Tình cảm kì quái

Con người sống ở đời phải có lòng tham.Có người nói nếu con người ko có lòng tham tự khắc con người sẽ chết.Từ xưa tới nay điều khó vượt qua nhất chính là lòng tham của chính mình,và điều dễ khiến người ta sa ngã nhất cũng chính là tham lam.”Tham thì thâm” nhưng ko tham thì người ta ko thể sống được.

Con người tuy là sinh vật cao cấp nhất trong cây tiến hóa,nhưng chính vì thế cho nên con người có đầy những suy nghĩ trái chiều,hành động vô cùng mâu thuẫn.Ví dụ như rõ ràng là nói ghét ghen tị,nhưng nếu 1 người bạn của bạn ghen tị gì đó thì chắc chắn bạn sẽ đồng tính.Con người vốn là thế.Có đôi khi họ làm những chuyện mà bản thân họ cũng ko biết được.Mà chính bản thân họ còn ko hiểu lý do,thì bằng cách thần kì nào bạn lại có thể lý giải được đây??

Sáng hôm nay Nhi lại dậy muộn,con mắt cứ lơ mơ nhảy qua bước tường mà lén lút vào trường.Quả nhiên chưa gì đã thấy hắn ngồi ở đó ôm tường đợi cô.Đôi khi cô cảm thấy hắn vô cùng rảnh rỗi,hắn có phải học sinh cuối cấp ko thế?Cô đã vội nháo nhào rồi,hắn thì cứ bình chân như vại.Đang cố gắng vắt chân lên cổ để vào lớp.Tuy mấy tiết đầu đều là những môn ko trọng tâm,nhưng càng gần hè thì lại càng phải nghiêm chỉnh.Kì thi tốt nghiệp cũng sắp tới rồi.Ko lý nào lại bỏ tiết.

“Đi đâu?” hắn kéo cô lại.

“Lên lớp.” Nhi lạnh lùng,người hướng ra phía cửa cố gắng thoát khỏi bàn tay đang túm cổ áo cô.

“Lên lớp làm gì?” hắn lại hỏi.

Nhi lông mày giật giật.Mắt trái của cô thì đang co co.Động vật đơn bào,sao anh ko hỏi anh có chân để làm gì luôn đi?Đứng ở đây còn hỏi lên lớp làm gì?

“Sao thế?Mặt khó coi vậy?” hắn mỉm cười.Tâm trạng hôm nay rất tốt.Hôm qua nhìn cô ngủ tới trưa,cảm giác tinh thần rất là thoải mái.Càng nghĩ càng thấy đúng là nên tiến thêm bước nữa mới được.Thời hạn 100 ngày cũng sắp tới rồi,giờ còn chưa khởi động thì kĩ năng của anh chắc chắn là sẽ bị giảm sút.Đã được 1 lần thì sẽ có lần thứ hai.Cái khó chỉ là lần đầu tiên thôi.Trong khi hôm qua rõ ràng đã hôn được cô rồi,vậy thì lần thứ 2 đảm bảo ko quá khó.Được 1 lần thì sẽ có lần thứ 2,có lần 2 rồi thế nào cũng ra lần thứ 3,rồi sau đấy là ko giới hạn..Phải.Chắc chắn là như thế.Từ bây giờ Trần Hiêu Nhi,em nhất định phải ngoan ngoãn hợp tác đấy.

Hắn khẽ cúi xuống,vuốt vuốt cặp lông mày đang nhíu lại của cô,khóe miệng ko khỏi mỉm cười.Khủng long,em ko biết phải ko?Hôm qua em thật sự đã rất ngoan ngoãn.Cho nên từ nay anh sẽ tử tế với em.

Nhi giờ cảm thấy ko chỉ mắt trái đang giật giật,ngay cả khóe miệng cô cũng đang co rút.Cái gương mặt mỉm cười muốn ói ấy là sao?Khắp người cô da gà nổi lên,cái con động vật đơn bào này hôm nay mắc cái chứng gì vậy?Quai hàm cô rớt cả ra ngoài,sao cô cảm thấy thật đáng sợ.Cái vẻ dịu dàng thục nữ này là sao chứ?Dù sao trong mối tình trung học,anh ta cũng là vai nam chính,có nằm trên giường thì cũng là kẻ nằm trên,nhưng mà làm thế nào đột nhiên vù 1 cái hắn ta trở nên hiền lành dễ thương,nở nụ cười đoan trang như vậy chứ?Có.. có phải hôm qua ăn nhầm gì đó nên hỏng đầu rồi ko?Dễ lắm à nha!

Tú nhìn gương mặt vô cùng khó coi của cô,trong lòng có chút ko vui.Nhưng lại nhìn tới khóe môi hồng đang há hốc của cô,lại nhớ mùi vị hôm qua hắn được nếm thử.Lòng lại tự động khởi sắc.Ko chấp nhặt với em,cục cưng khủng long,hắn nghĩ,chỉ cần em ngoan ngoãn 1 chút,mùi vị của em,cho anh nếm là được rồi.Nghĩ tới đây hắn ko khỏi mỉm cười.

“Đói rồi!” hắn mỉm cười nói.Nhìn vào khóe môi hồng của cô tủm tỉm.

“Vậy đi ăn đi.Bye!” Nhi nói tính quay lưng bước thẳng.Cô cảm giác ko ổn.Ko ổn.Cái tên tâm thần bất ổn định này,có lẽ chập mạch ở đâu rồi.Tốt nhất tránh xa 1 chút.Nhỡ chẳng may bị điện giật thì khổ.

“Này,khủng long em đứng lại.” hắn gọi lại.

“Á..” bị túm áo kéo lại,Nhi bị ngã ra sau. “Anh muốn gì đây?” cô bực bội hỏi.Mới đầu hè,trời chưa nóng lém mà hắn đã thế này,đến lúc vào hè trời nóng như đổ lửa thì hắn phải làm sao?Thật đáng thương.

“Chúng ta đi ăn sáng!” hắn vui vẻ.

“Muốn ăn thì tự đi ăn đi!” Nhi bực bội gào lên.

“Em đi với anh!” hắn vẫn vui vẻ nói.

Nhi cảm thấy,quá trầm trọng.Bệnh tình quá trầm trọng.Làm sao mà,cô chỉ ko gặp hắn 1 buổi tối mà hắn đã thành ra nông nỗi này.Y chang thần kinh nặng.Nhi bắt đầu lục lọi trong túi,lôi điện thoại ra định ấn số thì lại nhớ,máy hết tiền.Cô ngước mắt lên nhìn cái con người đang vô cùng vui vẻ trước mặt.

“Cho tôi mượn điện thoại!” cô nói.

Tú vui vẻ rút con dế của hắn ra đưa cho cô, “Em cần gọi cho ai à?” hắn vui vẻ hỏi.

Nhi khẽ nhíu mày,mở màn hình tối đen lên.Cô càng há hốc mồm hơn nữa.Trên màn hình khóa bàn phím là ảnh cô đang ngồi ngủ.Cô ngước mắt lên nhìn hắn,đôi mắt mở to,vô cùng to.Nhưng hoàn toàn chẳng có tí tẹo cu te nào,chỉ có thể nói 1 câu là vô cùng stupid.Lại quay xuống nhìn cái điện thoại.

“Cái ảnh này ở đâu ra?” cô vừa chỉ vào màn hình vừa nói.

“Anh chụp lúc em ngủ!” hắn mỉm cười thục nữ.

Giờ thì,quai hàm cô thật sự bị trẹo ra ngoài.Đôi mắt đen của cô bây giờ tràn ngập 1 màu xám,cái tên ở trước mặt cô.Đáng sợ.Quá đáng sợ.Trên đời này cô sợ nhất là bà tám,sợ thứ nhì chỉ có 1 thứ,là mấy tên bệnh tâm thần.Mà cái tên ở trước mặt cô,rõ ràng là bệnh nhân mới trốn trại Trâu Quì bỏ sót.Cô khẽ nuốt nước bọt,kìm nén cơn giận trong lòng.Mở bàn phím.Cái quai hàm vẫn còn đang bị đau vì bị sái,nay rớt hoàn toàn xuống đất.Màn hình nền.. CÁI KHỈ GÌ ĐÂY??? Là cô đang ngồi ngủ dựa vào vai hắn,hắn.. hắn.. Miệng cô thấy khô khốc.Quay con mắt đang trắng dã lên nhìn cái tên biến thái trước mặt.Ko được.Ko được rồi.Ko ổn.Ko ổn.Hoàn toàn chẳng ổn 1 tí nào.

“Điện thoại cấp cứu là số bao nhiêu?” cô hỏi hắn,tay vẫn chờ trên mặt điện thoại để ấn số.

“115.Hỏi làm gì?” hắn ngơ ngác nhìn cô,rồi lại nhíu mày hỏi vội “Em bị đau ở đâu à?”

Nhi bắt đầu ấn số trên mặt cảm ứng,rồi đưa điện thoại lên nghe lơ đễnh nói “Ko.Gọi để đưa anh về Châu Quì!”

Mặc dù,hôm qua hắn rất rất vui.Mặc dù môi của cô rất rất ngọt.Mặc dù cả đêm hôm qua hắn ngủ vô cùng ngon trên chiếc giường toàn mùi của cô.Mặc dù đêm qua hắn mơ thấy hắn có 1 nụ hôn vô cùng ngọt ngào.Mặc dù tâm trạng của hắn đang rất tốt… Nhưng… Vẫn ko thể nào đối xử tử tế với con khủng long bạo chúa này vào lúc này được.Cảm giác toàn thân bốc lửa.Khóe miệng ngọt ngào của cô lại dám nói lời này?Hắn tức giận giật lấy chiếc điện thoại,nghe đầu dây bên kia bắt đầu nhấc và alo,hắn tức giận cúp máy.Kéo xốc cổ cô lên.Đôi mắt nâu sẫm lại tức giận.Khủng long,anh đã muốn nhẹ nhàng.Là do em ép anh thôi.

“Anh kéo tôi đi đâu thế này?” Nhi bị kéo ngược từ phía sau,ko khỏi dẫy dụa.

“Đi ăn sáng.” Hắn lạnh lùng kéo cô đẩy lên trên bức tường.

“Được rồi,được rồi.Trèo là được chứ gì?” Nhi phụng phịu.Cái tên biến thái này,cuối cùng cũng trở lại bình thường.Nhưng mà,cũng ko cần thiết nổi điên với tôi.Ko nhờ tôi thì anh có thể bình thường được hả?Nhi trèo qua bức tường,nhìn 1 gã đang trèo lên,khẽ thở dài.Đúng là tên khó hiểu,lúc thế này lúc lại thế kia.Lắc đầu rồi cô nhảy xuống phía ngoài trường.Biến thái hắn có vẻ thích leo ra ngoài quá nhỉ?

Nhưng mà mặc kệ,dù sao cũng là được ăn chùa,lại ko mấy khi.Nhi đang híp mắt lại nhìn tô bún mọc đang bốc khói trước mặt.Cô rất rất thích ăn bún mọc ở hàng này,nhưng quán luôn mở sớm,đến tầm 9h sáng là dọn hàng,mà cô lại ko thể dậy từ 6 giờ mà ra ăn được,vào học rồi lại ko thể leo ra ăn,cho nên sáng nào cũng đành ăn bánh mì.Chỉ hôm nào điên tình cả đêm ko ngủ,chủ nhật dậy sớm mò ra đây ăn cho đỡ thèm.

Hắn ngồi bên cạnh nhìn gương mặt đang vui vẻ của cô.Khóe môi đang mỉm cười chứng tỏ cô rất thích ăn cái món này,dạo này hắn cảm giác rất kì lạ.Tim hay đập nhanh,nhưng hắn ko hiểu lý do.Chắc tại lâu rồi ko được phát tiết.Từ khi bắt đầu quen cô,hắn chưa được hoạt động hăng hái lần nào.Chắc vì thế cho nên bị kìm nén khiến bộ máy hoạt động có chút bất thường.Hắn gần đây bị cô hình thành cho 1 thói quen xấu.Hay lê la quán vỉa hè,ăn những món bình dân.Trước đây hắn vẫn ghê sợ mấy quán ăn vỉa hè ko hợp vệ sinh,nhưng kết quả bị cô đầu độc,cũng tại cô ko chịu đi chỗ khác.Nên hắn đành thuận theo.Dần dần lại trở thành thói quen.

Nhìn con khủng long mặt mày tươi rói,vừa cho dấm với ớt vào bát bún mọc,rồi nhanh tay gắp 1 đũa cho vào miệng,lại múc thêm 1 thìa nước uống ngon lành.Hắn chợt mím môi.

“Đổi bát!” hắn nói.Tay vừa đẩy bát bún mà hắn chưa đụng tới đến chỗ cô,tay còn lại vừa kéo cái bát của cô về phía hắn.

“Cái gì?” Nhi ngơ ngác quay sang phía hắn. “Nhưng tôi ăn rồi!” Nhi nhíu mày,anh lại lên cơn gì đây?Này trời đánh còn tránh bữa ăn nhá.Muốn cháy chập gì,thì cũng phải để tôi ăn xong rồi giải quyết,ok?

“Xem ra bát của cô ngon hơn!Đổi!” hắn vừa nói vừa kéo bát của cô đến trước mặt.

“Hả?” cô ngạc nhiên.

Nhưng còn chưa kịp để quai hàm của mình rụng xuống đất,cô đã thấy đũa và thìa trên tay mình cũng bị cướp trắng trợn.

“Tại sao lấy cả đũa với thìa của tôi?” cô hỏi.

Hắn ko nói chỉ lập tức gắp 1 đũa bún trong bát của cô cho vào miệng,vừa ngậm đũa vừa quay lên nhìn cô.

“Ăn đũa này đi,tôi chưa đụng đến đâu!” hắn nói,đưa chiếc đũa ở trước mặt mình cho cô.

Nhi nhíu mày,cái tên quái đản.Nhưng rồi cũng mặc kệ hắn.Dù sao bát của hắn cũng là bún mọc.Cũng thế thôi mà.

Tú rất vui vẻ ăn ngon lành bát bún.Đúng là chiếc đũa của cô lần bát bún của cô đều rất ngon.Kết quả hắn ta ăn sạch bách,thậm trí húp hết cả nước.

Nhi mở tròn mắt nhìn cái tên công tử lúc nào cũng ưa sạch sẽ mỗi ngày thay đến 3 bộ quần áo này.Ko phải chứ?Mọi khi ăn luôn bỏ dở,lẽ nào thực sự bát bún của cô ngon đến vậy?Ko phải múc ra từ cùng 1 nồi sao?Quái lạ.

Sau khi đã ăn no,Nhi đang nghĩ trong đầu phải vào lớp thật nhanh,nếu ko chắc chắn cô sẽ thành thịt tái trong món phở tái của Dung mama vào cuối tuần.Nhưng còn chưa để cho con khủng long có thể thực hiện hành vi đoan chính,hắn đã kéo tay cô đi vào hàng nước bên đường.

“Làm gì thế?” cô bực bội hỏi.

“Ăn no rồi,dĩ nhiên phải nghỉ ngơi uống nước rồi.” hắn thản nhiên.Kéo tay cô ngồi xuống cạnh hắn.

“Ko phải anh bảo ko thích ngồi quán nước sao?” Nhi nói nho nhỏ châm chọc.Hôm nay hắn quá bất thường,nếu ko phải nói là vô cùng thần kinh.

“Nhưng giờ tôi có hứng.Có sao ko?” Hắn vui vẻ,tay vẫn nắm chặt bàn tay của cô.

“Được rồi.Uống thì uống nhưng bỏ tay ra trước đi.” Cô nói.

“Có sao đâu.Tay kia vẫn cầm cốc được mà.” Hắn thản nhiên.

Cô thật sự,thật sự.. thật sự muốn tống tiễn cái tên này về âm phủ.Ko cần biết là bằng cách nào.Giờ mà có thể,cô rất rất muốn bóp chết hắn.

Nhi đỡ lấy cốc nước,uống 1 hơi cho hạ hỏa.Nhưng vừa uống tới nửa cốc thì đột nhiên lại bị giật mất.

“Lại gì nữa?” cô bực bội.

“Khát vậy uống cốc đầy đi!” hắn nói vui vẻ đưa cô cốc nước còn chưa đụng tới của mình.

Nhi lườm hắn 1 cái,nhưng cũng mặc kệ rõ ràng đang cần nước dập lửa,cho nên cô chẳng ngại ngần mà cầm cốc của hắn trong tay 1 hơi tu hết sạch.Lại nhìn chủ quán đưa cốc ra vô cùng nghiêm nghị nói.

“Cho cháu cốc nữa!”

Tú chỉ nhìn cô cười,lúc này mới chậm rãi xoay chiếc cốc 1 vòng tới miệng cốc có dính 1 ít nước.Từ từ đặt môi xuống đúng dấu môi của cô uống ngon lành.Có chút mùi vị ngọt ngọt trong trà đá.

Ngồi 1 lúc cho ông con giời thỏa mãn với cái cốc trà đá còn 1 nửa trong tay,Nhi kéo mạnh tay hắn bực bội.

“Đi vào lớp.”

Hắn ậm ừ rồi bị cô kéo đi.Người khác nhìn vào thì kì thực cảm thấy đôi trai gái này vô cùng hạnh phúc,nắm chặt tay nhau ko rời.Chỉ có riêng nó mới hiểu,nó thật sự.. thật sự là đang bị còng ko tháo ra được.Chỉ hận ko thể cầm dao chặt phăng bàn tay này đi.

Cuối cùng cũng được ngồi trong lớp thở phào nhẹ nhõm.Hôm nay nó đặc biệt thấy môn sử sao vô cùng ý nghĩa.Mặc dù thầy vẫn đang phun mưa phùn vô cùng nhiệt tình trên bục giảng.Nhưng nó lại vô cùng vô cùng hồi xuân.Đúng là mưa phùn nên mới lại có được cảm giác của tết.Ôi,cầu cho thời gian mãi ko chấm dứt.Mưa ơi cứ rơi.Đừng bao giờ đến giờ ra chơi nữa.

Ấy thế nhưng bao nhiêu kì vọng,bao nhiêu mơ ước,bao nhiêu ảo tượng của nó rụp 1 cái,vỡ ra trăm mảnh.Trống giờ ra chơi vừa điểm,nó đang vô cùng luyến tiếc bài giảng về hàng trăm năm trước lịch sử dân tộc,đang vô cùng say sưa hòa dòng lịch sử,hoàn toàn ko muốn về hiện tại thảm khốc thì.. Ở ngay tại cửa lớp 12A9,xuất hiện 1 bóng dáng cao cao,mái tóc mềm mại gợn sóng,tóc mái dài tỉa rối vô cùng hoàn hỏa,tóc mai nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt thanh tú đang ngẩng đầu nhìn thẳng nó mỉm cười.

Nó há hốc mồm.Lại nữa.Lại nữa rồi.Lại cái vẻ mặt đáng sợ ấy.Nó bây giờ y chang như thấy mẹ nó đang hiền dịu mỉm cười với nó,y như người ngoài hành tinh vừa xuất hiện vẫy tay chào nó “hi”,y như thầy dạy sử đột nhiên 1 ngày đến lớp với bộ hàm thụt vào trong chứ ko phải tấn công ra ngoài,y như bảo vật quốc gia đột nhiên e thẹn cười duyên nói “Thầy sắp cưới vợ!”,y như Dung mama đột nhiên vào lớp mà ko liếc xéo nó 1 cái rồi mới bắt đầu mở cặp lấy giáo án, y như hiệu trưởng trường nó đến trường mà ko trét 1 hộp phấn lên mặt… Cái nụ cười hiện tai của cái con động vật đơn bào này,thật đúng là có thể dọa chết người.Cũng may nó là con người khỏe mạnh,phải kẻ yếu tim chắc chắn chết rồi.

Ngọc nhìn vẻ há hốc của con bạn,rồi nhìn ra cửa phút chốc ko khỏi trầm trồ.Bình thường hotboy có tiếng là đẹp trai phong độ,nụ cười cũng lạnh lùng khiến nữ sinh phải ngưỡng mộ.Nhưng mà tất cả so với nụ cười hôm nay,thật sự chỉ là con tép trên mép con ruồi.Hiện tại anh ta đang nở 1 nụ cười vô cùng ấm áp,gương mặt đã đẹp trai lại càng sáng bừng lên,so với vẻ lạnh lùng thường ngày.Là đòn sát thủ với sức sát thương gấp trăm lần.

Nhi sợ hãi tái xanh mặt.Có ai cứu tôi với,biến thái xuất hiện rồi..Hôm nay bị kéo đi ăn sáng,tuy rằng ăn rất ngon,nhưng ở cạnh 1 người bệnh tâm thần,ko biết bị giết khi nào đâu.

“Người yêu em ra đây!” hắn vừa nói vừa cười vô cùng ấm áp.Vừa giờ ra chơi cũng chỉ là chạy thật nhanh đến chỗ cô,cũng ko nghĩ được nhiều là nhìn cái dáng vẻ chăm chỉ ngủ gật của cô lại thấy vui thế.

Chết rồi!Chết rồi!Hôm nay trời thật nóng nhé.Bảo sao,cái tên kia từ sáng tới giờ thần kinh hoàn toàn ko bình thường.Nhi ko phải là người kì thị đồng giới,nhưng mà từ 1 kẻ là nam chính,giờ lại biến thành thục nữ ngoan hiền,có đại não ko bình thường như cô cũng trở nên hoảng loạn tâm lý chứ đừng nói người có đầu óc bình thường.Chắc chắn là shock mà chết.

Nhi lặng lẽ bước ra khỏi cửa.Nhìn cái ánh mắt đó tốt nhất là ngoan ngoãn đi ra,tránh hậu họa đáng tiếc.Người điên luôn suy nghĩ ko bình thường,thế nào cũng sẽ bị thảm sát tàn nhẫn.Biết khôn tốt nhất là tránh xa 1 chút.Đáng tiếc là cô lại ko thể tránh TT_____TT

Nhìn cái tướng thất thểu của cô hắn lại khẽ mỉm cười.Khi cô miễn cưỡng đứng trước mặt hắn,hắn nhẹ nhàng cúi xuống gần mặt cô mỉm cười.Đưa 2 bàn tay lên khóe miệng cô khẽ miết miết gần khóe miệng.

Cả hành lang người qua lại đột nhiên “Ồ” lên 1 tiếng,mọi ánh mắt đều hướng về 2 người họ.Phản ứng quá lớn khiến cho những con người đang ở trong lớp cũng ló đầu ra ngoài.Bao nhiêu cặp mắt đều hướng tới 2 con người 1 nam 1 nữ đứng trước cửa lớp 12A9.

Mặc cho những lời bàn tán,mặc cho bao nhiêu ánh mắt,hắn vẫn thản nhiên cười nhẹ nhàng lấy tay lau khóe miệng cô.Dường như hoàn toàn ko nghe thấy tiếng động nào chỉ nhìn thấy gương mặt ngày càng méo xẹo của con khủng long ở trước mặt thôi.

“Làm trò gì đây?Bỏ tay xuống đi!” Nhi nghiến răng kèn kẹt nói.

“Khủng long,nước miếng em chảy nhiều như vậy,đã ngủ gục bao lâu rồi?” hắn mỉm cười hỏi lại.

Nhi há hốc mồm.Chết.Có sao?Vội vàng lấy tay lau lau khóe miệng.Nãy cùng thầy sử ngược dòng lịch sử,xuyên ko,mà ko biết là tới đâu.Hoàn toàn ko để ý mình có chảy nước miếng hay ko.

Hắn nhìn cô đang lau lau khẽ cười,rồi nắm lấy tay cô mà kéo đi mặc cho tiếng ồn ào trong hành lang càng to hơn nữa.

“Ê.. đi đâu!?” Nhi bị kéo đi luống cuống ở sau lưng hắn hét lên.

“Căng tin!” hắn vui vẻ.

“Ko phải vừa ăn bún rồi à?” Nhi hét,bụng hắn ta tuy là to hơn bụng mình,nhưng ko phải là khủng bố chứ?

“Muốn ăn nữa ko được à?” hắn tiếp lời vẫn tiếp tục bước,1 tay nắm tay cô kéo đi,1 tay nhét túi quần,miệng khẽ nở 1 nụ cười gian tà.

Đến trước cửa căng tin,hắn dừng lại.Nhi nhíu mày nhìn cái cửa căng tin giờ cao điểm,nườm nượp người qua lại.Chán chường thở ra 1 hơi quay lại hỏi hắn.

“Ăn gì?”

“Như mọi khi!” hắn vui vẻ cười,khẽ vỗ vào lưng cô 1 cái đẩy cô đi vào trận chiến.

Nhi bực bội nhưng cũng đành vác cái thân xác chui vào trận chiến.Còn tốt hơn là đứng ở cạnh hắn cho hắn nắm tay.Thật là.. cái tên đầu đất ấy,làm cho cô ko biết sao bị cả trường nhìn.Bình thường ở trường hai người vẫn đi cùng nhau,nhưng chỉ là thi thoảng có va chạm,cũng chỉ là bình thường như bạn bè.Ko có cái kiểu nắm tay dung dăng dung dẻ như hôm nay.Nghĩ tới là bùn ói,nhưng lại nghĩ tiếc bát bún mọc ban sáng.Đành phải nuốt vào.

Chen lấn 1 hồi vất vả bở hơi tai,cô 1 tay cầm nước 1 tay cầm bánh mì đi ra cửa nhưng hoàn toàn ko nhìn thấy bóng dáng hắn đâu.Cô khẽ bĩu môi.Cái tên công tử này lại chuồn đâu rồi.Đang vô cùng bực bội nghĩ,hắn ko ăn thì cô sẽ xử lý.Thì thấy điện thoại trong túi mình đang rung.Cô bàn lục túi quần lôi ra tin nhắn đọc.

“Mang đồ ăn lên lớp cho tôi” – from ox đẹp trai.

Nhi nhìn cái hàng chữ trước mặt mình,hận 1 nỗi ko thể nào lập tức treo cái tên vừa lướt nhanh phím điện thoại mà nhắn tin.Cái tên khốn đó,càng ngày nhắn tin càng giỏi cứ chí trách bấm máy,mặc cho cô muốn điên đầu vì nghe nhạc chuông tin nhắn.Bình thường cô là người não trái phát triển hơn não phải,nay nhờ hắn mỗi ngày mài công tu dưỡng,cứ nghe nhạc chuông suốt giờ lại cảm giác khuynh hướng não phải lớn hơn não trái.Tất cả là tại cái tên chết tiệt kia.Thật muốn đập,muốn đập.Nhi vô cùng bực bội bước từng bước nặng nề y chang con Gozila đang nổi điên quất đuôi.Lại thấy mọi người đang chỉ trỏ bộ dạng của mình,cô liền bực tức làm họ phải tản ra.Đừng có chọc giận đại tỉ này nha.

Cô bực bội bước từng bước bực bội trên cầu thang,mặc cho những ánh mắt vô cùng tò mò.Nhưng thật là kì lạ,đúng là lũ người dỗi hơi.Tại sao đột nhiên ai cũng nhìn cô.Còn có mấy thằng điên cứ huýt sáo inh ỏi.Các cậu là cảnh sát giao thông à?Sao cứ thích thổi còi thế?Đúng là bực mình mà.Nhi tiếp tục bước tới cuối hành lang để đi tới lớp 12A14,nhưng thật kì lạ càng đi thì lại càng thấy mọi tâm điểm đều đặt lên người mình.Cái lũ quỉ này nhìn cái gì mà nhìn.Cô hùng hổ quay đầu lại,giơ ra gương mặt của quỉ dạ xoa,lúc đó mấy cô cậu mới tránh ra.Nhưng lại vây thêm 1 đám mới.Cái lũ tọc mạch cứ nhìn cô gì chứ.Thậm trí còn có mấy em xinh tươi vừa đi qua cô vừa liếc mắt,che miệng cười.Chẳng nhẽ cô có mỹ lực cưa đổ con gái thế?Dù từ trước tới nay cô rất có duyên với con gái,nhưng cũng ko tới mức này,thật ra là sao?

“Con ranh..”

Một tiếng gọi quen thuộc làm cô quay người lại,ở cửa lớp 12A9,Ngọc đang đứng ở cửa cười vô cùng nham hiểm.Cái gì đây?Gương mặt này..

“Ngọt ngào quá đấy!” Ngọc đang vừa đứng ở cửa vừa che miệng cười gian xảo giống như bao người khác.

Nhi miệng há hốc đơ lại.Đại não cố gắng vận dụng mọi kiến thức tìm hiểu xem cái vấn đề này rốt cuộc là có ý nghĩa sâu xa gì?Kết quả làm việc tổng hợp của đại não chính là .. “ko hiểu”.

Ngọc nhìn mặt con bạn thân hoàn toàn ko nắm bắt được vấn đề,nó liền 1 tay che miệng cười,1 tay chỉ chỉ về phía con bạn thân.

Nhi nhíu lại đôi mắt đen,nhìn Ngọc ngơ ngác.Rồi quay người lại nhìn.Con bạn thân vẫn đang chỉ.Nó tự hỏi,chỉ cái gì?Lúc này Ngọc khẽ thở dài,ngước mặt lên trời làm vẻ bó tay chấm com.Rồi khẽ quay người chỉ chỉ vào lưng của nó để diễn tả.

Nhi mắt mở to.Giờ còn ko hiểu chắc chắn cô ko có não.Nhi cảm thấy cả người cứng lại.Rốt cuộc là kẻ nào chơi trò ấu trĩ này.Bàn tay run run lên vì tức giận,cô ko quay người lại đứng yên tại chỗ,hai chân đứng vô cùng vững,gương mặt cúi xuống để giấu đi con mặt đang vô cùng tức giận,thò tay ra đằng sau lưng,cảm giác được 1 cái gì đó phất phơ cộm cộm sau lưng.Cô mạnh tay giật 1 cái.

Lạnh lùng đưa cái vật được dán vào lưng mình ra trước mặt,con ngươi đang bốc hỏa của cô phút chốc nổ tung,một màn khói tung trời tràn lan ko khí.Bờ vai gầy của cô run lên,bàn tay đang cầm bánh mì với nước nắm chặt tới độ chiếc bánh mì nát bép bể ra làm 2,túi nước tràn lênh láng ra sàn nhà.

Trước mặt cô.. trên mảnh giấy là 1 dòng chữ vô cùng rõ ràng..

EM YÊU ANH,

HOÀNG TUẤN TÚ

Tên khốn.Tên dâm tiện.Tên gian phu.Tên não phẳng.Đồ bệnh hoạn.Thằng biến thái.. Hắn ta xem AV thì thôi đi,hắn đọc tiểu thuyết tình cảm thì mặc xác hắn.Hắn sở thích biến thái cô cũng ko cần biết.Nhưng mà.. Nhưng mà.. Nhưng mà .. cái tên khốn biến thái ấy dám đem sở thích biến thái của hắn để tự sướng trên người cô.TÊN KHỐN KIẾP!

Bực bội vứt toàn bộ nước và bánh mì trong tay,Nhi lao người trong hành lang,phi thẳng 1 mạch tới lớp 12A14.Lần này ko cần biết là đuổi học hay ko.Ko cần biết là có bị quốc bảo đến sử tội hay ko,nhưng thế này thì quá lắm rồi.Cái tên đó dám đem thân thể cô ra để phục vụ cho sở thích bệnh hoạn của hắn.Cô bực bội,ko ngần ngại.. đạp tung cánh cửa sau của lớp 12A14.

“HOÀNG TUẤN TÚ!!”

Hắn lạnh băng ngồi ở băng ghế cuối,liếc mắt lên nhìn cô,gương mặt khẽ nở nụ cười.Hắn biết thế nào khi cô phát hiện ra cô cũng sẽ vô cùng tức giận mà xông tới tìm hắn.Khủng long,em lại thành Gozila rồi.

“Chuyện gì?” hắn thản nhiên vờ như ko có việc gì đứng dậy đi về phía cô.

“Tên khốn,anh viết cái gì thế hả?” Cô bực bội gầm lên,đưa tờ giấy đã bị cô vò nhàu nhĩ trong tay lên trước mặt hắn.

Hắn nhìn tờ giấy,trong đầu vô cùng thỏa mãn.Nhưng vẫn làm ra bộ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn cô,rồi tiếp theo nở 1 nụ cười vô cùng vui mừng.

“Khủng long,thì ra em yêu anh nhiều như vậy!”

“HẢ?”

Trong khi não bộ của cô còn đang rớt quai hàm giống chủ nhân của nó ở trong hộp sọ,thì hắn thản nhiên ôm lấy cổ của cô,người hơi cúi xuống ghé mặt lại rất gần mặt cô,khóe môi nhếch lên vô cùng tà ác.

“Anh vô cùng thích cách bày tỏ này đấy!”

“CÁI GIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII???” hộc máu.Hộc máu rồi.Máu chảy xối xả.Máu tuôn ròng ròng.Máu chảy như sông,như suối.Cái tên khốn này đang nói cái gì..Ôi.. cô chết mất.Chết mất!

Và rồi.. và rồi.. gương mặt của tươi cười của hắn càng ngày càng tiến gần.Càng ngày càng gần.. càng ngày càng gần..

“Chuyện gì?Chuyện gì ồn ào?Ai làm vỡ kính cửa tung tóe thế này?”

Khi hắn sắp đạt được mục đích chỉ còn cách môi của cô 6 centimet,một giọng nam trung niên vang lên từ phía hành lang,kèm theo tiếng bước chân,và hiện tại toàn bộ khán giả xem màn nồng ấm mặt đang chuyển dần sang xem hài kịch.Mặt họ vừa ngạc nhiên vì giọng quát vô cùng khí thế vừa vang lên,lại lập tức chuyển sang chế độ háo hức,chờ đợi màn kịch hay.

Tú tức giận khẽ cắn môi,chỉ một chút nữa thôi là có thể danh chính ngôn thuận mà hôn rồi.Kẻ nào mà dỗi hơi phá đám thế.

Nhi trong đầu bây giờ hoàn toàn bực bội,nhưng lại bị tiếng hét kia làm cho có chút giật mình.Tiêu.Cái giọng yêu thương trìu mến này,thế nào cũng là..

Bảo vật quốc gia đứng trong hành lang như trời trồng,nhìn cậu bé vàng đang đặt hai tay qua cổ Trần Hiểu Nhi,đôi mắt vô cùng sắc đang nhìn về phía ông.Ko ổn.Ko ổn.Sao lại có cảm giác lạnh lạnh thế nhỉ?

Nhi bực bội đẩy mạnh hắn ra.Cái tên này,số anh may mắn đấy.Nếu bảo vật quốc gia ko đến chắc chắn tôi ko chỉ cho gương mặt của anh biến dạng đến độ bố mẹ anh ko nhận ra,còn khuyến mại chuyển giới luôn hộ anh.Tên khốn.

Sau khi liếc hắn 1 cái vô cùng thù hận xong,cô mới quay đầu lại,đối diện với bảo vật cần được bảo tồn.

“Thưa thầy,là em làm vỡ kính!” nói vô cùng dõng dạc,đôi mắt đen của cô nhìn thẳng vào chiếc kính gọng vàng của bảo vật quốc gia.Dám làm dám chịu,đây mới là trượng phu.

“Trần Hiểu Nhi,lại là em.Em lên văn phòng với tôi ngay!” quốc bảo tức giận nói.

Nhi nắm chặt tay,lên thì lên.Đuổi thì đuổi.Nhưng tuyệt đối ko hối hận.Chỉ hận thầy tới nhanh quá.Nếu cấp cứu với chữa cháy nước ta được 1 phần thần tốc như thầy,thì thật tốt.

Nhưng cô còn chưa cất được nửa bước chân,đột nhiên có 1 cánh tay vươn ra ôm ngang vai cô giữ lại.Tất cả học sinh đứng ở gần lớp 12A14,cả trong lớp lẫn ngoài lớp,nhất loạt đều há hốc miệng,mắt mở to như đèn pha.

“Thưa thầy,em cũng có phần làm vỡ kính!” hắn vô cùng chậm rãi nói,đôi mắt lạnh băng cương nghị nhìn thẳng hướng ông thầy đang vô cùng kinh ngạc.Cánh tay rắn chắc đang đặt ngang vai của cô giữ chặt lại vào lòng.

Nhi méo mồm khinh khỉnh,ngước lên nhìn gương mặt của hắn với ánh mắt vô cùng bực bội.Hắn thấy cô đang nhìn,liền khẽ ngước xuống mỉm cười vô cùng hiền hòa.Nhi cảm thấy dạ dày khó chịu.Ko được.Bún mọc.Phải cố nhịn.Bát bún của ta..

Bảo vật quốc gia giờ đang vô cùng khó xử,mồ hôi toát ra ở thái dương,cổ họng ông khô ran,ngay cả cái bụng bia cũng đang biểu tình.Gương mặt bỗng nhiên trơn toàn mồ hôi dầu,làm chiếc kính gọng vàng khẽ trượt trên cái sống mũi vô cùng to của ông,ông vội lấy tay đẩy lại kính,nhưng đẩy xong lại vội vàng thu tay xuống,nuốt nước bọt khan 1 cái,bàn tay giờ cũng ướt mồ hôi.Trong lòng tự hỏi.. phải làm sao?

“Em chấp nhận chịu phạt ạ!” hắn vô cùng tự tin mỉm cười.

Bảo vật quốc gia nhìn hắn vô cùng nghi ngờ,việc này là sao?Tại sao lại muốn chịu phạt?Cái.. cái này..Bảo vật quốc gia nhất thời ko biết nói gì.Phạt hay ko phạt?Lần đầu tiên ông cảm thấy toát mồ hôi.Nên làm gì?

Ánh mắt sắc lẻm của Tú nhìn lên,cái này người ta gọi là há miệng mắc quai đây mà.Thầy nên trách sao giá vàng lại lên cao thế.Chứ đừng trách em.Đã bỏ vốn đầu tư ko lý nào lại nhận lỗ.Hắn mỉm cười.

“Bọn em chấp nhận chịu phạt!”

Hiện tại đứng cạnh cái tên vừa nói vô cùng hùng dũng ban nãy là 1 gương mặt vẫn còn đơ ra.Não của cô hôm nay gặp xung trấn quá mạnh,công cuộc kiến thiết tái tạo lại còn đang diễn ra,cho nên hiện tại cô chưa thể thích nghi với cái hoàn cảnh ở trước mặt.Đến khi bộ máy chủ tạm thời có thể chắp vá sử dụng lại rồi,thì cô mới thấy mình đang ở sân sau,trên tay cầm 1 cái ống nước,đang đứng như trời trồng.

Cô bực bội quay sang bên nhìn 1 gã đang ngồi dưới bóng cây nghịch điện thoại.Bực bội cô xối nước vào hướng gốc cây.

“Làm gì vậy?” hắn quay lên hỏi.

Cô nhíu đôi mắt đen lại nhìn hắn chân chân, “Anh nói bọn em chấp nhận chịu phạt phải ko?”

“Phải!” hắn tắt điện thoại,khẽ mỉm cười đứng lên.

“Vậy còn ko mau ra đây làm việc!” cô bực bội đưa vòi nước ra hướng hắn.

Hắn nhìn cô khẽ cười.Tiến lại gần cầm chiếc vòi nước trong tay cô “Rõ,thưa bà xã!”

BÙM…

Lại nữa.Lại nữa rồi.Vừa mới kiến thiết lại được mạng lưới điện.Máy còn chưa chạy được nhiều.Thì đã bị hắn ta 1 phút tiêu hủy.Cái gì?Bà xã?Cái tên này hôm nay ăn nhầm cái giống gì thế?Nhi cảm giác mặt cô nóng bừng vì khó chịu,rất rất rất muốn ói mà ko tài nào ói được.Cô quyết định bỏ hắn lại,cô đi ra gốc cây ngồi.

Tú nhìn theo cô mặt mũi đỏ bừng bỏ đi,trong lòng len lỏi 1 chút hạnh phúc,lại càng háo hức nhìn xem cái tướng rút lui của con khủng long.Được đà thì phải làm tới,cái này ko thể trách ai được.

“Á!” Nhi giật mình quay người lại,nhìn ống quần mình đang ướt sũng. “Anh làm cái trò gì thế?”

Hắn khẽ huýt sáo,mặt nhìn ra nơi khác vờ như ko có chuyện gì.Nhi bực bội nhìn cái tên não phẳng yếu sinh lý lại vô cùng bệnh hoạn này,cô tức tối bước đi.Nhưng còn chưa cất chân đi được thì hắn lại tiếp tục phun nước.Cô quay lại,gương mặt đỏ gay lên vì bực tức.Tên khốn kiếp kia.

Nhi ko suy nghĩ lao về phía hắn,giật lại vòi nước xối thẳng vào người hắn.Nhưng Tú quyết ko nhường nhịn.Bèn túm lấy bàn tay cô,kéo cô lại gần,xoay người 1 cái,ôm chặt 2 tay cô từ phía sau.Phút chốc bị kéo vào lòng hắn,Nhi bực bội giẫy dụa,thế này thì chơi trò đánh boom cảm tử cũng được.Ta ko vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Tú tự cho rằng giữ chặt 2 tay cô từ phía sau chắc chắn cô sẽ ko thể làm gì,nhưng xem ra là quá xem thường khủng long bạo chúa.Cô ta ko chỉ hung hăng,còn vô cùng.. vô cùng liều mạng. Cô ta ngang nhiên,cầm vòi nước quay ngược lại phía hắn.Thản nhiên mà xối kể cả có là vào người cô hay ko?

“Này.. này..” theo phản xạ hắn gào lên.

“Sao hả?Để coi anh làm được gì?” cô háo thắng nói đôi môi hồng mỉm cười để lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch,đôi mắt cô sáng rạng ngời.Cái tên thần kinh này,phải xối nước cho anh tỉnh ra mới được.

“Em mau dừng lại,khủng long.. dừng lại ngay.” Hắn luống cuống nheo mắt lại,tia nước cứ tiếp tục xối xả qua vai cô hướng tới người hắn.

“Ko!Phải làm cho anh tỉnh ra!” Nhi vẫn đắc ý tiếp tục,mặc cho áo cô đã ướt sũng rồi,nhưng cô mặc kệ.

“Dừng lại.Anh ướt hết rồi!” hắn nói,tay cố giữ chặt cái ống nước kéo khỏi tay cô.

Nhưng nào có được.Bàn tay nhỏ bé của cô,lại có thêm nước cứ trơn tuồn tuột trong tay hắn,cô vẫn cứ đắc ý mà xối cho hắn 1 trận.Nhân lúc tay hắn trượt ra khỏi tay mình,cô nhanh người né ra khỏi lòng anh.Giờ thì ko cần dùng chiêu hy sinh nữa,cô trực tiếp xối thẳng nước vào người anh.

“Á.. dừng lại..” hắn bối rối lấy tay cố che tia nước đang chĩa thẳng vào người hắn. “Em có mau dừng lại ko,khủng long?”

Nhi đắc ý lè lưỡi “Còn lâu!” vừa xối vào người hắn vừa cười.

“Em có dừng lại ko?” hắn vẫn che chắn chiếc vòi nước,vừa nheo mắt cố nhìn cô.

“Nếu anh đang ngủ thì mới có thể!” cô thản nhiên nói.

“Em đừng hối hận đấy!” hắn nhìn cô sắc lẻm,bàn chân bắt đầu bất chấp mà bước về phía cô.Lúc đầu là từng bước,từng bước chậm rãi vững vàng,sau đó là thì mỗi bước chân mỗi lúc 1 nhanh,mỗi lúc 1 vội vàng hơn.Giống như con báo đang lao vào trận chiến săn mồi.

Nhi ban đầu còn vô cùng tự đắc về chiến thắng của mình,nhưng đột nhiên thấy hắn thay đổi,ánh mắt thay đổi,trong động tác lại có chút uy hiếp,cô lùi lại 1 bước.

“Đừng có qua đây!” cô nói như ra lệnh.

Nhưng vẫn lạnh băng mặc cho dòng nước xối thẳng vào mình,Tú vẫn tiến từng bước mạnh bạo ko hề lùi bước.Tiến lại tiến.

Nhi bắt đầu cảm giác ko ổn,cô đột nhiên bắt đầu bỏ chạy.Và rất nhanh cái kẻ đang lao tới cũng chạy đuổi theo.

“Anh chạy theo làm gì?” cô bực bội vừa chạy vừa nhìn lại.

“Anh đã bảo em sẽ phải hối hận rồi mà!” hắn vừa chạy theo vừa nói.

Nhi nhanh chóng chạy đi,chạy hình zic zắc,chạy vòng cung,ở mỗi khi hắn gần như bắt được cô,cô lại quẹo gấp hoặc đột ngột chuyển hướng làm cho Tú cứ gần với tới lại phanh gấp lại.Càng ko bắt được,hắn càng muốn bắt.Khủng long cứng đầu,nhất định phải cho 1 bài học.

Thế nên nhanh như cắt hắn tăng thêm tốc độ,hướng bàn tay cô nắm chặt kéo lại đằng sau.Nhi bị bất ngờ kéo lại,cảm giác cổ tay như rời ra,theo đà quán tính lao thẳng lưng vào ngực của hắn,hắn nhanh chóng dùng bàn tay kia quàng qua cổ của cô.

“Giờ còn chạy được ko?” hắn khẽ khẽ nói bên tai cô giọng vừa nhẹ nhàng vừa đe dọa.

“Buông!Buông tay ra!” cô bực bội tức giận,cố kéo tay hắn ra.Cái tên khốn này,ngon thì đứng ra trước mặt tôi này,chắc chắn anh chết chắc.Cô bực bội vì tay đánh ko tới hắn ở sau lưng mình,cuối cùng đành dùng hạ sách.Há đôi môi mềm mại của mình,cô nhằm thẳng cánh tay đang quàng qua vai mình mà cắn thật mạnh.

“Á!” .. cắn.. cắn.. bị cắn rồi!Hắn ngơ ngẩn nhìn cô.Cảm giác được bờ môi mềm của cô đang chạm vào cánh tay của mình.Nóng.Tại sao nóng quá?Chết tiệt.Khủng long lại dám cắn người?

Nhi đang chờ đợi,bản thân đang chờ đợi.Nhưng bàn tay hắn ko hề buông lỏng ra,mà thậm chí còn siết chặt thêm chặt.Cô cảm giác sau lưng áo ướt sũng của mình,1 thân nhiệt nóng như đang bị lửa đốt.Hắn ta.. ko phải chứ?Tại sao ko bỏ ra?Rõ là tên biến thái mà.Người nóng như vậy.. chẳng nhẽ.. chẳng nhẽ.. Ko phải chứ?Hắn ko chỉ bị kích thích vì lời nói,thậm trí còn thích bị bạo hành sao?Ông trời,ko phải hại người vậy chứ?Sao lại để tôi phải rơi vào cái tên biến thái này???

Càng nghĩ Nhi càng thấy mặt mình xám xịt.Biến thái đại nhân,làm ơn buông tha tôi đi.Cô thu ngay hàm răng lại.Cố gắng dùng đôi tay gỡ bàn tay anh ra.

“Buông ra!” cô cự nự.

“Ko!” hắn đáp,cảm giác được chiếc lưng ướt át đang cọ sát ko ngừng trước ngực mình,cảm giác nóng lại càng nóng hơn.

“Đứng yên xem nào!” hắn lạnh lùng ra lệnh.Khủng long ngu ngốc,cô càng ngọ nguậy thì tôi lại càng ko muốn buông ra.

“Ko!Buông ra!” cô tiếp tục vặn vẹo người.

Hai con người 1 người đang vô cùng kìm chế,1 người đang dùng mọi cách để thoát ra còn đang tranh cãi vô cùng sôi nổi thì đột nhiên có âm thanh làm cho họ dừng lại.Một đám học sinh đang đứng ở chiếu nghỉ trước cửa cửa sân sau,họ vừa đi vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.Đột nhiên 1 cậu học sinh nhìn lên,mặt cậu ta ngơ ngác,rồi cậu ta liền chỉ trỏ cho mấy người bạn của mình.Cuối cùng cả đám học sinh đều ngẩng đầu,ưỡn ngực,nhìn thẳng vào sân sau vô cùng hưng phấn và thích thú,y chang như người mù được nhìn thấy ánh sáng đầu tiên,như điện về miền núi,như con trai lần đầu tiên đụng vào văn hóa người lớn.

Nhi nuốt nước bọt cái ực.Cô biết các cậu con trai mới nhớn này đang nhìn thấy gì mà hưng phấn như vậy.Bởi vì vị trí mà cô và hắn đang đứng giằng co,chính là ở ngay gần chiếc cổng của sân sau,cũng là chính là vị trí mà toàn bộ những gương mặt rạng ngời kia đang hướng tới. Nhi cảm giác như não bộ mình đang bị gắn mã vạch..Đến đại não cũng ko biết phải làm gì hơn ngoài há hốc miệng,nhắm tịt mắt.

Tú cũng ngước nhìn lại,thấy mấy cậu con trai đang nhìn chằm chằm họ.Gương mặt hắn lạnh băng nhìn mấy cậu ko chớp mắt,bàn tay đang nắm tay cô đột nhiên buông tay cô ra,vòng qua người ôm trước ngực cô 1 vòng lớn.

Nhi bực bội liếc mắt nhìn hắn “Giờ buông ra được chưa?” khẽ gầm giọng.

Tú mím chặt môi.Hôm nay ko rõ là ngày gì,bước chân nào ra khỏi nhà mà xui thế ko biết.Ngày gì mà toàn bị phá đám.Lần sau nhất định phải tìm nơi vắng người.Bực bội hắn lườm mấy cậu con trai 1 cái làm họ chỉ có thể im lặng mà nhìn.

“Nếu em ngoan ngoãn,thì anh sẽ buông em ra!” Tú nói rất khẽ bên tai cô.Vừa nói dứt lời liền dùng hai tay quay người cô đúng 180 độ,để cô đôi mặt với hắn.

Nhi mở to đôi mắt đen nhìn hắn, “Giờ buông ra được chưa?” chiếc môi hơi bĩu ra khó chịu.

Tú cảm thấy khó chịu,nghiến răng 1 cái bực bội,rồi nhanh tay cởi chiếc áo sơ mi của mình đang mặc.

“Này,biến thái.Làm gì đó!” Nhi nhìn hắn hoảng loạn,miệng gào to,chân ko tự giác lùi lại.Cái tên biến thái toàn tập này,còn muốn làm gì.

Hắn giữ tay cô lại,choàng chiếc áo sơ mi còn đang ướt của mình lên người cô.Cúi xuống cài từng chiếc nút.

“Anh đang làm trò gì thế?” Nhi ngơ ngác nhìn hắn.

“Anh đã từng nói là ko được mặc đồ lót sẫm màu rồi mà!” hắn ghé sát vào tai cô nói nhỏ.

Nhi giật mình,lùi lại nhìn hắn.Biến thái.Biến thái.Đúng là tên biến thái đồ lót.Nhưng mà..

“Hôm nay tôi mặc màu vàng đâu có phải sẫm màu.” Cô bực bội nói lại.

Hắn nắm chặt nắm đấm lại.KHủng long,có cần phải gào lên cho hết thảy mọi người đều biết ko?Đồ đã ướt đến dính hết vào người rồi,còn muốn công khai hôm nay cô mặc màu gì luôn hả.Bực bội,anh khẽ thở mạnh ra,lắc đầu.Lúc này cặp mắt mới rời khỏi cô nhìn qua cổng,thấy cả đám học sinh ngày càng đông đang đứng ở cửa,cả con trai cả con gái đều đang há miệng nhìn.

Hắn thở ra thêm lần nữa.Lại thêm 1 đống tò mò.Khốn thật.Vừa nghĩ tới đây hắn liền nắm lấy bàn tay của khủng long,kéo đi.

“Ê.. đi đâu!” Nhi đột nhiên bị kéo theo,mất đà mà đi theo hắn.Hắn cứ bước chân ko thèm quay đầu nhìn lại 1 lần,cũng ko nói gì.Đám học sinh đứng trước cổng nhìn hắn đi tới thì tự động dạt ra cho hắn đi qua,đám con gái nhìn vào thân trên ko mặc áo vẫn còn đang ướt của hắn,mái tóc mềm mại còn đang nhỏ nước,bất giác mặt ai cũng nóng lên,đưa tay che miệng.Hắn mọi ngày là lãng tử lạnh băng,nhưng giờ lại như 1 người vô cùng hấp dẫn.Nhìn thấy cảnh nhạy cảm này,các cô gái ko khỏi xuýt xoa,ai mà lại có thể ko tim đập.

Nhi đi đằng sau nhìn những con cừu non bị dụ dỗ,đang há mồm trợn mắt,mặt lại đỏ bừng khẽ bĩu môi.Ko phải chứ?Mới có thấy cái thân hình kém tiêu chuẩn này mà đã đỏ bừng mặt rồi,vậy thấy mấy anh 6 múi ngực 90 thì ko biết có ngất xỉu hay ko?Thật đúng là con gái nhà lành.Haizz cái tên ko có ngực,chỉ mạnh bề dài chứ ko mạnh chiều ngang này,có gì mà phải há hốc chứ?Mấy anh diễn viên phim G còn đẹp hơn nhiều.

Trong 1 căn phòng sang trọng,phía trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy khe khẽ,một cậu trai trẻ đang rũ mình trong vòi sen xối xả.Trong phòng ngoài,Nhi đang ngồi vắt vẻo ko biết làm gì,cô liền lục chiếc tủ đĩa để dưới chiếc tivi.Đột nhiên cửa phòng bật mở,Tú bước ra với mái tóc còn đang ướt,trên cổ khoác 1 chiếc khăn bông,anh vừa lau tóc vừa nhìn về phía chiếc lưng của cô rồi cười.Khủng long lại đang làm gì thế?

Anh tiến lại gần con khủng long,tò mò xem cô đang làm gì.Đột nhiên nghe tiếng chân Nhi quay lại,trên tay vẫn đang cầm 1 chiếc đĩa.

“Bao lâu rồi anh ko cập nhật đĩa mới thế?” cô ngước lên nhìn hắn hỏi.

Hắn dừng bước,cảm thấy mặt mình tái ngoét.Chúa ơi!Cô ta.. cô ta đang lôi toàn bộ kho lưu trữ của anh ra bày la liệt dưới đất.Bên này 1 cái thân nữ mặc váy đã cởi đến hở toàn bộ cơ thể từ phần eo hắt lên,bên kia là 1 cái bìa đĩa 1 gã con trai đang khoe thân hình vạn vỡ ở bên cạnh là 1 cô gái hoàn toàn ko mặc gì đang hôn nhẹ lên tai hắn,bên này lại 1 cảnh vô cùng hấp dẫn 1 chàng trai đang cúi xuống hôn ngực 1 cô gái vô cùng mê man còn cô gái thì khẽ nhếch mắt lên vô cùng gợi cảm,bờ môi hồng đậm như cánh hồng nhung đầy độc…Hắn vội vàng lao tới,đặt chiếc đĩa cô đang cầm trên tay xuống đất,nhoài người ra che toàn bộ bộ sưu tập.

“Cô.. làm sao tìm được?!” hắn vội vàng hỏi.

“Xấu hổ gì chứ!Anh giấu cẩn thận lại còn chắn trước 1 tấm nhựa đen thế khác nào bảo văn hóa phẩm đồi trụy ở đây!Ko tìm được mới là lạ!” cô thản nhiên nói.

“Cô định làm gì?” hắn bối rối nói.

“Dĩ nhiên định xem.” Cô thản nhiên đáp.Ở đây chán muốn chết.Ko kiếm việc gì làm thì biết làm gì.

“Ko định về nhà à?” hắn hỏi.Bình thường trưa cô luôn về nhà.

“Đừng nhắc nữa!” Nhi chán nản ngồi ra ghế,ôm lấy teddy 1 cái,đôi môi hồng hơi bĩu ra.tại sao ư?Dĩ nhiên là tại cái cặp đôi hoàn hảo ở trong bệnh viện kia.Vốn là định vào viện để đưa cơm trưa,ai dè còn chưa kịp hành động,đại ca mẹ đã nhanh tay nhắn tin “Hôm nay đừng vào!”.Lý do?Vô cùng đơn giản,dù là nằm viện,dù là thân thể mang nhiều thương tích nhưng trái tim của mẹ cô,tuyệt đối là vô cùng khỏe.Thậm trí nó còn vô cùng vô cùng lãng mạn,khi hiện tại bà đang cùng người yêu kỉ niệm 6 năm yêu nhau trong .. bệnh viện.Thể hiện tình cảm bằng hành động trên .. giường bệnh.

Nghĩ tới đây Nhi ko khỏi thở dài.Phụ nữ thời kì tiền mãn kinh thật đáng sợ.Cho nên kết quả là cô lang thang chẳng biết làm gì.Về nhà 1 mình lại như ko nỡ.Kết quả cuối cùng đành ở nhà hắn chơi.

“Sao thế?” hắn nhìn cô hỏi.

“Hôm nay ko cần về nhà!” cô chán chường đáp.Trong đầu đang miên man gào thét chỉ 1 từ duy nhất “Chán!”.

“Vậy để tôi thay đồ chúng ta đi ăn cơm.Đến chiều áo của cô khô là vừa.” hắn nói,tiến về phía phòng thay đồ.

Đột nhiên mắt cô sáng lên.Phải rồi.Ăn cơm.

“Này biến thái!” cô gọi rất to.

“Chuyện gì?” hắn theo phản xạ quay người lại hỏi.

“Chúng ta đi siêu thị đi!” cô nói.

“Hả?” hắn nhíu mày nhìn cô vẫn đang vùi người trong lòng teddy.

“Mau thay đồ đi rồi đi!” cô hối thúc,đôi mắt sáng ngời lên.Đi siêu thị.Cô rất thích đi siêu thị.Cái cảm giác được đi siêu thị với mẹ,cùng nhau mua đồ,có khi chỉ dạo chơi thôi vậy cũng đủ vui rồi.

Hắn ngơ ngẩn nhìn cô.Ko hiểu cô muốn cái gì.Thấy vẻ chần trừ của hắn,cô rời khỏi ghế tiến tới đẩy vai hắn.

“Mau đi thay đồ đi.Mau đi!” cô thúc giục.

“Được rồi.Được rồi!” hắn vừa quay lại nhìn cô đang đẩy mình đi,vừa quay lại nhìn cô.Gương mặt xinh xắn đang vô cùng háo hức.Đành yên lặng mà vào trong phòng thay đồ.

12h hơn buổi trưa,siêu thị Fivimart chẳng có mấy ai ghé qua.Giữa cái nóng đầu hè gay gắt,trong siêu thị lại vô cùng mát mẻ.Nhi vô cùng vui vẻ bước qua cổng siêu thị.Tú chỉ im lặng đi theo sau,nhìn gương mặt háo hức của cô hắn khẽ mỉm cười.

“Trong tủ lạnh có những gì?” cô đột nhiên xoay người lại đôi mắt đen láy nhìn thẳng hắn.

Trong phút chốc nhất thời bản thân hắn hoàn toàn chẳng biết trả lời sao.Phải mất đến 30 giây định thần hắn mới thốt ra “Chẳng có gì cả!”

Nhi nghiêng đầu suy nghĩ.Giá tủ lạnh nhà anh,cũng luôn luôn đầy ắp như cái bộ sưu tập của anh có phải tốt ko.Cô khẽ lắc đầu,quay người lại cô bước nhanh vào cổng.Hắn vội vàng đuổi theo.Nhi tiến tới chỗ lấy xe đẩy,hắn cũng vội vã theo sau.Hắn chẳng bao giờ có hứng thú với siêu thị,cũng ko có vào siêu thị làm gì.Hắn là công tử bột đi chợ mấy việc này ko phải của hắn nhưng đề nghị cô đưa ra,hắn lại ko cách nào từ chối.

Thấy hắn còn đứng như phồng nhìn,cô nhíu mày kéo tay hắn lại,đặt tay hắn lên thành chiếc xe đẩy.

“Này,biến thái,anh định đứng đó tới khi nào!” cô hỏi.

“Vậy tôi phải làm gì?” hắn nhíu mày.

“Đẩy xe đi!” cô nói miệng tươi cười.

Hắn nhíu mày,ko phải vì khó chịu chỉ đơn giản là kì lạ nhìn cô.Từ lúc bước vào đây nhìn cô vui vẻ như đứa bé gái 5 tuổi.Hiếm khi thấy nụ cười như vậy.

Nhi nhìn hắn khẽ nhíu mày,nghĩ hắn ko thích,cô tiến lại gần hắn mỉm cười nói nhỏ “Người yêu,thể hiện phong độ chút nào!”

Thấy hắn còn đứng yên,cô kéo tay hắn đi vào trong.Tú lặng lẽ đẩy xe theo sau cô.Lúc này những nhân viên cùng một số người trong siêu thị đều nhìn thấy 1 cặp đôi vô cùng khả ái.Người con gái đôi mắt tròn to linh hoạt,mái tóc bộc cao uyển chuyển theo từng bước đi của cô,khóe miệng xinh xắn lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch vô cùng có sức sống.Người con trai lặng lẽ đẩy xe đi bên cạnh cô,vô cùng điển trai,mái tóc nâu mềm mại hút mắt người ta.Quả là 1 cặp tình nhân dễ thương làm người ta ko khỏi chú ý.

Nhi đôi mắt đen láy mở to,trên tay giơ ra 2 chai tương ớt và tương cà “Anh thích ăn loại nào?”

Hắn nhíu mày suy tư “Em chọn cái em thích đi!”

Nhi bĩu môi “Vậy là ko thích cái nào à?” nói rồi cô chạy về phía cuối dãy,đặt mấy cái chai lên giá,lại lấy mấy chai khác lên xem.

Tú chậm chạp đứng đằng sau nhìn theo bóng dáng của cô,vẻ mặt chăm chú,đôi mắt to tròn đang nhìn nhãn hàng,khóe môi hồng hồng khẽ mở ra.Ko biết tại sao hắn lại bỗng chốc cảm giác vô cùng thú vị.Gương mặt cô,dáng vẻ cô khiến cho hắn trong lòng có chút vui vui.

Rồi rất nhanh cô quay người lại,đôi mắt đen mở to,chạy về phía hắn,y như 1 bé gái đang hướng về phía người nhà.

“Cái này thì sao?” cô tươi cười nói,giơ ra 1 chiếc chai khác.

Hắn ko nhìn cái chai,1 chữ cũng ko thấy,chỉ thấy duy nhất là đôi mắt đen sáng ngời trên gương mặt trắng trẻo,khóe môi hồng đang tươi cười để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng.Bất giác gật đầu.Hắn cứ như thế bị cuốn hút theo cô,cuốn hút theo gương mặt chăm chú nhìn vào những món đồ trên giá,so hạn sử dụng,đôi khi cô lại quay ra hỏi hắn hắn thích cái nào hơn.Thích nhìn cô lần lượt xem xét rồi thi thoảng lại ném đồ vào trong xe đẩy của hắn.Thích cái cách cô tò mò chạy đi mỗi khi nhìn thấy gì hay ho,rồi lại vẫy vẫy tay gọi hắn lại.Thích cô khoác lấy tay hắn cùng bước đi qua từng quầy hàng,đôi khi cô lẩm bẩm tự hỏi “rau ở đâu nhỉ?” hay “mì chính ở dãy nào ta?”.Thích gương mặt cô mỗi khi tìm được thứ mình cần tìm,cô cầm trên tay khẽ mỉm cười rồi mới đặt vào trong xe.Thích gương mặt rạng rỡ của cô thi thoảng tìm được gì đó lại giơ lên hỏi hắn có thích hay ko.Những lúc ấy hắn thật sự rất rất muốn mua tất cả,nhất là mua luôn cả cô.

Nhìn hắn ta ngơ ngẩn,cô mở to đôi mắt,môi hơi cong lên “Sao?Ko thích ư?” rồi lại đưa mắt nhìn vào thứ mình đang cầm trên tay.

Tú cảm thấy rất kì lạ,rất rất lạ.Hắn có 1 cảm giác vô cùng mãnh liệt muốn chạm vào con khủng long lúc này.Nhưng mà.. hắn bị điên rồi sao?Sao lại có cái cảm giác này chứ?Hắn hiện tại vô cùng muốn kéo cô lại gần ôm thật chặt,nhưng ko được.Mình điên rồi.

Nhi quay người đi trở lại giá hàng xem xét.

“Anh có thích ăn sườn xào chua ngọt ko?” cô hỏi.

Hắn mở to mắt,ngơ ngác một lúc.Tự dưng cảm giác có một chút thiếu hụt,cô chỉ vừa đứng trước mặt hắn,chỉ cách có vài bước chân.Giờ lại xa rất xa.Cảm giác muốn chạm vào cũng ko được.Làm cho hắn thấy có chút khó chịu.

“Thế nào cũng được!” hắn tùy tiện nói.

Nhi nhíu mày.Công tử bột.Công tử bột.Lại nữa rồi.Lại nữa rồi.Tính khí anh ta thật sự là quá thất thường.Anh ta có phải là người bị bệnh về tâm lý ko đấy?Hay là tự kỉ ám thị?

Lắc đầu cô bước chân theo dáng hắn đang đẩy xe,lại lấy tay khẽ nắm nhẹ tay hắn.Hắn cảm giác tim mình khẽ dừng lại,ngước qua nhìn cô.Gương mặt cô đang nhìn vào trong xe xem còn thiếu đồ gì ko?Hắn đi chậm lại.Nhấc từng bước chân chậm chạp để cảm giác thời gian trôi chậm hơn.Lúc này hắn cảm giác ấm áp,dễ chịu.Hắn đột nhiên muốn thời gian dừng lại.Nghĩ tới suy nghĩ kì lạ trong đầu mình hắn ko khỏi lắc đầu.Dạo này hắn hay suy nghĩ những vấn đề thật vô cùng vớ vẩn.Nhi chỉ đơn giản nắm tay hắn vừa nhìn số đồ trong xe đẩy để chắc chắn ko thiếu gì,vừa lẩm nhẩm suy nghĩ,cô hoàn toàn bước chân theo mỗi bước của hắn,ko để ý là chậm hay nhanh.Vô thức mà bước theo hắn.Hắn nhấc chân cô nhấc chân,hắn bước chậm cô cũng chậm lại.Trong khoảng khắc ấy hắn cảm giác giống như thể hai người họ như âm nhịp đang cộng hưởng với nhau,vô cùng đồng đều.Đột nhiên hắn cảm thấy 1 sự hòa hợp lạ thường.Bất giác khẽ tủm tỉm cười.

Đặt túi to túi nhỏ lên mặt bàn bếp,Nhi quay sang nhìn hắn đang đứng cạnh mình.Cô đôi mắt sáng như sao,nở 1 nụ cười vô cùng ấm áp.

“Cầm bột giặt đi giặt đồ đi!” vừa nói cô vừa dúi vào tay hắn gói bột giặt mới mua.

“Cái gì?” hắn há hốc miệng gào lên.Ko phải chứ?Bắt tôi đi giặt đồ.Cô mơ ngủ à?

Cô khoanh 2 tay trước ngực,nhíu mày nhìn hắn khinh thường “Sao?Vậy là có đi hay ko?”

“Để đó cho cô giúp việc làm.” Hắn vứt gói bột giặt lên bàn quay mặt đi nơi khác.

“Anh đừng quá đáng vậy chứ!Bác ấy cũng đâu còn trẻ nữa,cái gì cũng bắt người ta làm.Ko thấy mình quá đáng lắm à?”

Hắn hừ 1 cái ko nói gì.Kiên quyết ko làm.Bản thiếu gia ko làm.

“Ko làm phải ko?” cô hỏi.

Hắn kiên quyết “Ko!”

“Vậy được rồi,tôi làm!” cô đáp thản nhiên bỏ mặc căn bếp chất đống đồ đi giặt đồ.

Hắn ngó mấy chiếc túi thức ăn trên mặt bàn “Còn đống này?”

“Anh giải quyết đi!” cô thản nhiên nói vọng lại,chân vẫn bước lên lầu ko thèm quay lại.

Giờ mặt hắn ngắn lại,xám xịt toàn vạch thẳng.Nấu.. nấu ăn ý hả?

“Đợi đã.Tôi đi lấy đồ giặt.Cô làm đồ ăn đi!” hắn hoang mang nói liền phóng nhanh lên gác trước khi cô kịp chặn lại.

Nhi đôi mắt đen sáng lấp lánh,khóe miệng nở 1 nụ cười đắc ý.Phải như vậy anh mới biết sợ.Có làm thì mới có ăn.Ỷ lại vào người khác thật là vô dụng.Rồi cô xoay ngoài lại bếp,bắt đầu cất đồ vào tủ lạnh và bắt tay nấu cơm.

Đang vo gạo để cắm cơm Nhi lại bị âm thanh quấy rầy.

“AAAA..”

Nhi đặt nồi cơm xuống bước chân vào phòng vệ sinh nhìn qua cửa phòng vệ sinh tới 1 căn phòng nhỏ hơn thông ra khoảng sân,ở đó có 1 chàng trai đang vừa la thất thanh ôm đầu luống cuống.

“Trời đất,anh làm cái trò gì thế này?” Nhi nhìn mặt đất đang lênh láng bọt xà phòng ko tin nổi. “Cho bao nhiêu bột giặt thế?”

Hắn ảo não đưa gói bột giặt lên “Một chút.”

“Hết đến 1/3 rồi còn nói 1 chút?” cô mở to mắt ko tin được, “Tắt máy đi!” cô quát.

Hắn vội vàng tắt máy.Nhi nhìn vào sàn nhà lênh láng nước,bực bội.Làm ko nên chuyện chỉ toàn gây họa.Rồi cô lại nhìn mớ quần áo,sao thấy chả ướt mấy.Nhìn lại màn hình.

“Anh để chế độ nước mức bao nhiêu?”

“cái gì?” hắn mở to mắt hỏi.

Nhi giờ chỉ thấy hai mắt tối sầm,trán đầy vạch thẳng.Cái tên này quả đúng nên dùng từ vô dụng.Hắn giặt cả mớ quần áo,lại chọn chế độ nước vô cùng thấp,cho 1 đống bột giặt,thảo nào máy quay ko được mà nhả ra toàn xà phòng.Cũng may nhà hắn dùng máy giặt tốt chứ ko chắc là cháy mất rồi.

“Mau đi lấy xô và giẻ lau nhà lại đây!” Nhi ra lệnh,nhìn hắn tức tối.

Hắn ko nói gì chỉ lẳng lặng đi lấy mang lại.Giơ ra trước mặt cô.

“Đưa tôi làm gì?” cô hỏi.

“Cô nói tôi đi lấy còn gì?” hắn bực dọc hỏi lại.Chưa ai từng ra lệnh cho hắn hết.Nhưng hắn lại càng ko hiểu vì sao mình lại lập tức nghe theo mà chạy đi lấy mang về.

“Mau lau đi!” cô lại tiếp tục ra lệnh.

“Cái gì?” hắn trố mắt gân cổ lên nói.

“Anh gây họa tất nhiên anh xử lý rồi.” cô thản nhiên.

Đang lúc trận chiến đang vô cùng kịch tính thì đột nhiên có 1 bóng người gầy gò,cái lưng đã hơi gù gù tiến tới,vội vàng đã lấy cái xô trong tay của Tú.

“Cậu chủ để tôi làm!”

Nhi mở trừng mắt nhìn bác giúp việc mới tới lúc nào cô ko rõ.Còn hắn ta thản nhiên hừ 1 cái mặc bác ấy cầm xô đi lau dọn.

Nhà Tú có 1 người giúp việc phụ trách hàng ngày dọn dẹp ngôi nhà,mỗi ngày mang quần áo ra giặt cho hắn.Người giúp việc này đã gần 60,dáng người nhỏ bé,gầy gò,lưng do luôn làm việc nặng nhọc hoặc có lẽ tại luôn phải cúi đầu mà ko lúc nào bác ko khom lưng lại.Cứ buổi chiều bác lại qua đầy dọn dẹp và giặt giũ sau đó thì về nơi ở.Bởi vì hắn vốn ko thích có người làm phiền cho nên ko thích ở cùng người giúp việc.

Nhi nhìn bác ta mới tới đã lại phải đi dọn dẹp cái đống bừa bộn hắn gây ra.Mỗi ngày phải thay ga giường cho hắn,phải lau dọn nguyên cái căn biệt thự này,đến cái sân cũng ko có lá rụng,còn phải tưới vườn,còn ko đủ làm cho người ta mệt chết à?

“Bác đừng dọn!” Nhi lớn tiếng.

Người giúp việc dừng lại,ngước mắt nhìn cô ngơ ngác.Bà biết vị khách này.Cô rất hay tới nhà cùng cậu chủ,buổi chiều đến bắt cậu chủ học bài.Bà cũng lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ học bài là như thế nào.Nên rất bất ngờ.Cô gái này quả thật là đặc biệt.Vì cậu chẳng bao giờ dẫn con gái lại nhà cả.Có mấy cô đến tìm nhưng cũng ko bao giờ vượt được lên quá phòng khách.Chứ đừng nói là lên phòng cậu chủ như cô gái này.Cho nên bà cũng tự giác cảm thấy có áp lực trong lời nói của cô.

“Khủng long,em lại muốn cái gì?” sau 1 hồi hạ hỏa,giờ hắn lại muốn bùng nổ.

“Là do anh bày ra,lại bắt người ta dọn.Quá đáng vừa thôi chứ!” vừa nói cô vừa từ từ ngồi xuống nhẹ nhàng cầm giẻ lau trong tay bác giúp việc vứt thẳng vào mặt hắn.

“Mau dọn dẹp hậu quả đi!” Nhi bực bội.

“Cô..” hắn tức giận muốn áp sát vào cô đánh cho 1 trận,nhưng lại nhìn vào gương mặt sáng ngời của cô hắn vội dừng lại.

“Anh có phải đàn ông ko?Dáng người thì ẻo lả,trông ko khác gì khúc gỗ thẳng 1 lèo,đã thế lại còn vô dụng.Gây ra chuyện còn ko chịu trách nhiệm.Thật là kém cỏi.” Nhi nói vô cùng dõng dạc.

Cái này.. cái này liên quan gì tới ko phải đàn ông?Này,khủng long em có phải xem quá nhiều phim người lớn rồi ko?Em đang nói về cái vấn đề gì thế?Em đang nói về anh làm bẩn nhà hay đang nói anh ngủ với gái rồi chối bỏ trách nhiệm thế hả?Mà em nói gì?Ẻo lả?Anh có chỗ nào ẻo lả hả?Hả?Hả?Hắn tức đến độ hai tai bốc khói.Con trai ghét nhất chính là bị sỉ nhục nói mình ko xứng làm con trai.Còn các cô gái thì sao?Đanh đá,chanh chua,có xứng làm con gái ko?Rõ ràng ko phải con gái là mấy bà thím đáng ghét thì đúng hơn.

Bị trà đạp tự tôn nghiêm trọng,lại bị nói ko phải đàn ông,hắn cắn răng.Hắn đã là đàn ông 3 năm nay rồi,lại để cho 1 đứa con gái nói mình ko phải đàn ông.Ấm ức.Quá ấm ức.

“Làm là được chứ gì!” hắn bực bội nói.Tự tôn của hắn chỉ vì cái giẻ lau mà bị khinh rẻ á?Còn lâu.

“Vậy thì mau làm đi.” Cô nói đôi mắt lóe sáng.Sập bẫy rồi!

Hắn cầm lấy chiếc giẻ lau bắt đầu lau dọn.Vô cùng vụng về.Nhưng vẫn là cố làm.Hắn đâu phải loại người vô dụng.Nói vậy thật quá đáng.

Cô giúp việc chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn cậu chủ đang hậm hực lau sàn nhà,mồm miệng đang há hốc.Trước nhìn cậu chủ học cô đã đủ kinh hãi rồi,giờ lại còn lau nhà.Ko phải chứ??

Nhi nhìn cái tướng hắn đang vô cùng bực bội,lại nhìn người giúp việc của hắn đang nhìn kinh ngạc.Chợt như nghĩ ra điều gì,cô ngồi xổm xuống cạnh hắn.

“Chuyện gì?” hắn bực bội gắt gỏng.

Chụt..

Nhi mỉm cười dịu dàng,đứng lên đi vào bếp.Hắn ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn theo cô.Vừa rồi là.. là.. là hôn.Hắn giơ tay lên chạm vào má mình.Bất giác Nhi dừng bước,quay đầu lại nhìn qua phòng tắm.

“Lau xong nhớ giặt đồ nhé!” nói xong rồi cô mới từ từ đi vào bếp.

Hắn cảm giác mình bây giờ y chang như 1 thằng ngốc.Bị người ta bắt lau nhà,còn giặt đồ? Cái gì??Thật là vô cùng quá đáng.Khủng long chết tiệt,tôi sinh ra ko phải để làm những việc này.Con nhóc đáng ghét.Con nhóc gian trá.. con nhóc…

Tìm mọi từ ngữ để diễn tả nhưng tìm mãi ko ra,chỉ có cảm giác ở trên má vẫn còn vương lại rõ ràng.Kết quả vẫn là,dọn dẹp xong sàn nhà hắn quay sang hỏi cô giúp việc.

“Máy giặt dùng như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play