“Mẹ.” Điền Tâm Niệm tối qua ngủ không ngon, sắc mặt tái nhợt có chút khó coi.
Giang Ngọc Nhân thấy cô dáng vẻ uể oải lửa trong lòng dừng lại, “Cô
thật đúng là xem mình là mợ ngôi nhà này sao? Đã mấy giờ rồi còn chưa
chịu dậy!”
Điền Tâm Niệm vô lực tranh cãi với bà, trong lòng khó chịu sít chặt
chỉ có thể cúi đầu nói, “Mẹ, ngại quá, mẹ còn chưa ăn cơm phải không,
con đi nấu cho mẹ ngay.”
Bước ra khỏi căn phòng của Giang Ngọc Nhân, y tá đã đứng ở cửa, có
chút lo lắng nhìn cô, “Chào mợ, mợ không sao chứ, sắc mặt mợ có vẻ rất
khó coi, nếu được thì mợ đi nghỉ ngơi chút đi, tôi nấu cơm cho, chừng
nào tôi nấu xong thì mợ bưng vào.”
Biết lòng tốt của cô y tá, nhưng Điền Tâm Niệm không muốn sinh sự nữa, nếu như Giang Ngọc Nhân biết sẽ bắt đầu ầm ĩ nữa cho coi.
Lắc đầu, hơi nở nụ cười, “Cám ơn chị, không sao đâu, để tôi tự nấu được rồi.”
Tối qua Ân Diệc Phong giống như là thay đổi thành người khác vậy, thân thể của cô đến bây giờ vẫn còn đau.
Chịu đựng khó chịu trong người, Điền Tâm Niệm tự mình xuống bếp nấu cơm cho Giang Ngọc Nhân rồi bưng vào cho bà.
Thật vất vả chờ đến chiều Giang Ngọc Nhân mới chịu ngủ, cô mới có một cơ hội thở dốc.
Nằm ở trên giường, thân thể vô ý thức co rúc vào một chỗ, mũi hơi cay cay.
Lúc này, điện thoại vốn im lặng nằm ở tủ đầu giường vang lên, lấy tới nhìn là con số xa lạ.
“Alô?”
“Cô Điền, tôi là Tiết Phong, Vũ Thành hôm nay phẫu thuật thay tim,
cậu ta không cho tôi báo cho cô, nhưng mà tính nguy hiểm của phẫu thuật
này rất cao, tôi nghĩ… Cậu ta nhất định là hy vọng trước khi vào phòng
phẫu thuật thấy cô một lần.”
“Thay tim? Tìm được tim thích hợp rồi sao?” Điền Tâm Niệm ngồi dậy khỏi giường.
“Đúng, cô sẽ đến chứ?”
“Lúc nào phẫu thuật?”
“Còn một tiếng nữa sẽ vào phòng phẫu thuật.”
Trong lòng Điền Tâm Niệm đau xót, vì Phương Vũ Thành không cho báo tin cho cô.
“Tôi sẽ đi, anh nói anh ấy chờ tôi đến.” Lòng của Điền Tâm Niệm cũng
níu lại, trong khoảng thời gian này bận bịu chuyện của Giang Ngọc Nhân
cũng không có quan tâm tới Phương Vũ Thành, anh phải làm phẫu thuật lớn
mà cô cũng không biết, anh sợ cô lo lắng sao?
Nhưng chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới, nếu như anh có chuyện gì, cô sẽ tự trách mình nhiều lắm.
Điền Tâm Niệm thay quần áo xong cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài, đi ngang qua phòng Giang Ngọc Nhân, cô lặng lẽ mở cửa phòng đi vào xem
thử, thấy Giang Ngọc Nhân ngủ say rồi, cô mới yên tâm rời khỏi, trước
khi đi cô còn dặn y tá, “Tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến, chị
coi chừng mẹ chồng giúp tôi, có chuyện gì, thì nhanh gọi báo cho tôi
biết.”
Khi Điền Tâm Niệm chạy tới bệnh viện, Phương Vũ Thành sắp bị đẩy vào
phòng phẫu thuật rồi, nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ về phía bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời tản ra trên mặt của anh xa
xa nhìn giống như là mạ một lớp kim quang, mộng ảo không chân thật,
dường như bất cứ lúc nào đều có thể biến mất.
“Lớp trưởng.” Điền Tâm Niệm mũi cay cay tiếng nói có chút run rẩy.
Thân thể Phương Vũ Thành run lên quay đầu có chút không dám tin nhìn về phía Điền Tâm Niệm, “Tâm Niệm, em…”
“Đừng bận tâm, lớp trưởng, anh nhất định sẽ bình an đi ra mà, đến lúc đó em sẽ cùng anh ra ngoài tản bộ, còn sinh nhật của em nữa, anh đã
đồng ý ăn sinh nhật với em rồi mà, chỉ còn một tháng là tới rồi, anh
không thể nuốt lời được đâu đó.”
Phương Vũ Thành nắm tay cô, mặt lập tức có thần thái, “Được, anh đồng ý, anh nhất định sẽ bình an đi ra.”
Lúc này y tá đi vào, máy móc nói, “Đã đến giờ bệnh nhân phải vào phòng phẫu thuật.”
Mẹ Phương thân thể run lên, đi tới bên giường nắm tay anh đưa anh vào phòng phẫu thuật, Điền Tâm Niệm lúc này mới chú ý tới, Cổ Nhã Ngôn vẫn
trầm mặc theo sau lưng, không khóc không làm khó, cứ như vậy mím môi
nhìn Phương Vũ Thành.
Cửa tự động khép lại trước mắt, đèn phẫu thuật sáng lên, Điền Tâm
Niệm cầu khẩn ở trong lòng, cầu khẩn Phương Vũ Thành có thể bình an đi
ra.
Cô nhìn mẹ Phương luôn luôn cao quý chú trọng dáng vẻ, vì Phương Vũ
Thành, tóc mai của mẹ Phương cũng mọc ra rất nhiều tóc bạc, trên mặt
cũng không che giấu được tiều tụy, cô không khỏi cảm thán một câu, tội
nghiệp lòng cha mẹ thế giới!
Mặc dù thái độ mẹ Phương đối với cô vẫn không tốt, nhưng dù sao cô và bà ta quan tâm cùng một người, cô ngồi bên cạnh mẹ Phương an ủi, “Dì,
dì yên tâm đi, lớp trưởng nhất định sẽ bình an đi ra ngoài mà.”
Mặc dù cô biết những lời này đều là lời vô ích, nhưng mà cô vẫn là
không nhịn được nói, cũng may mẹ Phương hiện đang không có bén nhọn như
vậy, bà ta chỉ là cúi đầu chôn mặt ở giữa lòng bàn tay.
Mà Điền Tâm Niệm không biết là, ở nhà lúc này đang có chuyện lớn xảy
ra, cũng chính là sự kiện dầu thêm lửa thay đổi số phận cô sau này.
“Tiểu Trương, cô qua đây.” Giang Ngọc Nhân mở cửa phòng hô.
“Dạ.” Y tá tiểu Trương vội vã chạy tới, “Bà chủ, có chuyện gì không?”
“Cô biết lái xe không?”
Tiểu Trương không rõ cho nên nhìn Giang Ngọc Nhân vẫn gật đầu một cái, “Dạ biết ạ.”
“Tốt lắm, tôi có đặt mua một bộ trang sức ở cửa hàng Cẩm Huy, cô lấy về giúp tôi.” Giang Ngọc Nhân đưa chìa khóa xe.
“Việc này …” Tiểu Trương có chút do dự, “Bà chủ, tôi đi thì chỉ có một mình bà ở nhà, tôi không yên lòng.”
Giang Ngọc Nhân vừa nghe, giọng nói lập tức bén nhọn, “Có cái gì
không yên lòng, chuyện của tôi còn chưa tới phiên cô quyết định, bảo cô
đi thì đi đi, tôi sẽ gọi điện cho Điền Tâm Niệm, bảo nó nhanh về.”
Tiểu Trương nghe bà nói như vậy lúc này mới nhận lấy chìa khoá yên tâm rời khỏi.
Giang Ngọc Nhân đứng ở cửa sổ nhìn xe dần dần đi xa cho đến hoàn toàn biến mất ở giữa tầm mắt của bà, khóe miệng của bà mới chậm rãi nhếch
lên, bên trong hàn ý hiện ra.
Bà đi xuống lầu, ánh mắt rơi vào cây dao gọt trái cây trên bàn trà trong phòng khách, trong mắt lóe lên kiên định quyết tuyệt.
Ân thị lần nữa bị áp suất thấp bao vây, mặc dù hôm nay nay đại boss
không có phát cái phát cáu gì, nhưng chính là vì gương mặt lạnh lùng của anh cái gì cũng không nói mọi người mới lòng người bàng hoàng suy đoán
ai mới là người xui xẻo thứ nhất hôm nay.
Ân Diệc Phong đang ngồi trong phòng làm việc trước cửa sổ sát sàn, ánh mắt sâu thẳm không có tiêu cự nhìn ngoài cửa sổ.
Di dồng để ở trên bàn lúc này reo lên, Ân Diệc Phong đứng tại chỗ
không chút sứt mẻ, chuông điện thoại giống bùa đòi mạng không ngừng ríu
rít vang, qua hồi lâu, anh mới rốt cục có phản ứng, không kiên nhẫn đi
tới khi thấy trên di động số quen thuộc, vô thức muốn ném di động qua
một bên, nhưng lại có chút do dự, reo lâu như vậy, cô ta tìm mình chắc
là có việc gấp rồi.
Ân Diệc Phong nghĩ như vậy nên nhận, bên tai lập tức truyền đến tiếng nói lo lắng của Tần Oản, “Diệc Phong, dì có ở nhà không? Tại sao em gõ
cửa hoài mà trong nhà cũng không có người hưởng ứng gì cả, sẽ không có
chuyện gì chứ?”
“Em đang ở nhà tôi?” Ân Diệc Phong vô ý thức nhăn mày lại, không vui.
Tần Oản vội vàng giải thích, “Xin lỗi, anh tức giận sao? Em chỉ là có chút lo lắng cho dì thôi, lúc trước ở thành phố T vội vàng họp, trở về
mới biết được dì xuất viện, em chỉ muốn đến xem dì tinh thần có tốt hơn
không thôi, nhưng gõ cả buổi rồi tại sao không ai trả lời cả, em có chút bận tâm, dì ra khỏi nhà sao?”
Ân Diệc Phong chân mày khóa sâu, Giang Ngọc Nhân tâm tình không tốt, không nên ra ngoài mới đúng, “Em chờ một chút.”
Ân Diệc Phong cúp điện thoại bấm số Điền Tâm Niệm, thật lâu đầu kia
mới nhận, có chút lo lắng hỏi, “Sao giờ mới nghe điện thoại, mẹ tôi đang ở cùng cô sao? Hai người đi đâu vậy?”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, cô còn đang ở bệnh viện, nghe Ân Diệc Phong
hỏi như vậy lập tức có chút luống cuống, “Em không ở cùng mẹ, mẹ chẳng
lẽ không có ở nhà sao?”
Cô nghe được bên đầu điện thoại kia Ân Diệc Phong thở dốc nặng nề,
điện thoại bỗng dưng cúp, Điền Tâm Niệm trong lòng lập tức dâng lên một
dự cảm không tốt.
Vội vã gọi cho tiểu Trương, kết quả Tiểu Trương nói Giang Ngọc Nhân
bảo cô ta đi lấy trang sức, nhưng người ta nói Giang Ngọc Nhân cũng chưa từng đặt đồ trang sức nào ở đó cả, cô ta đang lái xe về.
Tâm trạng Điền Tâm Niệm không rõ cảm thấy càng xấu hơn, nói một câu với mẹ Phương rồi vội vội vàng vàng lái xe về nhà.
Đừng có chuyện, nghìn vạn lần đừng có chuyện gì hết.
Điền Tâm Niệm ở trong lòng từng lần một cầu nguyện, nhưng mà đáng
tiếc ông trời hiển nhiên là không có nghe thấy, khi cô một mạch chạy
nhanh về biệt thự, liền thấy xe của Ân Diệc Phong đã dừng ở chỗ đó rồi.
Cô mới vừa xuống xe liền thấy Ân Diệc Phong ôm Giang Ngọc Nhân sắc
mặt cứng lại chạy ra, đi theo bên cạnh là Tần Oản, Tần Oản vừa rơi lệ
vừa nắm cổ tay của bà.
Giang Ngọc Nhân sắc mặt trắng bệch, không phải là tái nhợt, là cái loại trắng bệch này khiến người ta thấy có chút kinh khủng.
Ánh mắt không khỏi nhìn xuống dưới, khi thấy cổ tay của Giang Ngọc
Nhân không ngừng chảy máu, thân thể cô mềm nhũn, suýt nữa co quắp ngã
xuống đất.
“Sao thế, có chuyện gì vậy?” Điền Tâm Niệm cảm thấy run lên, bước
chân cực kỳ không vững, lảo đảo chạy tới lại bị Ân Diệc Phong trước mặt
đi tới đẩy ra, “Tránh ra!”
Chân Điền Tâm Niệm mềm nhũn, bị anh đẩy mạnh ngã nhào xuống đất,
trước mắt là ánh mắt anh lạnh như băng đến không có chút tình cảm nào,
bên trong thậm chí còn có… Oán hận?
“Mẹ…” Điền Tâm Niệm cũng không đoái hoài cục đá to xước trầy tay, vội vã bò dậy, lo lắng đi theo, liền thấy Tần Oản ngồi vào phía sau, Ân
Diệc Phong cẩn thận đặt Giang Ngọc Nhân ở trên đùi Tần Oản, cửa xe đóng
trước mặt cô, anh nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô một cái, chạy vào chỗ điều khiển, xe chạy như bay…
Điền Tâm Niệm ngốc lăng tại chỗ, nhìn xe bay nhanh đi biến mất từ từ
trong tầm mắt cô, tim vô cùng hoảng loạn, không biết đứng tại chỗ bao
lâu cho đến Tiểu Trương lái xe trở về, cô mới phục hồi tinh thần lại,
cấp tốc lên xe, nhưng tay lại run dữ dội, thử mấy lần đều không cắm chìa khóa vào được, cô không dám nghĩ tới, nếu như Giang Ngọc Nhân thực sự
có chuyện, Ân Diệc Phong sẽ đối với cô như thế nào đây? Vừa rồi sức anh
đẩy cô ra thực sự là đầy oán hận và chán ghét…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT