Tiếng Phật hiệu như vọng đến từ cõi chân trời, lại như gần ngay trước mắt.
Đồng thời, mùi đàn hương thoang thoảng theo gió bay tới...
Lập tức hiện trường nhốn nháo cả lên, tiếng gào thét, tiếng kêu la inh ỏi.
Lữ Vi Hóa đứng thừ ra như ngây dại, hai tay nắm chân Bạch Hiểu Hà buông lơi tự lúc nào không hay.
Bạch Vân Ngạc không bỏ qua cơ may hiếm có, lập tức phi thân lướt tới nhanh như chớp, một chưởng phóng thẳng vào mặt Lữ Vi Hóa phóng đến, tay kia nhắm Bạch Hiểu Hà chộp tới.
Lữ Vi Hóa thoáng giật mình, vội lách người tránh né thì đã cảm thấy hai tay trống không, Bạch Hiểu Hà đã nằm gọn trong tay Bạch Vân Ngạc.
Mùi đàn hương càng lúc càng nồng, hiện trường càng thêm nhốn nháo. Vũ Văn Thiên mặt tái ngắt, giận dữ gầm vang :
- Lại là lão giặc trọc...
Song đã bị tiếng Phật hiệu đinh tai nhức óc cắt đứt :
- Thiện tai! Vũ Văn thí chủ đã gây điều tội lỗi, lại nói năng xằng bậy, không sợ tội quá ư?
Vũ Văn Thiên trợn trừng mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, khoát tay nói lớn :
- Đúng là lão giặc trọc Không Liễu! Thánh Tôn Giả đâu? Mọi người hãy nhất tề tiến lên phanh thây xẻ thịt tên giặc trọc đó ra...
Y giận quá hóa điên, nghiến răng trèo trẹo, bởi kinh hoàng quá độ nên nói năng lung tung.
Trong cơn hỗn loạn, ai nấy đều bàng hoàng quýnh quáng, tựa như có một sức mạnh vô hình dồn ép, mọi người đều cảm thấy ngạt thở.
Rõ ràng đã nghe Vũ Văn Thiên thốt ra danh hiệu của Không Liễu đại sư, song lại chưa thấy hiện thân, ai cũng biết công lực không thể tưởng tượng được của Không Môn nhị thánh, nhất là Không Liễu đại sư lại càng cao thâm khôn lường, hầu hết ai cũng tưởng đã quy tiên từ lâu, không ngờ nay lại có mặt tại Bạch Đà sơn này. Chỉ nghe nói đến mà đã tán đởm kinh tâm, làm gì còn đấu chí nữa? Chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chốn thị phi này mà thôi.
Mùi đàn hương nồng đến độ khiến người lâng lâng ngây ngất.
Môn tâm pháp chí cao của Phật môn này quả huyền diệu đến mức cao thâm khôn lường.
Sức mạnh vô hình khiến người như thể bị kềm chế, chân khí chực tan đi, cơ thể bải hoải, tưởng chừng như bị một sợi dây vô hình trói chặt, chẳng những không có sức phản kháng, ngay cả giãy giụa cũng không nổi.
Vũ Văn Thiên thấy mọi người chẳng những không chịu nghe lời mình, trái lại còn ngây ngẩn như kẻ mất hồn. Lửa giận vừa phừng lên thì chính bản thân y cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng của Đại Chiên Đàn Công, y cảm thấy toàn thân run lẩy bẩy như là tức giận quá độ vậy. Ngay cả thanh Xích Dương kiếm trong tay cũng tưởng chừng không còn cầm nổi nữa.
Tiếng Phật hiệu liên miên bất tận theo gió vọng đến, lại tựa như tiếng gầm thét bên tai :
- A... di... đà... Phật! Vũ Văn thí chủ nghiệt tính quá nặng, sao không buông dao đồ tể xuống lập tức thành Phật ngay? Lão nạp nguyện lấy thân mình thử kiếm, giải trừ sát kiếp cho thí chủ!
Vừa dứt tiếng, mọi người đã trông thấy một vị lão tăng ốm yếu quắt queo, mày dài rũ má, như mây lướt trên không, hai tay chắp lại với dáng liên hoa, là đà im lìm hạ xuống đất, vẫn giữ nguyên dáng ngồi cách Vũ Văn Thiên chừng hơn một trượng.
Thiết Phất sư thái bị bọn Bạch Đà sơn giáp công, tuy có một vài tên bị thương dưới Kim Sa công của bà, song vì một tay phải cắp giữ Quan Mộng Bình, không sao phát huy được toàn lực, nên dưới sự tấn công từ mọi phía, bà cũng đã bị nội thương, huyết khí sôi trào, tạng phủ cơ hồ ly vị.
Lại nữa, vừa qua khi giao đấu với Độc Thánh Giả, bà vốn đã bị trúng phải vô hình kỳ độc, giờ cũng bắt đầu phát tác, mắt thấy cả hai sắp phải phơi xác tại chỗ.
Đột nhiên, cứu binh từ trên trời hạ xuống.
Những kẻ đang giáp công bà, dưới sự khống chế của Đại Chiên Đàn Công, cộng thêm sự sợ hãi bởi pháp hiệu Không Liễu đại sư, lập tức buông tay giải tán.
Thiết Phất sư thái loạng choạng vài bước đến cạnh Không Liễu đại sư đang ngồi xếp bằng, cố vận chân khí chống lại chất độc vô hình đang lan tỏa trong người, sắc mặt tái xanh, ôm chặt Quan Mộng Bình vào lòng như sợ bị kẻ khác cướp mất, với ý định bảo vệ cho Không Liễu đại sư.
Tuyệt Trần Cư Sĩ Bạch Vân Ngạc lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, mừng rỡ bồng Bạch Hiểu Hà lướt tới cạnh bên phải Không Liễu đại sư.
Không Liễu đại sư vẫn nhắm mắt ngồi im lìm như ngọn tùng già héo hắt, như chớ hề biết đến mọi sự xung quanh.
Vũ Văn Thiên một mặt vận công hộ thân, một mặt trợn mày trừng mắt chòng chọc nhìn vào Không Liễu đại sư, bặm môi nghiến răng như con mãnh thú chực vồ mồi.
Mùi đàn hương loãng dần, gần như biến mất.
Mấy trăm cao thủ Bạch Đà sơn thảy đều thẫn thờ tiu nghỉu, chỉ trơ mắt ra ngơ ngẩn nhìn, như không còn hiện hữu trên thế giới này nữa.
Thần sắc của họ từ căng thẳng, đau khổ, nhăn nhúm, rồi dần dà trở nên bình hòa.
Không Liễu đại sư khẽ hé mở mắt, hướng về Thiết Phất sư thái với giọng từ bi nói :
- Thiện tai! Sư thái thân thọ độc công, hãy mau hành công ngăn cản chất độc xông vào tim, không được động đến chân khí nữa, lão nạp sẽ hộ pháp cho sư thái.
Tay trái phất khẽ, Thiết Phất sư thái liền cảm thấy như có một sức mạnh kéo mình ngồi xuống đất, vội điều tức vận công, thủ cung nhập định.
Không Liễu đại sư lại quay sang Tuyệt Trần Cư Sĩ đang đứng nghiêm nghị, chắp tay nói :
- Bạch đạo hữu, xin hãy bình tâm dẹp bỏ hết mọi sự, lão nạp tự có cách giải quyết.
Tay áo phải phất nhẹ, Tuyệt Trần Cư Sĩ tay bồng Bạch Hiểu Hà đang trong cơn hôn mê cũng ngồi xuống đất.
Tuyệt Trần Cư Sĩ thầm nhủ:
“Phật pháp vô biên, Không Liễu thánh tăng xem như chưa hề động thủ mà đã trấn áp được bấy nhiêu cao thủ, bằng vào bản thân mình với Chưởng môn nhân Kim Sa môn, người nào cũng tự hào mình là kẻ thiên hạ vô địch, vậy mà phải nương nhờ dưới Phật pháp vô biên”.
Tuyệt Trần Cư Sĩ lúc này đây lần đầu tiên mới thực sự nhận thấy trời cao còn có trời, người cao còn có kẻ cao hơn. Đứng trước bảo tướng trang nghiêm, mày từ mắt thiện của Không Liễu đại sư, càng cảm thấy mình nhỏ nhoi hơn bao giờ hết.
Chỉ trong thoáng chốc, Bạch Đà sơn chủ Vũ Văn Thiên đã như rơi vào tình trạng đau khổ cùng cực, mặt mày co rúm, toàn thân run rẩy, kể cả cánh tay cầm kiếm, chỉ có đôi mắt là rực hung quang, vẫn chốt chặt vào Không Liễu đại sư.
Độc Thánh Giả thì tay bấm pháp quyết Du Già Không Tâm Quyết Ấn, vận công đề kháng, chống lại gánh nặng vô hình bởi Đại Chiên Đàn Công của Không Liễu đại sư.
Không Liễu đại sư mở to mắt, đôi mày dài nhướng lên, ánh mắt sáng như điện quét nhìn khắp hiện trường, dừng lại ngay trên mặt Vũ Văn Thiên, lớn tiếng nói :
- Phật ở trong tâm, Phật trên đỉnh đầu! Vũ Văn thí chủ hà tất tự chuốc khổ vào mình. Ma tự tâm sinh, nghiệt do tự tác, quay đầu lại là bờ. A di đà Phật!
Tiếng Phật hiệu như tiếng chuông ngân thức tỉnh lòng người. Một số cao thủ Bạch Đà sơn chưa mất hẳn nhân tính, tiếng niệm Phật vừa lọt vào tai liền nghe tâm thần sảng khoái, sức ép nặng nề vụt biến mất, cảm giác ngạt thở cũng tự nhiên thông suốt, sát khí tan biến, mặt lộ vẻ hiền từ, thảy đều lặng thinh.
Riêng Vũ Văn Thiên thì lại như con ác thú bị giam cầm, thần sắc càng thêm hung tợn, nghiến răng ken két, mắt như phún lửa.
Mặc dầu y đang bị sự kềm chế của Đại Chiên Đàn Công vô hình của Không Liễu đại sư, huyết khí nghịch hành, chân khí tắc ách, không sao giở tính hung tàn. Song bởi bản chất tàn bạo và nham hiểm, sự khống chế càng mạnh thì sức phản kháng càng lớn, càng vùng vẫy dữ dội, liều mạng vận hành Huyền Thiên cương khí định phá vỡ sức ép vô hình kia, thảm sát Không Liễu đại sư cho hả lòng căm tức.
Do bởi huyền công Phật môn này chuyên giáng ma, chế ngự được tâm linh con người, Vũ Văn Thiên sát cơ càng nặng, hung tâm càng lớn thì phản ứng càng mạnh, linh tính và tội ác xung đột lẫn nhau, tâm ma giao chiến, nỗi đau khổ lại càng lớn mạnh hơn.
Chỉ thấy Vũ Văn Thiên mồ hôi vã ra như tắm, hai tay siết chặt, toàn thân run rẩy trông cực kỳ thảm não. Mấy trăm cao thủ Bạch Đà sơn tuy trông thấy Sơn chủ của họ đau khổ là thế, nếu là mọi khi thì đã sớm nổi giận xông vào liều mạng rồi.
Thế nhưng, lúc này đây đại đa số lại đứng ngây ra thờ thẫn như chẳng có việc gì xảy ra.
Còn thiểu số đã khôi phục lý trí thì chỉ nhận thấy Sơn chủ là kẻ cùng hung cực ác, nên chẳng ai lên tiếng hoặc ra tay.
Bầu không khí chết lặng. Chỉ nghe tiếng thở hào hển của Vũ Văn Thiên hòa lẫn với tiếng rên đau quái lạ của Độc Thánh Giả.
Đột nhiên, một tiếng run rẩy hét lên :
- Tiêu Phong! Ngươi làm sao vậy?
Tiếp theo là một tiếng gào to :
- Cha ơi...
Chính là Tố Thủ La Sát Lương Thiến Văn với Vũ Văn Thù.
Khi nãy Vũ Văn Thù đã đi vào nội viện tìm Lương Thiến Văn định hỏi cho rõ nguyên cớ gì đã khiến cho cha mẹ y trở mặt thành thù như vậy, có lẽ nhận thấy bên ngoài có điều khác lạ nên hai người mới vội vàng chạy ra.
Khi trông thấy cảnh tượng tại hiện trường, hai người dẫu nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được. Vũ Văn Thù hai mắt đỏ hoe, giận dữ gầm lên :
- Cha! Chính lão hòa thượng kia đã tác quái. Thù nhi giết lão...
Vừa nói đã dợm người lao tới, song Lương Thiến Văn đã kịp thời giữ lại. Bà hiểu, đến như Vũ Văn Thiên và bấy nhiêu cao thủ mà còn bị sự khống chế của lão tăng này, nếu như Vũ Văn Thù nhào tới chắc chắn là tự chuốc lấy cái chết.
Chẳng phải bà bận tâm đến sự sống còn của Vũ Văn Thù, song Vũ Văn Thiên chỉ có mỗi đứa con trai độc nhất này, nếu trong lúc này mình không biểu hiện sự thương yêu và bảo vệ cho Vũ Văn Thù, để cho Vũ Văn Thù tiến lên chịu chết, chỉ cần Vũ Văn Thiên còn một hơi thở, nhất định sẽ không bỏ qua cho bà.
Điều bà lo sợ hơn nữa, nếu Vũ Văn Thù tiến tới, khích nộ vị lão tăng kia, lập tức hạ thủ với Vũ Văn Thiên và mọi người, há chẳng thêm dầu vào lửa, giục lão chết nhanh hơn sao?
Bị Lương Thiến Văn giữ lại, Vũ Văn Thù gào khóc ầm ĩ, cố sức giãy giụa, vùng không thoát lại càng khóc rống thêm thảm thiết.
Trước tình cảnh ấy, Lương Thiến Văn cũng không khỏi não lòng, mắt thấy Vũ Văn Thiên đang quằn quại trong cơn đau khổ và đứng bên lề cái chết, bất giác bà bật khóc nức nở.
Không Liễu đại sư não nùng liếc nhìn Lương Thiến Văn và Vũ Văn Thù ôm nhau khóc, đoạn dừng lại trên mặt Vũ Văn Thiên đang thiểu não ngồi bệt xuống và cắm kiếm dưới đất, cất tiếng nói :
- Thiện tai! Vũ Văn thí chủ, chỉ cần thí chủ chịu hối cải, lão nạp niệm tình vợ con ngươi, sẽ buông tha cho thí chủ một phen nữa.
Vũ Văn Thiên mồ hôi đầm đìa, đôi mắt vừa nhắm lại vụt mở bừng giận dữ, nghiến răng toan nói nhưng không đủ sức.
Không Liễu đại sư buông tiếng thở dài não nuột :
- Thí chủ hung tính khó sửa, thà bước vào nghiệt hải chứ không chịu hồi đầu. Lão nạp vì nghĩ tới sự sống còn của võ lâm, lẽ ra phải giết chết thí chủ để ngăn chặn sự giết chóc, trừ ác cứu thiện. A di đà Phật! Ngặt vì họa trời nằm trong tay người khác, thí chủ kiêu căng tự phụ, ngỡ mình tài giỏi trùm thiên hạ, hẳn lòng vẫn chưa cam phục. Vậy thì lão nạp sẽ lấy thân mình để thử kiếm, để thí chủ tha hồ trút hết hung tâm, thi triển toàn lực một phen, thế nào?
Bỗng tay phải vung lên, hư không một chưởng đánh vào đỉnh đầu Vũ Văn Thiên, chầm chậm buông tay xuống nhắm mắt lại.
Dưới Bồ Đề Thủ khai mê kích đỉnh của Không Liễu đại sư, Vũ Văn Thiên lập tức rúng động tâm thần, bách mạch liền thông suốt, như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm như chợt tỉnh cơn mê.
Tiếng khóc lọt vào tai y, y quay phắt lại nhìn, thấy vợ con đang ôm nhau khóc thổn thức, đoạn quét nhìn những thuộc hạ đang đứng đờ đẫn khắp hiện trường, hung tâm và sát cơ vừa mới tắt lịm lại bùng lên dữ dội.
Y nghĩ, lão trọc Không Liễu đã tự động để cho mình cơ hội thi triển toàn lực một phen, vừa đúng với tâm ý của mình. Nếu mình không chấp thuận thì còn gì là uy danh đối với chúng thuộc hạ? Sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được nữa, sống như vậy thà chết đi còn hơn.
Bằng vào một thân công lực của mình, nếu tỷ đấu với nhau bằng thực lực, tuy không có hy vọng đánh bại được Không Liễu đại sư, miễn là có động thủ, mình dù có bại vẫn còn danh dự, vấp ngã dưới tay của một vị thánh tăng mà cả võ lâm đều kính ngưỡng, chỉ cần giữ lại được mạng sống thì mình vẫn còn có thể khổ luyện thần công hầu mưu đồ báo phục, và ít ra cũng có thể giữ được uy danh ở trước mặt chúng thuộc hạ.
Thế là, bèn thử ngưng khí hành công, cảm thấy chân khí vận chuyển thoải mái, liền mạnh dạn xua tay quát lớn :
- Này, hai mẹ con chớ làm điều điếm nhục đến danh dự họ Vũ Văn này, hãy cút vào trong mau lên.
Lương Thiến Văn và Vũ Văn Thù nín khóc ngay tức khắc, kinh hãi cùng nhìn nhau. Lương Thiến Văn vội vàng kéo Vũ Văn Thù lui vào trong cửa.
Vũ Văn Thiên ngửa cổ cười vang :
- Không Liễu hòa thượng quả nhiên bất phàm. Vũ Văn Thiên này miệng phục nhưng lòng không phục, rất muốn bằng vào đao kiếm mà so tài cao thấp. Xin mời!
Không Liễu đại sư vẫn ngồi nghiêm trang, ngay chân mày cũng chẳng động đậy, chắp tay nói :
- Hay chưa, Vũ Văn thí chủ công lực cái thế, lão nạp cũng đâu giở trò ám toán. Xin được khuyên một lời, đại tài tuyệt nghệ phải được sử dụng cho chính đáng thì mới có thể tạo phúc cho chúng sinh, nếu lệch lạc ắt hại người lẫn hại mình, những mong thí chủ hãy suy nghĩ cặn kẽ.
Vũ Văn Thiên sát khí đằng đằng, cười rợn nói :
- Hòa thượng bất tất lắm lời, Vũ Văn Thiên này đường đường là một bậc nam nhi đại trượng phu, khua môi múa mép chẳng thể thay đổi được tâm ý ta đâu. Hôm trước Không Không hòa thượng cũng từng tiếp một kiếm của mỗ gia, nếu hòa thượng cũng tự phụ lệnh danh, có thể tiếp được ba kiếm của Vũ Văn Thiên này rồi hẵng nói đến chuyện khác, bất tất nhiều lời.
Không Liễu đại sư biết người này khó thể tiêu trừ được ác căn, thà chết chứ không chịu thua, song lại tiếp ứng kiếp dưới Huỳnh Long kiếm của Bách Lý Hùng Phong, mình chẳng cần thiết vì y mà phải mở sát giới, đành chỉ cảnh cáo y một phen thôi.
Và cũng biết Vũ Văn Thiên tuy miệng nói cứng, song ánh mắt lại láo liên, chẳng rõ có quỷ kế chi đây?
Không Liễu đại sư thầm buông tiếng thở dài, lớn tiếng niệm Phật hiệu :
- Thiện tai! Nếu thí chủ đã trầm mê bất ngộ, cứ theo lời thí chủ, lão nạp nguyện với tấm thân máu thịt để chịu đựng ba kiếm của thí chủ.
Vũ Văn Thiên hận không thể một kiếm bổ đôi lão hòa thượng này ra tức khắc.
Không Liễu đại sư càng ra chiều ung dung thì lại càng khiến Vũ Văn Thiên thêm phần khiếp hãi.
Lần trước đã từng giao thủ với Không Không đại sư, Kiếm Cương mình đã khổ luyện một năm trời đã bị Không Không đại sư phá hủy, mà mình lại chẳng làm tổn thương được đối phương mảy may. Tất nhiên, y không hề biết Không Không đại sư vì tiếp một kiếm của y mà phải hao tổn rất nhiều công lực.
Giờ đây, đứng trước Không Liễu đại sư còn cao minh hơn cả Không Không đại sư, Kiếm Cương của mình đã bị phá, kể như không còn khả năng thủ thắng.
Tay phải vung ra, phóng kiếm về phía Thiết Phất sư thái.
Tay trái giơ lên, chưởng tâm nhả kình phóng về phía Tuyệt Trần Cư Sĩ.
Chân phải tung lên, phóng vào ngực Không Liễu đại sư.
Ném kiếm, xuất chưởng và tung cước đều cùng một lúc, chia ra tấn công ba mặt. Hơn nữa, với uy lực kinh người, nếu đối phương trúng phải chắc chắn táng mạng tại chỗ.
Một tiếng hự vang lên, có người bật ngửa ngã xuống đất.
Không phải là Không Liễu đại sư.
Cũng không phải là Thiết Phất sư thái, bà vẫn đang hành công vận khí đẩy chất độc trong người Quan Mộng Bình ra.
Càng không phải Tuyệt Trần Cư Sĩ, ông chỉ vụt mở mắt, đưa tay lên bảo vệ phần mặt mà thôi.
Kẻ ngã xuống lại chính là Vũ Văn Thiên! Thì ra, dù y có xuất chiêu nhanh đến mấy cũng chẳng thể nào qua được Không Liễu đại sư.
Không Liễu đại sư chỉ phất nhẹ hai cánh tay áo, Vũ Văn Thiên liền như bị một sức mạnh ngàn cân tống vào ngực, bật ngửa ra sau lập tức.
Thanh Xích Dương kiếm như giữa chừng hết sức, tự động rơi xuống đất.
Luồng chưởng phong đánh về phía Tuyệt Trần Cư Sĩ cũng tự dưng tan biến.
Chỉ nghe tiếng Phật hiệu vang vọng :
- A di đà Phật! Tự gây ra là phải lãnh chịu. Vũ Văn thí chủ, lão nạp đã dùng thân thử kiếm, đã thứ cho thí chủ cộng thêm hai chỉ, vậy mà thí chủ lại còn phóng kiếm, ra tay ám toán kẻ khác, tự chuốc lấy điều không hay. Đến như đức Phật cũng phải sinh si. Lão nạp chỉ ra tay chừng mực, để thí chủ bế môn một tháng sám hối tội tình.
Vụt đứng lên, tay áo trái phất ra, Độc Thánh Giả ngã ngửa ra sau. Tay phải phẩy nhẹ, Lữ Vi Hóa cũng chúi nhào úp mặt xuống đất.
Đoạn đưa ngón tay cách không vạch nhẹ, một tiếng soạt, áo bên hông Độc Thánh Giả rách toạc, song không thấy tổn thương đến da thịt, một cái lọ con từ trong túi da trăn lăn ra, dưới cái ngoắc tay của Không Liễu đại sư, lập tức bay vào lòng bàn tay ông.
Đoạn lại cách không phóng ra một chưởng, đánh vào bối tâm Thiết Phất sư thái.
- Đa tạ đại sư đã tương trợ, kỳ độc quả nhiên lợi hại, bần ni cơ hồ khó thể đả thông tâm mạch...
Không Liễu đại sư ném chiếc lọ sang, chắp tay nói :
- Xin sư thái hãy cho Quan nữ đàn việt uống thuốc giải này, rồi cũng tự mình uống lấy và cấp tốc rời khỏi chốn tanh máu này. Lão nạp đã vọng động si niệm, cũng phải về đối vách hối tội.
Lại quay sang Tuyệt Trần Cư Sĩ nói tiếp :
- Bạch đạo hữu, lệnh tôn nữ có duyên với Phật, xin giao cho lão nạp một thời gian để kết lấy thiện duyên được chăng?
Tuyệt Trần Cư Sĩ đã đứng lên, nghe nói liền nghiêm nghị gật đầu đáp :
- Xin đa tạ ơn đức cứu mạng của đại sư, Hà nhi xem như đã chết đi sống lại, được đại sư đoái tưởng thật quý hóa biết bao, nào dám bất tuân lệnh? Bạch mỗ xin vô vàn cảm tạ, kể từ đây lui ẩn hàn sơn!
Hai tay bồng Bạch Hiểu Hà, mặt mày rạng rỡ cung kính trao qua cho Không Liễu đại sư.
Không Liễu đại sư phất nhẹ tay áo đón lấy, với ánh mắt thương hại quét nhìn những cao thủ Bạch Đà sơn đang đứng ngây ngẩn, lớn tiếng nói :
- Thiện tai! Họa phúc không có cửa, chỉ do người tự chuốc lấy. Ý niệm thiện ác là do mỗi người tự chọn, hãy gìn giữ lấy mình, lão nạp đi đây!
Một làn đàn hương phảng phất trong gió, dù người nào có tinh mắt đến mấy cũng chỉ trông thấy một làn khói mỏng bay vút lên không, thoáng cái đã mất hút.
Thiết Phất sư thái tay bồng Quan Mộng Bình, vung vẫy ngọn thiết phất, hướng về phía Tuyệt Trần Cư Sĩ nói :
- Xin chúc mừng Bạch đạo hữu, bần ni mạn phép xin đi trước một bước.
Đoạn chầm chậm bước đi hơn mười trượng rồi mới phi thân lướt đi.
Tuyệt Trần Cư Sĩ nghĩ đến một cơn đại nạn như là trong giấc chiêm bao, chạm mặt với Vũ Văn Thiên ở ngoài cửa sơn trang, hai gã kiếm đồng thủ hạ của Quan Mộng Bình vì bảo vệ Bạch Hiểu Hà, một bị chưởng lực của Vũ Văn Thiên đánh văng, một bị Lữ Vi Hóa xuất chỉ điểm ngã, Vũ Văn Thiên cắp lấy Bạch Hiểu Hà chạy vào sơn trang, mình đã cố sức đuổi theo, chẳng rõ hai gã kiếm đồng giờ sống hay chết ra sao?
Vội vàng bỏ đi, tất cả cao thủ Bạch Đà sơn chỉ đưa mắt nhìn nhau, không một ai ra tay ngăn cản, mãi đến khi Tuyệt Trần Cư Sĩ khuất dạng mới xúm quanh Vũ Văn Thiên đang nằm sóng soài dưới đất.
Tuyệt Trần Cư Sĩ ra đến ngoài sơn trang, không thấy hai gã kiếm đồng đâu cả, nhìn xung quanh bóng đêm mịt mùng, lòng nghe vô vàn thê lương, biết bao cảm khái, bất giác buông tiếng thở dài não nuột rồi thui thủi tiến vào vùng đại mạc...
Trong Bạch Đà sơn trang, bốn kỵ mã phóng ra hết sức vội vàng, hối hả.
Bạch Đà sơn chủ Vũ Văn Thiên tuy đã tỉnh lại, song không ngừng hộc máu, nằm liệt giường suốt ba ngày trời, dưới sự điều trị bằng rất nhiều thuốc của Độc Thánh Giả, mới có thể gắng gượng ăn uống được.
Vũ Văn Thiên, một bậc anh hùng cái thế chỉ trong ba hôm mà như đã già đi hơn mười tuổi, mất hết oai phong, mặt không sắc máu, răng bị cắn vỡ mất mấy cái, thỉnh thoảng lại nổi cơn cáu kỉnh, Lương Thiến Văn đứng hầu bên cạnh bị y đánh cho má sưng trán bầm, chỉ dám nuốt nước mắt vào bụng. Vũ Văn Thù thì bị phạt quỳ trước đầu giường, mặt cũng sưng húp, đầu phồng to, song không cho khóc và thậm chí chảy nước mắt.
Y hễ tức giận lên là lại thở hồng hộc, ngực phập phồng dữ dội, không ngớt hộc máu, ngay cả đánh cũng chỉ như người thường, hơi sức có hạn, không thì cái đầu của Lương Thiến Văn và Vũ Văn Thù đã nát bấy ra rồi.
Đó chẳng phải công lực đã bị phế bỏ mà lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động đến rời khỏi nguyên vị, bởi Không Liễu đại sư chỉ trừng phạt cảnh cáo, nếu y không nhờ công lực thâm hậu cùng Không Liễu đại sư chẳng muốn lấy mạng y thì y đã táng mạng tại chỗ rồi.
Y cứ mãi nguyền rủa, rít qua kẽ răng một cách khó nhọc :
- Lão trọc Không Liễu, ta phải bằm ngươi nát như tương thì mới hả lòng mát dạ... Ả tiện nhân Quan Mộng Bình, mi cứ chờ mà xem! Những ai dám chống lại Vũ Văn Thiên này, không ai thoát khỏi thảm tử... Ụa! Tức chết đi được...
Tiếp theo là hộc ra một ngụm máu lớn, cực kỳ đau đớn.
Độc Thánh Giả đang điều thuốc cho y ở bên cạnh, thầm nực cười, trong bụng mắng:
“Khá khen cho lão tặc, ngươi có giỏi đến mấy thì bất quá cũng chỉ vậy thôi. Kẻ chống đối với ngươi thì thiếu gì, lão phu chính là một trong số ấy đây. Chờ khi nào lợi dụng xong, chính ngươi mới không thoát khỏi thảm tử đấy! Hừ hừ, người đàn bà họ Lương cũng khá, họ Quan lại càng tuyệt vời, dù đã bị lão tặc này hưởng trước, song lão phu cũng chẳng chê hàng hạng hai, cũng phải hưởng thụ một phen đã đời, để cho tên lão tặc ngươi biết rằng Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân quyết chẳng phải ngươi có thể tự phong tự nhận được đâu”.
Bề ngoài thì y cung kính ân cần, không ngớt khuyên lơn an ủi Vũ Văn Thiên, nào bảo là :
- Bậc đại trượng phu là kẻ phải biết co duỗi, kẻ muốn làm nên đại sự, muốn thành công lớn, ít nhiều cũng phải gặp trắc trở chứ! Sơn chủ đứng trên vạn người, chỉ vấp ngã trong tay một người, lẽ ra phải phấn đấu rèn luyện hầu chờ ngày báo phục thì mới là bản sắc của bậc anh hùng. Sức khỏe là điều quan trọng hơn hết, giữ được rừng xanh thì chẳng sợ thiếu củi. Với sự cao minh của Sơn chủ, hẳn không bận tâm đến những điều nhỏ nhặt.
Vũ Văn Thiên hổn hển nói :
- Lời lẽ của tôn giả thật hiểu thấu lòng lão phu, đáng tiếc rằng gặp nhau quá muộn, Vũ Văn Thiên này rất lấy làm mừng gặp được người tri kỷ, nào dám không hết lòng tin cậy? Hãy còn phải nhờ vào sự giúp sức lớn lao của tôn giả, lão phu thề quyết phải diệt trừ tên giặc trọc Không Liễu, băm vằm ả tiện nhân phản trắc, làm cho Kim Sa môn tuyệt truyền kể từ đời này. Lão phu chuẩn bị bế quan luyện công, khi nào đắc nguyện ắt sẽ cùng tôn giả cùng hưởng vinh quang.
Độc Thánh Giả gật đầu lia lịa :
- Mọi sự xin nhờ vào sự cất nhắc của Sơn chủ, lão phu nào dám không hết sức khuyển mã để báo đền sự đoái tưởng của Sơn chủ.
Song trong bụng lại nói thầm:
“Lão tặc ngươi còn ở đó mà nằm mơ ư? Dù ngươi có bế quan luyện thêm trò gì đi nữa thì cũng chẳng giỏi hơn là bao, vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu đâu! Ườm, cũng là một cơ hội tốt, ngươi mà bế quan thì ruộng vườn đương nhiên bỏ hoang, lão tử tha hồ mà giúp sức lớn lao, dốc sức khuyển mã...”
Miệng hỏi :
- Sơn chủ định bế quan ư? Có lẽ phải cần một thời gian khá lâu, tất nhiên là kể từ khi quý thể khang phục.
Vũ Văn Thiên hỏi ngược lại :
- Theo tôn giả thì lão phu phải cần bao lâu mới có thể phục nguyên được.
Lại ói ra một ngụm máu bầm.
Độc Thánh Giả thầm nhủ:
“Nếu muốn giết ngươi, lúc này dễ như trở bàn tay thôi”.
Vội cười giả lả đáp :
- Với thần công của Sơn chủ, cộng thêm sức thuốc của tại hạ, tối đa chỉ mươi bữa nửa tháng mà thôi.
Vũ Văn Thiên cố nuốt lại bầu khí huyết đang dâng lên cổ họng, dằn nén cơn đau ngực ghê gớm, nói một cách khó nhọc :
- Lão phu tọa quan, có lẽ sớm thì chừng nửa năm, lâu thì một năm... Khặc khặc! Suýt nữa thì đã quên mất đại sự, hãy mời Lữ Vi Hóa vào đây.
Độc Thánh Giả vừa xoay người, Lương Thiến Văn ẩn thân sau rèm đã tức tốc lệnh cho thị nữ truyền lời đi rồi.
Độc Thánh Giả liếc nhanh về phía sau rèm, ánh mắt dừng lại trên người Vũ Văn Thù đang tiu nghỉu quỳ bên góc giường, mỉm cười nói :
- Sơn chủ có thể vị tình tại hạ để cho thiếu chủ đi ra ngoài chăng?
Vũ Văn Thiên trừng mắt nhìn Vũ Văn Thù, khoát tay nói :
- Tôn giả đã nói hộ, ngươi hãy đền tạ tôn giả rồi cút ra ngoài. Lo chăm chú mà luyện công, nếu còn ham chơi nữa thì hãy liệu hồn, coi chừng đôi chân chó của ngươi.
Vũ Văn Thù đang lo lắng cho sự an nguy của mẹ, bị phụ thân trừng phạt nặng nề, lòng y hết sức ấm ức, nghe nói miễn cưỡng đứng lên xá Độc Thánh Giả một cái và nói :
- Đa tạ tôn giả, đa tạ cha. Thù nhi xin vâng lời.
Cố nén nước mắt, quay người bỏ đi ra, suýt nữa đã va chạm vào người Lữ Vi Hóa đang vội vã đi vào.
Lữ Vi Hóa tránh qua Vũ Văn Thù, chậm rãi nói :
- Thiếu chủ, đứa con trai kiêu hãnh của trời, tương lai rạng rỡ khôn lường, chịu sự trách phạt của nghiêm phụ, chính là muốn xây dựng cho thiếu chủ nên người, hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Một mặt cất bước tiến vào, thõng tay cung kính nói :
- Sơn chủ có điều chi dạy bảo?
Vũ Văn Thiên thở hắt ra một hơi, hổn hển nói :
- Ta chợt nhớ đến bị lầm phải gian kế của ả tiện nhân Quan Mộng Bình, bị y thị lợi dụng danh nghĩa sáng lập Thiên Tâm giáo, Tứ Đại Gia Thần của bổn trang đã bị y thị phái đi quấy rầy các đại môn phái...
Độc Thánh Giả sửng sốt :
- Tại hạ nghe đâu các đại môn phái Trung Nguyên hiện đang tranh cường tôn đại lẫn nhau, thật thuận lợi cho Sơn chủ thừa nước đục thả câu, ra tay trấn áp, dọn đường cho việc hiệu lệnh võ lâm...
Vũ Văn Thiên lắc đầu, lại há miệng ói ra một ngụm máu.
Độc Thánh Giả vội rót nước cho y súc miệng. Lữ Vi Hóa trầm giọng nói :
- Sơn chủ hạ lệnh chiêu hồi họ ư? E rằng không còn kịp nữa đâu.
Vũ Văn Thiên cứ thở hổn hển, chỉ lắc đầu.
Lữ Vi Hóa thầm nhủ:
“Vũ Văn Thiên, xưa nay ngươi vẫn hay khinh thường mọi người, cứ than là thiên hạ không có địch thủ, buồn chán quá. Bây giờ thì không còn buồn chán nữa đấy chứ? Đã đủ cho ngươi thấm thía rồi chứ? Nếu lão Lữ ta không gây ra xích mích với họ Bạch, cộng thêm các cường thù đại địch như Quan Mộng Bình và Thiết Phất tặc ni, cần phải bợ đỡ ngươi thì lão Lữ này đã cho ngươi nếm mùi lợi hại rồi. Trông ngươi thảm hại thế kia, tự giữ mình còn khó, lão Lữ phải lo thân trước thôi”.
Ngẫm nghĩ một hồi bỗng dương thanh nói :
- Ồ! Theo ý Sơn chủ, Thiên Tâm giáo kể như đã giải tán rồi, chỉ còn lại mỗi mình Quan Mộng Bình thì cũng chẳng làm nên trò trống gì được, nhân lúc này truyền lệnh cho Tứ Đại Gia Thần, dùng oai để đe dọa, dùng lợi để gạ gẫm, vừa cứng vừa mềm, ép buộc các đại môn phái phải cúi đầu vâng lệnh, cùng đối phó với... lão giặc trọc Không Liễu với bọn Bạch lão quỷ và Thiết Phất tặc ni. Với sự có mặt của Tứ Đại Gia Thần cũng đủ khiến bọn chúng tan gan vỡ mật, kinh hồn bạt phách, nếu ta mở lượng khoan dung, khác nào tha chết cho chúng, tất nhiên chúng phải nghe theo lời sai khiến thôi.
Vũ Văn Thiên gật đầu lia lịa :
- Chính vậy, thật là thấu hiểu lòng ta, đủ chứng tỏ nhận xét của bổn Sơn chủ không lầm, vậy ngươi hãy hỏa tốc truyền lệnh đi.
Lữ Vi Hóa cung kính đáp :
- Xong ngay! Được Sơn chủ đoái tưởng, thuộc hạ dù có chết cũng chưa đủ đáp đền.
Trong lòng lại khiếp hãi nhủ thầm:
“Tên lão gian tặc này quả chẳng phải tầm thường, phải đặc biệt ứng phó mới được”.
Y sực nhớ đến cảnh tượng lúc trong thạch thất tại đại mạc, khi đối chất với Vũ Văn Mộng, Vũ Văn Thiên sát khí đằng đằng, đã bỡn cợt mình như chuột nằm trong vuốt mèo, lòng hãy còn dư hãi, vừa định lui ra thì Vũ Văn Thiên đã chìa tay ra nói :
- Hãy khoan! Còn nữa...
Lữ Vi Hóa vội chững bước khom mình nói :
- Thuộc hạ xin cung kính nghe chỉ thị!
Vũ Văn Thiên giọng căm hận :
- Ngươi còn nhớ tên nghiệt tử của Bách Lý Cư chăng?
Lữ Vi Hóa giật mình :
- Tên chó má Bách Lý Hùng Phong! Phải chăng Sơn chủ định...
Ra dấu tay nhổ cỏ tận gốc, Vũ Văn Thiên hắng giọng rồi nói :
- Bổn Sơn chủ cảm thấy là lão giặc trọc Không Liễu còn có thể tạm gác qua một bên, ả tiện nhân kia với Thiết Phất tặc ni, bổn Sơn chủ cũng đã có cách đối phó, chỉ có tên nghiệt chủng kia... bổn Sơn chủ nhận thấy sẽ là tâm phúc đại họa trong tương lai, tuyệt đối không thể để lại được...
Lữ Vi Hóa vội tiếp lời :
- Sơn chủ quả là cao kiến, tên chó má kia quả là một tay hậu sinh hiếm thấy, không thể để cho hắn luyện thành tuyệt kỹ...
Vũ Văn Thiên trầm giọng :
- Theo xét đoán của bổn Sơn chủ, lão giặc trọc Không Không mười phần hết chín là khó thoát khỏi kiếp Niết Bàn... Có lão giặc trọc Không Liễu ra mặt, tên chó má kia đa phần là đã đi tìm kiếm quyết của Huỳnh Long tặc đạo để lại rồi.
Lữ Vi Hóa kinh hoàng, luôn miệng vâng dạ :
- Sơn chủ liệu sự như thần, tên chó má kia quả thực không thể chừa lại được, thuộc hạ sẽ lập tức truyền lệnh điều tra hành tung của tên chó má kia hầu diệt trừ mầm họa này trước.
Vũ Văn Thiên lắc đầu :
- Dù khẳng định là tên nghiệt chủng kia đã đến đại mạc, song nếu hắn đã đến chỗ của Thiết Phất tặc ni, trong nhất thời cũng chẳng dễ gì đắc thủ. Vả lại, lão trọc Không Liễu cũng có mấy trò bát quái quỷ tha ma bắt, hẳn đã có chỉ thị từ trước, tên chó má kia nhất định hành động hết sức bí mật, lấy được kiếm quyết ắt ẩn tích tiềm tu, mò kim đáy biển chỉ hoài công thôi.
Nói đến đây, y nghiến răng ra chiều căm tức tột độ.
Lữ Vi Hóa nhủ thầm:
“Lão gian tặc này đã bị lão trọc Không Liễu làm cho vỡ mật mất rồi, nếu là khi xưa chỉ cần một tiếng lệnh ban ra, kể chi là ba ngàn dặm vùng đại mạc nằm hết trong tầm tay, dù là chân trời góc biển cũng đừng hòng thoát khỏi. Lúc này đành phải nhẫn nhịn chiều theo hắn, chờ thời cơ đến... hừ hừ...”
Lại nghĩ đến mình vốn đã có cơ hội đoạt được mảnh ngọc thạch do Huỳnh Long Thượng Nhân để lại, song hận vì Độc Thần Phùng Kim Nhận nhúng tay vào phá đám, không thì giờ đây lão Lữ này sớm đã nhất kiếm kinh thiên hạ, hoành tảo võ lâm, duy ngã độc tôn rồi. Có đâu còn bị người hô gọi sai khiến thế này?
Chợt nghe Vũ Văn Thiên hỏi :
- Lữ Vi Hóa, ngươi đang nghĩ gì đó?
Lữ Vi Hóa giật mình, vội cung kính đáp :
- Thuộc hạ đang nghĩ cách đối phó với tên chó má kia, nhất thời chưa tìm ra được...
Vũ Văn Thiên cười khẩy :
- Bổn Sơn chủ thì đã có một cách buộc thỏ rời hang rồi.
Độc Thánh Giả im lặng tự nãy giờ, bỗng hân hoan xen lời :
- Xin nghe diệu kế thần mưu của Sơn chủ, chỉ cần có người, có đất thì tại hạ có thể...
Bỗng im lặng, bật cười sằng sặc.
Lữ Vi Hóa cũng vội tranh thủ xiểm nịnh :
- Sơn chủ quả là thần nhân, trong ba mươi sáu kế chưa từng nghe nói đến kế “buộc thỏ rời hang”, nhất định là thần quỷ khôn lường, thuộc hạ xin rửa tai lắng nghe.
Vũ Văn Thiên được hai người thi nhau tán tụng, không khỏi lấy làm khoái chí, hào khí lại bừng lên cười nói :
- Trước tiên bổn Sơn chủ xin hỏi một câu, phải làm thế nào mới buộc được con thỏ tinh ranh có ba cái hang phải chạy ra ngoài?
Lữ Vi Hóa ngẫm nghĩ, Độc Thánh Giả ra chiều ngơ ngác.
Vũ Văn Thiên bật cười :
- Cái kế này hay ở chữ “buộc”!
Lữ Vi Hóa vỗ tay đánh bộp :
- Ý Sơn chủ là bất kể tên chó má ấy trốn ở đâu, quyết “buộc” hắn phải chui ra phải không?
Vũ Văn Thiên gật đầu :
- Vâng! Các vị thử nghĩ xem, làm thế nào mới có thể khiến cho tên nghiệt chủng kia phải tự động ra đầu thú chịu tội đây?
Lữ Vi Hóa vừa định lên tiếng, bỗng nghe bên ngoài hô lớn :
- Báo cáo Sơn chủ.
Vũ Văn Thiên trầm giọng :
- Báo đi.
Bên ngoài lớn tiếng nói :
- Hồi Lỗ đại sư ở Tây Tạng suất lãnh thuộc hạ cùng với Sài Đạt Mộc lão ma Hách Liên Hồng trưởng lão đã có mặt!
Vũ Văn Thiên cơ hồ đứng bật dậy trên giường khoát tay nói :
- Mời vào!
- Thưa vâng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT