Cách xa khỏi đại trạch của Thần Mộc Đường, nhìn một cái đến một con
hẻm nhỏ bên trong không hề chớp mắt, mở phòng trà Nhật Bản ở trong nơi
này đúng là không hợp nhau, trên lồng đèn giấy ngoài cửa viết hàng chữ
đỏ ‘Trà’.
Một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xám tro lớn, gục thấp đầu xuống
với gương mặt che kín phân nửa, chỉ lộ ra một đôi sắc bén, cẩn thận quan sát chung quanh một lần nữa, xác định không có người theo dõi, lúc này
mới quay người lại đi vào trong hẻm nhỏ, đón nhận gió tuyết hướng về
phía gian phòng trà kia. Thuần thục đẩy cánh của chính ở phòng trà ra,
cởi giầy đi về chiếc ghế ở phía cuối căn phòng.
“Anh tới rồi à.”
Bên trong chiếc ghế ngồi có một người phụ nữ mặc chiếc áo ki-mô-nô
màu trắng đen, búi tóc của người phụ nữ được vén lên gọn gàng, trên búi
tóc cắm mấy cây trâm cài tóc màu bạc, trong đôi mắt chứa đầy nụ cười,
trên bờ môi được thoa lên với vết son màu đỏ, tạo thành độ cong đẹp mắt, hai cánh tay uyển chuyển pha trà trông rất thành thạo.
Sơn Kỳ Tuấn Sinh không có lên tiếng trả lời, mà khoanh chân ngồi vào
chỗ đối diện với cô, nhận lấy ly trà do cô đưa tới, uống vào một phần ba ngụm, nữa nhắm mắt lại để cảm nhận mùi hương thơm của trà.
“Hơn một năm không gặp, trà em pha vẫn ngon như vậy.”
Khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, Sơn Kỳ Tuấn
Sinh đặt ly trà trở về mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn cô với bốn mắt nhìn
nhau.
“Anh hai, chuyện lần trước, hắn ta không có nghi ngờ anh chứ!”
Sơn Khẩu Hương Chức cũng mím môi cười một tiếng, nhiều phần quyến rũ, thay Sơn Kỳ Tuấn Sinh châm thêm vào một chén.
“Không có, anh nghĩ là, “ Sơn Kỳ Tuấn Sinh uống một hơi cạn sạch, đem tách trà cầm trong tay vuốt vuốt, tròng mắt trở nên lãnh lẽo, “Đại khái hắn ta gần đây không còn tâm tư tiếp tục điều tra chuyện lần trước.”
Hiểu rõ anh trai luôn luôn làm việc cẩn thận, Sơn Khẩu Hương Chức
không có tiếp tục truy vấn, mà từ trong ngực móc ra một phong thơ phong
kín, đưa vào trên tay của anh ta.
“Thân thể của ba không còn như trước nữa, đây là nhiệm vụ hắn ta mới đưa cho anh, cần phải tăng nhanh tiến trình.”
Sơn Khẩu Hương Chức chỉ nói tình trạng đơn giản của ba bây giờ, trong ánh mắt không tự chủ toát ra vẻ lo lắng, trong đôi mắt nhìn về phía Sơn Kỳ Tuấn Sinh chứa đầy nước mắt, thân thể của ba càng ngày càng sa sút,
trong lòng cô hi vọng anh trai có thể mau sớm trở về làm chủ đại cục của gia đình Sơn Kỳ.
“Anh biết rồi, hãy chăm sóc thật tốt cho ba.”
Sơn Kỳ Tuấn Sinh đứng lên, đem phong thơ cất kỹ, nhìn về phía em gái
khẽ nhíu chặt chân mày, anh với ba đều là những người có dã tâm, tính
tình của em gái lại cực kỳ mềm yếu không hề tranh giành với bất cứ ai.
Sơn Khẩu Hương Chức cảm nhận được ánh mắt bất mãn của anh trai, cúi
đầu len lén lau đi nước mắt ươn ướt ở hốc mắt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng
nhìn bóng lưng anh trai rời đi…
Thần Mộc Đường, ở bên trong vườn.
Đã ở mấy ngày nên quen với không khí đầy tuyết ở Hokkaido, cuối cùng, trong ánh mặt trời mùa đông phơi đầy không khí ấm áp ở trên người.
Luôn luôn mang đầy không khí trang nghiêm yên tĩnh, bên trong của khu vườn Thần Mộc trồng đầy hoa bên trong nhà kính, thỉnh thoảng truyền ra
tiếng cười duyên của phụ nữ, trên dưới nhu hòa, đều là hoàn cảnh của
người đàn ông cứng rắn lạnh lùng của Thần Mộc Đường.
“Oa, thật là giỏi a, thật thần kỳ a!”
Vì để trong lòng Hạ Vũ Nhược thấy dễ chịu hơn, Lạc Tử Quân có thể nói là hao phí hết tâm tư của mình, mỗi một ngày đều nghĩ đến biện pháp
trêu chọc làm cho cô vui vẻ. Giống như ngày hôm trước ở trong vườn hoa
cắm đầy máy xay gió màu đỏ; ngày hôm trước còn sai người dùng tuyết làm
hình con chó con màu trắng, cứ xoay quanh bên cạnh Hạ Vũ Nhược; hôm nay
lại phí hết tâm tư mời sư phụ susi giỏi nhất đến Nhật Bản tốt nhất sushi sư phụ, biểu diễn sushi để cho cô xem.
Nhìn sư phụ sushi khéo tay càng không ngừng làm susi với nhiều kiểu
dáng và mỹ vị khác nhau, Hạ Vũ Nhược là vừa sợ lại vừa kinh ngạc, không
kịp chờ đợi muốn thưởng thức các loại sushi, do ăn quá no, Lạc Tử Quân
liền lập tức mang trà giúp tiêu hóa dạ dày đưa cho cô uống, tâm tình cực kỳ tốt, cũng dần dần quên đi cảnh máu tanh kia, nụ cười trên mặt cũng
càng ngày càng ngọt ngào.
“Vũ Nhược, có muốn thử cái này một chút hay không?”
Trong đôi mắt tràn đầy nụ cười, Lạc Tử Quân bốc lên một khối sushi
khác, thân mật đút vào trong miệng đang mở rộng của Hạ Vũ Nhược.
Hai người cứ đùa giỡn nhau không ngừng, cách chỗ bọn họ ngồi không xa ở trên nệm êm, Thần Mộc Dã đeo kính mát lạnh lùng nhìn thấy tất cả xảy
ra, trên gương mặt lạnh lùng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào của anh,
đôi mắt vẫn khóa ở trên thân thể hai người mà không hề rời đi.
“Ông chủ.”
Sơn Kỳ Tuấn Sinh cẩn thận đến gần Thần Mộc Dã, cúi đầu hạ trầm giọng kêu một tiếng.
Bốp! Một cái nấm đấm nặng nề rơi vào trên bả vai của anh, Sơn Kỳ Tuấn Sinh rên lên một tiếng, thân thể nặng nề ngã về phía sau, khóe miệng
cũng tràn ra tia máu.
Chân mày không nhíu một cái, Sơn Kỳ Tuấn Sinh lấy mu bàn tay xóa đi
tia máu, chịu đựng bả vai đau đớn đứng lên, đứng ở bên cạnh Thần Mộc Dã.
Thần mộc Dã đột nhiên đứng lên, lại nâng lên một nắm quyền nữa, mắt
thấy sẽ rơi vào trên sống mũi của anh, Sơn Kỳ Tuấn Sinh cũng không tránh không né, chỉ là nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng.
“Ông chủ?!”
Đợi đã lâu mà không thấy có chút nào đau đớn, Sơn Kỳ Tuấn Sinh mở hai mắt ra, có chút nghi hoặc nhìn quả đấm dừng lại trước mặt anh chỉ cách
có 1cm.
“Đi xuống đi.”
Hít một hơi thật sâu, Thần Mộc Dã thu hồi quả đấm lại, giọng nói lạnh lùng phân phó; Tử Quân không thích hắn động một chút là đánh nhau, cho
nên hắn cố gắng hết sức khắc chế tính tình của mình.
Sơn Kỳ Tuấn Sinh khẽ vuốt cằm, lúc này lui về phía sau hai bước mới
xoay người rời đi, bỏ đi mấy bước, ánh mắt của anh ta trở nên bén nhọn
xem thường, vuốt vuốt cảm giác đau đớn mơ hồ cảm nhận ở trên bả vai, im
lặng bỏ đi.
“Tử Quân, tôi muốn nói chuyện với anh một vài câu.”
Mấy ngày rồi, Lạc Tử Quân cố ý tránh mặt anh đã mấy ngày rồi, thật
vất vả lắm mới sau bữa cơm chiều tìm được cơ hội, chận lại đường đi của
anh ta, Thần Mộc Dã khóa chặt chân mày nhìn ra được vẻ nhẫn nại của anh
ta.
Lạc Tử Quân cũng nhìn anh, bên môi vẫn cứ nở nụ cười vạn năm không
đổi, khẽ gật đầu; quay đầu liếc nhìn về gian phòng sáng đèn của mình,
lại xoay người chỉ vào phòng của Thần Mộc Dã, ý bảo anh đến phòng của
hắn ta nói đi.
“Có gì cậu cứ nói đi, Nhược Nhi vẫn đang chờ tôi.”
Vẻ mệt mỏi nhưng không mất đi vẻ ưu nhã, Thần Mộc Dã tựa vào trên ghế sô pha, quen thuộc tới tủ lạnh ở bên cạnh sofa lấy ra hai chai bia, ném cho Lạc Tử Quân một chai, còn chính mình tự mở lấy một chai.
“Nói cho tôi biết, cô gái kia đối với anh thật sự quan trọng như vậy sao?”
Thần Mộc Dã không có mở chai bia ra, ngược lại dùng sức nắm chặt,
trong ánh mắt lộ ra vẻ đố kỵ mà ngay cả chính anh cũng không hiểu.
Lại uống ngụm bia, trên mặt Lạc Tử Quân lộ ra nụ cười càng sâu hơn,
anh dùng ánh mắt lạnh lùng xa lánh nhìn chằm chằm Thần Mộc Dã.
“A Dã, tôi cho rằng, cậu gọi tôi tới là để giải thích với tôi về chuyện xảy ra vào ngày hôm đó chứ!”
Bởi vì qua sự kiện đó, liên tiếp mấy ngày liền Hạ Vũ Nhược đều không
thể nào ngủ ngon được, Lạc Tử Quân vẫn không có cách nào thuyết phục
chính mình nên quên lãng chuyện xảy ra lần đó.
“Tôi…”
Bị ánh mắt của anh nhìn có chút không tự nhiên, gương mặt tuấn tú của Thần Mộc Dã vẫn nghiêm mặt không có nói chuyện tiếp.
Chẳng lẽ muốn nói cho anh ta biết, mình bởi vì thích anh ta, cho nên
mới cố ý hù dọa cô gái nhỏ kia sao? Khổ sở cười cười, Thần Mộc Dã cũng
chỉ có thể áp chế tình cảm vào trong tận đáy lòng, anh sợ một khi nói
ra, Lạc Tử Quân sẽ trốn đi thật xa, sẽ không bao giờ để cho anh tìm được nữa.
“Chuyện kia đúng là tôi không đúng, tôi không có suy nghĩ nhiều như vậy.”
Cuối cùng, Thần Mộc Dã vẫn là không thể không cúi đầu với Lạc Tử
Quân, xấu hổ thừa nhận lỗi của chính mình, tưởng rằng ở trên thế giới
này, anh cứ tưởng rằng khi ba của anh chết đi sẽ không có ai có thể để
cho anh phải cúi đầu nhận lầm lỗi.
“Hiện tại, anh có thể nói cho tôi biết, cô gái kia thật sự đối với anh lại quan trọng như vậy sao?”
Thần Mộc Dã nhất quyết không tha, vấn đề này cứ vòng quanh tâm trạng
của anh đã mấy ngày rồi, hôm nay anh nhất định phải lấy được đáp án.
“Đúng vậy, cô ấy đối với tôi rất quan trọng, vô cùng quan trọng.”
Ánh mắt Lạc Tử Quân lay động, lại ngửa đầu rót một ngụm rượu lớn vào
trong miệng, cũng vui vẻ thừa nhận tình cảm của mình đối với Hạ Vũ
Nhược, hoặc là có lẽ, anh căn bản chưa từng giấu giếm qua chuyện này.
“Từ khi tôi tám tuổi chỉ dùng một con sâu lông hù dọa làm cho cô
khóc, khi mười tuổi lại làm chết con Tiểu Miêu mà cô yêu mến nhất, làm
cho cô không bao giờ quan tâm đến tôi, cho tới bây giờ, mọi nhất cử nhất động của cô, đủ làm ảnh hưởng đến tất cả tâm tình của tôi.”
Nói về chuyện xảy ra quá khứ của anh với Hạ Vũ Nhược, Lạc Tử Quân
không kìm hãm được liền mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo nhiều phần ngọt ngào.
“Có lẽ, từ khi tôi lên tám tuổi, tôi liền cho rằng cô ấy, chính là người vợ duy nhất của tôi.”
Lạc Tử Quân đứng dậy, đi tới bên cạnh Thần Mộc Dã, dùng sức vỗ vỗ bờ
vai của anh, hiện tại cứ bỏ qua việc trách mắng vào tối nay đi, vì anh
thật sự xem cậu ấy như anh em ruột, cũng không sợ khi ở trước mặt cậu ấy biểu lộ ra tình cảm chân chính của mình.
Nhưng mà anh đã quên đi, trong ánh mắt Thần Mộc Dã lộ ra vẻ đố kỵ
cùng không cam lòng, cùng với anh vẫn cứ luôn dùng ánh mắt lẫn tránh
tình cảm khác thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT