He he, phần này mình lại tiếp tục làm dài nhé! Thân!

———————————————————

-”Nếu cô muốn!”

Phát ngôn của Mặc Song Ngư vừa đùa cợt lại vừa bá đạo khiến cho gương mặt xinh đẹp vốn đã tái nhợt của Bảo Bình nay lại tái hơn.

Ngọc Bảo Bình cười cười, run người nói:

-”Ách...Hay là chọn một cách nào tốt hơn đi! À, hay là anh thả tôi về đi! Hiện giờ trên người tôi không có thứ gì có giá trị cả nên anh thả tôi về, tôi nhất định sẽ cho người mang tiền đến trả cho anh! Đồng ý chứ!?”

Bảo Bình chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy của mình, khẩn cầu nhìn Song Ngư.

Hơi dừng lại một chút, Song Ngư nhíu nhíu mày, không nhanh không chậm đáp:

-”Vì trên người cô không có thứ gì giá trị nên tôi mới không để cô đi! Ngộ nhỡ cô không giữ lời thì chỉ có mình tôi chịu thiệt thòi. Những gì cô gây ra cho tôi thì tôi nghĩ cô làm người ở để trả nợ cho tôi cả đời cũng không trả hết!”

Mặc Song Ngư lạnh lùng phán ra một câu khiến cô sởn gai ốc.

Do cô xui xẻo nên mới đụng chúng một quý ông cao ngạo như vậy!

Nếu như có thể trở lại khoảng thời gian trước đó thì cô thà bị bắt về, bị bà mắng còn hơn là phải gặp một kẻ nguy hiểm như thế này a!!!

Mặc Song Ngư thuận tay bế thốc cô lên đi về phía xe.

Bảo Bình bàng hoàng không biết làm gì thì đã nằm gọn trong vòng tay của Song Ngư.

Ngọc Bảo Bình trong trạng thái đơ toàn tập mặc cho hắn mang mình đi đâu thì mang, ném đi đâu thì ném!

Dứng lại trước chiếc BMW màu đen đời mới được nhập khẩu từ Pháp, trên thị trường thì hiện chỉ có số lượng là mười chiếc được bán ra nên thành ra nó rất đắt!

Thả Bảo Bình xuống, một tay mở cửa xe, một tay mạnh bạo đẩy Bảo Bình vào trong.

Cô mất thế ngã một cái đau điếng xuống ghế, vẻ mặt cô ai oán quay đầu dùng ánh mắt sắc lạnh trừng Song Ngư nhưng cậu vẫn bình thản mỉm cười, nói:

-”Cô ngoan ngoản theo tôi về! Phục vụ tôi cho đến khi trả hết nợ mới được rời đi, hiểu chưa!”

Phục vụ hắn? Bảo Bình trong bộ dạng ngốc nghếch không hiểu gì, hỏi:

-”Phục vụ? Như thế nào!?”

Mặc Song Ngư hơi nhướng mày, bạc môi tà mị nhếch lên! Hắn cười một cách đầy nguy hiểm nhìn Bảo Bình chớp chớp đôi mắt đầy ngây thơ vô 'số' tội nhìn cậu.

Hừ, là ngốc hay là ngây thơ đây!? Cậu là nên đùa với cô bé này một chút thôi a!

-”Vậy cô muốn phục vụ tôi như thế nào!? Là phục vụ tôi như những cô hầu hay là cô còn cách khác hay hơn để 'phục vụ' tôi!?”

Đưa tay nâng cằm Bảo Bình lên nhìn vào gương mặt quá đổi xinh đẹp của mà không kiềm được muốn khen ngợi cô gái này!

Nét đẹp dịu dàng tựa hoa trong nắng, ánh mắt lặng lẽ, sâu thẳm tựa nước hồ thu, ngũ quan tinh tế, sắc sảo khiến người ta khi nhìn vào không khỏi phun ra hai từ: 'tuyệt diễm' để khen ngợi cô gái này!Ngọc Bảo Bình dù cho có ngốc thế nào cũng hiểu ra hắn đang ám chỉ cái gì! Vội hắt tay hắn ra phản bác:

-”Anh tưởng tôi là cái gì hả!? Tôi có thể làm người ở cho anh để trả nợ nhưng tuyệt không 'phục vụ' anh trong những việc khác! Đồ biến thái!”

Mắng xong cô cảm thấy thoải mái hơn, quay đầu đi không thèm quan tâm hắn nữa!

Bàn tay giơ ra giữa không trung nhẹ rút về, Mặc Song Ngư lại che đi miệng cười âm hiểm nhìn cô gái thú vị này! Cô hết lần này đến lần khác khiến cậu ngạc nhiên xen lẫn buồn cười và rất muốn...Chiếm hữu cô gái này a!

————————oOo————————

-Trên đường-

Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ, chẳng ai thèm mở miệng nói câu nào.

Lúc nãy trong khi chờ xe được sửa xong thì giữa hai người đã xảy ra một trận chiến tranh lạnh thậm chí còn không thèm nhìn nhau!

Mặc Song Ngư ngồi bắt chéo chân, bộ dáng chửng chạc cùng khí chất lạnh lùng rất ra dáng một ông chủ...Mà người nào đó sớm muộn cũng phải cúi đầu gọi hai tiếng 'ông chủ' thôi!

Bảo Bình hai tay ôm lấy bả vai, cơ thể run lên vì lạnh nhưng vẻ mặt của cô rất vui khi nhìn đường phố tấp nập, nhộn nhịp ngoài kia hình như là rất có hứng thú!

Song Ngư đảo mắt nhìn cô, từ khi lúc xe chạy trên đường lớn thì cô luôn nhìn ra ngoài suốt như chưa bao giờ được nhìn thấy vậy! Đúng là kỳ lạ.

Khoác lên người cô cái áo khoác ngoài của mình. Bảo Bình quay đầu nhìn hắn, kéo lại cái áo đưa lại cho Song Ngư khiến anh chàng có phần hơi ngạc nhiên. Cô nói:

-”Trả anh, tôi không muốn lại nợ anh rồi lại tiếp tục dây dưa với anh lâu hơn nữa đâu!”

Mặc Song Ngư thoáng nét cười trên mặt, vứt cái áo vào mặt cô, đáp:

-”Thấy cô lạnh, tôi có ý tốt cho cô mượn thì cô nên biết ơn tôi! Những việc nhỏ nhặt như vậy thì tôi không tính toán làm gì!”

Ngọc Bảo Bình nghe xong liền hiểu, nói 'cảm ơn' rồi quay mặt đi tiếp tục nhìn ra ngoài đường.

Nhìn được một lúc, như nhớ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Song Ngư hỏi:

-”À, tôi còn chưa giới thiệu, tôi là Ngọc Bảo Bình! Còn anh!”

Mặc Song Ngư nhíu chặt đôi mày, ánh mắt thoáng hiện lên vài tia sát khí khi nghe tên của cô! Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, mỉm cười đáp:

-”Tôi họ Mặc, tên Song Ngư!”

Biểu hiện lúc nãy của Song Ngư đã được cô thu liễn vào trong mắt! Anh ta có vẻ khi nghe đến tên cô thì rất không vui, chắc phải có chuyện gì đó liên quan đến hắn và gia tộc của cô chăng!?

————————oOo————————

-”Các người còn chưa tìm ra Bảo Bình? Trong vòng năm ngày mà không tìm được cháu gái ta thì các ngươi tự động cút đi! Lũ vô dụng!!”

Tô Xuân Nguyệt tức giận xoay người rời đi để lại tốp người mặt mày tái mét, run sợ ở phía sau.

Trong đầu mọi người hiện giờ chỉ có cùng một suy nghĩ:

-”Tiểu thư! Cô đâu rồi? Cô có biết cái 'trò chơi' của cô có thể khiến chúng tôi mất việc hay không!? Sao cô lại tàn nhẫn như thế chứ!!!”

——–—————ooOoo———————–

“Có nhiều chuyện không cần biết quá nhiều! Hãy cứ từ từ trải nghiệm nó qua thời gian! Đừng bao giờ lẫn tránh sự thật và tin vào sự giả dối. Ta đang bị phản bội bởi sự giả dối và cũng vì đã quá tin vào sự thật!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play