Trên xe, không khí rất...... Quỷ dị. Hách My lái xe, Bạch Tuyết ngồi bên cạnh. Hai người, đều trầm tư......

Hách My không được tự nhiên đến không được tự nhiên đi vẫn nói: “Bạch Tuyết, Bảo Bối, không phải người cô có thể đụng đến. Chuyện của Sanh Li, tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn sàng trước.”

Mặt Bạch Tuyết trắng toát, nói: “Tôi biết, tôi thật sự biết.”

Hách My liếc cô một cái: “Nhìn ánh mắt cô, cùng biểu hiện hôm nay, chuyện bọn họ, là cô giở trò quỷ rồi! Trộm acc?”

......

Trả lời là một trận lặng im.

Hách My thấm thía nói: “Bạch Tuyết, chuyện trước kia cô làm, chúng tôi đều mở một con mắt nhắm một con mắt, cô muốn dụ mấy người đàn ông trong game, câu mấy người đàn ông trong văn phòng, chúng tôi đều làm như không biết. Nhưng, lần này cô đùa lớn rồi, còn đụng vào bàn sắt.”

...... Vẫn rất im lặng.

Hách My tiếp tục nói: “Chúng tôi mới đi công tác vài ngày, ngay cả thủ đoạn này cô cũng dùng? Chúng tôi học máy tính , kỹ thuật tay nghề cũng không phải dùng để làm chuyện xấu. Hơn nữa, tôi nói rồi, Bảo Bối, cô không thể trêu vào .”

Bạch Tuyết gật gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, acc của cô ta, tôi không chiếm được, tôi dốc toàn lực, không khống chế nổi máy tính của cô ta, còn tý nữa thì bị hệ thống máy tính của cô ta lùng ngược lại, cô ta rốt cuộc là ai?”

Hách My đã đoán được, vì thế cười lạnh: “Cô ấy là ai cũng không quan trọng, nhà cô ấy ngoài cô ấy ra, đều là cao thủ.”

Bạch Tuyết đầu tiên là kinh ngạc, rồi lại khôi phục tự tin: “Khó trách, thì ra tôi không phải thua trong tay cô ta, tôi đã nói một cô bé con thì dùng cái gì đấu với tôi chứ.”

Hách My hèn mọn nhìn cô, thầm nghĩ, người ta là khinh thường đấu với cô, đấu một lần, cô không nhảy Hoàng Hà chắc?? Nào còn sống sót??

Trở lên, cảnh tượng trong xe.

Lấy xuống, là một chiếc xe khác.

“Bảo Bối, hai người ly hôn à.” Tô Lưu Cảnh hỏi.

“Đúng vậy, chia tay.” Bảo Bối ở mặt ngoài chẳng hề để ý, trong lòng lại vẫn đau đớn âm ỉ.

Tô Lưu Cảnh thật cẩn thận hỏi: “Có thể nói cho tôi biết vì sao không? Mộ Sanh nhìn qua rất không vui .”

Bảo Bối cười lạnh: “Anh ta cái gì không vui? Người tự do, võ bá thiên hạ, mỹ nhân ánh trăng, có mỹ nhân lại có thiên hạ , rất vui chứ.”

Lưu Cảnh nghe có chút choáng váng: “Bảo Bối, ý của em là, Mộ Sanh vì người phụ nữ khác, ly hôn với em?”Bảo Bối nhắm mắt lại: “Là anh ta yêu cầu , là anh ta. Em chỉ tác thành cho bọn họ mà thôi.”

Lưu Cảnh sửng sốt, sau đó nghiêm túc nói: “Bảo Bối, em chắc chắn người kia là Mộ Sanh? Người ly hôn với em là ‘Sanh Li’ hay Hà Mộ Sanh?”

“Em không biết, không muốn nghĩ.”

Lưu Cảnh cười khẽ lên tiếng: “Bảo Bối, anh chỉ muốn nói với em, Bảo Bối, Mộ Sanh không thể là người như thế.”

Bảo Bối ngây người, lại cười : “Anh Lưu Cảnh, em đã thông suốt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thuận theo tự nhiên đi.”

Lưu Cảnh nhìn Bảo Bối, phụ một câu: “À? Thuận theo tự nhiên?? Ha ha, em chắc chứ? Anh cũng không lo cho hai người nữa.”

Xe tiếp tục đi, Bảo Bối nhìn phía trước: “Chúng ta đi đâu?”

Lưu Cảnh ngây ngô cười: “Không nghĩ ra. Bảo Bối em muốn đi chỗ nào không?”

Bảo Bối nghĩ nghĩ, trong lòng thật sự rối rắm, tựa hồ, Mộ Sanh...... A nghĩ tới, vì thế nói với Lưu Cảnh: “Đến công ty mạng ‘Trí Nhất’ đi, người thân của em làm việc ở đó, tìm họ chơi.”

Lưu Cảnh cười cười: “Nếu anh nhớ không lầm, chị họ của anh và Mộ Sanh, cũng làm việc ở nơi đó, Bảo Bối, không phải em nói một đường nghĩ một nẻo chứ.”

Bảo Bối tuy rằng xấu hổ, nhưng cũng không phản bác Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh cười trộm, quay đầu xe, đến hướng “Trí Nhất”.

“Thật ra, Mộ Sanh đã tuyệt vọng, hoặc là sẽ không muốn, hoặc là sẽ đế cùng, loại chuyện chần chừ này, anh xem ra, cũng không giả vờ được. Lấy chuyện của anh mà nói, anh theo đuổi cậu ta lâu như thế, đều bị cậu ta không thèm nhìn, em gặp cậu ta một lần, trái tim cậu ta bay theo em luôn rồi.”

Bảo Bối quay sang: “Hắc hắc, người ta là đàn ông bình thường. Nhưng, cũng vất vả cho anh.”

Lưu Cảnh tức giận bất bình: “Cậu ta còn tưởng rằng mình làm rất tốt, so với anh còn chưa là gì, bây giờ anh đã không sao rồi, cậu ta còn tưởng rằng anh ta gây tổn thương cho anh rất lớn. Nói sau này sẽ không được tự nhiên, cậu ta còn không tin. Ai, nhưng Mộ Sanh như thế, mới có lực hấp dẫn. Em nói đúng không?”

Bảo Bối hừ một tiếng: “Anh ấy quá cẩn thận . Ôi chao? Chuyện đó liên quan gì đến em.”

Nhìn người nào đó cười gian, Tiêu Bảo Bối ý thức được một bi kịch -- người trước mắt này, cũng là tình địch mà......orz

Chỉ chốc lát sau, xe đến nơi.

Người nào đó nhìn Tiêu Bảo Bối, cười rất gian trá: “Ha ha, anh không vào đâu, anh còn vó việc, đi trước.”

Bảo Bối ngay cả cơ hội ‘chào’ đều không có, Ferrari trắng mang theo bụi đất, ‘Phi’ qua bên cạnh cô. Bảo Bối không nói gì, bĩu môi, đi vào ‘Trí Nhất’.

Trời nóng quá, không phải nhân viên đi vào công ty lớn như thế, có thể bị cho rằng đến đây dùng ‘Điều hòa’ chùa không? Đó chẳng phải là? Bỏ người nhìn mắt??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play