Vốn rằng tâm trạng của 1 người có rất nhiều cảm xúc khác nhau,kết hợp với cá tính cùng với tư duy của não bộ mà cùng 1 tình huống mỗi người lại có những cách xử trí cùng hành vi khác nhau.Mặc dù các nhà khoa học có thể định nghĩa các cảm xúc dựa theo các lập luận,nguyên tố hóa học,nhưng mãi mãi ko thể lý giải vì lý do gì các trạng thái này được sinh ra.Cho nên nói 1 cách dễ hiểu thì tình cảm con người là vô lường,ko thể khống chế,bạn ko biết nó xuất phát từ đâu,chỉ có thể biết thành phần cấu tạo nên nó.
Cho nên đôi khi bạn vui,đôi khi bạn lại buồn.Có đôi khi bạn ngẩn ngơ.Đôi khi ngập trong hạnh phúc.Và đôi khi vu vơ nhớ tới 1 người…
“Ồn quá!” một giọng nữ oán trách vang lên từ đầu dây bên kia.Giọng nói có chút khàn khàn khó chịu,lại có chút mong manh như sương.
“Đã ngủ rồi?” Tú bật cười khi nghe cái giọng oán trách của cô.Có lẽ là thói quen từ rất rất lâu về trước mỗi khi cô nghe điện thoại của hắn cầu đầu tiên ko phải alo mà là “Lại chuyện gì?” hay “Cái gì?” hoặc “Muốn gì đây”.Nghe rõ ràng là khó chịu,nhưng hắn mỗi lần nghe lại có thể nghĩ ra được ngay gương mặt vô cùng bất mãn của cô hiện tại cho nên lần nào cũng là vui đến tươi cười.
“Anh cũng biết.Thế nhé!” Nhi bực bội chán nản mắt lờ mờ trong lòng chỉ muốn thật nhanh quay về với thế giới hoàn mỹ của mình.
“Làm gì mà ngủ sớm thế?” hắn vội vàng nói sợ rằng theo bản tính thế nào cô ta cũng dập máy ko thương xót.
“Còn ko phải nhờ công của danh nhân xuất sắc nhà anh à?” Nhi vô cùng chán nản nằm lăn xuống gối,xoay ngang người đè chặt điện thoại giữa gối và vỏ nào của mình,bàn tay nhanh chóng kéo chán kín người,ko tự chủ ngoác cái miệng ra ngáp 1 cái.
“Ha ha em đang trách anh bắt em làm quá nhiều việc?”
“Thì ra anh cũng biết là anh hành hạ người khác rất giỏi.” Nhi vô cùng châm biếm nói khóe môi lại hơi nhếch lên.
“Được rồi vậy mai sẽ kiếm việc gì nhẹ nhàng cho em làm!” hắn thản nhiên nói rất ngọt ngào.
“Đó cũng là việc của ngày mai.Trước hết làm ơn buông tha cho nhân viên đi đã sếp lớn!” Nhi chậm rãi nói từng từ,ngữ điệu lại vô cùng lê thê như người ta đọc điếu văn.
Tú nghe xong có thể như thấy gương mặt lười biếng của cô nằm trên giường chỉ mở nửa con mắt,khóe miệng cong chán nản nhả ra vài chữ.Gương mặt vô cùng lười nhác,cứ như con mèo nằm phơi nắng và đang tỏ thái độ nhưng chỉ nhìn thôi thì hắn lại chỉ muốn sờ tay véo má cô,hôn 1 cái.
“Chỗ bạn bè cũ tôi nói thật nhé.” Nhi nghe tiếng cười của hắn hơi nhíu mày nói.
“Bạn bè?” giọng nói con trai hơi phật ý,ngay cả khóe môi của Tú cũng cong theo hướng mặt đất chứ ko phải trên trời. “Ý em là bạn gái cũ!” hắn ko hài lòng sửa lại.
Nhi thở ra 1 cái chán nản.
“Nói sao tùy anh!” khiến cho hắn lại vui vẻ mà cười.
“Được nói đi!”
“T3 này,bao nhiêu năm ko gặp sở thích biến thái thích hành hạ người khác của anh ko thay đổi chút nào!” Cô chán chường nói điều mà mình đang nghĩ.Hiện tại tôi về đi ngủ cũng ko yên với anh nữa.
“Em đã biết anh là 1 ông sếp khó tính thế nào rồi!” hắn vui vẻ nói.
“Biết lâu rồi!” rất nhanh có tiếng đáp lại chọc cho hắn cười đến vui vẻ.
“Thế sao còn ko chạy?”
“Vốn là định chạy lâu rồi,nhưng lại quá khinh địch.” Giọng nói của Nhi có vẻ trầm ngâm đầu cũng hơi ngọ nguậy suy xét.
“Khinh địch?”
“Vốn còn tưởng thiên thời địa lợi nhân họa,ỷ vào công trình kiến trúc cao tầng.Cứ nghĩ cách nhau mấy chục met là an toàn rồi.Ai dè đúng là hiện đại thì hại điện.Chỉ mất có chưa đến 20 giây thang máy đã có thể 1 phát đẩy lên tầng cao nhất!” giọng nói vô cùng đều đều như nói điều gì vô cùng thản nhiên.Cứ như trẻ con tập đọc vậy.
Tú im lặng 1 hồi rồi lập tức cười vang.Cô tưởng anh ta có thể vì hơn 10 tầng lầu mà tha cho cô chạy à?Suy nghĩ thật là thơ ngây.
“Sếp tổng!” một giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên bên kia đầu dây.
“Chuyện gì?” hắn vẫn cười tươi hỏi.
“Anh có vẻ rất vui đúng ko?” vẫn giọng nói vô cùng ngọt ngào.
“Thì sao?” hắn vẫn cười tươi hỏi.
“Tâm trạng đã khá hơn chưa?”
“Rất nhiều!”
“Bớt buồn chán chưa?”
“Cũng đỡ!”
“Tinh thần thoải mái hơn chưa?”
“Cũng được!”
“Vậy thì đừng suy nghĩ nữa!”
“Làm sao cô biết tôi đang có chuyện phải suy nghĩ?” hơi bất ngờ lại cảm giác tim mình thêm ấm áp,vừa mừng vừa sợ có lẽ là đây.
“Hỏi nhiều làm gì? Giờ về nhà ngâm mình trong cái bồn tắm to đùng của anh,bật nhạc thật lớn thư giãn,dù sao căn hộ của anh cách âm cũng rất tốt ko sợ quấy rầy hàng xóm đâu.Sau đó leo lên giường ngủ 1 giấc thật ngon.Đừng suy nghĩ mấy chuyện ko đâu nữa!Và nhất là ”
“Nhất là?” hắn đột nhiên thấy tim mình đập hơi nhanh,cô muốn nói gì đây?
“.. LẬP TỨC DẬP MÁY CHO TÔI CÒN NGỦ!”
Một giọng nói oanh vàng thỏ thẻ như đại bác nã thẳng vào màng nhĩ tai của Tú,nhờ vào tai nghe siêu chuẩn của speaker 5.0 của chiếc điện thoại đời mới được khuếch đại vô cùng trong trẻo ko hề có tạp âm.Suýt nữa làm cho màng nhĩ vốn mỏng manh cũng ko thể nào chịu được 1 lần đả thương.
Tú nhìn vào màn hình cảm ứng của chiếc điện thoại với dòng chữ bx khủng long end call.. cùng với những hồi tít ngắn liên tục.Chỉ có thể ngẩn ngơ 1 lúc mới hoàn hồn.Cuối cùng sau hồi đại bác của cô trong lòng ko rõ tại sao lại cảm thấy vô cùng thoải mái.Cho nên liền quyết định lái xe về nhà lập tức vào bồn tắm để hưởng thụ,vừa bật nhạc vừa ngâm mình.Rồi sẽ đánh 1 giấc thật ngon đến sáng hy vọng hắn có thể nghĩ ra vài điều hay ho để sai bảo cô ngày mai.
Nhi lè lưỡi nhìn cái màn hình điện thoại tối thui bực bội,rồi lại tự lẩm bẩm với bản thân mình.
“Làm sao tôi biết á?Phí lời còn ko phải tại anh lần nào có chuyện cũng gọi điện thoại cho tôi,ko phải sai bảo thì chỉ có 1 khả năng tâm trạng đang ko vui.Có nhắm mắt cũng nghe được cái giọng chán đời của anh chứng tỏ cái tâm hồn của anh ko chỉ là nhà cấp 4 cần được giải tỏa mà còn thuộc tình trạng cần được viện trợ ko hoàn lại nữa kia.” Cô bĩu môi rồi ném điện thoại về 1 bên lập tức nằm thẳng xuống giường kéo chăn mà ngủ.
Sáng hôm sau,8strong phút sáng thường lệ.
Cửa thang máy chỉ vào con số 30,một cô gái hớt hơ hớt hải giẫm chân xuống nền đá trong thang máy mím môi,dáng vẻ vô cùng sốt ruột.Mọi ngày thấy cái cuộc hành trình đi tìm kiếm tầm cao mới này nhanh lắm,sao hôm nay cái thang máy công nghệ cao này cứ như con rùa bò.Cô vốn đã muộn giờ rồi.Cho nên ngay khi vừa nghe thấy 1 tiếng Ding cùng với cảm giác thang máy vừa khựng lại,chỉ cần 1 tia sáng nhỏ lột ra qua cửa thang máy cô đã lập tức chỉ muốn vội vội vàng vàng lao thẳng cửa mà đi,ba chân bốn cẳng cố gắng mà cho kịp giờ.Lập tức vận dụng toàn bộ kĩ năng cùng khả năng vận động siêu tiến hóa của mình,lao vút qua phòng thư ký làm cho căn phòng của các cô gái xinh đẹp bị xáo trộn như có cơn lốc mi ni.Cả 4 gương mặt xinh xắn đều ngơ ngác mở to mắt yêu kiều nhìn cái tướng chạy ma ratong như thể dục dưỡng sinh vừa mới lướt qua.Có cảm giác y như mình vừa được ngồi trên ghế khán đài của 1 kì para game nào đó.
Một đôi giầy buộc dây dừng lại trên nền đá của căn phòng làm việc sang trọng,chiếc quần bò sẫm màu,chiếc áo phông đơn giản xanh sẫm.Người con gái cả người gập xuống,2 tay tóm lấy đầu gối,gương mặt cúi xuống nhìn nền nhà,đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại,khuôn miệng mở ra thở hổn hển.
“Muộn 4 phút 34 giây!” một giọng nam trầm ấm vang lên.
Cô gái vẫn khom người thở hồng hộc,gương mặt xinh xắn hơi ngước lên,đôi mắt đen láy sáng lấp lánh,1 bên mắt nheo lại vì hơi thở khó nhọc,vô cùng tức tối nhìn phía đối diện.Ngồi trên một chiếc ghế da vô cùng bóng mịn và mềm mại,với nụ cười nửa miệng trên đôi môi mỏng quyến rũ,đôi mắt nâu như mặt hồ thu nhướng mày nhìn cô vô cùng kiêu ngạo.
“Sao?Có ý kiến gì muốn trừ lương à?” Thấy cô đang trừng mắt hắn đe dọa.
“Xin lỗi sếp nhé,nhân viên thực tập làm gì có lương!” Nhi từ từ đứng thẳng người dậy,hơi thở đã dần bình ổn,làm cô chạy hộc tốc từ nhà xe lại phải lên 5 tầng lâu mới đón được thang máy vì lầu 1 đợi quá đông người.Cái tên khốn này vô cùng thích bắt bẻ nhưng cho tôi xin đi,anh muốn lấy gì dọa tôi?Đuổi việc?Tốt quá tôi cũng đâu phải nhân viên chính thức,tìm 1 công ty khác thực tập thôi mà.Trừ lương?Nếu tôi có lương nhưng rất tiếc TÔI KO CÓ.Mới nghĩ đến đây cô đã thấy vô cùng thỏa mãn mà cười đắc ý X))
Tú nghe được 1 câu của Nhi mặt đột nhiên xị xuống.Cô ta nói là sự thật.Nhưng mà,đúng là con khủng long thật khó chơi.Thôi thì hắn đã thua cô cả triệu lần rồi,có thêm 1 lần cũng ko sao.Hắn lắc đầu cúi xuống đống tài liệu cần xử lý.
Nhi chậm rãi bước lại chỗ ngồi của mình,cũng ko cần suy nghĩ gì tới người ngồi đối diện 2 tay bắt đầu chống cằm suy nghĩ mình nên làm gì.Giá mà giờ này có 1 chiếc chăn thì thật là tốt,cô sẽ thuận tiện kéo lên đắp mà mơ tiếp giấc mơ còn dang dở.Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của cô Tú chỉ khẽ cười vẫn còn buồn ngủ sao.
“Đi pha cho tôi 1 cốc café!” hắn bình thản nói mặt vẫn dán vào đống giấy tờ.
Nhi bĩu môi 1 cái rồi cũng đứng dậy khỏi ghế tay ko quen với theo chiếc cốc của mình.Cô cũng cần 1 ly café để tỉnh táo mới được.Khi cô bước chân ra hành lang mọi ánh mắt đều ngước lên nhìn cô,Nhi khẽ nuốt nước bọt nhìn những cái nhìn soi mói của họ bàn tay chỉ có thể ngậm ngùi vẫy vẫy,khóe môi cố kéo cong lên.
“Chào buổi sáng!”
Nhưng chị thư ký xinh đẹp dĩ nhiên lập tức giơ ra khuôn mặt xinh xắn vô cùng chuyên nghiệp để đuổi khách,rồi lạnh lùng quay lại với công việc,ko ai nói thêm lời nào nữa.Nhi bĩu môi 1 cái trước biểu hiện chuyên nghiệp của họ,cô thở ra 1 hơi rồi lặng lẽ đi vào phòng pha café.Dù sao ko thích cô cô cũng đoán trước rồi,chỉ là 6 năm sau và 6 năm trước hoàn toàn chẳng có tí tiến bộ nào cả.Người ta nói kinh tế năm vừa rồi khủng hoảng,cuộc sống trì trệ khó khăn.Ko ngờ ngay cả não bộ con người cũng ko thể phát triển.Cũng phải kinh tế khủng hoảng dẫn tới lương ít,lương ít dẫn tới đời sống bị hạ thấp,đời sống bị hạ thấp thì mức độ tiêu thụ hàng hóa giảm,mức độ tiêu thụ giảm thì dẫn tới lượng dinh dưỡng cung cấp cho cơ thể bị giảm,dinh dưỡng giảm dẫn tới máu ko lưu thông.Cô chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm.Thật quá đáng thương.
“Làm gì lâu vậy?” Tú lơ đễnh nhìn cốc café đặt ở trên bàn gương mặt hơi ngước lên nhìn cô.
Nhi ko nói gì chỉ tiện tay đưa cốc café của mình lên hớp 1 ngụm.Tú lập tức nhăn mặt nhìn chiếc cốc trong tay cô.
“Cốc gì đây?” hắn hơi khó chịu nhìn chiếc cốc cô đang cầm trên tay,chiếc cốc có màu trắng,nhưng trên bề mặt lại có in 1 người con trai đang cầm 1 chùm bóng với đủ màu sắc quả nào cũng có hình trái tim.Cái cốc này cứ như là cốc đôi?
“Đồ đôi?” hắn nhíu mày vô cùng khó chịu,bàn tay to giơ ra. “Đưa đây!”
Nhi lập tức ôm chiếc cốc vào trong lòng tránh xa tầm với của hắn.Gương mặt xinh xắn của cô hơi xị xuống nhìn hắn khó hiểu.
“Cốc của tôi,anh lấy làm gì?” nói rồi lập tức quay người lại bàn nhấm nháp ly café mình vừa pha.
Tú hậm hực ngồi trên ghế,đôi mắt nâu đã sáng rực như đốt đuốc giữa ban ngày.Bàn tay to siết chặt lại càng chặt,đôi môi mỏng mím lại nhìn chăm chăm về phía cô.Trong lòng hắn cứ như cái lò lửa,trái tim bức bách,khó chịu,lại vô cùng bực bội đến khó tả.Hay phải nói hắn ghen tị đến chết.Khi 2 người yêu nhau mỗi lần hắn định mua cốc đôi đặt ở nhà để mỗi khi cô tới học có cốc uống,cô đều xua tay bảo ko cần,quá phiền phức.Nhà anh có quá nhiều cốc rồi mua thêm làm gì.Nhưng mà cuối cùng giờ cô đang cầm trên tay 1 cái cốc đôi.Khủng long,em thật là quá đáng.Cuối cùng là ai?Chiếc cốc còn lại ai cầm?
Đôi mắt nâu của Tú nheo lại,tròng mắt gần như lòi ra ngoài,trong đáy mắt ánh lên 1 tia sáng mờ nhạt như đến từ địa ngục.Cuối cùng thì cô ta đang hẹn hò với ai?
Cảm giác được sát khí đang bùng nổ trong phòng Nhi thở ra 1 cái đôi mắt đen láy phóng sang nhìn cái người đang ngồi phía đối diện 1 cái,rồi lại tiếp tục quay lại với bàn làm việc của mình,đưa chiếc cốc lên uống ngon lành.Quả là café nước ngoài,rất đậm đà.
Tú ngồi chôn chân tại chỗ nghiến răng nghiến lợi,cảm giác vô cùng bực bội,ngọn lửa nhỏ nhen trong trái tim của hắn gần như đang đốt trụi mọi thứ.
“Trần Hiểu Nhi,qua đây!” hắn lạnh lùng gọi.
Nhi ngơ ngác nhìn hắn ko rõ tại sao lại nổi điên nữa.Dù sao cũng đang là trời thu,lại ngồi trong phòng điều hòa lý do nào lại làm cho não hắn nóng quá mà hỏng được chứ.Mặc kệ là chuyện gì cô cũng đứng dậy khỏi ghế đi về phía hắn.
“Dọn dẹp bàn làm việc cho tôi!”
“Hả?” Nhi mở tròn mắt.Sau 1 hồi nhìn cái con động vật đơn bào đang nóng hừng hực ngồi trên ghế ko cần lý do,lại nhìn cái mặt bàn đầy giấy tờ ko có hạt bụi cũng ko có tẹo mất trật tự nào cô tư hỏi có phải điều hòa quá lạnh rồi ko?Đây có thể được xem là hiệu ứng nhà kính ko nhỉ?
“Sao còn ko dọn!” Tú bực bội nhìn cô gắt gỏng.
Nhi ko nhìn thêm nữa bắt tay vào dọn dẹp.Đúng là đồ khó chiều,một phút trước còn vui vẻ,chỉ sau có mấy giây đã lập tức đổi thái độ.Anh có phải là phụ nữ mang thai đâu làm cái gì mà tâm trạng thất thường thế.Đừng bảo là đang vào thời kì xuống dốc nên thiếu cân bằng sinh lý nhé.Vừa nhìn hắn khó chịu cô vừa qua loa đặt giấy tờ qua 1 bên bút qua 1 bên,chỉ mất chưa đầy 5 phút đã dọn xong cái bàn.Cô lập tức đi về chỗ ko thèm quay lại.
“Trần Hiểu Nhi lấy cho tôi cái bút!”
“Ko phải bút vẫn đang trong tay anh sao sếp?”
“Ko phải cái này lấy cái khác đi!”
3 phút sau
“Trần Hiểu Nhi đem tập hồ sơ này đổi lại sang bìa khác cho tôi!”
“Sếp cái tập hồ sơ ấy chị thư ký vừa đưa vào có rách tróc gì đâu mà phải đóng lại?” cô làu ràu kháng nghị.
“Tôi ko thích bìa màu này!” lạnh lùng đáp lại.
5 phút sau.
“Trần Hiểu Nhi cô qua đây!”
“Lại gì nữa?” Nhi chán nản lê cái thân tôi đòi sang chỗ hắn.
“Viết ngày tháng vào hồ sơ cho tôi!”
Nhi há hốc miệng nhìn hắn,rõ ràng bt anh kí rồi tự mình ghi ngày ko phải sao?
6 phút sau.
“Trần Hiểu Nhi,bật hộ tôi cái đèn bàn!”
Nhi cắn chặt thật chặt răng.Cô cảm giác vô cùng rõ ràng cái gì gọi là ko thể kìm chế cơn giận.Hiện tại cô vô cùng thấu hiểu tâm trạng trước khi phạm tội của những phạm nhân giết người.Lửa hận bừng bừng,trong tư duy chỉ tràn ngập chữ giết,giết giết.Nhất định phải giết hắn.Cô cảm giác mình bắt đầu thở dốc.Ai nói rằng lùi 1 bước trời cao đất rộng?Kể nào nói 1 điều nhịn là chín điều lành?Từ nãy tới giờ cô nhịn hắn,ngay cả bàn hắn ko bừa cũng bắt cô dọn,viết chữ hợp đồng trên máy tính hắn lại gọi cô ra gõ,bút bi của hắn vẫn dùng vẫn còn mực vẫn bắt cô đi lấy cái khác,tập hồ sơ vừa đóng xong giấy vẫn còn nóng hổi mới in lại bắt đóng lại vì cái lý do vớ vẩn.Rõ ràng hắn đang kiến thiết công việc cho lao động nhàn rỗi là cô mà.Nhưng mà tôi đến để học tập kinh nghiệm làm việc,ko phải đến để cho T3 nhà anh xả stress nhé.
“Sếp tổng,hình như chỉ cần sếp với tay ra là có thể bật đèn thì phải!” phải cố gắng giữ bình tĩnh.Phải cố gắng giữ bình tĩnh.
“Nhưng tôi đang bận!” thản nhiên trả lời.
Nhi cắn chặt môi dưới,hơi thở bắt đầu giống bò điên.Cô đứng thẳng người dậy khỏi ghế,bước từng bước nặng nề ra bàn làm việc của gã tổng giám đốc,gương mặt xinh xắn bây giờ cứ ý như tảng đá lồi lõm toàn gân xanh.Bàn tay của cô mạnh mẽ đập cái công tắc đèn rầm 1 cái như là cảnh báo,đôi mắt đen long xòng sọc lửa giận nhìn thẳng vào cái gương mặt đang giả vờ bận rộn kia cảnh cáo.Đừng có đụng tới tôi!
Nhưng cô chì vừa đặt người ngồi xuống ghế chưa được 2 phút thì dường như cái tên khốn kia hoàn toàn ko để cô yên.
Cạch.
Nhi ngước mắt nhìn lên,đôi mắt sáng rực ánh lửa.Tú bắt gặp ánh nhìn hung bạo muốn ăn thịt của con khủng long,lập tức rời mắt đi,gương mặt điển trai hơi ngếch lên trời nhìn vơ vẩn.Em còn nói em ăn chay,giờ muốn phá giới sao khủng long bạo chúa?
“Nhặt hộ tôi cây bút.” Vẫn ko đủ can đảm nhìn thẳng,tốt nhất là nhìn trần nhà.Giờ mới biết phòng làm việc của mình rất nhiều đèn huỳnh quang.
Nhi thở hắt ra 1 hơi.Lần này cô dùng cả 2 tay đập mạnh vào bàn để đứng dậy.Gương mặt đá tảng giờ đã chuyển sang nhan thạch,nhiệt độ ko chỉ đang nóng dần lên mà phải nói là đang có hiện tượng phun trào với nhiệt độ cả nghìn độ C.Tiến lại phía bàn của hắn nhặt cây bút hắn vừa cố tình làm rơi xuống đất lên,đặt hẳn vào tay hắn ko quên dùng đá đục khóe môi của mình cong lên 1 đường.Cô bắt đầu rít qua từng kẽ răng.
“Sếp tổng có phải sếp bị packinson ko?Làm ơn đừng có làm rơi đồ nữa!” giọng nói của cô vô cùng nặng nề đầy mùi vị đe dọa.Đôi mắt đen của cô ánh lên tia sáng vô cùng tà ác.Cứ như muốn nói.Chỉ cần anh tiếp tục giở trò 1 lần nữa xem,tôi ko cần biết còn bao nhiêu tiếng mới đến bữa trưa nhưng tôi cũng sẽ mang anh lên vỉ nướng làm món BBQ cho cả công ty thưởng thức.
Tú nhìn gương mặt của cô lúc này cảm giác rõ ràng sống lưng của mình đang rất lạnh,cả người hắn bị bao phủ bởi 1 trận rùng mình,da gà cũng nổi lên.Hắn nặng nề nuốt nước bọt khan,cảm giác cổ họng khô khốc,yết hầu pháp ra 1 tiếng ực chứng tỏ bản thân đang cảm giác lo lắng.Nói hắn ko sợ cô chắc chắn là nói dối.Từ cách đây 6 năm hắn đã vô cùng sợ dù là lúc cô cười nửa miệng,hay đôi khi cô vui vẻ.Bởi vì dù là lúc nào cô luôn có thể làm cho hắn bị 1 vố đau điếng,đừng nói hiện tại cô đang rất rất bực mình.Hắn nuốt nước bọt cái ực.Đáng sợ.
Sau khi cảnh cáo xong,Nhi lập tức quay người đi về bàn làm việc của mình.Khóe môi của cô nhếch sang 1 bên,hàm răng cắn vào môi dưới thật mạnh cho giảm bớt nhiệt độ hiện tại của cô. Tốt nhất là anh ngồi im lặng cho tôi,Hoàng Tuấn Tú nếu ko đừng trách sao tôi ác.
Căn phòng làm việc đột nhiên trở nên im lặng,với 1 nam gương mặt thì cúi còn ánh mắt lại láo liên nhìn về phía đối diện,có 1 con khủng long bạo chúa,đôi mắt sáng rực,đôi môi xinh xắn đang cắn chặt,chiếc mũi nhỏ nhắn phập phồng vì hơi thở gấp gáp,cả người mặt trắng trẻo đều ngùn ngụt khí thế,chăm chú nhìn vào tờ giấy cùng với cây bút đang di chuyển với vận tốc chóng mặt tạo ra những tiếng sột soạt đến ghê người.Tú cảm nhận rõ được tiếng trái tim mình đang yếu ớt như con thỏ non đập thình thịch,thình thịch trong lồng ngực,cảm giác đè nén khó chịu đến tột cùng.Hiện tại hắn biết rất rõ cô đang ngồi viết những câu chửi mắng hắn.Xem ra cô ấy đang giận,vô cùng giận.Tú cảm giác bao nhiêu dũng cảm của mình bị tụt xuống dưới 0 nhưng mà ko được.Hắn ko thể mềm yếu như thế.Trước đây đã mềm yếu,bây giờ ko thể mềm yếu như vậy được.6 năm trước đã từng hối hận,6 năm sau tuyệt đối ko thể để mình hối hận.Tú thở ra để lấy can đảm,bàn tay to lớn siết chặt hơi run nhẹ.
“Trần Hiểu Nhi,ra tắt đèn bàn cho tôi.Chói mắt quá!” cố gắng giữ vững vàng hơi thở để cho giọng nói của mình ko run,hắn nhả ra vài câu.
Rầm!
Tú hơi lùi người về phía sau ghế,đôi mắt nâu mở to nhìn cô lo lắng,nhưng rất nhanh hắn tự trấn tĩnh,giữ chặt lồng ngực đang run nhẹ của mình,hắn cố gắng đè xuống hơi thở run rẩy từ từ nhả ra từng tiếng khỏi cuống họng đang e sợ của mình.
“Sao hả?Cô đang muốn chống đối lãnh đạo công ty đấy à?” bàn tay to của hắn siết chặt thành ghế,nhưng mỗi 1 đường gân trên tay vẫn run nhẹ,sau gáy mồ hôi đã toát ra như tắm.
Nhi vẫn cúi mặt xuống bàn,2 tay chống lên mặt bàn như 1 con rối gỗ.Tú càng lúc càng bất an.Hắn biết rõ mỗi khi cô ngồi viết giấy xả giận có nghĩa cô thật sự muốn giết người.Giờ hắn thấy hối hận,thật sự hối hận.Trong phòng chỉ có cô với hắn có khi nào hắn sẽ bị giết rồi hủy thi diệt tích hay ko?Đáng lý ra hắn ko nên làm anh hùng,rõ ràng là ko nên làm anh hùng với 1 con khủng long bạo chúa.
Nhi từ từ ngẩng đầu dậy,Tú nhìn gương mặt cô dần dần hiện rõ,mỗi 1 cử động đều làm hắn toát mồ hôi,trái tim nhỏ bé của hắn thổn thức vì lo lắng.Dường như hắn sắp tiêu đời đến nơi rồi.
“Dạ ko,em nào dám chống đối sếp ạ!” một giọng nói vô cùng trong trẻo toát ra từ khóe miệng xinh xắn hồng tươi.
Tú ngồi sâu vào trong ghế cảm giác cả người xụi lơ.Đây.. đây là chuyện gì?Tại sao cô ấy lại cười?Ko phải cười nửa miệng mà là cười vô cùng tươi tắn,đôi mắt đen lấp lánh như ánh sao trời hơi nheo lại mê hoặc.Nhi chậm rãi bước về phía hắn nhẹ nhàng vô cùng đến bên người hắn cúi người chậm rãi tắt chiếc đèn bàn.Gương mặt xinh tươi như bông hoa đang nở dưới ánh mặt trới,Tú cảm giác có lẽ mình sắp chết,chắc chắn là hắn bị điên rồi.Làm sao mà cô ta có thể cười tươi như vậy?Tú càng dán chặt lưng vào ghế hơn nữa,lại cảm giác yết hầu mình khô khốc,trái tim cứ dồn dập đập mạnh mẽ như muốn phá lồng ngực mà ra ngoài.Trực giác nói với hắn hắn sắp gặp nguy hiểm,nhưng trái tim hắn lại ko ngừng được sự ngây ngẩn vì bị gương mặt cô lúc này mê hoặc.
Nhi vô cùng từ tốn xoay người đối diện với hắn,gương mặt vẫn vô cùng rạng rỡ nhìn hắn.
“Sếp tổng!”
“Hả?” Tú giật mình thổn thức khi phải đối mặt trực tiếp với nụ cười của cô,trái tim đã hoảng loạn của hắn lại càng lúc càng bối rối.Hắn ta làm sao thế này?Hiện tại hắn thật sự muốn đi khám chuyên khoa tim mạch,làm sao 1 người đàn ông như hắn lại có thể có cái thể trạng điên khùng này,mới chỉ 1 nụ cười đã làm hắn lúng túng,tim đập,chân run,tay thì toát mồ hôi.Từ lúc nào hắn yếu sinh lý như vậy?
Rầm!
Tú hiện tại ko chỉ có tay là toát mồ hôi,mà lưng áo hắn cũng có dấu hiệu ướt sũng.Hắn cảm giác rõ giọt mồ hôi lạnh đang lăn từ thái dương hắn nhẹ nhàng vuốt gương mặt hắn đi xuống má.Trái tim vừa rồi gia tốc vì bị mê hoặc,giờ lại đứng yên như cái đồng hồ hết pin.Cổ của hắn cứng đơ,cảm giác cổ áo sơ mi hiện đang ko cài cúc cũng làm hắn ko thể thở nổi,yết hầu của hắn cứ di động lên xuống ko ngừng cũng ko thể giúp hắn bớt cảm giác khô rát nơi cổ họng.Nhìn vào chiếc chân đang ở giữa 2 chân của mình mà mồ hôi của hắn đổ ra như tắm. Mũi giầy của đôi giầy buộc giây chỉ cách nhóc con của hắn chưa đầy 3 cm,cũng may hắn ngồi dang chân ko thì đảm bảo đến đùi của hắn cũng bị gãy xương.
“Sao thế?Sao mặt sếp lại tái mét lại đổ mồ hôi thế này?” Nhi vẫn gữ gương mặt mê hoặc tươi như hoa,chân phải vẫn giẫm nguyên ở trên ghế hoàn toàn ko bỏ đi nơi khác,giọng nói lại vô cùng dịu dàng có ý cười vui vẻ,lại có chút quan tâm.
“Có phải sếp ốm rồi ko?” cô vẫn tiếp tục vui vẻ cười bàn tay nhỏ còn vô cùng tận tình lau giọt mồ hôi trên mặt cho hắn.
“Chết thật,sao sếp lại tái mét thế này có cần em gọi cấp cứu ko?” cô lại cúi sát gương mặt xinh xắn tươi cười của mình lại gần hắn,đôi lông mày hơi trũng xuống vẻ lo lắng,đôi mắt đen láy sáng lấp lánh hiền hòa,khóe môi đỏ mở ra tròn trịa dễ thương,giọng nói trong trẻo vô cùng dễ nghe.
Tú cố gắng tìm thanh âm của mình nhưng chỉ có thể nghe thấy trái tim mình đập,cổ họng lại khô rát ko thể thốt ra lời,chỉ biết yết hầu hắn cứ ko ngừng lên xuống nuốt nước bọt.Có lẽ bao nhiêu từ ngữ hắn muốn phát ra cũng bị trôi theo nước bọt vào trong bụng cả rồi.Cho nên hắn đành cật lực lắc đầu.Đáng sợ,lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô như vậy.Mỗi khi cô giở trò với hắn chỉ có 1 trường hợp.1 trường hợp là cô cười nụ cười nửa miệng,vô cùng dịu dàng tiến tới nói ra những lời có thể làm cho hắn thân bại danh liệt,chết ko bằng sống.Cái này gọi là tra tấn về tinh thần vô cùng ác liệt,dữ dội.Còn trường hợp còn lại,dễ xử hơn đó là cô tức giận mà đánh hắn.Tuy rằng hắn có đau nhưng dù sao cô cũng chỉ là con gái có đánh cũng ko đến mức tổn thương nội tạng.Cho nên thật hắn ko sợ cách này.Chỉ là hiện tại thật bất đồng.Cô ko cười nửa miệng để nghĩ trò chọc hắn,càng ko đánh hắn thẳng tay.Chỉ là hiện tại cô cười tươi như hoa,nhưng hành động thì lại như sát nhân biến thái.Đáng sợ.Cứu!Có ai cứu tôi với!!
“Ko muốn gọi cấp cứu ư?” Nhi giơ gương mặt dễ thương ra hỏi lại.
Tú lập tức gật đầu lia lịa.Tha cho anh,khủng long!
“Vậy cũng được.Nhưng mà..” Nhi tươi cười đến híp cả mặt lời nói nhẹ như mây.
“.. nếu sếp còn cố gắng tạo công ăn việc làm ko cần thiết nữa thì tôi ko dám chắc ko có xe cứu thương đến đón sếp vào viện đâu đấy!” nụ cười của Nhi càng lúc càng sâu,mặc dù gương mặt cô trắng trẻo trong căn phòng ngập ánh sáng nhưng ko biết tại sao Tú lại cảm thấy khắp người cô tản ra ko khí màu đen.Hắn cảm giác rõ ràng khi cô nói đoạn cuối cùng,chiếc nệm của ghế da hắn đang ngồi lún sâu hơn,cảm giác rõ ràng bàn chân cô suýt vừa cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn giẫm thật mạnh vào ghế.Mồ hồi hắn lại 1 lần nữa toát ra như tắm.
Sau khi răn đe xong,Nhi mới chậm rãi rút chân mình về,ko nói ko rằng quay người bước ra ngoài phòng làm việc,để lại 1 con động vật đơn bào ngơ ngẩn ngồi trên ghế.Cho đến khi cô rời đi 3 phút Tú mới có thể hoàn hồn.Lần đầu tiên hắn cảm giác cô đáng sợ như vậy.Mọi khi dù miệng cô có hét lớn,có ra tay đánh nhưng thật ra cũng ko phải cô dùng hết sức.Còn lần này thì.. Hắn thở dài thả lỏng toàn bộ cơ thể,gương mặt gục xuống nhìn dấu giầy in hằn trên lớp da sáng bóng ở giữa 2 chân mình.
Bước thật nhanh ra ngoài hành lang,trong đôi mắt đen cuarNhi chỉ toàn là lửa giận.Động vật đơn bào đáng chết, nếu như tôi ko giữ được bình tĩnh hôm nay nhất định mang toàn bộ công lực bao năm lãng tử của anh phế.Biến anh thành thái giám duy nhất của thế kỉ 21 cho xem.Vừa đi thật nhanh vào góc quẹo rẽ vào khu vực nhà vệ sinh,Nhi ko kèm lòng được giơ thẳng chân.
Rầm..
Cánh cửa wc nữ bị cô đá văng mạnh mở ra,Nhi tức giận thở hồng hộc,bước từng bước chắc nịch vào trong phòng.Đôi giầy thể thao tức giận nện vào thành đá hoa khiến cho những cánh cửa buồng vệ sinh khép hờ khẽ rung chuyển.Cô tức giận bước tới thành chậu rửa mặt bóng loáng tức giận vớ tay mở vòi nước,lập tức áp nước lên mặt.Cảm giác nước lạnh chạm vào làn da mềm mại của cô bỏng rát,nhiệt độ trong người lại tản ra,hiện tịa người cô cứ như hòn đá nóng dùng để xông hơi,cứ đổ nước lại tọa ra hơi nước nóng bỏng.NHi nắm chặt 2 tay đặt trên thành đá của chậu rửa mặt,gương mặt tức giận hơi cúi xuống.
“Động vật đơn bào chết tiệt.Dám mang tôi ra làm người sai vặt của anh.Cái tên đồng tính này lại dám làm sếp của tôi.Đồ biến thái bại hoại,ko thích trai trẻ lại thích mấy lão mập hói đầu.Cái tên biến thái chỉ thích sai bảo người khác.Cái tên.. cái tên..”
Nhi hoàn toàn ko thể kiềm chế mà hét tướng lên.Thật muốn làm người ta tức chết.Trước đây cô cứ nghĩ mấy cái phim cổ trang rõ ràng là gạt người,làm sao có chuyện tức ói máu mà chết.Nhưng quả thật hôm nay thì cô đã được hạnh ngộ rồi.Nếu ko phải cô quí trọng máu nhóm O của mình,máu của cô có thể truyền cho mọi loại máu,nên vô cùng quí hiếm thì còn lâu cô mới có giữ bình tĩnh.Cái tên khốn ấy thật muốn đạp hắn rơi xuống từ phòng làm việc của hắn. Đang yên đang lành lại bắt đầu giở trò.Hắn ta ko biết hắn ta là loại người khó chịu thế nào à?
Nhi tức giận siết thêm chặt bàn tay,cảm giác cả xương ngón tay cũng muốn trật khớp nhưng cô vẫn ko dừng lại.Hàm răng cô cắn chặt đôi môi hồng,mạnh tới nỗi chảy máu.Nhi nhắm chặt mắt lại,hít thở thật sâu để điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.Bình tĩnh,cô phải bình tĩnh,phải bình tĩnh.Vô cùng tức giận hét lên 1 tiếng,cô quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Căng tin 1 chiều bình lặng,ngồi trên 1 chiếc bàn nơi góc phòng Nhi thản nhiên uống café mà hoàn toàn ko lo lắng chuyện gì.
“Sao ra sớm thế?” Nam lặng lẽ ngồi xuống ghế nhìn Nhi đang ung dung ở phía đối diện.
Đặt cốc café xuống mặt bàn cô ngẩng mặt nhìn Nam vô cùng chậm rãi nói.
“Trốn việc mà!”
“Cậu lại trốn việc?”
“Cái gì mà lại trốn việc.Cứ làm như tôi lừa lắm ấy!” vô cùng phật ý cô liền kiến nghị.Chẳng qua ngoài mấy việc cái tên động vật đơn bào kia cố bày ra cô chẳng có việc gì làm,nên cô mới xuống đây ngồi rảnh rỗi,tiện thể tìm lại tâm trạng của mình.Nếu ko cô ko dám chắc cô có mang ca vát của hắn treo ngực lên trần để thắt cổ hắn ko.
Nam chỉ có thể im lặng nhìn Nhi,hoàn toàn ko nói lời nào.Thật ra rất muốn trả lời có 1 chút,nhưng lại sợ mà ko thốt được ra lời.
“Tờ giấy tôi đưa cho cậu chọn đến đâu rồi?”
“Tôi..” cậu con trai gãi đầu ko biết nên nói sao.
Nhi chỉ có thể thở ra 1 hơi chán chường đặt cốc café xuống mặt bàn.Có một số người là như vậy,sinh ra đã hiền lành,lại có 1 số người sinh ra đã vốn gian xảo.Ví dụ là cái tên tổng giám đốc đang ngồi ở tầng trên chẳng hạn.Tại sao hắn cũng là con trai,tay chân mắt mũi miệng,nói chung là theo cấu tạo sinh lý là giống nhau mà cá tính của 2 người lại hoàn toàn chả giống nhau chút nào.
“Từ từ suy nghĩ đi!” Nhi chậm rãi trả lời nói rồi đứng thẳng người dậy.
“Đi đâu thế?” Nam hơi nhíu mày hỏi cô.
“Mua thêm nước!” Nhi vẫn tiếp tục bước ko buồn quay người lại mà trả lời.
Nam ngẩn ngơ nhìn cô bước đi,trong lòng ko khỏi lo lắng.Thật ra thì có 1 số chuyện cậu ko biết có nên nói hay ko.Nếu nói sợ làm cô ko vui,nhưng ko nói thì ..
Cuộc họp bàn về kế hoạch mới hôm nay làm cho Tú cảm thấy vô cùng kì quái.Dường như mọi người đều đang nhìn hắn,ko bình thường đi đâu hắn cũng dẫn theo những ánh mắt tò mò,nhưng hôm nay những ánh mắt nhìn hắn vô cùng khác lạ.Giống như là đang kì thị nhìn hắn vậy.Cho tới khi cuộc họp kết thúc,hắn lập tức gọi người trợ lý của hắn lại.
“Cậu nói cho tôi biết mọi người trong công ty có chuyện gì?” Tú lạnh lùng nói,đôi lông mày đen chau lại,đôi mắt nâu nhắm lại mệt mỏi,bàn tay day day huyệt thái dương.Ngày hôm nay thật là một ngày xui xẻo,cô giận hắn đã đủ làm hắn đau đầu lắm rồi.Giờ lại còn chuyện gì nữa.
Cậu trợ lý nghiêm trang đứng trước mặt hắn,chiếc kính che đi đôi mắt thông minh lanh lẹ,cậu hơi chau lại mày trần trừ ko biết có nên nói hay ko,hay phải nói làm sao cho tốt.Từ ngày tổng giám đốc về đây ai cũng lo lắng cho vị trí của mình,mà cậu ta cũng ko ngoại lệ.
“Còn ko mau nói!” hắn bực bội ngước lên nhìn cậu,gương mặt toàn là tức giận.
Cậu trợ lý hơi giật mình,sống lưng lập tức thẳng tấp,mồ hôi vã ra như tắm.Theo thông tin cơ mật của đội tình báo phòng thư ký,hôm nay sếp rất ko vui.Hở chút là quăng đồ,hở tí là mắng nhân viên.Thư ký chỉ mang hợp đồng vào cho sếp kí cũng bị mắng 1 trận nên thân.Nghĩ tới cậu ngậm ngùi mà nuốt nước bọt.Trong đầu suy nghĩ phải nói thía nào mới phải.
“Thật ra cũng ko có chuyện gì nghiêm trọng ạ!” cậu ta vô cùng dè dặt nói,đôi mắt lại nhìn vào người con trai đang ngồi trên ghế.
“Nói vào trọng tâm!” giọng nam trầm thấp gằn từng chữ từng chữ đôi mắt nâu tỏa ra ánh sáng lửa nóng chứng tỏ lòng kiên nhẫn của hắn đang ở mức giới hạn.
“Dạ chỉ là trong công ty có tin đồn..” cậu ta cảm giác vô cùng khó khăn mở miệng.
“Lập tức nói vấn đề.” Tú tức giận quát lớn.
“Trong công ty có tin đồn giám đốc chỉ thích mấy ông già đầu hói bụng bự!” cậu ta lập tức nhắm chặt 2 mắt nói 1 hơi,sợ hãi hoàn toàn ko dám mở mắt.
Tú cảm giác mình vừa ở trong 1 chiếc máy bay có boom.Bàn tay to nắm chặt lại run rẩy,đôi mắt nâu sẫm lại đầy nóng giận,đôi môi mỏng mím chặt che lấp đi hơi thở hừng hực.Trong đầu chỉ có duy nhất 3 chữ “Trần Hiểu Nhi”.Hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế,đôi chân sải từng bước dài,khuôn ngực rắn chắc phập phồng nóng nảy,đôi mắt nâu như ngọn lửa có thể thiêu đốt bất cứ ai.Gương mặt điển trai phút chốc trở nên lạnh băng như địa cực,trầm lắng như mặt hồ sâu thẳm.Hèn nào nãy trong phòng họp phó tổng giám đốc lại nhìn thấy hắn mà sợ hãi,hắn còn tưởng lão già ăn ko ngồi rồi ấy cuối cùng cũng biết an phận thủ thường.Ko ngờ.. Ko ngờ..Khủng long,em hãy hy vọng anh ko tìm ra em đi,nếu ko anh sẽ cho em biết tay.
“Sao thế?” Nam hơi nhăn mặt lại nhìn Nhi hỏi.
“Ko biết nữa.Tự dưng thấy lạnh sống lưng!” Nhi hơi trầm ngâm trả lời.Sao đột nhiên cô cảm thấy lo lắng vậy nhỉ.Hình như sắp có sự chẳng lành.
“Này,cậu có thấy hôm nay ko khí đặc biệt khác lạ ko?” Nhi kéo tay Nam lại gần nói nhỏ với cậu,đôi mắt lại 1 vòng đảo xung quanh.Dường như có gì đó khác thường.
Nam trầm ngâm nhìn Nhi 1 hồi,gương mặt cậu ta có đầy vẻ đồng tình,cũng đầy áy náy.
“Giờ tôi hiểu tại sao cậu nói cậu với giám đốc vốn ko phải là yêu rồi!” làm sao mà yêu được 1 người đồng tính chứ.
Nhi hơi nhíu mày,khó hiểu.Mọi khi có sống chết cũng ko chấp nhận.Sao hôm nay lại tinh tường mà nhìn ra thế.
“Giờ mới biết à?” mặc cho mọi thắc mắc cô chỉ nhún vai cho qua.Dù sao cũng là sự thật,2 người ko có cảm tình thì là ko có cảm tình thôi.Chỉ là quả thật ở bên cạnh hắn cô đã cảm giác rất tốt.Nhưng mặc kệ đi dù sao cũng ko phải tình yêu.
“Hỏi thật nhé,khi cậu biết tin này cậu cảm thấy thế nào?” Nam nhỏ giọng hỏi,trên mặt lại có chút đồng cảm áy náy.Hắn cứ nghĩ Nhi là người mạnh mẽ,chắc chắn trong tình cảm chỉ cần có mục tiêu cô sẽ làm được,ko như hắn.Có bắt chuyện cũng là 1 điều khó khăn.Nhưng mà xem ra hắn so với cô còn hạnh phúc hơn nhiều.Dù cô có tình cảm với tổng giám,nhưng rõ ràng tổng giám sẽ ko yêu cô.Yêu 1 người ko thể yêu mình,một người chỉ có thể yêu bạn đồng giới còn khó chịu hơn là yêu mà ko dám ngỏ lời.Thật đáng thương.Từ giờ hắn sẽ ko bao giờ nói về tổng giám đốc trước mặt Nhi nữa.Có lẽ tổng giám đốc cũng cảm giác có lỗi với cô ấy,cho nên mới tốt với cô ấy như vậy.
Vô cùng cảm thông Nam gật gù nhìn Nhi.Cô thì lại cảm giác vô cùng kì quái,cái ánh mắt thương cảm của cậu ta là sao?Đang xem phim tình cảm đấy à?
“Biết tin gì?” Nhi hơi nhíu mày hỏi lại,bàn tay lại đưa cốc nước cam lên miệng lơ đễnh hớp 1 ngụm.
“Chuyện tổng giám đốc đồng tính!” Nam vô cùng nhẹ giọng nói,đôi mắt của cậu lấm lép nhìn xung quanh như sợ ai nghe thấy,mặc cho cái tin tức này đã lan truyền như nạn dịch hạch rồi.
Phụt..!!
“Khụ.. khụ.. khụ.. cậu.. khụ..” Nhi khó tin lập tức phun ngụm nước cam ra ngoài,cả gương mặt xinh xắn trở nên méo xẹo,khóe miệng cô cong lên nhìn ra phía đối diện,cố gắng nói nhưng lại ko thể,cô ho khan dữ dội gương mặt cũng trở nên đỏ.
Thấy vậy Nam vội vàng nhoài người ra khỏi ghế vỗ vỗ lưng cho cô.
“Ko sao chứ?”
Nhi vừa ho vừa lắc đầu,cả người ko tự chủ run lên,một bàn tay vuốt vuốt ngực.Đáng chết,lại chuyện gì thế này?
“Cậu nghe chuyện giám đốc đồng tính ở đâu?” Nhi vừa hết ho lập tức ngửa mặt lên hỏi.
“Thì mọi người trong công ty đều đang bàn tán mà!”
“Bàn tán cái gì?” Nhi mở to 2 mắt vô cùng nóng ruột.
“Thì giám đốc thích mấy ông già bụng bự hói đầu!” Nam vô cùng ngạc nhiên trả lời,nhìn gương mặt Nhi càng lúc càng đổi nhiều màu,trong lòng có chút lo sợ.
Nhi ngồi sâu vào ghế,gương mặt đờ đẫn,trái tim cứ đập thình thịch,thình thịch.Lo lắng,bất an, hoang mang.Đôi mắt đen hơi xao động long lanh như ánh sao trên bầu trời,khẽ cắn môi dưới suy tư.Rồi như nghĩ ra điều gì cô đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn Nam.
“Cậu nói cả công ty đều biết rồi?”
“Phải cho nên các sếp phó đang phải đề phòng!”
Nhi mở to mắt.Cả công ty biết rồi,các sếp phó đang phải đề phòng.Vậy tức là..Ko ổn.
“Sao thế?” nhìn Nhi đột nhiên bật thẳng người dậy khỏi ghế,Nam ko khỏi nghi ngờ.
Nhi tay chân luống cuống,đôi mắt đen xao động như mặt hồ gợn sóng,trái tim cứ ko ngừng hối thúc cô nguy hiểm.
“Tôi phải về.Hôm nay tôi xin nghỉ phép.Ko ngày mai cũng xin nghỉ.Ko.. lập tức thôi việc!” Nhi lo lắng muốn lập tức khăn gói rời đi.Còn đang bối rối chân luống tay cuống thì..
“Trần Hiểu Nhi đứng yên tại chỗ cho tôi!!” một giọng nam sang sảng nặng trịch hét vang trời,làm cho cả nhà ăn lập tức quay đầu nhìn.
Nhi mở tròn mắt,miệng há hốc kinh ngạc.Bao nhiêu năm sao phản ứng của T3 lại nhanh như vậy?Cô nuốt nuốt nước bọt,cảm giác rõ ràng mình đang run lên.Cái vẻ mặt lạnh băng nhưng hừng hực sát khí đó là sao?Từ trước tới giờ chưa từng có nhé.
Mặc cho Nhi còn đang mở trừng mắt nhìn hắn kinh ngạc,Tú sải từng bước lớn tiến về phía cô.Khuôn mặt điển trai nghiêm nghị nhìn cô chăm chú,đôi mắt nâu sẫm lại tàn nhẫn cùng tức giận,đôi môi mím chặt ko có 1 khe hở.Mỗi 1 bước đi đều vững chắc,hiên ngang như muốn lập tức lao vào cắn nát con mồi.
Ngay khi Tú vừa bước 1 bước chân đầu tiên,Nhi lập tức lấy lại bình tĩnh.Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé,gương mặt xinh xắn lập tức ngẩng cao.Đôi mắt đen láy lại tràn đầy ánh sáng như sao trời,cánh môi hồng khép lại ko có chút biểu hiện.Nam chỉ có thể nhìn biểu hiện của 2 người 1 đang hừng hực sát khí,1 người thì cao ngạo mà đứng yên như đang chờ bị thú nhảy vào sẻ thịt. Đây là kết thúc của con mồi và kẻ săn mồi.Đúng là được xem thế giới động vật miễn phí rồi.
Tú nheo lại tròng mắt,nhìn cô đang đứng yên tại chỗ,hơi nhíu lông mày.Tại sao hôm nay đột nhiên cô lại ngoan ngoãn như vậy?Bảo đứng lại hoàn toàn đứng lại luôn.
“Sếp tổng,xin chào!” Nhi nở 1 nụ cười hiền dịu,đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười,giọng nói lại trong veo như nước hồ thu mềm mại.
Tú hơi khựng lại.Gương mặt từ thâm trầm thoáng chút thành bối rối.Đôi mắt nâu sẫm lại,cặp lông mày đậm hơi nhíu lại ngờ vực nhìn cô.
“Tổng giám đốc cũng đến ăn cơm ư?” cô vẫn mang theo ý cười,gương mặt xinh xắn rạng rỡ hiền tư như thục nữ đã tuyệt chủng từ thế kỷ trước.
Tú càng ngày càng nhíu mày đậm hơn.Chắc chắn là có kế.Khủng long em muốn làm gì?
“Vậy tổng giám nhanh một chút ăn cơm đi,cũng đã chiều rồi mới có bữa trưa thật ko tốt cho sức khỏe!” vẫn tiếp tục nói vô cùng nhẹ nhàng,đôi bàn tay còn nhẹ nhàng giơ ra hướng cái bàn như cô phục vụ mời khách an tọa.
Nam ngơ ngác nhìn biểu hiện hiền lương của Nhi.Đây có phải người mà bình thường vẫn ngồi nói chuyện với cậu ko đây?Uống nước tu cả chai,ngồi vắt chân lên ghế,hở tí là đánh đầu cậu.. Nói chung chả có tí nữ tính nào cả.Mà sao bây giờ trông cô cứ như gái nhà lành hiền lành ngoan ngoãn.Chắc chắn cậu đang nằm mơ rồi.
Tú hơi nhướng mày,ko phải cô ta rất sợ mình bắt được hay sao?Sao lại mời mình tới ngồi cùng bàn ăn cơm.
Cảm giác được sắc mặt của Tú đã trở lại bình thường,Nhi trong bụng khẽ thở ra 1 tiếng. Nhưng trên mặt nụ cười vẫn hoàn toàn ko thay đổi.Đôi mắt đen láy sáng ngời lại càng thêm sáng.Động vật đơn bào,anh vẫn mãi là động vật đơn bào thôi.
Trong khi Tú còn nghi ngờ nhìn cô suy nghĩ,thì lập tức dây thần kinh của Tú bị kéo căng.
“Vậy sếp tổng thong thả,tôi có việc phải đi trước!” vừa nói dứt lời Nhi lập tức ba chân bốn cẳng chạy 1 mạch sang góc phòng bên trái cố gắng hướng cửa thoát hiểm mà chuồn.
“Mau đứng lại!” Tú lập tức nhoài người theo cô.
Thấy động vật đơn bào bắt đầu có dấu hiệu cảm tử,Nhi lập tức hướng tới 1 cái bàn,đứng ở bờ đối diện nhìn Tú ở phía kia.
“Sếp tổng sao sếp cứ thích đi làm khó nhân viên thế?”
“Còn ko phải tại có nhân viên thích gây chuyện như em sao?” Tú vừa ôm chặt tay lấy cạnh bàn,vừa trừng mắt nhìn cô,đôi mắt nâu sẫm lại giáo diết đuổi theo cô ko rời.
Nhi muốn lách qua cái trạng thái dằng co này nhưng có vẻ ko được,cô nghiêng người sang trái,rồi sang phải muốn lừa hắn để chạy đi nhưng hắn vẫn bám diết.Cuối cùng thành 2 kẻ mỗi người 1 cạnh bàn đối diện nhau ko hề buông tha trong căng tin.
“Sếp tổng sao lần nào sếp cũng nói là do em!” Nhi hơi nhíu mày,khuôn mặt xinh xắn xị ra nũng nịu.
“Khủng long còn ko phải em thì còn ai khác?” Tú trừng mắt nhìn cô.Ko được mắc lừa.Tuyệt đối ko được mềm lòng.Mặc dù trái tim đang đập dồn dập nhưng ko được.Tuyệt đối ko được.Tú nghiến chặt hàm răng nói từng chữ bực bội.Mỗi lần đều vì cô mềm lòng lần này tuyệt đối ko.
“Anh chắc rằng ko phải do anh chứ?” Nhi nhướng mày nhìn hắn tức giận ở phía bên kia bàn,khóe môi hơi cong lên.
“Chắc là anh phải 1 lúc nào đó ko kìm lòng được mà trộm ngắm sếp phó bị người ta bắt gặp chứ?” cô vô cùng thản nhiên nói,nhìn vẻ mặt đang đờ ra dần dần chuyển sang đỏ của người đàn ông đang đứng trước mặt cô nở 1 nụ cười.Ko quên nhanh chóng lợi dụng lúc T3 đang 1 phút mất bình tĩnh mà vọt qua bên trái hướng thẳng cửa thoát hiểm xông tới.
“Trần Hiểu Nhi,em chết chắc rồi.Mau đứng lại.” Tú lập tức nhoài người theo cô,khuôn mặt đàn ông đỏ bừng lên giận dữ.
Nhi nhíu mày tức giận.
“Sếp tổng sếp ko sợ người ta đang nhìn sếp à?” vừa tiếp tục chạy vòng quanh ko thèm nhìn lại.
“Ko cần biết có ai nhìn hay ko?Em ko đứng lại em chết chắc!” Tú tức giận vừa đuổi theo cô chạy vòng quanh bàn,lại thấy cô nhảy sang trái lập tức nhào người đuổi theo.
Giờ căng tin của công ty trở thành 1 cái sân chơi nhà trẻ,với 2 đứa bé to đầu có đầy đủ khả năng tạo ra mầm non đất nước.Nhưng lại đang hết sức vui vẻ chơi.. đuổi bắt.
“Sếp tổng sếp tưởng tôi ngu sao?Đứng lại rõ ràng chết rất thảm mắc gì tôi phải đứng lại!” vừa nói cô lại tiếp tục lao tới 1 cái bàn khác để ngăn cẳn hắn tiến tới.
“Em lập tức đứng lại anh sẽ mở lượng khoan hồng!” Tú thở hồng hộc ko biết là do tức giận,hay là do bản thân mình vừa chạy quá độ hắn ko biết,chỉ biết rõ ràng người hắn đang nóng rất nóng.Khủng long em nên hy vọng anh yêu em đủ nhiều để anh ko lập tức mang xem bỏ vào chảo dầu.
“Sếp tổng sếp trông mặt mũi em giống sẽ đứng lại cho sếp xử lắm à?” Nhi nhướng mày hơi thở cũng đã có chút hỗn loạn.T3 đáng ghét,đuổi theo làm cái gì.Mệt gần chết.Mặc dù trong lòng vô cùng hỗn loạn nhưng cô vẫn mỉm cười vô cùng tự đắc,ko tin là cô ko thể thoát ra.
“Khủng long,em nên biết khôn 1 chút!”
“Sếp tổng đã có lúc nào em là người ngu chưa?” Nhi tinh quái nhìn hắn hỏi,đôi môi hồng vô cùng kiêu ngạo cong lên.
“Vậy để xem em thông minh tới mức nào”Tú nheo lại con mắt nâu nhìn cô,đôi môi mỏng hơi cong lên.
“Để xem!” Nhi bình thản mỉm cười.Lập tức đứng thẳng người nhanh như chớp giơ thẳng chân đạp vào cạnh bàn làm cái bàn lập tức hướng người của Tú mà lao vào.Hoàn toàn bị bất ngờ hắn vội vàng ôm lấy thân người đau đến chảy nước mắt.Chỉ chờ có thể Nhi lập tức phóng đi vào thang máy.
“Trần Hiểu Nhi em lập tức đứng lại!” Tú vừa ôm 2 bắp đùi đau nhức vừa cố gắng tập tễnh bước đi đuổi theo cô.Nhưng chỉ có thể thấy 1 con khủng long vô cùng kiêu ngạo cười đến rạng rỡ lè lưỡi trêu đùa hắn.
“Sếp tổng,cố gắng 1 chút ko chừng bảo vật quốc gia vẫn đang chờ sếp đấy!” nói rồi cô còn vẫy tay chào hắn tới khi thang máy đóng cửa lại.
Tú nghiến chặt răng gầm lên 1 tiếng.Lập tức lao người tới phía thang máy,điên cuống ấn nút gọi thang máy trong lòng vừa sốt ruột đến muốn giết người.
“Thật là dễ chịu!” Nhi thản nhiên bước ra ngoài thang máy vươn vai vô cùng dễ chịu.Cô mỉm cười tươi tắn,mới nghĩ tới chuyện vừa rồi thật là đáng sợ,nhưng giờ hết sợ rồi.Cái tên ngốc ấy muốn bắt được mình đâu có dễ thế chứ.Còn đang dương dương tự đắc thì cô nghe “Ding” 1 tiếng.Nhi vui vẻ quay đầu lại lập tức sắc mặt của cô trở nên xấu vô cùng.
“Khủng long,xem em còn có thể chạy đi đâu!” Tú tức giận gằn từng tiếng,gương mặt lạnh lẽo như ác ma nở 1 nụ cười sởn gai ốc,đôi mắt nâu sẫm lại nhìn cô như muốn bóp nghẹn cô trong tay mình.
Nhi lập tức quay đầu,đôi chân bắt đầu sải bước càng lúc càng nhành.Trong lòng cô ngàn lần nguyền rủa.Công nghệ cao chết tiệt.Thang máy chết tiệt,làm cái gì 1 tòa nhà có đến 2 cái thang máy,đã thế tại sao lại xuống nhanh như vậy?Mày dùng cáp treo hay mà dùng lực hút trái đất thế này.Đúng là hiện đại hại điện.Thật tức chết mà.
Tú cứ vừa đuổi theo sau cô vừa hét lớn,nhưng càng hét thì cô lại càng cố gắng chạy.Một người đuổi theo,1 người cắm đầu tìm lối thoát,thẳng 1 mạch qua đại sảnh làm cho toàn thể những người diện kiến ko khỏi nghi ngại.Có cần phải gọi cảnh sát hay ko?
NHi lao thật nhanh ra khỏi cửa tòa nhà,vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn con bò mộng đang đuổi theo sau lưng mình vừa thầm nguyền rủa.Đúng là nhà giàu ăn toàn đồ bổ làm gì mà hắn ta dai sức quá.Nhưng cứ chạy thế này ko phải là cách.
“Nhi!”
Còn đang thở hổn hển và suy nghĩ mưu kế cô đã nghe có 1 giọng nói hoàn toàn xa lạ gọi tên mình.Cô ngẩng đầu hướng về phía tiếng nói,đôi mắt to tròn nhìn cậu con trai vừa bước ra khỏi oto.
“Có chuyện gì thế?” Thành nhìn cô bộ dạng hớt hải ko khỏi tò mò.
Cậu ta là.. cậu ta là.. bạn của tên động vật đơn bào.Ko nhớ tên.Vụt sáng trong đầu Nhi 1 tia sáng nhỏ.Khóe miệng cô hơi nhếch lên.Cô lập tức quay người lại hướng phía cậu ta mà chạy.Khi cô vừa đứng trước mặt cậu ta thì đã nghe 1 giọng nam bực bội từ phía cửa vang lên.
“Trần Hiểu Nhi em có giỏi thì đứng nguyên ở đó!” Tú đứng trước cánh cửa kính lớn,trên bực thang cao ngạo mà nhìn xuống cô.
“Anh Tú?” Thành lại ngày càng hoang mang ko biết nói gì.Còn đang ở ngơ ngẩn thì đã thấy cánh tay mình bị túm lại.
“Anh đến tìm anh ta phải ko?Anh ta đang rảnh đấy.Mau mau kéo anh ta lên văn phòng nói chuyện đi!” Nhi gần như vội đến luống cuống,tay cô lắc lắc cổ tay của cậu con trai kia thúc giục.Làm ơn mang cái đống phiền phức ấy đi cho tôi.Tìm anh ta nói chuyện cũng được,tìm anh ta bàn công việc cũng được,thậm trí chỉ để hỏi hôm nay trời đẹp nhỉ cũng được.Chỉ cần mang anh ta tránh xa tôi 1 chút là được rồi.
“Ko phải.Tôi đến tìm cô!” Thành vẫn còn đang ngơ ngác ko hiểu gì chỉ nhìn Nhi hớt hải,hơi thở gấp gáp,đôi mắt đen ẩm ướt sáng lấp lánh vô cùng cuốn hút người khác.
“Vậy càng tốt.Nhanh vào xe chúng ta đi chỗ khác nói chuyện!Tôi cũng đang rảnh!” Nhi vội vàng vừa nói vừa lập tức chạy ra ghế lái phụ mở cửa.
Thành nghi hoặc mở to mắt nhìn cô hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đứng trên bậc thềm của tòa nhà,đôi mắt nâu của Tú sẫm lại càng lúc càng tối,càng lúc càng sâu cứ như vực thẳm.Nhìn cô tay nắm cổ tay của Thành thật chặt,trái tim của hắn nhói lại cả lồng ngực rung động rồi chuyển thành biển lửa.Tú siết chặt bàn tay lại,cảm giác như các khớp xương đều bị đông cứng muốn vỡ ra.
“Trần Hiểu Nhi em lập tức bước về đi cho anh!” hoàn toàn ko bình tĩnh Tú hét lên,đôi mắt nâu tức giận nhìn cô.
“Anh nghĩ tôi ko có não chắc.Còn lâu!” Nhi vừa nói vừa chui người vào xe.
Tú lập tức sải bước chân xuống cầu thang,gương mặt càng lúc càng tối lại,đôi mắt giống như thật sự muốn giết cô đến nơi.Nhi sợ hãi cực độ cô lập tức với người mở cửa lái kéo cái tên còn đang ngây ngốc đứng nhìn vào trong xe.Trong lòng ko ngừng rủa.Cái tên ngu này,nhìn oto tải sắp tông còn ko biết chạy,thấy địch sắp phá được thành cũng ko biết thủ.Anh tưởng anh đang là khán giả xem phim 3D đấy à.Đứng yên như phỗng.
“Mau lái xe đi!” Nhi giục giã.
Thành nhìn cô lại nhìn Tú đang chạy băng qua rất gần,vội vã nổ máy xe.Tú tức giận chạy theo 1 đoạn nhưng ko thể nào đuổi được chiếc xe.Chỉ có thể tức giận đến giẫm chân nhìn con khủng long an toàn thoát nạn trên 1 chiếc xe của kẻ khác.Cảm giác toàn bộ hộp sọ của hắn như nồi áp suất rất rất muốn nổ tung.
Nhi quay cổ lại nhìn phía sau lưng 1 bóng người tức giận cắn răng,nhắm nghiền mắt đá chân loạn xạ,trong bụng ko khỏi đắc ý nở 1 nụ cười.Cho tới khi chiếc xe rẽ vào 1 đường khác cô mới quay đầu lại thả người vào ghế đệm.
“Có thể mở cửa sổ ko?” Nhi quay sang bên cạnh hỏi.
“Ah.. tự nhiên!” Thành lơ đễnh trả lời,trên mặt ko dấu nổi bối rối.
Nhi lập tức mở lớn cánh cửa sổ,thò đầu ra ngoài hít 1 ngụm ko khi trong lành.Đôi mắt đen láy nhắm lại,khóe môi cong lên,chiếc mũi hít hít nguồn khí trời trong mát.Gương mặt cô lập tức giãn ra dễ chịu.Rồi như nhớ ra gì đó cô lập tức rụt cổ lại vào trong xe rút chiếc điện thoại di động trong túi ra,tay còn chưa kịp động thủ đã thấy chuông vang lên liên hồi.
“Anh cũng nhanh tay thật đấy!” thản nhiên cười,đôi mắt đen láy của cô sáng lên tinh quái.
“Alo!” cô vui vẻ nói bàn tay cầm điện thoại để cách xa tai của mình.
“TRẦN HIỂU NHI!Em lập tức bảo cậu ấy lái xe quay trở lại mau!!” một giọng nam xuyên màng nhĩ thủng màng loa vang lên.
Thành cảm giác tim mình vừa thót lại,đôi mắt mở to nhìn vào chiếc điện thoại của cô vô cùng bàng hoàng.Nhưng trái lại Nhi lại nở nụ cười lạnh băng,vẻ mặt vô cùng thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Sếp tổng,có ai nói với sếp là ko nên quá nóng giận chưa?Rất có thể dẫn đến đột quị đấy!” cô vô cùng nhỏ nhẹ nói.
“Trần Hiểu Nhi,được rồi anh sẽ ko đánh đòn cho nên em liệu hồn mau quay về đi!” Tú cố gắng tự hạ nhiệt trong lồng ngực của mình lại,đôi mắt nâu nhắm nghiền,khóe môi mím chặt bất đắc dĩ nói.
“Sếp tổng,ko phải em đã nói rồi sao.Em đâu phải kẻ ngốc.Cho nên sếp đừng bực tức làm gì cho hại sức khỏe.Tốt nhất là lo lắng suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện tình rắc rối của sếp đi thì hơn!” nói rồi bàn tay nhỏ ko an phậm lập tức mở nắp lưng điện thoại rút cục pin ra khỏi ổ.Khuôn mặt xinh xắn đắc ý cười vô cùng gian tà.
Thành nhìn 1 màn gương mặt của cô vô cùng sinh động mà ko khỏi buồn cười.Một lúc mặt cô trông rất vui vẻ thoải mái,1 lúc nhăn lại xem như suy tư,1 lúc sau lại lập tức sáng lên ánh cười,rồi tiếp theo sau nụ cười lại càng sâu giống như ác quỉ.Rất thú vị.
“Cho tôi mượn điện thoại!”
“Hả?” còn đang mải đắm chìm trong suy nghĩ,Thành đã bị 1 bàn tay nhỏ bé trắng trẻo với giọng nói trong veo kéo về với hiện tại.Anh nhìn bàn tay cô đang giơ về phía mình,gương mặt của cô hiện tại đang vô cùng nghiêm túc.
“Di động của anh.Cho tôi mượn đi!” Nhi lạnh băng nói.Máu lên não chậm hay là bản thân anh có vấn đề về tư duy và nhận thức ngôn ngữ đây?Đáng lý ra nên cho anh mặc cái quần nào bó bó 1 chút có lẽ tốt hơn.
Thành lơ đễnh còn chưa hiểu gì nhưng vẫn móc trong túi ra chiếc điện thoại di động đưa cho cô.Nhi cầm chiếc máy trong lòng ko khỏi có chút khó chịu.Iphone 4s.Đúng là toàn con nhà giàu đú theo phòng trào.
“Hôm nay anh có công việc gì quan trọng ko?” cô lơ đễnh hỏi vừa mở màn hình điện thoại.
“Ko!” Thành hơi nhíu mày nhìn cô,cô ấy hỏi làm gì?
“Có cuộc hẹn nào ko?”
“Ko!” càng lúc càng khó hiểu.
“Có người thân nào có khả năng sẽ tìm anh có việc ko?” vẫn tiếp tục lục lọi điện thoại vừa lơ đễnh hỏi.
“Ko!”
“Tốt.Vậy tắt máy!” Nhi mỉm cười ấn chế độ airplane mode rồi trả lại điện thoại cho Thành.
“Tại sao?” Thành vô cùng khó hiểu nhìn cô.
Nhi thở ra 1 cái.Anh còn ngốc hơn cả động vật đơn bào.Chậm rãi quay mặt nhìn cái cậu con trai ưa ngạc nhiên ngồi bên ghế phải.Trong đầu lập tức có 1 suy nghĩ,anh nên đóng quảng cáo bột giặt mới phải,lúc nào cũng “ngạc nhiên chưa”,rồi cô chậm rãi trả lời.
“Để đỡ bị cái tên lúc nãy gọi điện thoại tìm!” Nhi thản nhiên nói.
“Thật ra 2 người có chuyện gì vậy?” Thành hoài nghi nhìn cô hỏi.
“Cũng ko có chuyện gì,chỉ là chút chuyện riêng mà thôi!” Nhi nhún vai trả lời,rồi lại quay mặt ra ngoài,một cánh tay chống lên thành cửa sổ,đôi mắt đen long lanh nhìn khung cảnh bên ngoài,khóe miệng ko khỏi nhếch lên vui vẻ.Giờ này chắc chắn đang có người gào thét mà phát điện.
Tại tòa nhà của công ty x,người đi qua đi lại bận rộn cho 1 ngày làm việc vất vả,ko khí ồn ã của cuộc sống mau kéo người ta vào guồng quay khiến bước chân của họ mỗi lúc 1 vội.Nhưng đột nhiên cuộc sống ồn ã bị phá tan bởi 1 tiếng hét rầm trời.
“TRẦN HIỂU NHI!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT