Lục Nhân Mã ngâm mình trong bồn tắm lớn vô cùng thoải mái, quyết định sống ở đây đúng là không thiệt thòi, mọi thứ đều trên cả tuyệt vời!

Hơi nước lượn lờ trong không khí khiến làn da thiếu nữ ửng hồng, lọn tóc đen tuyền bám chặt vào da thịt trắng nõn làm tôn lên vóc dáng yêu kiều, xinh đẹp.

Bây giờ, khi chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này mới hiểu thế nào là đằng sau lớp áo váy dịu dàng, dễ thương là một thân hình cân đối đầy mê hoặc.

Phải thừa nhận rằng, sức hấp dẫn của cô quả thật không hề nhỏ.

Lục Nhân Mã mệt mỏi tựa người vào thành bồn tắm lớn màu trắng sứ tựa như ngọc, khắp mọi nơi đều được bao phủ bởi tông màu chủ đạo là màu trắng, kiến trúc không quá cầu kỳ nhưng đem lại cảm giác vô cũng nhã nhặn và thoải mái. Mỗi khi cảm thấy tâm trạng không được tốt, chỉ cần bước vào đây, cô liền có thể dễ dàng trút bỏ đi cảm giác uể oải và khó chịu trong người. Đơn giản vì cô thích nơi này, rất yên tĩnh, rất thoải mái.

Cô rời đi lâu như vậy, cũng rất nhớ bà, nhưng bản thân lại rất yên tâm. Vì cô biết, bên cạnh bà không đơn giản chỉ có một mình cô mà còn có những người ở tổ chức thường xuyên lui tới chuyện trò cùng bà, ít nhất bà sẽ không cảm thấy cô đơn.

Bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ khoác hờ hững một áo choàng lụa, Lục Nhân Mã đột nhiên cảm thấy hình như căn phòng này đột nhiên lạnh lên không ít.

Hay là cô tắm lâu quá nên bị ảo giác rồi?

"Cô rốt cuộc còn muốn giở trò gì?"

"Anh vào đây làm gì? Mau ra ngoài!" Lục Nhân Mã quay ngoắt đầu lại, bàn tay không tự chủ kéo lại áo choàng lụa mỏng manh trên người.

"Đây là nhà tôi, tôi muốn ở đâu là chuyện của tôi. Còn cô, từ lúc cô đến đây, ngoài gây chuyện ra thì cô còn làm được gì hả?!" Lần này hắn thật sự mất kiên nhẫn với cô, nếu như cô thực sự còn muốn làm càn, sợ rằng hắn sẽ mất tự chủ.

"Tại sao anh lại không nói lí lẽ như vậy? Đây là nhà anh nhưng anh vẫn nên biết tự ý xông vào phòng của một cô gái là mất lịch sự như thế nào không?" Lục Nhân Mã dường như hét lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Tôi nó cho cô biết, muốn ở lại đây thì cô tốt nhất nên xem xét lại thân phận của mình, tốt nhất là đừng tỏ thái độ đó với tôi!"

"Rầm" tiếng đóng cửa vừa dứt, Lục Nhân Mã trơ mắt nhìn hắn bỏ đi, trong lòng nổi lên lửa giận đùng đùng, bàn tay chống đỡ cạnh bàn, thở hỗn hển.

Làm trò gì vậy chứ? Hắn là đang lên mặt với cô, là đang muốn giáo huấn cô?!

Chết tiệt, Lâm Bạch Dương! Hắn xem cô là cái gì, cô là cảm thấy hắn chỉ giả vờ tốt đẹp, bộ dáng không có phần nào là không giả tạo, dối trá.

Lục Nhân Mã bị chọc cho tức điên, nhanh chóng thay quần áo, xuống dưới nhà.

Nhà bếp, bàn ăn đều được bày biện những món ăn tinh tế, bắt mắt trông vô cùng kích thích vị giác.

Thấy cô từ trên lầu bước xuống, Lâm Bạch Dương không chút để ý tới tiếp tục ăn cơm, phong thái phong lưu tự tại khiến cho người khác cảm thấy hắn hoàn toàn không giống với những người bình thường, cao ngạo, khí thế. Tuy nhiên chỉ có tính cách hắn là khiến người khác không thể nào không ghét bỏ.

- "Tiểu thư, mau ăn cơm đi, Lâm thiếu đang chờ tiểu thư." Cô Lý nhìn cô nở nụ cười hiền hòa, chủ động tiến tới kéo ghế cho cô.

- "Tôi không đói, không muốn ăn." Lục Nhân Mã liếc mắt nhìn Lâm Bạch Dương vẫn đang từ tốn ăn cơm, trong lòng cơn tức giận vâzn chưa nguôi, nếu ở trên bàn có một bình hoa thì cô nghĩ mình đã nèm chết hắn. Tuy nhiên tất cả những lọ hoa, bình cổ trong nhà này đều được cô cho về các bụi cả rồi.

Xem như hắn ta may mắn!

- "Tiểu thư vẫn là nên ăn chút gì đi, Lâm thiếu sẽ không chấp nhất những chuyện này với cô đâu." Cô Lý vẫn ra sức nói khuyên nhủ Lục Nhân Mã. Bà sống hai mươi lăm năm ở Lâm gia đương nhiên là đã nhìn Lâm Bạch Dương từng ngày lớn lên, chăm sóc cho hắn ta từ bé đến lớn, rõ ràng là đang nói đỡ cho hắn.

- "Ai nói anh ta không chấp nhất với tôi? Vừa rồi chính anh ta xông vào phòng tôi, còn lên giọng giáo huấn tôi!" Cô nhịn không được bàn tay đập mạnh xuống bàn khiến cả đám người hầu sợ hãi lùi về phía sau, cô Lý cũng không khỏi kinh hoàng liếc nhìn sắc mặt dần dần có chuyển biến xấu của Lâm Bạch Dương, "Tiểu thư đừng nói như vậy, Lâm thiếu chỉ là nhất thời tức giận, thật ra cậu ấy vô cùng xem trọng cô.."

- "Ai nói tôi xem trọng cô ta? Cô ta tự mình gây họa, không biết hối cải còn bướng bỉnh trách mắng tôi. Tôi nói cho cô biết, những đồ vật mà hôm nay cô làm vỡ ở Lâm Trạch, cả đời cô cũng không thể trả hết!" Hắn bất ngờ đứng dậy, rời khỏi bàn ăn tiến về phía Lục Nhân Mã, "Không phải cô từng nói muốn tôi gả cho cô hay sao? Được lắm, vậy thì cho người chuẩn bị, tuần sau tiến hành hôn lễ!"

Lục Nhân Mã vô cùng kinh ngạc, vừa nghe hắn nói dứt câu sắc mặt liền đại biến, chuyển sang trắng bệch.

- "Lâm Bạch Dương, anh rốt cuộc muốn giở trò gì? Lễ thành hôn là chuyện cả đời người, anh liền nói cưới là có thể cưới sao?!" Con người hắn đúng là chưa hề biết nói lý lẽ, mọi chuyện đều tự mình đưa ra quyết định.

Hắn xoay lưng, "Phỉ Luân, đưa hợp đồng cho cô ta kí đi."

- "Vâng." Phỉ Luân đột ngột xuất hiện, trên tay mang theo một mảnh giấy cùng bút viết đưa cho Lục Nhân Mã, "Lục tiểu thư, xin kí vào đây."

- "Là anh?" Cô đối với Phỉ Luân là có vài phần để mắt đến, vì thế cho nên dáng vẻ của hắn cô cũng nhớ khá rõ.

Phỉ Luân im lặng không nói gì, bàn tay vẫn giữ nguyên vị trí không hề nhúc nhích.

- "anh là thuộc hạ của tên Lâm ma đầu đó sao?! Quả nhiên là tôi dự đoán không lầm."

Một câu "Lâm ma đầu" phát ra từ miệng cô, tất thảy đều thu hút sự chú ý của mọi người nhất là đối với Lâm Bạch Dương.

- "Cô vừa nói tôi là cái gì?!" Hắn thỉnh thoảng cũng hay nghĩ đến, vì sao khi ở gần Lục Nhân Mã, hắn liên tục cùng với cô đấu khẩu. Chuyện này nói kì lạ cũng không phải, quan trọng là tính cách của hai người quá đối lập, hoàn toàn không phù hợp để ở cũng một chỗ. Vậy mà hắn lại cư nhiên muốn tổ chức hôn lễ với cô, còn tự mình chuẩn bị sẵn hợp đồng, khó tránh khỏi hoài nghi từ Lục Nhân Mã, tất cả mọi thứ đều là chủ ý từ trước của Lâm Bạch Dương!

- "Anh không nghe rõ sao, tôi nói anh hỗn đản, là đại ma đầu xấu tính!" Cô dường như được nước nên lấn tới, xem xem ở đây có còn ai có thể ngăn cản được cô.

- "Tiểu thư đừng loạn nữa, Lâm thiếu sẽ tức giận", "Cô Lý, cháu chính là không nhịn nổi hắn ta." Lục Nhân Mã bị cô Lý kéo về phía sau, "Không nhịn được cũng phải nhịn, ở đây thì cô tốt hơn nên vạn nhất nghe theo lời Lâm thiếu."

Đột nhiên mọi hành động của Lục Nhân Mã bị đình trệ, cô không tiếp tục nháo loạn muốn xông tới đánh Lâm Bạch Dương, tự mình nhận lấy tờ hợp đồng cùng với bút viết trên tay Phỉ Luân, không hề đọc một chữ liền hạ bút kí xuống.

- "Được, tôi nghe hắn! Dù sao ở đây cũng không ai tôn trọng tôi." Cô không muốn chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt của Lâm Bạch Dương mà làm, càng không thích chuyện gì cũng phải nghĩ đến vẻ mặt tức giận của hắn. Cứ tiếp tục thế này thì cô thà chết cũng không muốn ở cùng hắn thêm một giây một khắc nào.

- "Cô thật sự cứ như thế kí xuống?" Lâm Bạch Dương thích thú nhếch môi, nhìn cô chằm chằm.

Lục Nhân Mã liếc hắn một cái, "Tôi có một điều kiện", ngón tay cô trở nên có chút run rẫy, "Nếu như sau này tôi cùng anh thật sự trở thành vợ chồng hợp pháp thì tôi muốn được hưởng những quyền lợi mà vốn dĩ một người vợ nên có!"

Cô quả nhiên rất thông minh!

- "Được, tôi đều có thể đáp ứng cô."

- "Còn nữa.." Lục Nhân Mã cắn chặt môi, "Tôi muốn anh tôn trọng những sở thích cá nhân của tôi, sau này tôi sẽ không vì nhìn sắc mặt của anh mà đối nhân xử thế. Thế nào?" Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn sắc mặt của hắn không có chút gì là đang thiếu kiên nhẫn, trong lòng cô mới nhẹ nhõm đi phần nào.

- "Được, tất cả đều theo ý của cô. Nhưng tôi chỉ có hai điều kiện, mọi thứ tôi đều đã đáp ứng cô xem như là coi trọng cô, lần này, ít nhất cô cũng phải đồng ý một trong hai điều kiện mà tôi đưa ra."

Lần này xem ra cô quá hời rồi, đừng nói hắn chỉ đưa ra hai điều kiện, cho dù có là một trăm điều kiện cô cùng liền có thể đáp ứng.

Hắn cười lạnh, "Điều thứ nhất, đó là cô nên biết thân biết phận một chút, đừng suốt ngày làm những việc ngu ngốc gây bất lợi cho tôi. Thứ hai..", "Khoan đã, tôi làm những việc ngu ngốc? Anh nghĩ bản thân anh hay ho lắm sao mà nói tôi gây bất lợi cho anh?!" Lục Nhân Mã tựa nhự bị hắn nói động đến lòng tự ái, xù lông chống đối lời nói của hắn.

Lâm Bạch Dương hoàn toadn không quan tâm đến thái độ cự tuyêt của cô, tiếp tục nói, "Thứ hai, cô sau này học lại quy tắc của nhà họ Lâm, ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút. Còn nữa, cô Lý"

- "Thiếu gia cứ dặn dò."

- "Cô dạy lại những nữ tắc cơ bản cho cô ta đi, đừng để cô ta khiến cho Lâm gia phải mất mặt."

- "Vâng, tôi biết rồi thiếu gia."

Hắn xoay người, cùng Phỉ Luân rời đi, bỏ lại phái sau là nét mặt ngỡ ngàng đến ngây ngốc của Lục Nhân Mã.

- "Lâm Bạch Dương! Tôi còn chưa nói gì mà, anh đứng lại cho tôi, tôi nhất định phải liều mạng với anh!", "Tiểu thư, cô đừng tức giận, bây giờ tôi phải đưa cô đi học nữ tắc!" Cô Lý nhanh chóng phân phó cho người hầu kéo cô đi, mặc kệ cô giãy giụa thế nào.

- "Tôi còn chưa nói muốn cưới hắn, tôi hoàn toàn không muốn phải cưới tên hỗn đản Lâm Bạch Dương!!"

#Cung Khuyết Ngã Tâm#

5/7/2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play