Tần Oản yếu ớt cười, lại có vài phần thê lương, “Đây coi là cái gì, so sánh với mấy năm này rời khỏi anh, lời nói tổn thương không đáng kể chút nào? Diệc Phong, anh… Nguyện ý hợp lại với em không?”

“Ha ha ~” Ân Diệc Phong cúi đầu nở nụ cười, mặt không chút nào che giấu đùa cợt, “Tôi sao không biết Ân Diệc Phong tôi lại có lực ảnh hưởng lớn đối với em như vậy, nhiều năm nay cô Tần lên giường khách như là mây bay, lúc nào đến phiên tôi chứ.”

“Anh!” Tần Oản bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, nước trong mắt run run rẩy rẩy, đầy vết thương bị đau đâm, vọt đứng lên, thân thể run không còn hình dạng.

Khách lên giường như mây bay?

Rốt cuộc là hận bao nhiêu anh mới có thể nói ra những lời tổn thương người như thế!

Nhưng mà, Ân Diệc Phong, anh càng hận em thì chứng minh trong lòng anh càng không bỏ em xuống được!

Tần Oản cúi đầu nghẹn lại nước trong mắt, lần thứ hai ngẩng đầu lại trở nên xinh đẹp cao quý, cô thở một hơi thật dài nói, “Xem ra hôm nay em đến nhầm rồi, nhưng mà Diệc Phong em sẽ không bỏ cuộc đâu, trong lòng anh hận cũng tốt oán cũng tốt, với em mà nói đều là quý báu, em sẽ chờ, bất kể là làm tình nhân của anh hay là làm bạn, em đều có thể chờ, em đã từng sai, em về trễ, nhưng mà em vẫn sẽ chờ đợi.”

Nói xong mỉm cười chói mắt, xoay người đi ra ngoài, mặc dù cô cố che giấu, nhưng mà bóng lưng vẫn còn run làm đau lòng người.

Loại phụ nữ giống như Tần Oản rất khó để người ta quyết tâm đối xử độc ác, trong giới nghệ thuật mò mẫm lăn lộn nhiều năm cô biết làm sao chung sống với người có tính cách khác biệt, biết làm thế nào để đạt được ích lợi có chừng có mực.

Sắc mặt Ân Diệc Phong nặng nề nhìn không ra chút nào ưu tư, nhưng cây viết lại nắm thật chặt.

*************************************

Ban ngày Điền Tâm Niệm đến bệnh viện thăm Phương Vũ Thành, từ sau chuyện lần trước cô vẫn luôn không dám đi, một là không biết làm sao đối mặt, hai là sợ nhìn thấy mẹ Phương.

Nhưng buổi sáng nhận được điện thoại của Phương Vũ Thành, trong lòng cô lại băn khoăn, dù sao lần này anh bị đánh nguyên nhân cũng là vì cô.

Cho nên khi Phương Vũ Thành gọi tới hỏi cô có khỏe không, trong lòng Điền Tâm Niệm càng cảm giác áy náy hơn.

Thì ra Phương Vũ Thành đã biết tin Tần Oản về nước, cũng biết chuyện ở buổi tiệc tối qua, xã hội thượng lưu là như vậy, không hề có bí mật gì.

“Em có khỏe không?” Phương Vũ Thành nhìn mặt cô tiều tụy có chút đau lòng hỏi.

Điền Tâm Niệm cười cười, trong lòng khổ sở làm cho nụ cười của cô cũng nhuộm mấy phần đau thương, “Lớp trưởng, anh biết quá khứ của bọn họ sao?”

Cô vẫn rất muốn biết rốt cuộc bọn họ có tình cảm ra sao, mà làm cho Tần Oản ảnh hưởng sâu tới Ân Diệc Phong như thế, cô cũng muốn biết đã có tình cảm sâu nặng như thế, vậy thì sao hai người không ở chung với nhau.

Nhưng những chuyện này Phương Vũ Thành thật cũng không rõ cho lắm.

Anh lắc đầu nói, “Anh chỉ biết là Ân Diệc Phong sau khi kết thúc việc học ở Mỹ bí mật về nước, ở Ân thị làm một gã nhân viên tầm thường, chắc là khi đó cùng với Tần Oản, khi đó Tần Oản vẫn chỉ là một ngôi sao hạng ba, hai người tình cảm tốt, hình như là Tần Oản đột ngột đi Mỹ sau đó nổi tiếng, Ân Diệc Phong chán chường rất lâu, lúc tỉnh lại thì tiếp nhận Ân thị, chỉ những chuyện này chúng ta cũng về sau mới biết, cho nên bọn họ cụ thể xảy ra chuyện gì anh cũng không rõ cho lắm. Nhưng mà, có thể xác định là, Ân Diệc Phong đối với Tần Oản tình cảm rất sâu, trước kia Ân Diệc Phong không hề lưu luyến bụi hoa, sau khi chia tay với Tần Oản mới có nhiều phụ nữ như vậy.”

“Tâm Niệm, bây giờ Tần Oản đã trở về, anh thực sự sợ em sẽ bị tổn thương.”

Phương Vũ Thành nói từng lần một vọng về ở trong đầu.

Tần Oản đã trở về, cô sẽ bị tổn thương sao? Điền Tâm Niệm không biết, nhưng tối qua lòng của cô thật đau đớn.

Không biết từ lúc nào từng cử động của Ân Diệc Phong đã có thể ảnh hưởng đến cô sâu sắc, thấy anh đối với Tần Oản khác biệt, trong lòng cô thật khổ sở thật đố kỵ.

Diệp An Bình nói cô không nên nổi giận vào lúc này, lúc này cãi nhau với Ân Diệc Phong đó chính là kẻ ngu si, rõ ràng đẩy anh tới bên cạnh cô gái khác, nhưng cô không khống chế được mình, tối qua anh một đêm không về, là tìm Tần Oản sao?

Chỉ là nghĩ như vậy lòng cô đã đau muốn khóc, anh nhớ mãi không quên Tần Oản, bây giờ người ta rốt cục đã trở về, anh có phải dao động hay không, không phải là muốn ở chung với cô ta chứ.

Điền Tâm Niệm thật hỗn loạn, cô sợ Ân Diệc Phong cùng với Tần Oản, nhưng khi nhìn đến Ân Diệc Phong cô lại nhịn không được nổi giận.

Điền Tâm Niệm tâm loạn như ma lái xe, đang buồn phiền hối hận tối qua không nên giận dỗi với Ân Diệc Phong, ở cửa biệt thự lại thấy được xe của Ân Diệc Phong.

Anh đã về!

Anh không có ở chung với Tần Oản sao?

Điền Tâm Niệm ảo não đấm đầu, cô lại bắt đầu nữa rồi!

Vừa đi vào biệt thự thì thấy Ân Diệc Phong vừa mặc áo khoác vừa lo lắng xuống cầu thang, khi thấy cô thì động tác dừng lại, trên mặt lo lắng lập tức chuyển thành u ám, giọng điệu không tốt quát lên, “Em đi đâu về đó?”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, nhất thời có chút luống cuống, anh mới vừa về lại muốn ra ngoài?

Ân Diệc Phong lạnh lùng nhìn cô, thấy cô không nói lời nào sắc mặt càng thêm xấu xí, đi tới trước mặt cô bắt tay cô lại, “Anh hỏi em đó, em đi đâu, tại sao lại tắt máy?”

Tắt máy sao?

Cô trở mình lấy điện thoại ra nhìn, ấp úng nói, “Hết pin.”

Từ hôm qua cho tới hôm nay vẫn chưa sạc pin, không biết lúc nào lại tự tắt máy nữa.

Nghe vậy, sắc mặt của Ân Diệc Phong trở lại bình thường, không có như lúc nãy khó coi như vậy, buông tay cô ra vừa cởi áo khoác vừa nói, “Em mới đi đâu thế.”

“Không có đi đâu, tùy tiện đi một chút thôi.”

Ân Diệc Phong tùy ý gật đầu, ném áo khoác tới trên ghế sa lon, thấy cô ngây ngốc đứng tại chỗ, nhướng mày, “Đứng làm gì thế, còn không đi nấu cơm, đã mấy giờ rồi, em muốn anh chết đói sao!”

“A?” Điền Tâm Niệm có chút lờ mờ, thấp giọng nói, “Anh không phải là muốn ra ngoài sao?”

“Ai nói anh muốn ra ngoài!”

Thấy cô cứ một bộ dạng ngây ngốc, anh nhịn không được khẽ nguyền rủa vài tiếng, “Đồ ngu!”

Điền Tâm Niệm muốn cãi lại, nhưng nhớ đến chuyện đó cảnh cáo mình không thể cãi nhau với anh nữa, dứt khoát cắn môi cúi đầu không nói.

Thấy cô bị ức hiếp bộ dáng cô vợ nhỏ, Ân Diệc Phong liền muốn hung hăng ức hiếp, giọng điệu không tốt, “Còn không mau đi!”

Điền Tâm Niệm liếc mắt, ném túi rồi đi đến phòng bếp, mơ hồ nghe phía sau vang lên tiếng anh nói nhỏ, “Đồ ngu, một tên ngu ngốc mình còn tưởng rằng bỏ nhà đi luôn chứ.”

Bước chân dừng lại, cô kinh ngạc quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng của anh đi lên lầu, nghĩ đến lúc nãy anh vội vội vàng vàng ra ngoài thấy cô lại hỏi cô tại sao tắt máy, chẳng lẽ vừa rồi anh không tìm thấy cô tưởng cô bởi vì tối qua cãi nhau tức giận bỏ nhà đi?

Anh mới vừa lo lắng là bởi vì cô sao?

Anh cũng không phải muốn ra ngoài hẹn hò mà muốn đi tìm cô sao?

Nhìn bóng lưng biến mất ở khúc rẽ, Điền Tâm Niệm mân chặc môi.

Trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong trước, Điền Tâm Niệm nghĩ buổi tối muốn nấu phong phú một chút.

Đang do dự làm cái gì, bên hông sít chặt, lưng dựa vào một lồng ngực ấm áp.

Thân thể cô cứng đờ, bên tai truyền đến hơi thở nóng ấm của anh, “Tối nay ăn gì thế?”

Tâm trạng khẽ động, Điền Tâm Niệm chợt cảm thấy viền mắt nóng lên, chồng về nhà ôm mày hỏi buổi tối ăn cái gì, đây nên là cảnh hòa hài ấm áp cỡ nào chứ, nếu như bọn họ có thể vẫn tiếp tục như vậy thì tốt rồi.

Thấy cô không nói lời nào anh nắm chặt hai cánh tay, cằm gối lên đầu vai của cô tiếp tục nói, “Anh muốn ăn thịt xào khô, có được không?”

Cô gật đầu, hốc mắt không bị khống chế đỏ lên.

Cô cúi đầu, sợi tóc trợt xuống chặn gò má của cô, anh vươn tay tự nhiên vén tóc ở thái dương của cô đến sau tai, mu bàn tay nóng lên, một giọt nước mắt trong suốt rơi phía trên.

Nắm hai vai của cô quay cô lại mặt hướng anh, nâng cằm cô lên thì thấy cô từ lâu nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng đau xót, anh không khỏi nhẹ giọng nói, “Làm sao vậy?”

Cô cắn môi lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được chảy ra.

Anh chau mày, thấy cô cắn môi cố nén không lên tiếng, trong lòng hàng loạt đau đớn, nhịn không được hôn lên giọt nước mắt của cô, từng lần một hút, muốn hút khô toàn bộ nước mắt của cô, nhưng cô nhưng thật giống như đối nghịch với anh vậy, anh càng hôn nước mắt càng nhiều.

Anh nhịn không được quát, “Rốt cuộc làm sao vậy, em muốn anh đau lòng chết luôn sao?”

Hô hấp của cô dừng lại, tiếp theo dùng sức lắc đầu, nước mắt trên không trung phân tán, cô hai mắt đẫm nước mắt mông lung nhìn anh, “Sẽ không đâu, anh sẽ không đau lòng đâu!”

“Em không phải là anh làm sao biết anh sẽ không đau lòng?” Anh buồn cười nhìn cô, không biết cô từ đâu chắc chắn như thế.

Đầu cô lắc càng dữ dội, tâm trạng cũng có chút kích động, “Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Dù sao anh sẽ không đâu! Anh sẽ không đau lòng vì em đâu, anh cũng không quan tâm em.”

Nước mắt vừa nói vừa chảy ra, mũi hồng hồng, muốn nhịn rồi lại nhịn không được đánh đánh anh, thấy vậy trong lòng Ân Diệc Phong mềm nhũn, nắm tay cô đặt nơi ngực trái, hai trán đối nhau, “Ai nói anh không quan tâm em, ở đây tràn đầy đều là mẹ của con anh.”

Cô sửng sốt, miệng kìm nén đến lợi hại hơn, buồn bực nói, “Mẹ của con anh cũng không phải là em.”

Anh cúi đầu cười, lắc đầu đầu cô cũng đau theo, tiếp theo thì nghe anh dùng giọng nói tràn ngập từ tính, “Cô nhóc ngốc, mẹ của con anh chỉ có thể là em, trừ em ra sẽ thì bất luận kẻ nào cũng không được.”

Cô ngây ngốc nhìn anh, cắn môi, có chút không tin lời của anh, khi thấy trong mắt anh không có chút đùa giỡn nào, tràn đầy chăm chú thì, rồi lại tức giận nói, “Ai thèm sinh con cho anh!”

“Hử?” Anh nguy hiểm hé mắt, trừng phạt cắn môi của cô, hung hăng cọ sát một phen, “Không sinh con cho anh em sinh con cho ai, mấy ngày không luyện lá gan lại mập có phải không?”

Anh nắm hai chân của cô xách mạnh cô lên.

Điền Tâm Niệm sợ hãi kêu, vội vã ôm lấy đầu của anh, lại bị anh hôn mãnh liệt.

Anh vẫn mãnh liệt bá đạo như cũ giống như là muốn hủy đi cô ăn vào bụng, hai ba cái làm tan giãy dụa của cô, để cô ở trên tường hôn đến mê man.

Lúc được anh buông ra thì, cô đã sớm bị hôn mềm như một vũng nước, cảm thấy có cái gì cứng cứng để ở bụng của cô, cô cuống quít nói, “Đừng, vẫn còn chưa hết đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play