏi lại không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Không phải thằng nhóc kia bị người phụ nữ nào đá đấy chứ, làm cho đầu nó loạn luôn rồi à?” Mạnh Vĩ Giác nhíu mày suy đoán.

“Blue, đừng mang thằng nhóc đó gán cho hai chữ si tình, Red chỉ biết vứt bỏ người ta chứ không để ai vứt bỏ nó đâu. Nhưng mà anh lại nghe được một tin cực kỳ thú vị, nghe nhân viên chi nhánh của Thiên Mẫu nói, cuối tuần trước Red đưa một cô gái vào trong đó ăn cơm, còn là một mỹ nữ khí chất cổ điển vô cùng thanh nhã.” Đàm Diễm Văn kể lể.

Tới bây giờ, Red chưa bao giờ đưa bất kỳ người phụ nữ nào vào nhà hàng ăn cơm, nguyên nhân là gì, mọi người cũng không rõ, chỉ biết là Red sẽ không giới thiệu bậy bạ mấy cô gái đó cho anh em tốt bọn họ biết, như Red đã nói, những cô gái đó đối với anh chỉ như khách qua đường, bây giờ không phải lúc nhất thiết biết người quan trọng nhất trong cuộc đời Red là ai.

“Xem ra, không bao lâu nữa chúng ta sẽ được ăn tiệc mừng đám cưới của Red rồi!” Nhìn thấy Red định đi xuống, Mạnh Vĩ Giác lại thấy vui mừng, nhưng mà, vì thế tên kia mới không bao giờ làm tổn thương phụ nữ.

“Còn sớm quá đấy!” Tập Diệu Doãn nhìn nhận vấn đề kĩ lưỡng nói: “Thằng nhóc này coi bộ dạng thất thểu thế này, nhất định là tình cảm phát triển không thuận lợi rồi.”

“Nên có một người phụ nữ áp chế được nhuệ khí của nó.” Đàm Diễm Văn hài lòng nói.

“Các người đang nói xấu em đấy à?” Tề Hàn Tinh lao vào phòng khách như cơn lốc liền hỏi.

Tập Diệu Doãn nhìn Tề Hàn Tinh, làm mặt lạnh nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Em làm chuyện gì xấu à?”

“Em…. Dĩ nhiên là không rồi!” Nhìn đôi mắt sắc bén của Tập Diệu Doãn, Tề Hàn Tinh bất giác chột dạ.

“Thật sao?” Đàm Diễm Văn cười rất dịu dàng, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Tề Hàn Tinh.

“Hừm!” Tân Tránh cũng chầm chậm quay lại phòng khách, nhẹ nhàng khoác tay trái lên vai Tề Hàn Tinh, “Anh thấy em có tật giật mình nha!”

“Nhạt nhẽo.” Anh đã bị Lâm Ngôn Hi làm cho phiền lòng đến chết rồi, càng không muốn bị mấy anh em bọn họ có cơ hội cười nhạo anh chẳng ra gì, Tề Hàn Tinh xoay người đi ra ngoài, “Các anh còn không nhanh lên, quên hôm nay là ngày cưới của Black à?”

“Không tồi! Tên nhóc này cũng khôi phục trí nhớ nhanh thật, anh còn tưởng phải đợi đi đến nơi nó mới nhớ ra được chứ.” Đàm Diễm Văn cười nói.

“Sai rồi, là em nói cho nó biết đấy.” Tân Tránh không nhịn nổi nói: “Thằng nhóc đó ồn ào phiền chết được, toàn thân trần truồng vẫn bám lấy em dai như đỉa hỏi lia lịa không ngừng, chịu thua nó luôn.”

Nghĩ tới tình cảnh của Tân Tránh lúc ở trên lầu với Tề Hàn Tinh, mọi người bất giác không hẹn cùng cười ầm lên.

“Này! Rốt cuộc mọi người có đi không hả?” Tề Hàn Tinh sốt ruột ở bên ngoài lên tiếng thúc giục.

Mọi người nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng đi ra ngoài. Mặc dù trong lòng Lâm Ngôn Hi đã tính toán hết mọi chuyện, nhưng muốn bỏ chạy khỏi sự giám sát của hộ vệ Rober còn khó hơn lên trời, cùng lắm là quyết chiến một trận cho ra trò. Nhưng mà bất kể cô và Thần Hoan dở ba mươi sáu kế trước mặt anh ta cũng không có tác dụng gì, vẫn bị anh ta chặn lại, kế hoạch bỏ trốn liên tiếp phá sản.

Mỗi lần bày mưu là mỗi lần bị phát hiện, cô càng lúc càng cảm thấy bất lực. Nếu không phải cha có việc phải trở về Mỹ gấp, tạm thời gác lại chuyện hôn nhân này thì chắc cô cũng đồng ý đi xem mặt Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á rồi ngoan ngoãn đợi ngày xuất giá về nhà chồng.

Có lẽ cô nên nghe lời cha đồng ý gả cho Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Á, nhưng vừa nghĩ tới Tề Hàn Tinh, cô liền gạt đi những suy nghĩ đầu hàng trong lòng.

“Ngôn Hi, em nghĩ ra rồi!” Lâm Thần Hoan đột nhiên đứng dậy khỏi ghế salon, lớn tiếng kêu lên.

Đưa mắt từ ngoài cửa sổ âm u nhìn Thần Hoan, Lâm Ngôn Hi nhìn cô khó hiểu, “Em nghĩ ra cái gì?”

“Có phải cha nói là, chỉ cần Tổng giám đốc Tập đoàn Đế gì gì đó không để ý chị thì chị không cần gả cho anh ta phải không?”

“Đúng là cha có nói như vậy.”

“Vì vậy, chúng ta nên dựa vào đó mà xuống tay với cái tên Tổng giám đốc đó, để anh ta chủ động cự tuyệt hôn sự này, như thế thì chị không cần phải gả cho anh ta nữa!”

“Em có cách gì à?”

“Chuyện này.... Bây giờ thì không có, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau nghĩ cách, việc nhỏ như vậy không làm khó em được đâu.”

Lâm Ngôn Hi lắc đầu một cái, tỏ vẻ không mấy hứng thú nói: “Thôi, cần gì phải phiền phức như vậy.”

“Tuyệt đối không phiền phức đâu, chuyện này cứ để em lo, em nhất định sẽ làm cho tên Tổng giám đốc Tập đoàn đó phải cự tuyệt hôn sự này.” Lâm Thần Hoan vỗ ngực tự tin tuyên bố.

Khẽ nhíu mày, Lâm Ngôn Hi bất an nói: “Thần Hoan, em không được làm bừa.”

“Chị đừng lo, em sẽ không làm bừa đâu.”

Thật sao? Làm việc lúc nào cũng tùy tiện, không suy nghĩ kĩ càng, nhìn bộ dạng của Thần Hoan thế này mà còn đòi ra mặt giúp người chị như cô, bảo sao cô không lo lắng cho được?

“Thần Hoan, thôi đi, lỡ như mọi chuyện vỡ lở ra, để cha biết được thì em cũng không dễ chịu hơn chị đâu.”

“Em không ngu ngốc như thế đâu, lỡ như cha phát hiện ra thật, cùng lắm thì trở mặt với cha, có gì ghê gớm đâu.” Lâm Thần Hoan làm bộ hào hiệp trượng nghĩa, là cô có lỗi với Ngôn Hi, cho nên nhất định phải giúp cô ấy giải quyết chuyện hôn sự không mong muốn này.

“Thần Hoan, cảm ơn em, nhưng mà không cần phải phiền phức như vậy đâu, chị chỉ muốn bỏ đi khỏi đây là giải quyết được mọi chuyện rồi.”

“Chị không cần lo lắng chuyện này, em tự biết phải làm thế nào, chị phải biết điều này, nếu như chị thoát được rồi, cha nhất định sẽ tìm cách bắt chị về, cho nên tốt nhất chúng ta cùng nhau hợp tác hành động, chị đi chạy trốn, còn em nghĩ cách khiến tay Tổng giám đốc kia cự tuyệt hôn sự này.”

Kìm nén nỗi chán chường trong lòng, Lâm Ngôn Hi ủ rũ nói: “Rober canh phòng nghiêm ngặt như vậy thì chạy trốn thế nào?”

Lâm Thần Hoan đột nhiên cười rất hưng phấn, cô đắc ý ngẩng cao đầu nói: “Em lại đang nghĩ đến một cách có thể sử dụng được, nói không chừng có thể giúp chị chạy thoát khỏi giám sát viên Rober ngoài kia đấy.”

“Hả? Cách gì?”

“Chúng ta chơi trò hoán đổi, em cải trang thành chị....chị cải trang thành những người khác, sau đó thừa lúc ánh đèn ở nhà hàng tây mờ mờ ảo ảo, em ngăn Rober lại, chị mau chạy trốn đi.”

“Làm sao em cải trang thành chị được? Mặc dù chiều cao, vóc người của chúng ta không kém nhau bao nhiêu, nhưng một bên tóc dài, một bên tóc ngắn, nhìn liếc mắt cũng phát hiện ra điểm nghi vấn.”

“Cái này đơn giản thôi, em sẽ đi ra ngoài mua tóc giả rồi quay trở lại, chúng ta tách ra hành động, chỉ cần hẹn thời gian nhất định thay quần áo trong toa-lét, em biến thành chị, chị chỉ cần thay đổi trang phục, biến thành một vị khách nào đó trong nhà hàng là có thể quang minh chính đại đi qua ngay trước mặt Rober rồi.”

“Cứ cho là cách này thành công đi, nhưng đến lúc đó em ăn nói sao với cha?”

“Không có chuyện gì đâu, hổ dữ không ăn thịt con, cùng lắm thì cha mắng em một trận thôi, làm gì được em nào?”

Cũng đúng, dù tức giận thế nào cũng là con gái mình, Lâm Ngôn Hi tán đồng gật đầu một cái, “Cứ làm thế đi, nhưng mà chị nghĩ chúng ta nhất định phải bàn bạc cẩn thận hơn, ví dụ như thời gian, địa điểm, chị phải cải trang như thế nào, càng kỹ lưỡng càng tốt, nếu không để lộ ra sơ hở chỉ làm Rober càng đề cao cảnh giác.”

“Dĩ nhiên rồi! Quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta lập tức bàn kế hoạch.”

Lâm Thần Hoan cầm giấy bút ngồi xuống ghế sofa, bắt tay bàn bạc kế hoạch chạy trốn của Ngôn Hi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kể từ cái đêm bị ngã lăn quay ra sàn nhà, Tề Hàn Tinh không dám liều lĩnh xông thẳng vào nhà, dù gì thì nhà anh cũng bừa bộn chả khác gì bãi chiến trường, tốt nhất là anh nên an phận một chút, đợi bật đèn lên đã rồi bước vào phòng, như mọi ngày chào đón anh vẫn là phòng ốc dơ dáy bẩn thỉu, hiu quạnh lạnh lẽo thôi.

Nhưng tối nay, khi vừa bật đèn lên, hiện ra trước mắt anh là một khung cảnh quen thuộc, căn phòng không còn hỗn loạn như anh nghĩ, mà thật chỉnh tề ngăn nắp, trơn bóng sạch sẽ giống như khi Lâm Ngôn Hi còn ở đây.

Trái tim bất giác nhảy lên đập thình thịch liên hồi, chỉ sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo ảnh ngắn ngủi trong nỗi mong nhớ cháy bỏng của mình, Tề Hàn Tinh chớp chớp mắt, vậy mà mặc kệ anh chớp mắt bao nhiêu lần, sự thật vẫn tồn tại như cũ ngay trước mắt.

“Ngôn Hi!” Miệng nhẹ nhàng nỉ non gọi tên cô, Tề Hàn Tinh cảm giác nhịp tim mình càng lúc đập càng nhanh hơn, không kìm nén được nỗi kích động trong lòng, anh chạy như bay về phía cầu thang trên lầu.

“Tề ca!”

Một giọng nói lớn tiếng nhanh chóng làm bước chân của anh dừng lại, cũng phá hủy lòng hy vọng mãnh liệt của anh thành tro bụi.

Quay người lại, anh ủ rũ nhìn Lôi Hạnh Nhi không biết từ đâu chui ra, cô là con gái nuôi được Lôi Mạnh Thiên và Thích Tương Ninh nhận nuôi, cũng chính là em gái của Lôi Hạo.

“Có tật giật mình phải không?” Vẫn cho rằng trò đùa của mình đã thành công, Lôi Hạnh Nhi hoàn toàn không chú ý tới bộ dạng thất vọng của anh, cao hứng chạy tới trước mặt anh.

Gõ mạnh xuống đầu cô cái, Tề Hàn Tinh giả bộ tức giận trách móc: “Cái con bé này, làm anh cứ tưởng ăm trộm chứ!” Nếu anh bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, không bị tâm trạng vui sướng làm u mê chính bản thân mình. Anh nên sớm nghĩ ra không phải là Lâm Ngôn Hi mới phải, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ làm ra vẻ huyền bí mà tắt điện đi cả.

Làm mặt quỷ trêu tức anh, Lôi Hạnh Nhi không nhận sai làu bàu nói: “Đầu óc anh là bã đậu à, ăn trộm mà dọn dẹp lại phòng ốc cho anh sao?”

“Điều này cũng khó nói lắm!” Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lâm Ngôn Hi, cô nàng đã đi ăn trộm còn nán lại dọn dẹp bàn đọc sách của anh, Tề Hàn Tinh bất giác khẽ mỉm cười.

“Hừm! Anh cười thần thần bí bí như vậy có phải là có bí mật gì không thể cho ai biết phải không?” Đôi mắt nhanh như chớp theo dõi chuyển biến trên gương mặt anh, Lôi Hạnh Nhi giống như muốn mò ra tin tức gì kinh thiên động địa từ nụ cười khó hiểu của anh.

“Nhóc con!” Liếc nhìn cô một cái, Tề Hàn Tinh ngồi xuống ghế sofa.

“Nghe nói gần đây anh đang khốn khổ vì tình thì phải?” Lôi Hạnh Nhi ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn anh với vẻ tò mò cực độ, xem ra không moi được tin tức gì cô tuyệt đối không buông tha cho anh.

Tề Hàn Tinh chau mày, cố gắng không tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh nói: “Em nghe nhà báo nào phao tin vịt lung tung thế, sao anh không biết nhỉ?”

“Tân ca!”

Gõ mạnh lên đầu cô một cái nữa, Tề Hàn Tinh mắng: “Ngốc quá! Purple nói gì em cũng tin à?” Anh biết nhất định là cái tên Tân Tránh kia chạy đi tán dóc lung tung với Hạnh Nhi rồi, chắc hắn muốn tìm Yellow nhưng sợ ‘đánh rắn động cỏ’, mà mình thì sợ tò mò mang họa vào thân, lại không muốn bị mấy anh em xem thường, vì vậy giật dây cho cái con tiểu yêu tò mò lắm chuyện này, cho nó tới đây dò la tin tức đây mà!

“Tại sao lại không được tin?”

Bị cô hỏi ngược lại, Tề Hàn Tinh không biết phản ứng thế nào, cuối cùng không thể làm gì khác là giả bộ ngớ ngẩn để qua mắt cô mà nói: “Dù sao cũng không được tin, em không được đi theo anh hỏi linh tinh.”

“Có tật giật mình!” Lôi Hạnh Nhi bĩu môi, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, cô đâu phải là trẻ con lên ba khóc lóc đòi kẹo, tùy tiện nói một hai câu mà đuổi cô đi được chắc.

“Em đó, bớt xía vào chuyện của người khác đi, tự lo cho bản thân mình ấy. Nếu em còn không chuyên tâm học hành, anh dám đảm bảo sang năm em sẽ không lấy nổi tấm bằng đại học đâu.”

“Phì, phì, phì!” Lôi Hạnh Nhi trừng mắt to như quả chuông, nghiêm chỉnh kháng nghị: “Anh cứ nguyền rủa em đi, sang năm nhất định bổn tiểu thư sẽ lấy được tấm bằng đại học cho anh xem.”

“Mong là như vậy.” Đương nhiên Tề Hàn Tinh không tin cô làm được, bởi vì anh thừa biết, con bé này mặc dù thông minh, nhưng làm việc không đàng hoàng nghiêm chỉnh, lại lười biếng, vì vậy không nên xen vào việc của cô mà rước họa vào thân cũng chưa biết chừng. Cứ nhìn cái bộ dạng này của cô đi, người ta thì học đại học bốn năm, còn vị tiểu thư ra dáng thông minh tài giỏi này lại học y khoa phải mất những bảy năm, hiện tại cô cũng chỉ mới bước vào năm thứ năm, làm sao mà tốt nghiệp được?

Lôi Hạnh Nhi mất hứng, bĩu môi lên án nói: “Em dọn dẹp lại phòng ốc giúp anh, đã không cảm ơn em thì thôi, lại còn chế nhạo em, anh cũng chả kém em đâu!”

Nhéo mũi cô một cái, Tề Hàn Tinh trêu chọc cô nói: “Đừng tức giận, không nếp nhăn lại thi nhau kéo đến bây giờ.”

Lôi Hạnh Nhi lo lắng sờ nắn gương mặt xinh đẹp của mình, không tìm được nếp nhăn nào mới yên tâm, ra vẻ tủi thân oán trách: “Sớm biết tới đây bị anh chọc tức thế này, có cho tiền em cũng cần!” Cô lại bĩu môi tiếp tục than vãn: “Tội nghiệp em, cực khổ giúp anh dọn dẹp cái chuồng heo này sạch sẽ, sáng bóng hẳn lên, đúng là uổng công rồi.”

“Đừng tức giận mà, anh mời em ăn tối, coi như cảm ơn em giúp anh quét dọn sạch sẽ lại cái chuồng heo này có được không?”

Lôi Hạnh Nhi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi giận dỗi trả lời: “Ai thèm ăn tối với anh, muốn ăn em tự mình đi ăn cho rồi!”

Tề Hàn Tinh nghiêng người sang, kiên nhẫn nói: “Đừng như vậy mà, Tề ca nhận lỗi với em. Thật xin lỗi, em đại nhân rộng lượng không chấp nhặt tiểu nhân. Đừng giận anh nữa!”

“Tức cười! Anh xin lỗi thì em phải tha lỗi sao, vậy em là cái gì?”

Bất lực thở dài, anh dứt khoát hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

Hai mắt liền sáng lên, Lôi Hạnh Nhi cười rất lưu manh, “Chỉ cần anh nói cho em biết, mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ khiến anh phải nhăn nhó suy nghĩ là ai thì được rồi.” Cô đã cá cược với Tân ca, nhất định cô có thể mò ra tin tức từ chính Tề ca, nếu cô thua thì phải tự nguyện để cho Tân ca lừa gạt hai lần mà không được phản kháng, còn nếu cô thắng thì Tân ca phải cho cô lừa gạt hai lần, cơ hội ngàn năm có một như vậy, nếu cô bỏ lỡ thì không phải là quá ngu ngốc sao?

“Không phải là anh đã nói là không có ai rồi sao?” Bất kể thế nào Tề Hàn Tinh cũng không chịu tiết lộ nửa lời, anh thừa biết nếu anh nói ra thì đằng sau đó là một chuỗi rắc rối nối đuôi nhau kéo tới không dứt. Đầu tiên là Purple sẽ chạy tới kể lể, bày tỏ sự quan tâm, bây giờ lòng anh đã đủ rối loạn rồi, nếu mấy anh em họ mỗi người một câu góp vào chắc đầu anh nổ tung mất.

“Anh thật đáng ghét, đối với những người phụ nữ khác vừa hào phóng lại săn sóc, còn với em thì vừa so đo lại không quan tâm chút nào, em thua kém họ nhiều vậy sao? Ai nhìn cũng không nghĩ, cha em là cha nuôi anh, mẹ em là mẹ nuôi anh, tính ra thì em cũng là em gái anh mà, sao anh có thể đối xử với đứa em gái này như thế chứ?”

“Hạnh Nhi, em nói một câu công bằng chút đi, Tề ca đối xử với em không tốt chỗ nào? Thật sự là không có người phụ nữ này, em bảo anh biết nói làm sao đây?”

“Anh... Đồ quỷ hẹp hòi!” Lôi Hạnh Nhi thở phì phò nhìn anh chằm chằm, cô tức chết mất, vất vả giúp anh quét dọn lại phòng ốc, chính là muốn nịnh bợ anh hòng dễ dàng dò la tin tức, vậy mà một chút kết quả cũng không có, đúng là lãng phí thời gian!

Tề Hàn Tinh vuốt vuốt tóc của cô, cười hì hì nói: “Được rồi! Tề ca mời em đi ăn cơm.”

“Không cần!” Cô tức giận hất tay anh ra, giở thói trẻ con kêu lên.

“Em không cần thật không?” Thấy cô kiên quyết lắc đầu, Tề Hàn Tinh cố ý luyến tiếc buông tiếng thở dài, “Vốn là muốn mời em đi ăn cơm nhân tiện hỏi vài chuyện của phụ nữ mà em không đi thì.....”

“Em đổi ý, em muốn ăn cơm.” Nhanh chóng nhảy xuống từ ghế salon, Lôi Hạnh Nhi kéo anh đứng lên, “Em muốn tới nhà hàng của Diễm Văn ca ca.” Chỉ có ở đó cô mới không lo lắng bị fan hâm mộ của Tề ca để ý, mới có cơ hội moi tin tức từ anh.

“Được, chỉ cần em thích là được rồi.” Anh sảng khoái đáp. Cuối cùng cô cũng chịu ngậm miệng lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đường đi không tới một phút nhưng Ngôn Hi lại cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua, bước chân của cô như nặng ngàn cân, mỗi bước đi cũng khó khăn nặng nề. Cuối cùng cô cũng thuận lợi đi đến phòng ăn cơm tây, Rober vẫn chưa phát hiện ra, nhưng cô vẫn không dám lơ là mất cảnh giác, bởi vì cô chỉ có vài phút đồng hồ, mấy phút sau Thần Hoan sẽ từ toa-lét đi ra ngoài, Rober nhìn thấy Thần Hoan sẽ hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, cho nên phải hành động nhanh hơn anh ta một bước, nhanh chóng rời khỏi đây.

“Ầm!” Một giây không chú ý, Lâm Ngôn Hi đụng trúng ai đó liền ngã xuống đất, đôi mắt kính đen to đùng che mặt cũng rớt ra.

“Tiểu thư, thật xin lỗi, cô có sao không..... Ngôn Hi!” Tề Hàn Tinh vốn là muốn ngồi xuống đỡ cô gái bị anh đụng ngã đứng dậy, lại kinh ngạc phát hiện ra đó là người anh ngày đêm mong nhớ, không kìm được nỗi vui sướng anh bật cười.

“Tề Hàn Tinh!” Lâm Ngôn Hi cũng kinh ngạc nhìn anh, trong lòng cô luẩn quẩn trăm ngàn suy nghĩ, ngoài ý muốn có, kích động có, vui sướng có.... Không ngờ, thật không ngờ hai người có thể gặp lại.

Đỡ cô đứng dậy, Tề Hàn Tinh dịu dàng hỏi: “Em khỏe không?”

Lâm Ngôn Hi cười có chút khổ sở, đáp: “Em rất khỏe.”

“Thật sao?” Nhìn gương mặt có vẻ hơi gầy gò của cô, anh không khỏi đau lòng.

Cô kiên định gật đầu.

Nhưng Tề Hàn Tinh lại lắc đầu, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa, “Em gầy quá!”

“Thật à? Có lẽ là gần đây dạ dày không được tốt, cho nên.....”

“Tề ca,” Lôi Hạnh Nhi kéo tay áo Tề Hàn Tinh, nhanh miệng cắt ngang lời Ngôn Hi: “Thật xin lỗi, em không muốn quấy rầy hai người gặp nhau, nhưng mà có một người đàn ông cứ nhìn về phía chúng ta.”

Vừa nghe Lôi Hạnh Nhi nói, Lâm Ngôn Hi giật mình nhanh chóng nhớ đến tình huống hiện tại, cô vội vàng nói: “Thật xin lỗi, em phải đi rồi.....”

“Tề ca, anh đi lấy xe ngay đi. Bọn em ở ngã tư phía trước đợi anh.” Nói rồi Lôi Hạnh Nhi không còn thờ ơ nữa, nhanh nhẹn kéo tay Lâm Ngôn Hi chạy thật nhanh ra ngoài.

Không hiểu tại sao Lôi Hạnh Nhi lại nói như vậy, nhưng anh vẫn làm theo lời cô. Trong nháy mắt khi anh cho xe chạy ra ngoài, anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đuổi theo sau Lôi Hạnh Nhi và Lâm Ngôn Hi, khoảng cách càng lúc càng ngắn lại. Ngay lập tức anh gia tăng tốc độ, chạy tới chỗ hai người liền giảm tốc dộ, mở cửa xe, nhanh chóng đưa Lâm Ngôn Hi đang thở hổn hển chạy thoát an toàn.

Khi xe tăng tốc lần nữa, Lôi Hạnh Nhi hả hê hướng ra ngoài cửa xe làm mặt quỷ, phấn khích kêu lên: “Này cái tên đầu bò đại ngốc kia, muốn đấu với Lôi Hạnh Nhi ta hả, còn lâu nhé!” Cha cô là Lôi Mạnh Thiên, là đại ca tiền nhiệm của một trong hai phe hắc đạo lớn nhất Đài Loan-Ngục Thiên Minh, còn ca ca của cô là đại ca đương nhiệm của Ngục Thiên Minh, thân thủ của cô được huấn luyện từ nhỏ đến lớn, muốn đấu với cô không dễ vậy đâu!

Quay sang nhìn bộ dạng đắc chí nghịch ngợm của Lôi Hạnh Nhi, Tề Hàn Tinh lắc lắc đầu, rồi liếc nhìn Lâm Ngôn Hi, ân cần hỏi han cô: “Ngôn Hi, em có sao không?”

Thở phào nhẹ nhõm, Lâm Ngôn Hi gật đầu một cái, “Em không sao.”

“Xin chào, tôi tên là Lôi Hạnh Nhi, có thể coi là em gái kết nghĩa của Tề Hàn Tinh.” Lập tức chuyển tầm nhìn từ cửa sổ vào, Lôi Hạnh Nhi liều lĩnh mạo hiểm nhìn Lâm Ngôn Hi. Cô dám khẳng định, mỹ nữ cổ điển này chính là người trong mộng của Tề Hàn Tinh, mà cô thực sự may mắn chết đi được, lại gặp được cô ấy, bây giờ cô có thể khoe khoang với Tân ca một trận đã đời rồi.

“Xin chào, tôi là Lâm Ngôn Hi, vừa rồi thật cảm ơn cô.” Nhìn cô gái trước mặt, Lâm Ngôn Hi không thể không thích, cô vừa thẳng thắn lại nhanh nhẹn, thông minh.

“Đừng khách sáo, đối với tôi đó chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, nhớ lúc trước tôi và Điệp Y đại tẩu bị người ta cầm súng đuổi giết, tôi còn dũng cảm thưởng cho đối phương một phi đao, khi đó mới thật sự là vừa khẩn trương lại kích thích.....”

“Lôi Hạnh Nhi, em không thể yên lặng một chút được sao?” Lo lắng Lôi Hạnh Nhi làm Lâm Ngôn Hi khiếp sợ, Tề Hàn Tinh vội vàng cắt lời cô.

Lôi Hạnh Nhi hướng về phía Tề Hàn Tinh le lưỡi, hung hăng trợn mắt nhìn anh, lầu bầu nói: “Quỷ hẹp hòi, em nói mấy câu thôi mà, đang nghĩ đến người ta chứ gì!”

Bất đắc dĩ thầm than thở trong lòng, Tề Hàn Tinh ôn tồn nói: “Hạnh Nhi tiểu thư, không phải anh cấm em nói, nhưng em cũng để Ngôn Hi lấy hơi đã chứ, về đến nhà rồi từ từ tán gẫu cũng không muộn mà!”

“Thế còn tạm được.” Cuối cùng Lôi Hạnh Nhi cũng hài lòng, chịu ngồi yên ngậm miệng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play