Tạp Lạc Tư mới vừa mang Tử La Lan ra cửa Thương Chi Lan Môn thì thấy 1 chiếc Porche lam sắc dừng ở đó, 1 thanh niên tóc hồng đứng ở cửa xe, trong màn đêm có vẻ phong độ lại nhẹ nhàng vô hại.

“Ta đưa Tử La Lan về chỗ An Nặc đi,” thanh niên tóc hồng đứng ở phía trước Tạp Lạc Tư vẫy vẫy tay.

“Kiêu Ngạo?” Tử La Lan lộ cái đầu ở phía sau Tạp Lạc Tư.

Kiêu Ngạo mở cửa xe, đối với Tử La Lan nói: “Ta đưa ngươi trở về chỗ An Nặc.”

“Tạp Lạc Tư nói đưa ta đi.” Tử La Lan ở phía sau Tạp Lạc Tư nói.

“Tạp Lạc Tư còn có việc khác,” Kiêu Ngạo hướng hắn cười cười, “chỉ sợ hắn còn phải đi ứng phó với Tạp Thác Nhĩ, cho nên để tránh tăng thêm phiền phức, chính là để ta đưa ngươi đi đi.”

Tử La Lan suy nghĩ một chút rồi gật đầu, từ phía sau Tạp Lạc Tư đi ra, tính đi cùng Kiêu Ngạo.

Tạp Lạc Tư thật không có ngăn cản, Tử La Lan có thói quen quay đầu lại nhìn hắn một cái, Tạp Lạc Tư hướng hắn vẫy vẫy tay, ý là đồng ý Kiêu Ngạo đem Tử La Lan đi.

Xem ra Tạp Lạc Tư thực sự bề bộn nhiều việc, sau đó Tử La Lan cùng với Tạp Lạc Tư nói lời tạm biệt, thành thật trả lời Kiêu Ngạo: “Ta cùng Tạp Lạc Tư lấy thân phận Gm đến trạm cuối, thấy được thực thể của vong linh.”

“Thực thể?” Kiêu Ngạo có chút kinh ngạc nhìn hắn, tiếp đó suýt chút nữa lạc tay lái.

Tử La Lan hơi giật mình ngồi trong chiếc Porche có giá trị xa xỉ, nhìn chiếc xe bọn họ sát mép đường: “Vong linh trước giờ không có bóng, đó là vì hắn cũng không phải thực thể, mà lần này, chúng ta đã thấy được thực thể chân chính.”

Kiêu Ngạm trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngươi dùng sai từ, ‘hắn’ và ‘nó’ không giống nhau.”

“… xin lỗi,” Tử La Lan ngẩn người, “ta chỉ là có điểm …”

“Ngươi không cần phải lo lắng như vậy, mọi việc có tổng hội giải quyết,” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn nói, “ta sẽ cùng An Nặc làm tốt.”

Tử La Lan nhún nhún vai: “Chuyện không dễ dàng giải quyết như vậy, nếu như Tạp Thác Nhĩ đại biểu cho thế lực của chính phủ, Thương Chi Lan Môn có lẽ đã có nhược điểm nằm trong tay hắn.”

Kiêu Ngạo bỗng phanh lại, đem xe ngừng lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt vô lăng: “Việc này ngươi không cần lo lắng, Tạp Lạc Tư sẽ ứng phó với hắn.”

Tử La Lan hướng ra phía ngoài nhìn một chút: “Ta không nhớ rõ nhà An Nặc là ở bên cảng.”

Kiêu Ngạo ghé vào vô lăng nở nụ cười, ngọn đèn ở bên cảng rọi xuống tóc y, tản ra một loại nhan sắc mê hoặc nhân tâm.

Tử La Lan quay cửa kính xe xuống, ghé lên cửa xe nhìn những tàu hàng khổng lồ này lui tới, cho dù là ban đêm ở tại bến tàu, những đội thuyền này cũng không có ngừng nghỉ.

Mùi vị của biển xen lẫn tiếng còi mà đến, Tử La Lan đờ người nhìn những ngọn đèn quay quay này, cuối cùng quay đầu hỏi Kiêu Ngạo: “Ngươi không phải nói muốn đưa ta đến nhà An Nặc sao?”

Kiêu Ngạo vẫn còn ghé vào vô lăng, nghe được lời hắn nói, hơi hơi ngẩng đầu, một con mắt lộ ra giữa cánh tay: “Ngươi xác định ngươi thật sự muốn đi sao?”

“Tạp Lạc Tư nói, ta có thể đến nhà An Nặc ở,” Tử La Lan nói.

“Ngươi thích An Nặc?” thanh âm Kiêu Ngạo không có nghe ra tâm tư, cho nên Tử La Lan do dự một chút, chưa có trả lời.

Kiêu Ngạo còn nói: “Ngươi ở cùng An Nặc 3 tháng, An Nặc thích ngươi.”

“Ngươi làm sao biết được?”

Kiêu Ngạo càng chôn khuôn mặt vào khuỷu tay: “Ta vẫn luôn ở bên cạnh các ngươi, ta làm thế nào không biết được.”

“Thế nhưng ta khi đó vẫn chỉ là một con thỏ.” Tử La Lan nhỏ giọng nói, “ta lừa y, y hẳn là còn đang giận ta.”

“An Nặc là một người rất cố chấp, ngươi lừa hay không lừa y cũng không có vấn đề gì,” âm thanh của Kiêu Ngạo rất nhẹ nhu, “nếu như y thật sự thích ngươi thì sẽ không chấp ngươi lừa y trước đo.”

“Nhưng ta còn là lừa y,” Tử La Lan ủ rũ nói, “hơn nữa nếu như có một ngày ta chết, An Nặc sẽ khổ sở, ta không muốn y khổ sở.”

Sau khi Kiêu Ngạo nghe xong thì ngẩng đầu, nhìn Tử La Lan trong màn đêm, bỗng chìa tay sờ sờ đầu hắn: “Ta biết tính cách An Nặc, y thích ngươi, cho dù ngươi có nguyện ý đáp ứng y hay không, y đều là thích ngươi, ngươi chết y cũng sẽ khổ sở như vậy.”

Tử La Lan kinh ngạc nhìn Kiêu Ngạo, sau đó cúi đầu, trầm mặc một hồi, rồi ngẩng đầu: “Ta thích y, nhưng không muốn y khổ sở.”

“Cho nên phải nỗ lực sống sót a,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “ngươi biết lần này sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng lại không thể không đi, bởi vì có nhiều ngươi liên quan đến Thương Chi Lan Môn như vậy, người thân của An Nặc, Tạp Lạc Tư, còn có 1 số viên chức nho nhỏ, một mai chính phủ lấy được bằng chứng, mọi người sẽ gặp tai ương, ngay cả bản thân An Nặc cũng sẽ có nguy hiểm. Máy tính kia sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy để mình thoát khỏi hệ thống trung ương, cho nên chúng ta chỉ có thể ứng phó với hắn.”

Tử La Lan nhớ đến thiếu niên có mái tóc đạm kim sắc kia: “Ta không muốn nó chết.”

Kiêu Ngạo thở dài một hơi: “Hắn vốn không phải nhân loại, đối với máy tính mà nói, đây là tình trạng không hay, có tư tưởng nhưng không có thân thể, nó là sản phẩm ngoài ý muốn thuộc về kỹ thuật, chúng ta chỉ là khiến hắn khổi phục lại, hơn nữa còn có thể giúp chúng ta kết thúc toàn bộ Dã Vọng ol.”

“Ta đã biết,” Tử La Lan gật đầu, “ta sẽ tận lực.”

“Chuyện vi rút cũng không cần lo lắng, chúng ta tối đa chỉ khiến hắn mất đi ý thức,” Kiêu Ngạo lại bổ sung.

“Nó sẽ không chết?”

“Máy tính cũng không có hỏng, đại khái sẽ rơi vào tình trạng ngủ say, hệ thống phòng ngự của nó quá mạnh mẽ,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai, “có lẽ chờ đến khi nó tỉnh lại, chúng ta sẽ có phương pháp để ứng phó với nó.” Kiêu Ngạo lại nhún vai, biểu hiện không quá để ý, “ngươi không nên lưu tâm đến những điều này, cùng An Nặc ở một chỗ thì tốt rồi, ai cũng sẽ không chết.”

Tử La Lan tiếp tục trầm mặc: “Ta không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Kiêu Ngạo suy nghĩ 1 hồi rồi hỏi: “An Nặc có hôn qua ngươi chưa?”

Tử La Lan thành thực gật đầu.

Nếu như Tử La Lan không có nhìn lầm, con mắt của Kiêu Ngạo bỗng phát sáng lên, hắn có chút ngạc nhiên … có lẽ nói là mang theo hứng phấn nhìn mình: “Hôn ngươi ở chỗ nào?”

Tử La Lan do dự giơ tay lên sờ sờ cái trán của mình.

Kiêu Ngạo có chút thất vọng nghiêng đầu: “Còn ở đâu nữa?”

Tay của Tử La Lan chậm rãi đi xuống, sờ sờ môi mình.

Kiêu Ngạo cười rộ lên, duỗi ngón tay qua nắm lấy cái cằm tinh xảo của Tử La Lan: “Ngươi không cảm thấy cần phải xác định quan hệ sao?”

“Quan hệ gì?” Tử La Lan hỏi.

Kiêu Ngạo cười, buông cằm Tử La Lan ra: “Ta đưa ngươi đi đến chỗ An Nặc.”

xxx

An Nặc rầu rĩ ngồi ở trong phòng đọc sách của mình, nhưng nội dung trên trang sách cũng không lọt được vào trong mắt y.

Y quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ mở toang, cửa sổ kia vẫn còn duy trì tình trạng lúc Tử La Lan bỏ đi từ sáng sớm, đăm đăm mở ra. Gió đêm thổi qua, cành lá ở trước cửa theo gió đêm rung rung.

An Nặc rốt cuộc nhẫn không được, đứng lên chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại, vừa cười nhạo chính mình, lẽ nào y hi vọng con thỏ ngốc kia sẽ bò tới bất thình lình sao.

Lúc An Nặc đi tới trước cửa sổ, y ngừng lại, y thấy một chếc xe lam sắc tới. Cửa xe mở ra, Tử La Lan đi ra, người trong xe tuy là không rõ lắm, nhưng bởi vì cửa sổ xe không đóng, nên có thể đoán ra được người kia là ai. Y phiền muộn nhìn bọn họ 2 người nói lời tạm biệt.

Chiếc xe lam sắc uốn cong 1 vòng chuẩn bị ly khai, Tử La Lan lại hướng về phía trước đi tới, thế nhưng con mắt An Nạc lại nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

Y rõ ràng thấy được, Kiêu Ngạo ở trong xe lười biếng duỗi thắt lưng, tiếp đó — tóc của mình tung ra, lộ ra một cái mái tóc dài hồng sắc, sau đó lắc lắc đầu, lái xe ly khai.

“… Lily tư?” An Nặc trừng mắt nhìn chiếc Porche lam sắc dần dần biến mất trên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play