Dạo này hết ý tưởng cộng với lười nên ra chap chậm, sorry m.n nha!

-----------oOo-----------

-"Em có thai rồi!"

Một câu nói này khiến mọi người kinh hãi há hốc mồm nhìn chằm chằm An Thanh Tuyết cùng Lâm Bạch Dương.

Quả nhiên, lời nói của An Thanh Tuyết khiến phản ứng của hắn có hơi chậm lại. Lâm Bạch Dương hơi nhíu mày, có thai? Hừ, lại dùng cách này để giữ chân hắn? Xin lỗi! Cô ta nghĩ anh là ai, biết bao cô gái cũng từng dùng cách này để tiếp tục bám lấy hắn. Đứa con trong bụng cô ta thì đã chắc gì là con của hắn!?

Thần sắc lạnh thêm vài phần. Lâm Bạch Dương lạnh lùng quét mắt một lượt sau đó lạnh lẽo nói:

-"Là cô tự tìm đường chết! Đúng là cô từng là tình nhân của tôi, nhưng là cô không đủ tư cách để mang thai con của tôi! Ai biết được cô đã qua lại với nam nhân khác rồi cho đến khi mang thai lại chạy đến đây nói nó là con của tôi. Tôi cho cô thêm một cơ hội, cô tốt nhất là nên biến đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không, hậu quả cô biết rồi đấy!"

Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người bước đi. Gương mặt không lộ ra hỉ giận nhưng tản mác một chút hàn khí băng lãnh.

-"Mang cô ta ra ngoài cho tôi! Còn đây là ngân phiếu đủ để cô ta sống hết đời."

Vứt tờ ngân phiếu có giá trị liên thành một cách bình thản như thế đủ để biết tên họ Lâm này phóng khoáng cỡ nào.

An Thanh Tuyết thất thần ngồi đó, toàn thân trở nên cứng đờ, ánh mắt vô hồn trông theo thân ảnh Lâm Bạch Dương dần biến mất sau cánh cửa thang máy.

Hết rồi! Hết thật rồi! Hắn không tin cô, cũng đúng, An Thanh Tuyết cô qua lại với không ít nam nhân nhưng là...

-"Bạch Dương, thật sự đây là con của anh mà...Bạch Dương!!"

An Thanh Tuyết bị lôi đi khóc nức nở hét lên. Mọi người xung quanh cả kinh nhìn chằm chằm Lâm Bạch Dương xem phản ứng của hắn như thế nào, nhưng có lẽ là hắn đã làm bọn họ thất vọng rồi!

Lạnh lùng bước đi dường như là không nghe thấy tiếng cầu xin của An Thanh Tuyết chỉ để lại bóng lưng hờ hững, vô tình.

An Thanh Tuyết có chết cũng không ngờ hắn lại vô tâm lãnh tình như thế. Cũng đúng thôi! Một tổng tài đức cao vọng trọng, có tiền có thế còn có sắc thì tại sao lại không vô tình, máu lạnh được chứ?

Hắn có biết bao cô gái đeo bám còn hận không thể đem hắn đi chiếm hữu chỉ để dành riêng cho mình thôi. Nhưng ai biết được, sau vẻ ngoài phong lưu hào nhoáng ấy chính là một con người lãnh tâm, lãnh tình và vô cùng tàn nhẫn với phụ nữ! Đã không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi lại đối với phụ nữ chơi chán rồi liền bỏ như hắn lại có rất nhiều cô gái nguyện cúi đầu trước hắn để có được một chút chú ý từ hắn. Nhưng là, đa số chỉ vì tiền của hắn mà thôi! Cũng vì lí do nqỳ nên hắn mới coi thường phụ nữ như thế?

An Thanh Tuyết bị lôi ra ngoài khóc nức nở cầu xin hai tên bảo vệ cho cô vào nhưng bọn họ chỉ lạnh lùng không thèm đoái hoài đến sự tồn tai của cô ta.Những cô gái đứng bên trong há hốc mồm nhìn chằm chằm An Thanh Tuyết như không có sĩ diện rối rít cầu xin ở đó mà cơ hồ không thể tin được vào mắt mình đó chính là cô gái hóng hách vừa nãy còn hung hăng ra tay đánh người bây giờ đang quỳ rạp cầu xin hai tên bảo vệ ngoài kia!

Lâm Bạch Dương thẳng tiến bước về phía thang máy. Trong lòng hắn hiện giờ chỉ hiện diện mỗi hình ảnh của Lục Nhân Mã, môi hơi nhếch lên tạo nên một đường cong vô cùng hoàn mỹ.

Hắn như yêu nghiệt, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ không chê vào đâu được. Sóng mũi cao mà thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài sắc bén tựa mắt phượng, môi mỏng bạc tình, mày rậm nam tính, làn da màu đồng chắc khỏe, dáng người thon dài cao ráo...Mọi thứ đều quá sức tuyệt diễm y như rằng gương mặt đó vốn không thật!

Bước đến căn phòng đề bản tên 'Tổng giám đốc', hắn có hơi hơi gắp gáp tiến đến mở cửa. Hắn thật sự cảm thấy cô gái kia có cái nét gì đó rất đáng để hắn chú ý lại vô cùng thú vị nên mới khiến hắn gắp gáp muốn gặp như vậy!

Bước vào, căn phòng rộng rãi lại không quá xa hoa, cầu kì nhưng lại rất tinh tế và cực kì gọn gàng.

Đảo mắt nhìn xung quanh lại không thấy Lục Nhân Mã đâu liền bước vào, trong lòng một cổ bất mãn dâng trào, cô ta trốn hắn? Được! Được lắm cô gái! Cô trốn được thì đừng bao giờ mà để tôi tìm ra! Hậu quả cô gánh không nổi đâu!

Lâm Bạch Dương vừa bước vào được ba bước, Lục Nhân Mã nấp ở sau cánh cửa kia nhẹ nhàng từ đằng sau ròn rén đến gần hắn trên tay cầm một chậu hoa không lớn lắm nhưng cô chắc chắn khi đập vào đầu người khác, dù có cứng cách mấy cũng sẽ bị thương không nhẹ còn mạnh hơn là sẽ ảnh hưởng đến não bộ, làm mất trí nhớ tạm thời. Mà nếu tên Tổng tài này bị mất trí thì cũng tạm thời vị trí tổng giám đốc này hãy để cô thay hắn gánh vác! Khi đó cô nhất định sẽ cướp sạch tất cả gia tài của hắn, đến lúc đó cô sẽ cao chạy xa bay tận hưởng cuộc sống như thần tiên nha...!

Nghĩ là liền thực hiện, Lục Nhân Mã giơ chậu hoa lên cao một chút, định nắm bắt lấy thời cơ mà cho cái tên họ Lâm này một vố thăng thiên, nhưng nghĩ lại hắn chính là một yêu nghiệt xuất thế hại nước hại dân, phong tình vạn chủng nên ít ra cô cũng nên nhẹ tay một chút a.

Lục Nhân Mã chỉ một chút nữa thôi là có thể hạ gục được Lâm Bạch Dương, nhưng cái tên này như là có con mắt ở sau lưng, nhanh như chớp xoay người bắt lấy cánh tay đang cầm chậu hoa thuận tiện bóp mạnh cổ tay Lục Nhân Mã một chút khiến cô bị đau mà buông chậu hoa ra. 'Bốp' một tiếng, chậu hoa kia đã vỡ vụn, đất cát lẫn lộn ở trên mặt đất!

Lục Nhân Mã kinh ngạc mở to mắt trừng Lâm Bạch Dương, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút hoản sợ.

Hơi nhíu mày, Lâm Bạch Dương không quan tâm vẻ mặt của cô mà mạnh bạo kéo cô về phía bàn làm việc của mình, áp sát cô ở trên bàn, trong ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao của hắn hiện lên một chút lạnh lẽo nhàn nhạt nhưng cũng đủ khiến Lục Nhân Mã toàn thân run rẫy.

Hắn biết cô định làm gì, hay là hắn nhạy cảm nhận ra cô từ sớm? Lục Nhân Mã hơi run rẫy cánh môi hồng nhuận, nói:

-"A, Lâm tổng, ngài...Cái kia, tôi thật sự không..."

Còn chưa nói xong thì liền bị bờ môi mỏng của Lâm Bạch Dương chặn lại. Lục Nhân Mã hai mắt mở lớn hết mức, giãy giụa định thoát ra lại bị Lâm Bạch Dương khống chế lại, cuối cùng cũng lưu luyến rời đôi môi mềm mại kia, có hơi nhướng mày nói:

-"Còn giải thích? Nếu không phải tôi có giác quan nhạy bén kịp thời chặn lại thì bây giờ tôi đã nằm ở đó bất tỉnh rồi! Còn cô, cô có cái lá gan không tồi chút nào! Dám ở trước mặt người khác nói gương mặt này là đồ giả còn bây giờ lại muốn sát hại tôi! Cô nói xem, là tôi nên trừng phạt cô như thế nào mới là thỏa đáng?"

Nga? Đúng là cô có nói gương mặt này là đồ giả còn muốn đập chậu hoa vào đầu hắn. Nhưng mà cô còn chưa đến mức hạ thủ, còn không muốn nhận hình phạt này, lại cảm thấy có chút không thoải mái khi cứ bị cái tên to xác áp chế.

Lục Nhân Mã khóe môi hơi lộ ý cười cùng tia giảo hoạt khó lường.

Lâm Bạch Dương cũng cảm thấy nụ cười này có chút không bình thường. Còn chưa kịp nghĩ xem Lục Nhân Mã đang nghĩ cái gì ở trong đầu liền bị cô một cước hung hăng đá vào bộ hạ của hắn.

Lâm Bạch Dương không nghĩ cô sẽ làm diều này, ở dưới đất cố nhịn đau đớn mà trừng Nhân Mã, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo kinh người. Còn Nhân Mã lại không một chút sợ hãi đáp trả cái ánh mắt muốn giết người kia của hắn, môi hơi nhếch lên, cười mỉa nói:

-"Lâm tổng a Lâm tổng! Thật xin lỗi nha, Lục Nhân Mã ta chưa bao giờ chịu bị uy hiếp, nhưng là, cú đá lúc nãy không hề nhẹ nha, ít nhất cũng khiến ngài đoạn tử tuyệt tôn nha! Aizz, nhưng cũng chẳng sao, như thế ngài sẽ không còn đi hại con gái nhà lành nữa! Ngoan ngoãn ở nhà sống hết một đời độc thân đi a."

Nói xong liền xoay người chạy đi bỏ lại Lâm Bạch Dương vẻ mặt tím tái, khổ sở ở đằng sau. Cô gái này sao lại ác độc như thế? Lại còn muốn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn!

Lục Nhân Mã sao? Được lắm! Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi nhất định sẽ trả lại cho cô gắp bội! Cô tốt nhất là không nên xuất hiện và tốt nhất cũng đừng để tôi tìm thấy, bằng không, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết! Cô đi chọc ai không chọc lại nhấm ngay tôi! Đáng tiếc, cô đã chọc nhầm người không nên chọc rồi!

------------oOo-------------

"Ngườitatiềncốchấpđểthỏamãncáilòngthamkhông đáycủabảnthâncòn thật lòngtìnhyêukhôngquan tâmđếntiềntàidanhvọngthìlạimấyaicamtâmtình nguyện!?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play