Bầu trời Thượng Hải đầy mây ấm mùa đông, nàng đưa ánh mắt thâm trầm nhìn vào bức vách thuỷ tinh phản quang, hiện lên hình ảnh nàng mặc chiếc áo gió tối màu đơn bạc. Theo thói quen tìm chỗ cất giấu hai tay, đôi môi khô khốc. Buổi sáng họp còn đang ra sức suy nghĩ, đột nhiên Vincent nói muốn đi Hàng Châu một chuyến. Mọi người trong văn phòng đều nói trước khi xuất phát phải ăn uống no nê, Dung Ý không phản kháng câu nào, vừa đi ra thang máy vừa thầm nghĩ phải về nhà sắp xếp chút đồ đạc, thiếu chút nữa đụng vào Vincent đang đi tới.
“Dạo này ngủ không ngon giấc sao?” Cửa thang máy mở ra, Vincent theo thói quen làm động tác mời vào, nàng không hiểu ý nên chỉ nhún nhún vai, chớp chớp mắt.
Nàng ngẩn người, ngượng ngùng cười cười, khoé miệng bất đắc dĩ cong lên, thử xem xem mỗi tối đều bị kẻ nào đó ép buộc triền miên, còn phải phục vụ người nào đó một cách hoa mỹ gọi là “Xuân tiêu nhất khắc thiên kim”, nghĩ đến thôi mà hai má cũng nóng lên. Đang bi phẫn điện thoại liền vang lên, nhìn nhìn màn hình, nét cười thoáng qua khi mở điện thoại. Kỳ thật hai người cũng không thường xuyên gọi điện, cũng không giống như những cặp tình nhân khác cầm điện thoại nấu cháo cả ngày, lải nhải những chuyện vụn vặt, có phần giống cặp vợ chồng già. Nhớ tới hình dung này, khoé miệng của nàng lại cong lên vài phần.
“Hàng Châu cách xa đây a? Không cần phải… Chắc là đi một ngày… Đêm nay uống rượu anh đừng tự lái xe về, gọi lái xe qua đón nhé!... Ai mà không nghe lời thì là con chó nhỏ…” Giọng của nàng đã cố gắng ép xuống thật thấp, biểu tình trên mặt lại toát ra vẻ thoái mái, vui vẻ. Mà Vincent chỉ chăm chú nhìn di động của chính mình, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, môi mím lại.
Về nhà thu thập đống hổ lốn chồng chất thành một khối, không ngờ lại nhận được điện thoại của bà ta. Cho dù bên trong yên tĩnh như vậy, nhưng nếu không phải bà ta tự giới thiệu rằng “Tôi là mẹ của Dương Miễn” thì Dung Ý cũng không có khả năng nhận ra giọng của bà ta. Nàng vốn chỉ gặp bà ta có một lần, vẫn là quãng thời gian bi phẫn khổ sở nhất của nàng, nhiều năm như vậy đã qua, trong đầu tự động xoá bỏ dấu vết loại cảm giác không thể chịu nổi ấy cũng thật bình thường. Chỉ là không ngờ Trương Thuỵ Hoa lại chủ động nói muốn gặp mặt nàng, làm cho nàng sửng sốt hồi lâu.
Lúc đẩy cửa bước vào trong quán café, nàng vẫn không hiểu tại sao mình lại nhận lời đề nghị đến gặp mặt kỳ quặc này. Bởi vì trong điện thoại kia chỉ có một câu, “Có chút việc muốn nói, nhưng muốn gặp mặt trực tiếp nói với cô.” Hay là vì chính mình bao năm rối rắm vẫn chưa bỏ xuống được?
Ngọn đèn trong quán ảm đạm, không có âm nhạc, lại đúng vào giờ làm việc nên vắng khách, vô cùng im lặng. Nhân viên phục vụ bước tới, người khách duy nhất quả thực gây chú ý, nàng đi thẳng vào góc âm u kia. Người đó ăn mặc bình thường, không phải kiểu cách như năm xưa, lúc tháo cặp kính râm ra ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua nếp nhăn mờ nhạt, rõ ràng làm cho người ta thấy những chuyện cũ đã trở thành lớp bụi bay lên.
“Tôi lần này trở về để tham dự hôn lễ của Miễn Miễn và Hiểu Uyển…” Trương Thuỵ Hoa bình tĩnh nhìn nàng, giọng thấp mà hơi khàn khàn, “Hôm nay hẹn gặp cô, là muốn trực tiếp nói với cô một câu xin lỗi… Chuyện năm đó là lỗi của tôi và Hiểu Uyển, Miễn Miễn không hề hay biết gì…”
Dung Ý chỉ lẳng lặng khuấy tách cà phê, “Thật ra bà không cần nói gì cả, những chuyện đó đã qua lâu rồi, tôi cũng đã quên hết.”
“Tôi biết mình không có tư cách để nói những lời này, dù sao cũng đã gây tổn thương cho cô. Cô nói tôi đê tiện, vô sỉ cũng được, tôi cũng chỉ vì Miễn Miễn mà thôi, năm đó nếu không dùng cô làm guồng cuốn sợi, làm sao nó có thể thuận lợi xuất ngoại như vậy.” Khi đó chuyện của Cẩm Thanh đã có chút manh mối, không thể khống chế được nữa, hơn nữa lại có sự hỗ trợ của Đan Trữ, sự việc cuối cùng đã bại lộ. Trương Thuỵ Hoa tỏ ra như chìm vào suy tư, thật lâu sau mới lấy gói to bên cạnh để trước mặt nàng.
“Miễn Miễn ở Mỹ vài năm rồi trở lại, một phần là vì chuyện của ba nó, một phần là vì cô. Nó hổ thẹn với cô, bao năm như vậy vẫn không quên được cô. Chỉ có điều, người không ở bên cạnh, mấy thứ này là những thứ nó luôn giữ bên mình lúc sang Mỹ. Kỳ thật nó cũng thật khổ sở, tuy rằng nó không thừa nhận nhưng tôi biết, đến tận bây giờ nó vẫn chưa buông tay… Giờ nó và Hiểu Uyển sắp kết hôn, người làm mẹ như tôi không hy vọng có điều gì đó ảnh hưởng đến hạnh phúc của nó. Cô đem những thứ này về đi… Nghe Hiểu Uyển nói Dung tiểu thư giờ cũng có người bạn trai tốt, hi vọng mọi người đều có thể có cuộc sống bình yên, vững vàng là tốt rồi.” Trương Thuỵ Hoa nói xong lại đeo kính vào, đứng lên cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Nàng nhìn chỗ ngồi trống trơn phía trước, trên bàn là túi giấy căng phồng, nhớ tới năm đó Trương Thuỵ Hoa đem xấp ảnh cùng tiền đặt trước mặt nàng, hoá ra đã xa xôi như vậy rồi, đến độ đã rơi vào quên lãng. Cầm lấy túi giấy, bên trong lộ ra một cái móc chìa khoá hình chữ thập, nét thêu vụng về, cong queo tạo hình con dê nhỏ… Nàng nhìn hình ảnh đã phai màu theo năm tháng, đột nhiên thất thần.
Buổi chiều, bầu trời u ấm như sà xuống thấp, vừa nhận điện thoại của Vincent nói tiện đường sẽ qua đón nàng, kỳ thật chỗ anh ta ở cách nàng hai khu cũng khá xa, sao lại nói là tiện đường được chứ. Lúc mở cửa một tay cầm túi hành lý lại nhìn nhìn túi giấy quẳng trên tủ giầy, khẽ thở dài. Nàng tuyệt đối không có tâm tình giữ lại nhà để nhớ nhung, lại không biết phải xử lý như thế nào. Dù sao bên trong cũng có chút nhật ký cùng những vật phẩm linh tinh riêng tư, nàng tin rằng Trương Thuỵ Hoa lấy những thứ này đem đến trước mặt nàng, Dương Miễn hoàn toàn không hay biết, chỉ có điều, làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Nàng cười khổ một tiếng, trước hết phải bỏ đi đã.
Hôm qua thang máy đột nhiên bị hỏng, tiếng giày cao gót của nàng gõ nhịp đều đặn trên hành lang, nàng một tay xách hành lý, một tay xoá bỏ những tin nhắn rác trong điện thoại. Bỗng nhiên màn hình hiển thị một tin nhắn mới, “Có thể trừu không đi ra sao? – Dương Miễn”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT