"Nếu mà được như vậy thì quá tốt, cô ấy cũng sẽ không gặp phải người khác."
Cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không biết, khi tôi nói ra những lời này thì cho dù rất không muốn thừa nhận nhưng quả bản thân tôi đang nổi điên lên vì ghen tị.
Ghen tỵ này giống như có hàng vạn con kiến đồng thời xông vào trong mạch máu, hút lấy máu của tôi từng giọt một, từng giọt từng giọt mài mòn sự kiên nhẫn của tôi.
Rất lâu sau đó, tôi vẫn chìm đắm trong trạng thái đau khổ này, nhìn cô ấy từng bước từng bước cách tôi càng xa.
Vào cái ngày sinh nhật 18 tuổi của cô ấy năm đó, tôi đã xin nghỉ từ sớm, cởi bỏ bộ quân trang nặng nề trên người xuống, rồi còn cố ý mua một bộ đồ mới tinh nữa chứ. Áo sơ mi trắng, quần dài màu xám tro, vì có người đã từng nói với tôi rằng cô ấy thích nhất nam sinh ăn mặc như vậy, sạch sẽ lại hào phóng. Tôi siết chặt chiếc túi gấm trong tay, đi đến trường đại học được ca tụng là một trong những trường đẹp nhất nước.
Hiên tại đang là giữa tháng ba, xuân về trăm hoa đua nở, trong không khí cũng tràn ngập mùi của hương hoa và cây cỏ. Từng gương mặt thanh xuân đầy phấn chấn non nớt từ từ lướt qua tôi, đáy lòng không kìm được hân hoan. Chỉ muốn đi nhanh một chút, muốn nhanh được nhìn thấy cô ấy.
Xa xa đã có thể thấy mái lầu đỏ tươi của khu ký túc xá nữ, nóc nhà đo đỏ càng ngày càng gần, trong lòng thế nhưng lại không kìm được kích động, lại mang theo mấy phần thấp thỏm. Nắm chặt cái túi nho nhỏ trong tay..., trên mặt ngược lại vẫn lạnh lùng trước sau như một, đừng nên hỏi taị sao tôi lại biết được điều đó, bởi vì mỗi khi có nữ sinh đi ngang qua, phần lớn đều tránh sang bên cạnh chắc là sợ tôi hù dọa bọn họ đây mà.
Hết cách rồi, bản thân từ khi sinh ra đã vác một khuôn mặt đen, nên từ nhỏ duyên phận với nữ sinh liền không tốt, mỗi khi nhìn thấy tôi liền lẩn mất. Chung quy lại chỉ có cái đuôi nhỏ suốt ngày dính ở đằng sau lưng của tôi, có muốn bỏ cũng không nỡ.
Nghĩ đến cô ấy, lại không nhịn được mà kích động. Rốt cuộc, đã đi đến đầu đường, quẹo trái, chính là ký túc xá túc của cô ấy.
Tôi vừa muốn rảo nhanh bước chân, đưa tay vào trong túi cầm lấy điện thoại, nhưng chợt khựng lại.
Cách đó mười mấy thước, có một người con gái cao gầy đang cười tươi rói, hàm răng bị ánh mặt trời chiếu vào trông cực kỳ chói mắt, trên gương mặt trắng nõn bừng sáng, ngọt ngào khiến cho tôi không dám nhìn thẳng.
Tuy nhiên lại không nhịn được, ánh mắt liền thẳng tắp chiếu sang, vừa thiết tha lại tham lam.
Trái tim, như bị ai cầm búa nặng nề gõ lên.
Cô ấy đang ôm một người thanh niên, hơn nữa thân thể lại còn dán lên trên người của cậu ta, vô cùng thân mật, chỉ chừa lại cho tôi một bên sườn mặt.
Cho dù như vậy, tôi vẫn có thể nhận thấy được, ánh mắt của cô chỉ hận không thể híp lại, lộ ra ánh sáng rực rỡ đến mức tận cùng.
Nhưng tia sáng kia, chỉ thuộc về cái người đang đưa lưng về phía tôi kia.
Quần Jean màu xanh dương bạc màu, áo phông bình thường, đây chính là người ở trong lòng của cô ấy sao?
Không, tại sao cô ấy có thể thích người khác!
Chẳng lẽ cô ấy lại không biết, tôi đã yêu cô ấy mười tám năm, từ khi tôi được ôm thân hình trắng nõn nà mập mạp từ trong nôi kia, từ khi cô ấy đang khóc thút thít nhưng khi nhìn thấy tôi liền nhếch miệng cười thật tươi, nước mắt nước mũi chan hòa vào nhau, từ lúc đó trong những mộng xuân của tôi khắp nơi đều là bóng dáng của cô ấy, kể cả lúc ăn cơm, lúc ngủ hay hít thở bình thường nhất cũng không thể không có cô ấy.
Thế mà sao cô ấy lại nhẫn tâm bỏ tôi sang một bên, ngả đầu vào trong ngực của người khác như vậy.
Giờ khắc này, tôi đố kị muốn nổi điên, hận không thể tiến lên đánh cho tên tiểu tử kia một trận, tại sao cậu ta lại dám ôm lấy cô gái của tôi chứ.
Tại sao?
Tôi không cho phép.
Đúng, tôi không cho phép, không cho phép cậu ta ôm cô ấy, không cho phép đến gần cô ấy ngay cả một đầu ngón tay.
Tôi siết chặt quả đấm, khớp xương kêu lên răng rắc, nhấc chân xông tới bên kia. Thậm chí tôi cảm thấy hỏa khí đang bốc lên trên trán phù phù, nhưng bả vai lại bị ai đó nắm lấy: "Ông bạn à, tỉnh táo một chút!"
Tôi quay đầu lại, căm tức nhìn người kia: "Tỉnh táo cái rắm, người của tôi sắp bị tên tiểu tử kia nhúng chàm rồi!"
Tôi nghĩ giờ phút này, mặt của tôi nhất định là đang bao phủ một tầng hàn băng,ánh mặt trời ấm áp tự động cách ly với đỉnh đầu, mà âm thanh, đủ để rét chết người.
Vậy mà người thanh niên đang đứng đối diện với tôi thì…, đúng vậy, đó là một người thanh niên, cậu ta đang dần dần thu hồi nụ cười ấm áp trên mặt rồi bày ra một vẻ mặt vẻ mặt kiên định mà cố chấp vô cùng xa lạ: "Hoắc Sở Kiệt, con bé cũng không phải là người phụ nữ của cậu."
"Nên cậu không quyền tước bỏ quyền lợi được yêu của nó."
Cậu ta lui ra một bước, rồi bỏ tay ra nói tiếp: "Nếu như cậu yêu con bé thì nên để cho nó được quyền tự mình lựa chọn. Vô luận buồn vui, đều là tuổi thanh xuân của con bé, cậu nên tôn trọng."
Hạ Nghênh Xuân, anh trai của cô ấy, người anh em tốt của tôi cũng chính là người vừa nói những lời vừa rồi.
Cậu ấy trịnh trọng thông báo cho tôi, không, phải là đang ra lệnh cho tôi mới đúng, không thể can thiệp vào cuộc sống của cô ấy.
Nhưng cô ấy đã can thiệp cuộc sống của tôi, đã can thiệp đến 18 lần, tại sao hôm nay lại muốn tôi đem thành quả dâng tặng cho người khác.
Tôi thở ra một hơi, nhìn lại Hạ Nghênh Xuân: "Không có ai trên thế giới này yêu cô ấy hơn tôi."
Quả đấm siết lại chặt, vật kim loại trong túi gấm đâm vào lòng bàn tay, càng làm cho tôi tỉnh táo thừa nhận sự thật này.
Đúng, tôi tin tưởng, không có người đàn ông nào, có thể yêu cô ấy hơn mình.
"Cậu là thần sao?"
Hạ Nghênh Xuân tà tà dựa vào cây ngô đồng phía sau, khôi phục lại vẻ ôn hòa vốn có: "Hoắc Sở Kiệt, cậu không phải. Vì thế hãy cho con bé một cơ hội, lựa chọn con đường của chính mình."
Tôi vừa muốn phản bác, lại bị cậu ta cắt đứt: "Nếu như cuối cùng con bé thật sự sai lầm, tôi sẽ không can thiệp nữa. Ngược lại, tôi tin, cậu sẽ chăm sóc cho nó rất tốt."
Rồi cậu ấy bước một bước dài tiến lên vòng tay qua cần cổ của tôi, dùng sức ấn lên bả vai của tôi: "Xin hãy tiếp nhận khẩn cầu của một người anh như tôi."
Đây là Hạ Nghênh Xuân mà tôi vẫn quen thuộc ư, dĩ nhiên là không phải.
Cậy ấy thế nhưng lại khẩn cầu tôi, kèm theo ánh mắt khẩn cầu đó, mặc dù tôi không muốn thừa nhận đó chính là sự chân thành, nhưng đích xác lại là sự thật.
Tôi giận dữ hất tay của cậu ấy ra: "Tại sao cậu lại cho là, tôi không thể để cho ấy hưởng thụ được tuổi thanh xuân."
Hạ Nghênh Xuân nắm lấy cánh tay của tôi đáp: "Bởi vì, trước đây con bé có nói với tôi là, nó rất thích một cậu bé, rất thích, rất thích. Con bé đã nói người này chính là mối tình đầu của nó nên nhất định phải đuổi kịp cậu ta."
Hạ Nghênh Xuân lại nâng một cánh tay khác lên chỉ chỉ: "Cậu xem đi, con bé đang vui mừng như thế nào, nhất định là đã đuổi tới tay rồi."
Tôi theo hướng đó mà nhìn sang, lúc này cô ấy cũng đã phát hiện ra chúng tôi, nên liền lôi kéo cậu thanh niên kia hào hứng chạy tới.
Gió nhẹ thổi làm rối tung mái tóc ngắn của cô ấy, vểnh lên trên bầu trời, hoạt bát dí dỏm như vậy, chói mắt như vậy, nhưng khuôn mặt tươi cười ấy lại không thuộc về tôi.
Quả đấm càng siết chặt hơn, tôi hận không thể hung hăng đánh cho người nam sinh kia dừng lại.
Nhưng Hạ Nghênh Xuân không để lại dấu vết túm lấy tôi nói: "Cậu nhìn xem, bọn chúng rất xứng đôi."
Xứng đôi sao?
Cùng tôi có quan hệ gì đâu chứ.
Tâm chìm đến tận đáy cốc, tôi xoay người muốn đi, lại bị một bóng hình quen thuộc nhào tới, từ sau kéo lấy cổ tay của tôi hỏi: "Hoắc Sở Kiệt, anh đi đâu thế? Không phải đã nói sẽ thay em tổ chức sinh nhật sao?"
Ba chữ vang vang có lực như vậy, trừ cô ấy ra, còn có ai gọi tôi như thế chứ.
Cô ấy sôi nổi đến trước mặt tôi, lúc này đã cao một thước bảy, ngẩng mặt lên là đến cằm của tôi, hương thơm thiếu nữ đặc biệt xông thẳng vào trong hơi thở của tôi, đáy lòng đang đóng băng kia lòng đột nhiên lại rung động dữ dội. Mỗi một dây thần kinh trong thân thể của tôi đều đang kêu gào, rằng tôi rất cần cô ấy, tôi yêu cô ấy, thật sự muốn hung hăng khảm cô vào sâu trong thân thể của mình.
Có như vậy, cô cũng sẽ không thích người khác, cũng sẽ không ngả đầu vào trong ngực của người khác.
Tôi buộc chặt hai cánh tay, đang muốn ôm lấy cô, thì lại bị Hạ Nghênh Xuân lại kéo tôi lại, nói đối với người thanh niên kia: "Quý Quân, đây là người anh em Hoắc Sở Kiệt của tôi, cậu cứ gọi anh Hoắc là được."
Cô ấy vừa nghe được câu kia, lập tức buông tay ra, sau đó kéo cậu ta đến trước mặt tôi, dương dương tự đắc, hả hê nói: "Hoắc Sở Kiệt, đây là bạn trai của em, đẹp trai chứ!"
Cậu thanh niên tên là Quý Quân đó bất mãn nheo mắt nhìn cô, nhưng trong mắt lại là sủng ái mà tôi vô cùng thuộc.
Nói xong tôi không lưu luyến chút nào, lấy điện thoại di động ra bấm số của Tống Thần, lại nghe được người ở đầu dây bên kia thận trọng gọi một tiếng: "Anh."
Tống Thần đứng ở sau lưng tôi cách đó không xa, khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm, nhưng ánh mắt bay tới trên người Hạ Sơn Chi thì lại nhanh chóng rũ xuống.
Thì ra là Tống Thần biết, bọn họ cũng đều biết, chỉ gạt một mình tôi mà thôi.
Sự thật có thể bi thương thêm chút nữa được không, tôi không khỏi cười tự giễu: Hoắc Sở Kiệt, mày tâm tâm niệm niệm đợi đến ngày cô ấy trưởng thành để tỏ tình, tâm tâm niệm niệm cô ấy nhiều năm như vậy, nhưng thật không ngờ, cô ấy lại đi yêu người khác.
Hoắc Sở Kiệt, quả thật mày rất thất bại!
Bữa cơm này, cô ấy vẫn cùng Quý Quân ở bên cạnh liếc mắt đưa tình’, thậm chí muốn đút cho cậu ta ăn nữa.
Khi cô ấy bĩu môi tiến tới bên cạnh cậu ta, sự mong đợi trong ánh mắt của cô ấy rốt cuộc liền khiến cho tôi giận dữ.
Nện quả đấm thật mạnh lên trên mặt bàn, làm cho mấy người ngồi ở đó đều kinh ngạc đến ngây người.
Một lát sau, cô ấy lại còn khoa trương ôm ngực, nhạo báng mà nói: "Chú Hoắc à, gần đây thận hỏa quá vượng rồi chăng?"
Cô ấy chau mày lại, mang theo ý vị giễu cợt, biểu tình thế này thoạt nhìn vẫn quen thuộc nhất.
Tôi hận không thể tiến lên túm lấy cô ấy, mang cô ấy rời khỏi lồng ngực của cái cậu Quý Quân đó.
"Bạn học Hạ Sơn Chi, cậu có thể văn minh một chút được không?"
Quý Quân bất mãn nhìn cô ấy nói, mà cô ấy thì lại gật đầu như giã tỏi, vội vàng kéo tay cậu ta lấy lòng: "Không có lần sau đâu, hì hì."
Mặt Quý Quân vẫn đen lại, nên cô ấy liền nằm ở trên vai cậu ta, lắc lắc cánh tay của cậu ta mà nói: "Em sai rồi vẫn không được sao, đừng giận nữa..., cười một cái, không phải dáng vẻ lúc cười của anh vẫn dễ nhìn nhất sao."
Quý Quân tức giận gõ gõ lên trên trán của cô ấy nói: "Thật không làm cho người ta tĩnh tâm chút nào."
Mà cô ấy lại giống như trẻ con nũng nịu dán lên trên người của cậu ta nói: "Cho nên mới cần người nào đó lo cho em chứ sao."
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, cái loại trao đổi đó, mười phần đâm vào lòng người.
Tống Thần cùng với Hạ Nghênh Xuân đều quay sang nhìn tôi, có phải đang muốn an ủi hay không?
Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đối với người nào mềm mại dịu dàng như vậy, mà trước mắt cô ấy, hình như người kia đã trở nên quen thuộc vô cùng.
Không hề để tâm, để xuống tư thái đi lấy lòng người khác.
Một Hạ Sơn Chi, mười tám năm nay, tôi luôn chỉ thấy hoành hành ngang ngược, nhưng vẫn được tôi một mực dung túng cưng chiều.
Nhưng, hiện tại cô ấy không cần tôi nữa rồi, trong mắt, trong lòng của cô ấy, chỉ nhìn thấy hình bóng của người khác.
Sao mà bi ai.
Cơn giận của tôi chợt biến mất trong nháy mắt, chỉ còn cảm thấy bi ai.
Một mình đi tới cuối hành lang, cầm lấy cái túi bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm, bên trong lẳng lặng chứa một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn mộc mạc này đã ngốn hết một tháng tiền lương của tôi, không có bất kỳ trang trí cầu kì nào, khó trách cô ấy lại không thích.
Giọng nói cứng rắn của Hạ Xuân Xuân vang vọng đến, tôi không muốn phản ứng đến cậu ta chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi nói này người anh em, cậu cũng đừng quá để ý, đó chỉ là một cuộc yêu mà thôi. Cậu cũng biết tình yêu thời đại học là không đáng tin nhất, nói không chừng không quá mấy ngày, bọn chúng liền chia tay. Đến lúc đó không phải cậu sẽ có cơ hội sao?"
Tôi thật sự hoài nghi có kỹ năng lật ngược nói trái của Hạ Nghênh Xuân, mặt đỏ mặt trắng, quả nhiên là thành thạo.
Nhưng tôi lại nghe lọt mấy câu nói trước kia của cậu ta hơn.
Cho cô ấy một cơ hội, đi ra ngoài.
Vì thế tôi không chút do dự xoay người rời đi, để không phải nhìn thấy cảnh cô nói nói cười cười với nam sinh khác, dù là từng giây từng phút.
Tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà giết chết người kia.
Về đến nhà, đối mặt với khoảng không gian đen kịt, hơi thở vắng lặng đập vào mặt.
Tôi từ từ thả tay ra, mồ hôi đã thấm ướt cả cái túi gấm.
Đúng, tôi không tài nào bỏ được, không thể nào vứt bỏ được.
Bởi vì tôi tin tưởng, cô ấy sẽ trở về. Bởi vì không có ai, yêu cô ấy hơn tôi cả.
Cho nên tôi tuyệt không hối hận, muốn đánh thử canh bạc này, cho dù lấy cả tính mạng ra đặt cược, cược rằng cô sẽ không đành lòng.
"Hoắc Sở Kiệt, cứ nghĩ người ngủ ở bên gối đã từng thiết kế ra vụ tai nạn xe cộ kia, tôi liền lạnh cả người, người như anh vậy, ai có thể chịu được chứ?"
Cô ấy đau lòng muốn chết mà khinh bỉ nhìn tôi, từng chữ từng chữ thành câu, như đao sắc bay thẳng tới.
Cho tới bây giờ, cho tới tận bây giờ, chỉ có cô ấy mới có năng lực trong nháy mắt làm tôi tan rã.
"Lại định cậy mạnh? Người thô lỗ như anh, cũng chỉ biết dùng sức mạnh mà thôi."
Nhưng làm sao cô ấy sẽ biết, nếu như không đối mạnh mẽ áp chế, thì tôi làm thế nào khiến cô ấy quên đi người khác, làm thế nào để cho cô ấy yêu mình.
"Từ trước tới giờ có phải em chưa từng nói với anh rằng, Hoắc Sở Kiệt, em yêu anh, rất yêu, rất yêu."
"Có lẽ hiện tại không sâu bằng anh yêu em, nhưng mà em sẽ cố gắng đuổi theo bước tiến của anh."
Cô ấy làm sao biết được, lúc tôi nghe được câu này, tôi đã thấy bản thân may mắn cỡ nào, khi lấy tính mạng của mình đi đánh cuộc.
Tôi đã cao hứng cỡ nào, vì bản thân đã thắng cuộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT