Tống Khuynh Vân nằm bệnh viện hai tuần lễ, vì không thích mùi
bệnh viện, rốt cuộc ép buộc Hạ Vũ Hi thay cô làm thủ tục xuất viện, để
cho cô có thể trở về nhà nghỉ ngơi, giờ phút này đang tựa vào trên ghế
salon mềm mại được Hạ Vũ Hi đặc biệt chế tạo cho cô để cảm thấy dễ chịu
hơn.
Một tròng mắt sáng ngời mang theo tia nghi ngờ nhìn hai người đang cố ra sức lấy lòng ở trước mặt cô, Tống Mẫn Nhi bất kể là ánh mắt hay lỗ
mũi cao cùng dáng dấp đều giống Hạ Vũ Hi như đúc, cho nên cô chưa từng
hoài nghi mối quan hệ cha con bọn họ.
Nhưng mà, cái gì cô cũng đều không nhớ, bác sĩ nói cho cô biết, bởi
vì cô bị va chạm mạnh, lại mất máu quá nhiều nên dẫn đến não bộ thiếu
dưỡng khí, mới làm cho cô mất trí, thậm chí ngay cả tên của mình là gì
cũng quên đi mất rồi.
“Anh nói anh là ông xã của tôi, còn con là con gái của tôi sao?”
Một lớn một nhỏ hai người cười đầy nịnh hót, gật đầu đồng ý, ra sức lấy lòng thay cô xoa bóp.
“Anh nói tôi tên là Tống Khuynh Vân?”
Lúc đầu hơi xa lạ nhưng nghĩ kỹ lại cái tên cũng có chút quen thuộc,
Tống Khuynh Vân nhìn vào ánh mắt Hạ Vũ Hi, thấy Hạ Vũ Hi gật đầu như bằm tỏi, lúc này cô mới không còn lo ngại nữa mà cảm thấy yên tâm.
“Anh nói do tôi đắc tội với người ta, nên mới bị bắt cóc sao?”
Ngay khi cô còn ở trong bệnh viện đã hỏi qua y tá, tại sao cô lại bị
nhiều vết thương như vậy, nhưng mà y tá chỉ nói là cô bị người ta bắt
cóc, nhưng cô càng cảm thấy rất kỳ hoặc nếu chỉ là bắt cóc bình thường,
cô cũng không thể nào bị thương hết toàn thân mình.
“Bà xã yêu dấu, hôm nay ngày tốt để em xuất viện, không cần nghĩ đến
chuyện không vui này nữa, anh đưa em đi xem căn phòng chúng ta có được
không?”
Thấy cô cứ nghiêng đầu cau mày suy nghĩ sâu xa, Hạ Vũ Hi luống cuống
ngồi vào bên cạnh cô, thân mật kéo eo nhỏ của cô dời đi sự chú ý của cô, hông của cô rất nhỏ, xem ra anh phải nghĩ biện pháp giúp cô bồi bổ lại
một chút.
Tống Mẫn Nhi ở bên cạnh trợn mắt nhìn Hạ Vũ Hi một cái, dùng ánh mắt
mắng anh là cẩu thối, nếu không phải anh nói rằng nếu kể cho mẹ nghe
những chuyện cũ thương tâm kia sẽ càng làm cho mẹ đau khổ thêm nữa, chi
bằng hãy vì cô ấy mà tạo ra một hồi ức lúc trước khi nghĩ đến đều là
những điều tốt đẹp, anh thề nhất định sẽ bù đắp cho mẹ thật tốt, bảo vệ
mẹ, quý trọng mẹ, nếu không thì cô sẽ không giúp anh cùng nhau lừa gạt
mẹ.
“Được rồi, hiện giờ anh cứ dẫn em đi xem đi.”
Cũng không ngại khi có mặt Tống Mẫn Nhi ở bên cạnh, Hạ Vũ Hi liền
dùng một tay ôm lấy Tống Khuynh Vân, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
ửng hồng.
“Anh làm gì vậy? Con gái còn ở đây mà!” Tống Khuynh Vân nũng nịu, “Buông em xuống, em có thể tự mình đi.”
Thấy cô giùng giằng muốn xuống, Hạ Vũ Hi buộc chặt cánh tay không để
tổn thương đến cô càng muốn vây cô thật chặt ở trong ngực của mình.
“Không được, em quên bác sĩ dặn dò em không thể vận động quá nhiều rồi sao? Anh bồng em đi.”
Ở bên cạnh Tống Khuynh Vân vô cùng thân mật, không quan tâm đến vẻ
mặt thở phì phò nhíu mày của Tống Mẫn Nhi, tự ý cười thật to bồng lấy
người đẹp đi đến gian phòng của bọn họ.
“Hèn hạ, tiểu nhân, hừ!”
Tống Mẫn Nhi nhìn bóng lưng hai người mà tức sùng máu, căm hận mắng chửi, cũng chỉ có thế bất đắc dĩ trợn mặt dậm chân thôi.
“Bà xã, em xem, đây chính là phòng của chúng ta.”
Nhẹ nhàng đặt Tống Khuynh Vân lên trên giường mềm mại ngồi xuống,
trước đó anh đã sớm phân phó cho má Trương sửa sang lại phòng ngủ của
anh lần nữa. Đổi đi màu hắc bạch đầy nam tính thành màu tím của y phục
mà Tống Khuynh Vân thích nhất. Quan trọng nhất là anh vì cô mà bày trí
thêm bàn trang điểm trong phòng ngủ cho cô, còn khắp cả phòng có thể
nhìn thấy ảnh cưới của bọn họ ở khắp mọi nơi.
Đưa tay chạm đến cái giường cùng cái khăn trải giường cực kỳ mềm mại
mịn màng, nhìn dáng vẻ của anh không giống như người chồng dịu dàng yêu
thương, chắc là vì cô sao, dưới chân còn lót tấm thảm len lông cừu cùng
với màu tím mà cô thích nhất. Anh chăm sóc tỉ mỉ làm cho cô cảm thấy ấm
áp ở trong lòng, tự nhiên nhìn anh liền nở ra nụ cười ngọt ngào nhất.
Bỗng nhiên ánh mắt của cô chạm đến cái bệ thủy tinh được bố trí ở trên đầu giường, nụ cười trở nên rét lạnh ở bên môi.
“Nhất định tình cảm trước kia của chúng ta không được tốt lắm.”
Đưa tay khẽ vuốt tấm hình, mặc dù bọn họ mặc lễ phục rất lộng lẫy
nhưng không cách nào che giấu được chân mày khóa chặt đầy lạnh lùng trên nét mặt của anh, còn cô lại cười chua chát, giữa hai hàng lông mày lộ
ra vẻ đau thương sâu kín.
“Không phải, là do tấm hình này chụp không đẹp, đừng nhìn nữa.”
Đưa tay đoạt lấy khung thủy tinh được bài trí ở trên đầu giường,
không muốn cô lại suy nghĩ lung tung. Nhân cơ hội này liền hôn trộm một
nụ hôn lên trên gương mặt của cô, nhân cơ hội này liền kéo cô vào trong
lòng ngực, chỉ là nhẹ nhàng cọ xát vào người cô, cũng đủ kích thích dục
vọng của anh, chỉ là thân thể của cô vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục
lại, anh cũng chỉ có thể ẩn nhẫn cam chịu thật khó khăn.
*********
Sau buổi cơm tối, Hạ Vũ Hi cùng với Tống Khuynh Vân và Mẫn Nhi chơi
đùa với nhau một hồi, thấy Tống Khuynh Vân có chút mệt mỏi liền hết lòng chăm sóc cho mẹ con cô ngủ, đợi cho các cô ngủ say liền khẽ hôn lên
trên gương mặt của các cô rồi rón rén lui ra khỏi phòng.
Giao phó má Trương đem hai tách cà phê đến thư phòng, buổi chiều nhận được điện thoại của Đinh Chi Thành, e rằng anh đã phải chờ đợi quá lâu
rồi.
“Cậu đến rồi! Cảm giác về hạnh phúc gia đình như thế nào?”
Nghe tiếng đẩy cửa, Đinh Chi Thành vùi đầu trước bàn đọc sách không
hề ngẩng đầu, bên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng. Tuy là chế nhạo, nhưng
cũng thật làm trong lòng rất vui sướng.
“Hạnh phúc đến cực điểm, sao rồi? Cậu không phải cũng muốn tìm phụ nữ sinh cho một đứa bé đi để cảm nhận?”
Đã quen với việc bị chế nhạo, mệt mỏi tựa vào bàn đọc sách đối diện trên ghế sa lon, đương nhiên cười tủm tỉm.
“Được rồi, tôi vẫn còn muốn làm người tự do tự tại hơn.”
Ngẩng đầu lên, luồng ánh sáng lạnh xuyên thấu qua tròng kính, trong
đôi mắt của Đinh Chi Thành cũng tràn đầy nụ cười. Tình hình bây giờ anh
mong đợi nhất là nhìn thấy cũng chính là cảm giác vui vẻ trong lòng của
Tống Khuynh Vân, mặc dù từng mất đi trí nhớ, nhưng chỉ cần có con gái ở
bên cạnh, Vũ Hi đối xử với cô bé vô cùng yêu thương thì có quan hệ gì
đâu.
“Cậu đến tìm tôi, có phải đã điều tra ra được cái gì không? Còn chưa tìm được người phụ nữ kia sao?”
Giấu đi nụ cười, ánh mắt đen Hạ Vũ Hi trở nên khôn khéo, anh cùng với thế lực nhà họ Lạc cùng nhau tìm kiếm hai tuần, nhưng vẫn không tìm
thấy bóng dáng Cung Mạt Lỵ một chút nào, một ngày không tìm được cô ta
thì trong lòng của anh không thể an tâm.
Đinh Chi Thành lắc đầu một cái, mấy ngày nay anh dẫn người đi tìm,
dường như muốn lật đổ cả thành phố thế nhưng Cung Mạt Lỵ giống như đã
biến mất, không thể tìm ra được hành tung của cô.
“Suy nghĩ kỹ cô ấy không có khả năng rời khỏi nơi này, nhất định phải tìm ra được cô ta!”
Đinh Chi Thành không kịp nói ra suy nghĩ của mình, liền bị một giọng
nói mềm dẻo cắt đi suy nghĩ, những lời cô bé nói ra cũng chính là những
lời trong lòng của mình muốn nói.
Tống Mẫn Nhi mặc đồ ngủ đi thẳng vào, không thèm để ý ánh mắt kinh
ngạc của hai người đàn ông, cắm đầu cắm cổ đi tới trên ghế salon ngồi
xuống, nhưng cũng chọn cái cách xa chỗ Hạ Vũ Hi nhất.
“Mẫn Nhi?” Đinh Chi Thành sửng sốt mấy giây, lúc này mới phản ứng được, “Làm sao con còn chưa ngủ vậy?”
Mỉm cười đi đến gần bên Tống Mẫn Nhi muốn ôm lấy cô, nhìn cô bé đáng
yêu làm cho anh rất yêu mến, nhưng mà hôm nay vẻ mặt Mẫn Nhi làm cho anh cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, còn có ánh mắt của cô lạnh lùng đã vượt
qua độ tuổi của cô.
Lại nhìn Hạ Vũ Hi ở bên kia, ngược lại nhìn thấy anh ta chẳng có vẻ
gì kinh sợ. Rất là tự nhiên càng làm cho anh càng thêm nghi hoặc.
“Đừng nhìn nữa, tiểu nha đầu này, hiện tại ngay cả tôi đều không thể
nhìn ra cô bé, kể từ khi chân tướng bị vạch trần, cô bé vẫn lạnh lùng
như vậy, chỉ có ở trước mặt Khuynh Vân, mới có thể giả ra bộ dạng đáng
yêu thôi.”
“Nhìn cái gì chứ!” Tống Mẫn Nhi thấy Đinh Chi Thành ngẩn người, ánh
mắt trợn lên nhìn trở lại, tức giận liền mở miệng, “Nếu không phải các
anh vô dụng như vậy, đến bây giờ cũng không bắt được người đàn bà kia,
tôi mới không cần phải giúp các người.”
Từ trên ghế salon nhảy xuống, dường như không có gì liền đi thẳng để
trước kệ sách chỉ chỉ vào tấm thảm trải trên nền nhà. Quả nhiên, trên
thảm có một khối rõ ràng, so với những chỗ khác thì màu sắc có vẻ đậm
hơn rất nhiều.
Nhìn thấy bọn họ đã phát hiện ra chỗ không ổn, Tống Mẫn Nhi liền
ngáp, không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, cắm đầu cắm cổ đi ra
ngoài, trở về phòng chăm lo cho mẹ ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT