Tử La Lan không biết nếu như không ai dẫn hắn rời khỏi khu dân nghèo thì giờ hắn sẽ có bộ dáng gì nữa.

Rất nhiều thứ hắn không hiểu, nhưng hắn minh bạch nghèo khó không phải thứ gì tốt, khiến tính tình một người biến thành nóng nảy hay mất đi sự nhiệt tình cùng nhân từ.

Nhân sinh của mỗi một người đều bất đồng, tựa như nếu khi đó cái máy kia không lựa trúng hắn, hắn căn bản không thể nhận thức được An Nặc, bởi vì khi đó hắn đã chết rồi.

Anna vẫn tiếp tục tỉ mỉ chuẩn bị – mặc dù nàng tự nhận là không có chuẩn bị đầy đủ.

An Nặc cùng Tử La Lan ăn cơm xong rồi lên lầu.

“Ta không thấy kế mẫu của ngươi là người xấu,” Tử La Lan bò lên giường nói, “nàng làm cơm cho chúng ta rất vất vả.”

“Định nghĩa của người xấu không phải như thế,” An Nặc cau cau mày, “ở chỗ quyết định mục đích chứ không phải hành động.”

Tử La La mếu máo, giống như không đồng ý lời nói của y.

An Nặc leo lên giường nằm xuống bên cạnh Tử La Lan.

Tử La Lan đặt tay lên bụng An Nặc, thấy An Nặc không có phản ứng thì nằm thẳng cả người lên. (Yu Ming: ngô, ta đã check từng chữ trong bản raw rồi)

Hai người trầm mặc thật lâu, không lên tiếng, lúc Tử La Lan cho rằng An Nặc đã ngủ thì y nói:

“Ta không muốn ngươi trở về công ty.” An Nặc nhẹ nhàng nói, “thực ra Thương Chi Lan Môn không liên quan đến ngươi.”

“Nếu như ta không quay về, nó sẽ tức giận,” Tử La Lan đem chăn đắp lên thân thể mình cùng An Nặc, “ta không muốn nó giết người nữa.”

“Nhưng ta không hy vọng ngươi đứng ở chỗ đó,” An Nặc nói, vói tay vào chăn, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc hắc sắc của Tử La Lan.

“Nó sẽ không thương tổn ta,” thanh âm rầu rĩ trong chăn phát ra, “ta phải đi xác nhận một chút, chủ thể của nó có phải là vong linh hay không.”

Ngón tay An Nặc rất ấm áp, Tử La Lan ở trong chăn, cảm thụ nhiệt độ của nó mang đến, từ trên má chậm rãi xoa nhẹ xuống.

Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm 1 cái, đầu lưỡi xẹt qua ngón tay y, Tử La Lan cảm thấy tay y ngừng lại.

Lập tức chăn trên người được vén lên, gian phòng phát sáng, khiến Tử La Lan có chút không thoải mái, hướng qua lòng ngực của An Nặc chui vào.

Đây là do hắn lúc làm con thỏ dưỡng thành thói quen, tuy thái độ An Nặc lúc nào cũng là 1 dạng lạnh như băng, thế nhưng nếu con thỏ béo cọ cọ, y cũng sẽ không ném hắn đi.

Chỉ có điều dễ nhận thấy, Tử La Lan có chút phân không rõ giữa hiện thực và internet, cho nên mới có hành động làm nũng như vậy.

An Nặc chìa tay đem Tử La Lan ôm vào trong ngực, sợi tóc hắc sắc nhẹ nhàng mơn trớn trên cánh tay y, làm cho cảm thấy ngứa ngứa.

Bởi vì Tử La Lan mới vừa tẩy tốt lắm, trên người tản ra hương chanh nhàn nhạt, mặc áo ngủ của An Nặc — nên dễ nhận thấy, áo có chút to, suy suy xuống, lộ ra bờ vai tinh tế cùng mềm mại.

Y cúi đầu xuống hôn hôn trán hắn, tiếp đó hôn má rồi hôn gáy, tiếp đó cả người đè lên Tử La Lan.

Có lẽ là bởi vì gian phòng quá mức yên tĩnh, mà Tử La Lan rất không phòng bị, hoặc là bởi vì Kiêu Ngạo đã đem máy theo dõi, máy nghe lén vô hiệu hoá hết, nên An Nặc đã thật lâu không có hưởng thụ thời gian cá nhân như vậy.

Y vẫn luôn không thích đứng trong gia tộc, bởi vì Thương Chi Lan Môn là địa phương đặc thù, nó hội yếu cần bản thân của từng thành viên đạt đến tiêu chuẩn hoàn mỹ.

Đầu tiên là phải hy sinh thời gian riêng tư, thứ 2 là lòng thiện lương. Kỳ thực, ban đầu, Thương Chi Lan Môn dự định bồi dưỡng y trở thành người thừa kế, nhưng lúc An Nặc 17 tuổi, thì cảm thấy sinh hoạt của mình không nên lúc nào cũng lo lắng cùng với liên tục tranh đấu, cho nên y lựa chọn ly khai.

Mà người tiếp nhận cho vị trí của y chính là Lily tư. Muội muội kia cùng y trái ngược nhau. Nàng từ nhỏ rất hưởng thụ cái loại cảm giác kích thích khẩn trương này, nàng đem những điều này so sánh với 1 trò chơi, mà nàng cần phải tìm được niềm lạc thú trong trò chơi.

Tử La Lan bị An Nặc đè lên có chút khó chịu, hắn đưa tay đẩy An Nặc: “nặng.”

“Đừng nhúc nhích,” An Nặc nhẹ giọng nói.

Tử La Lan cắn cắn môi, có lẽ do làm sủng vật quá lâu, nên đối với chủ nhân An Nặc luôn luôn nói gì nghe đó, vì vậy ngoan ngoãn để An Nặc đè.

“Ngươi còn nhớ chuyện ở Ám Hắc Thành không?” An Nặc dừng hôn, xoay người đem Tử La Lan lần nữa ôm vào trong ngực.

Tử La Lan tựa vào trong lòng An Nặc, có chút do dự gật đầu.

An Nặc cúi đầu nhìn vào cặp mắt hắc sắc của Tử La Lan: “… như vậy ngươi có nguyện ý ở bên cạnh ra không?”

xxxxxxxx

Nếu gặp được ngươgi thích mình mà mình cũng thích người đó, thì nhất định phải cẩn thận giữ gìn, đừng giống ta và phụ thân ngươi.”

Khi đó, mẫu thân đã nói như vậy, nàng hiện tại là mẹ của 3 hài tử khác.

xxxxxxxx

An Nặc nhìn Tử La Lan có chút xuất thần, có chút bất mãn, y thật vất vả mới cùng Tử La Lan hảo hảo nói đến chuyện này, ai biết đối phương lại có 1 kiểu dáng thất thần như vậy.

Vì vậy, y chìa tay lắc lắc hắn, Tử La Lan từ trong ký ức bừng tỉnh nhìn y.

An Nặc nghĩ Tử La Lan có phải lại phát bệnh hay không, còn đang muốn hỏi, thì Tử La Lan lại mở miệng: “Ta … xin lỗi, An Nặc, ta không muốn cùng ngươi một chỗ.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, thế nhưng cũng đủ để cho 2 người nghe thấy, Tử La Lan cảm giác được thân thể của An Nặc có chút cứng đờ, sau đó là một tiếng thở dài. Tử La Lan chưa từng nghe thanh âm này phát sinh từ An Nặc.

“Lúc trong trò chơi, ta không cố ý lừa ngươi,” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, hắn cọ cọ cánh tay An Nặc, “ta chỉ là lợi dụng lỗ hổng của hệ thống để tiến vào trò chơi, chính là không hy vọng người khác biết.”

An Nặc nhẹ nhàng sờ sờ tóc hắn, cúi xuống hôn trán hắn, Tử La Lan rất thản nhiên tiếp nhận.

Hắn không cự tuyệt gần gũi cùng hôn môi, nhưng lại cự tuyệt làm người yêu của y. An Nặc có chút không biết nên làm sao với hắn bây giờ.

“Ngày mai muốn trở về công ty sao?” Tử La Lan oa tại trong lòng An Nặc hỏi.

“Không đi.” Y đem Tử La Lan ôm chặt, “phòng kỹ thuật sẽ có biện pháp, ngươi không nhất định phải đi.”

Tử La Lan cọ cọ trong lòng An Nặc. Thông thường dưới tình huống này, nếu một người bị cự tuyệt, phản ứng hẳn là không giống như An Nặc đi.

Đương nhiên, nếu dựa theo tính cách của An Nặc mà nói thì rất dễ hiểu. Bởi vì An Nặc cho đến bây giờ chính là một người làm theo ý mình, bằng không cũng sẽ không từ Thương Chi Lan Môn thoát ra. Cho nên, căn cứ theo cách lý giải của Tử La Lan, mình có đáp ứng hay không cũng không có vấn đề, quan trọng là An Nặc muốn như thế nào.

Tử La Lan cũng không phải không muốn đáp ứng, khi hắn thấy ánh mắt của An Nặc ôn nhu như vậy, hắn suýt nữa nói ra 2 chữ ‘nguyện ý’.

Nhưng không được … Tử La Lan sầu muộn nghĩ, tuy là Kiêu Ngạo nói phương pháp kia rất không tệ, tỷ lệ thành công cũng rất lớn, thế nhưng hắn biết đây rất nguy hiểm, loại nguy hiểm này bọn hắn không thể gánh chịu được.

Trong bóng ma tử vong, ai cũng sẽ không có ngoại lệ. Tử La Lan biết, nếu không thành công, bản thân mình có thể là người chết đầu tiên.

Nếu là như vậy, hắn cùng An Nặc có thể ở cùng một chỗ sao?

Coi như là vi rút thành công thâm nhập, lúc đó bọn họ còn phải ở trong ngăn vong linh a, nói như vậy, nếu bọn họ muốn thoát ra chỉ sợ cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tử La Lan khe khẽ hít 1 tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, tuy hắn muốn nhắm mắt lại hảo hảo ngẫm lại mai nên làm thế nào trở về công ty, dù sao An Nặc cũng không đáp ứng hắn quay về công ty.

Lúc Tử La Lan đang suy nghĩ đến vấn đề này, dù là trợn mắt hay nhắm mắt lại, đều là đang suy nghĩ a, nhưng chờ đến khi nhắm mắt lại mới phát hiện, mình căn bản cái gì cũng nghĩ không ra, yên lặng thầm đợi An Nặc ngủ.

Buổi sáng khi An Nặc mở mắt, thì cũng đã gần trưa, ngủ dậy cảm giác thật là tốt …( Yu Ming: Ngủ thật đã , không có gì lo lắng, không sợ bị ‘camera’ rình…)

Chỉ có điều lúc y từ trên giường ngồi dậy, người nên nằm bên cạnh nguyên bản chỉ còn lại 1 bộ đồ ngủ.

Y nhìn về phía cửa sổ, phát hiện cửa sổ mở ra, nhíu nhíu mày. Đem bộ đồ ngủ kia nắm vào trong tay: “Con thỏ chết tiệt .. cư nhiên dám bỏ chạy.”

xxxxxxxxxxx

“Sao ngươi lại không vui?” Kiêu Ngạo đem Tử La Lan ôm vào trong ngực

Tử La Lan đem đầu tựa vào ngực Kiêu Ngạo: “Ta nghĩ An Nặc sẽ tức giận, ta hẳn nên tạm biệt y.”

“Vậy thì không thể cứu ngươi đi a,” Kiêu Ngạo gõ đầu Tử La Lan, hắn ngửi thấy được hương chanh tản mát từ sợi tóc Tử La Lan, cúi đầu hôn một cái.

“Thế nhưng không thấy ta, y sẽ lo lắng sao?” Tử La Lan nhỏ giọng hỏi, đồng thời lộ ra thần sắc buồn rầu.

Kiêu Ngạo nói: “Y thấy đồ ngủ cùng cửa sổ mở ra là biết ngươi tự mình đi, tuy là ta giúp ngươi.”

“… Ta nghĩ y sẽ tức giận.” Tử La Lan mếu máo, cực kỳ uỷ khuất.

Kiêu Ngạo sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn nói: “Ngươi có thể chờ mọi chuyện kết thúc rồi giải thích nguyên nhân với y.”

Lần này Tử La Lan không trả lời, hắn cọ cọ trong lòng Kiêu Ngạo, mặc không lên tiếng, nếu mọi chuyện kết thúc, ta sẽ chết chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play