Về nhà, Bảo Bối bảo Mộ Sanh ngồi xuống, còn rất “Hiền lành” pha nước trà cho anh.

Mộ Sanh nhấp một ngụm: “Ừ, Bảo Bối tay nghề giỏi, độ ấm lá trà đều vừa mới tốt.”

Đuôi của Bảo Bối lập tức cong lên: “Đó là đương nhiên, con người của ban thương mại, không hiểu điểm ‘Đạo đối nhân’, như vậy sao được?”

“Em là lớp nào của thương mại?” Sanh Li chỉ nghe Duyệt Nhi nói qua, Bảo Bối là học sinh mới vào trường.

Bảo Bối tự nhiên trả lời: “Lớp 1, còn anh? Nghe nói anh sắp thực tập , anh học trường nào? Về sau em tìm anh đi chơi. Ừ, cho em điện thoại, về sau chúng ta chính là bạn.” Bảo Bối cười trộm, rốt cục có thể có số của soái ca rùi,oh yeah!

“Cùng trường với em, khoa pháp luật. Học muội, chỉ giáo nhiều hơn.” Mộ Sanh đem tầm mắt chuyển tới trên người Bảo Bối, “Về phần điện thoại, ba em và anh em vừa gọi đến rồi, em còn đang ngủ, anh nhận, để họ yên tâm, vì tránh phiền toái, anh đã gửi số đi rồi.”

Bảo Bối gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, lập tức nói: “Vậy nói cho anh số của em. 1526******3.”

“Anh lưu rồi, dùng điện thoại của em gọi cho anh không phải là có số sao?”

Bảo Bối lặng yên, ở trước mặt anh, sao mình lại đần độn thành con ngốc như thế?

“Còn nữa.” Mộ Sanh cao giọng, “Anh nhớ rõ ngày hôm qua chúng ta cũng đã có có ‘quan hệ phu thê’ thân thiết hơn bạn bè rồi, không phải sao?”

“Nhưng đó là trò chơi mà!” Bảo Bối thốt ra

Mộ Sanh trầm mặt xuống: “Em chỉ là chơi?”

Bảo Bối ăn ngay nói thật: “Đúng là em chơi..... Hơn nữa..”

“Hơn nữa cái gì....”

“Quá nhanh, quá đột nhiên, ngay cả vì sao anh muốn ‘Kết hôn’ với em trong trò chơi em cũng không biết.” Ánh mắt Bảo Bối ảm đạm rất nhiều, không dám nhìn anh.

Trên mặt trầm tĩnh của Mộ Sanh không một tia gợn sóng, âm điệu cũng không tự chủ nhẹ xuống: “Cái gì cũng không biết còn đáp ứng gả cho anh? Hay, dù là ai......”

“Không phải.” Mộ Sanh còn chưa nói xong, Bảo Bối đã vội vàng cắt lời anh: “Chi bởi vì là anh, bất cứ lúc nào, ở trong trò chơi gặp anh, trạng thái của em lại thêm cấp, khi đó login, em cấp thấp, anh lại có thể đánh giá mỗi người, cũng không để người trong bang chịu tủi thân, cùng anh dưới tàng cây thật sự rất hạnh phúc.”

Mộ Sanh nở nụ cười, hết sức tao nhã, đáp án như vậy, là ngoài ý liệu , thì ra nhất cử nhất động lơ đãng của mình trước kia, bây giờ lại có chỗ dùng. Không hề do dự, tiến lên, ôm người trước mắt vào lòng, cười nhẹ: “Làm người của anh, sẽ khiến em càng hạnh phúc.”

Bảo Bối lại chặn thế nào, đây có phải là tỏ tình không, từ nhỏ đến lớn, vệ tinh cũng không ít, lại chưa từng rung động, bây giờ, trước mặt một người, tim lại đập mạnh, khi anh không ở bên thì nhớ anh, đây, có phải là thích không? Thôi thôi, quyền vào tay anh rồi, vươn tay, ôm lại Mộ Sanh, nghịch ngợm nói “kimino, shu ki yo.”[ tiếng Nhật: em thích anh ] sau khi nói xong, còn mừng thầm , Mộ Sanh, chắc anh nghe hiểu chứ! Nào biết, sau một lúc lâu, Mộ Sanh buông cô ra, nhìn vào mắt cô, nói một câu “Ai – shi te ru.” (anh yêu em) Bảo Bối lại đông cứng , anh, ngay cả cái này cũng biết?

.......

Khi Vy Vy và Tiêu Nại về nhà, nhìn đến cảnh tượng như vậy, đồng chí Tiêu Bảo Bối dũng cảm xung phong vào tiền tuyến – đốt đồ ăn. Mà đồng chí Hà Mộ Sanh tao nhã ở một bên ngăn cô lại, nói ra là một đống chén bát hỗn độn, tiếp tục cầm thìa và môi.

Vy Vy khiếp sợ nhìn Bảo Bối, lại quay đầu nhìn về phía chồng mình, Bảo Bối lại muốn xuống bếp, lại nói ngày thường cô rất thích xem chương trình vào bếp, nhưng thực chiến là lần đầu tiên đấy, hơn nữa.... Bây giờ nấu cơm , dĩ nhiên là Hà Mộ Sanh, phát triển này cũng quá nhanh đi

Tiêu Nại không gợn sóng sợ hãi, vuốt tóc Vy Vy, nắm tay cô đến cửa phòng bếp, ho nhẹ hai tiếng, hấp dẫn thành công chú ý của hai người bên trong. “Tiêu Bảo Bối, đi ra ngoài, đừng làm vướng chân vướng tay ở chỗ này, đi ra sô pha xem tivi với mẹ con.” Nói xong, vỗ vỗ vai vợ, Vy Vy lập tức hiểu ý đồ của anh, Bảo Bối còn ốm mà, là nghỉ ngơi cho khỏe.

Vy Vy mang theo Bảo Bối vào phòng khách, mà Tiêu Nại lại đi vào phòng bếp giúp Mộ Sanh

“Chào chú Tiêu!”Mộ Sanh gật đầu một cái với Tiêu Nại, tỏ vẻ lễ phép

Tiêu đại thần rất vừa lòng cười cười: “Hôm nay, Bảo Bối nhà chúng ta phiền cháu rồi.”

Mộ Sanh gọt vỏ khoai tây, cũng không quay đầu nhìn anh, thản nhiên nói một câu: “Chắc thế.”

“Bảo Bối hiểu chuyện, nhưng mấy năm nay, bị chú và Vy Vy còn có Vũ Tiếu bảo vệ quá kỹ, tâm tư có vẻ đơn giản.”Tiêu Nại mở nồi ra, trộn thịt, đối Mộ Sanh nói: “Nhưng một khi nó đã xác định, sẽ vẫn cố chấp, nếu cháu không thich con bé, cũng đừng gần nó nữa, nếu nó chịu tổn thương, ta sẽ không bỏ qua cho cháu.” Giọng Tiêu Nại không lớn không nhỏ, Mộ Sanh vừa vặn có thể nghe rõ. Trong nồi thịt phát ra tiếng “Tư”“Tư”, không khí lập tức trở nên khẩn trương

Ngừng tay, chuyển hướng Tiêu Nại, thần sắc Mộ Sanh nghiêm túc: “Chú Tiêu, Bảo Bối là người con gái đầu tiên cháu yêu, cũng là cuối cùng.”

Tiêu Nại gật gật đầu, muốn anh cam đoan, trêu tức nói: “Ừ, như vậy tốt nhất, nhưng hết thảy cũng không nóng vội, lạt mềm buộc chặt là tất yếu, quan trọng là thận trọng......”

Mộ Sanh ngầm hiểu, cười nói: “Chú Tiêu, đây xem như kinh nghiệm sao?”

Bảo Bối và Vy Vy ngồi trong phòng khách, nhìn 2 người đàn ông đang nấu cơm, một người không yên, một người thỏa mãn.

“Mẹ.” Bảo Bối nhỏ giọng kêu, “Cái kia, con nói cho mẹ một chuyện, mẹ đừng tức giận.”

“Chuyện gì, chẳng lẽ, con ăn Hà luật sư rồi ?” Trên mặt Vy Vy mang theo một tia hưng phấn

Bảo Bối cúi đầu xuống đất càng thấp, giọng cũng đè xuống , phỏng chừng..... đang thẹn thùng cùng.... Sợ hãi: “Dạ, bọn còn ở cùng nhau.” Nói xong, cào tóc mình: “Mẹ, không phải con không biết giữ tiết, quen nhau ngắn như thế đã thành bạn gái người ta?”

Vy Vy ôm Bảo Bối, giống trước đây vuốt đầu cô: “Con gái Bảo Bối à! Không sao, cái khác không cần biết, quan trọng là trái tim, thích thì thích, không có gì phải sợ .”

Bảo Bối an tâm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, mẹ. Ba lúc trước theo đuổi mẹ mất bao nhiêu thời gian?”

Vy Vy túng quẫn, trong hiện thực, 2 giờ. Trong trò chơi, lần đầu tiên thấy anh đã đáp ứng lấy anh ....... Quay đầu sang một bên, loại không khí khái này , nói ra miệng thế nào......

“Ba có phải không hài lòng Mộ Sanh không?” Bảo Bối lo lắng chính làchuyện này

Vy Vy cười: “Yên tâm đi, Hà Mộ Sanh là chàng trai ba con chọn, sao lại không hài lòng? Bằng không con cho là, ba con có thể tùy tiện tìm một người đấu ư?”

Bảo Bối có chút kinh ngạc: “Mẹ nói, ba là vì con mới tìm Mộ Sanh pk?”

“Đương nhiên, đừng nhìn ba con chẳng biết gì cả, vài người chúng ta, không qua được ông ấy đâu.” Vy Vy gõ đầu Bảo Bối, dịu dàng nói: “Ai!Mộ Sanh và Duyệt Sam đều là đứa trẻ ngoan, nháy mắt, các con đã lớn như thế.”

“Mẹ......” Nói không cảm động, đó là gạt người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play