Bệnh viện lạnh băng, Cung Mạt Lỵ như mất hồn, đang đắp mảnh vải
trắng lên ba cô, ánh mắt trống rỗng mất đi vẻ sáng rỡ thường ngày, nước
mắt cũng đã không còn, mặc dù đưa ba đến bệnh viện, bác sĩ báo là ba bị
tắc nghẽn cơ tim, cộng thêm bị đả kích lớn không thể cứu được, nghĩ đến
trước khi ba mất, kéo tay của cô dặn dò cô chăm sóc tốt cho Mạt Nhiên,
chăm sóc tốt cho chính mình, hãy sống thật tốt, lòng của cô giống như bị xé rách, chỉ cần thở một chút cũng cảm thấy đau đến không muốn sống
rồi.
Cung Mạt Nhiên gần mười tuổi mở to đôi mắt vô tội, không hiểu sao ba
lại nằm nơi đó không nhúc nhích, mặc cho cô la lên thế nào, cũng không
còn cười đứng dậy ôm cô, cũng không hiểu y tá bệnh viện và chị hai dùng
vải trắng đậy mặt của ba, như vậy ba sẽ không thể thở được. Cô còn quá
nhỏ, không cách nào hiểu rõ người sống hay chết.
“Chị, sao ba không nói chuyện với em vậy?”
Cô ôm chặt món đồ chơi nhỏ mà ba cô cho, rụt rè lôi kéo Cung Mạt Lỵ đang mất hồn.
“Tiểu Nhiên ngoan, ba quá mệt nên chúng ta hãy để cho ba nghỉ ngơi một chút, chị ôm Tiểu Nhiên có được không?”
Cung Mạt Lỵ miễn cưỡng khẽ động khóe môi, sờ sờ tóc Cung Mạt Nhiên
đầy thương yêu, dùng sức ôm cô chặt vào trong ngực, giống như rất sợ, cô ôm rất chặt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất vô dụng, rất đau khổ…
*********
“Chị, Tiểu Nhiên đói bụng rồi!”
Cung Mạt Nhiên lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, bước chân thật sự đi không được, bụng của cô đã sớm đói vang lên rồi.
“Tiểu Nhiên ngoan, đi thêm một chút nữa là đến rồi, chị sẽ mua cho Tiểu Nhiên đồ ăn có được hay không?”
Cung Mạt Lỵ cũng dừng lại, chính mình cũng vừa mệt vừa đói. Cô chỉ
còn lại chút tiền thừa không đáng là bao, tiền sở hữu đã mua cho ba một
cái mộ, cô bây giờ toàn thân chỉ còn lại mấy chục đồng tiền để mua vài
bộ quần áo để cho cô và Tiểu Nhiên tắm rửa, vì để tiết kiệm tiền, cô
mang theo Tiểu Nhiên đi từ mộ của ba ở trên núi đi xuống.
Cô đưa cho Cung Mạt Nhiên ngồi lên trên rương hành lý nghỉ ngơi một
chút, cô đứng ở một bên nhìn chung quanh có cửa hàng có thể mua chút đồ
ăn cho Tiểu Nhiên lót dạ hay không, cũng may, đường lộ đối diện có một
nhà bách hóa.
“Tiểu Nhiên, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đừng chạy đi xa, chị đi mua đồ cho em ăn.”
Dặn dò Tiểu Nhiên xong, Cung Mạt Lỵ vội chạy đến đường lộ đối diện mua đồ.
Khi cô mỉm cười đi từ trong cửa hàng đi ra ngoài, trong tay còn cầm
một hộp bánh ngọt mà Tiểu Nhiên thích ăn nhất, nhìn sang ven đường đối
diện đang có đám người vây chặt vòng quanh, trực giác thúc đẩy cô đi
đến, đẩy đám người ra nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Nhìn thấy Cung Mạt nhiên nhắm chặt hai mắt té xuống đất, y phục trên
người đều bị cào rách, trên trán còn chảy máu, phía trước trên người của cô còn để lại vết bánh xe. Tay run lên, bánh ngọt rơi trên mặt đất,
Cung Mạt Lỵ vọt chạy đến bên cạnh em gái đang nằm hôn mê bất tỉnh, nước
mắt không cầm được cứ chảy xuống mãi, cô quỳ xuống cầu khẩn người chung
quanh đưa họ đi đến bệnh viện, cô đã mất đi ba, cô không thể mất đi Tiểu Nhiên nữa.
“Bác sĩ, tôi cầu xin ông, tôi cầu xin ông nhanh giúp em gái tôi làm
phẫu thuật đi, cô bé còn nhỏ như vậy làm sao có thể đợi được, tôi cầu
xin ông, tôi cầu xin ông mà…”
Cung Mạt Lỵ quỳ gối trước cửa phòng giải phẫu, tóc rối bù, y phục
dính đầy máu của Tiểu Nhiên, cô không ngừng nhìn bác sĩ dập đầu, nước
mắt trên mặt đã khô nay lại trở nên ướt đẫm, ướt rồi lại khô. Tiểu Nhiên kịch liệt va đập, muốn lập tức làm giải phẫu mới có thể giữ được tánh
mạng, nhưng mà cô không có tiền, cô khổ sở cầu xin bác sĩ hơn một tiếng, mắt thấy hô hấp Tiểu Nhiên càng ngày càng yếu ớt, Cung Mạt Lỵ không còn biện pháp nào, cô sắp hỏng mất rồi.
Bỗng nhiên cô nhớ đến cái gì đó, đột nhiên đẩy bác sĩ ra, lảo đảo chạy tới trước mặt y tá đang đứng.
“Cô y tá, tôi muốn gọi điện thoại, tôi cầu xin cô hãy để cho tôi gọi điện thoại đi.”
Nghe giọng điệu nôn nóng của cô, có lẽ do bộ dáng của cô quá đáng
thương, y tá trực tốt bụng đem điện thoại giao cho cô, cô thoáng chần
chờ nhưng cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hạ Vũ Hi.
“A, Vũ Hi có phải không? Em là Mạt Lỵ, em…”
Điện thoại đầu kia vừa kết nối, Cung Mạt Lỵ liền lo lắng mở miệng,
nhưng đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của người phụ
nữ.
“Hừ, đã sớm đoán được cô sẽ không từ bỏ ý đồ mà, tôi khuyên cô hãy từ bỏ đi, Vũ Hi đang hẹn hò với vị hôn thê của nó, nó không còn đếm xỉa
đến người phụ nữ như cô nữa rồi.”
Rầm! Lâm Thục Nguyệt hung hăng cúp điện thoại, không cho Cung Mạt Lỵ
bất kỳ cơ hội giải thích nào. Anh có vị hôn thê? Cô chỉ cắt đứt liên lạc với anh chỉ mấy ngày, anh giờ đã có niềm vui mới rồi, có vị hôn thê
rồi!
Tin tức này hoàn toàn áp chế Cung Mạt Lỵ, tay cô run cầm cập, thật
chặt truyền đến tiếng nói nhỏ tiếng điện thoại của cô, thân thể mềm nhũn thiếu chút nữa trượt chân, cố miễn cưỡng chống đỡ cái bàn của y tá,
không để cho mình ngã xuống, trong đầu của cô chỉ có một lòng tin kiên
định, cô không thể ngã, Tiểu Nhiên còn chờ cô cứu mạng, cô sẽ không để
cho Tiểu Nhiên chết đi.
Cung Mạt Lỵ đã cùng đường, tay run run từng bước từng bước rất khó
khăn để nhấn xuống một mã số của người khác, mặc dù cô không muốn, nhưng cô không còn biện pháp gì nữa rồi.
“Này, tôi là Cung Mạt Lỵ, anh không phải vẫn muốn lấy được tôi sao?
Chỉ cần anh cứu em gái của tôi, cái gì tôi cũng có thể đồng ý với anh!”
Cung Mạt Lỵ nhắm chặt hai mắt lại, từng câu từng chữ thốt ra từ đôi
môi run rẩy, mỗi một chữ nói ra tựa như kim châm đâm vào tim của cô, làm cho cô đau đến không thở nổi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT