“Hoàng thượng, hiện tại Thái úy bên kia thế như chẻ tre, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.” Hàn Mộng Khuê cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng thượng.

Cảnh Hi Miểu kéo căng cây cung, cánh tay rất vững chắc, không hề giống lúc vừa mới bắt đầu loạng choạng nên phải nhờ Tương Lý Nhược Mộc giữ tay cho. Y nhìn hồng tâm, dường như không nghe thấy Hàn Mộng Khuê nói gì, thế nhưng khóe miệng lại cong lên. Hàn Mộng Khuê có khả năng nhìn mặt đoán ý rất giỏi, biết Hoàng thượng nghe xong lời kia tâm tình rất tốt, gần như cười rồi. Một mũi tên bay ra, trúng giữa hồng tâm.

“Hoàng thượng, tài bắn cung của ngài thật khá.” Hàn Mộng Khuê khẽ than, “Thời điểm săn bắn lần sau, Hoàng thượng cho Thái úy biết cung kỹ của ngài, nhất định Thái úy sẽ rất ngạc nhiên.” Cuối cùng trên mặt Cảnh Hi Miểu cũng không giấu được ý cười. Hàn Mộng Khuê biết mình đã nịnh đúng chỗ, khiến Cảnh Hi Miểu vui vẻ. Hắn vội vã nói tiếp, “Hoàng thượng, nhưng mà bên phía Lý Duẫn Chi, thần không đảm đương nổi. Bọn họ ra sức yêu cầu thần cung cấp lương thảo lại thêm cả đồ quân nhu, thần chỉ là một Đại tư nông, không thể cung ứng thêm nữa.”

Cảnh Hi Miểu bắn tên thực cao hứng, bắn một mũi lại khai cung, “Vệ úy, những thứ Đại Tư Nông nói ngươi đều biết rồi chứ?”

“Thần đã xem qua các khoản mục Hàn đại nhân chuyển tới”, Tương Lý Nhất Bình đứng ở một bên, cúi đầu nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Hoàng thượng.

“Ngươi thấy Lý tướng quân muốn số lương thực vũ khí kia hợp lý không?” Cảnh Hi Miểu lại bắn một mũi tên.

“Quân đảo chính của Dục Giang vương có hai mươi vạn, người của Lý Duẫn Chi chưa đến mười vạn, địch nhiều ta ít thực sự rất khó giành thắng lợi. Hiện tại chống đỡ được chẳng qua là dựa vào địa thế hiểm trở của quan khải. Bây giờ người của Lý Duẫn Chi thương vong nặng nề. Theo thần thấy, tuy rằng quân dụng hắn yêu cầu có phần nhiều nhưng cũng là hợp lý.” Tương Lý Nhất Bình thẳng thắn nói, không để ý tới sắc mặt âm trầm của Hàn Mộng Khuê.

“Hoàng thượng, hắn có bảy vạn người mà lại muốn số vật tư so với Thái úy còn nhiều hơn. Thần không biết hắn muốn đánh trận hay muốn đem vật tư đưa cho phiên quốc của Dục Giang Vương nữa.” Hàn Mộng Khuê không thể nhịn nổi mà cướp lời, “Hơn nữa, muốn xuất ra nhiều vũ khí lương thảo như vậy, trong hai năm tới bất kể là lũ lụt hay hạn hán, quốc khố đều không thể bỏ ra nổi một đồng để cứu tế. Những võ tướng này thực sự là không lo liệu việc nhà thì không biết củi gạo đắt. Đây là muốn khiến cho thần cố định đưa tiền tới, còn Hoàng thượng sang năm lại tăng ba phần thuế đợi dân chúng nổi dậy?”

“Hàn đại nhân, hạ thần chỉ biết dụng binh đánh trận, không biết trị quốc, ngài nói những lời kia hạ thần nghe không hiểu. Thế nhưng số lượng quân nhu Thái úy cần tương đối ít là vì trận chiến với Bắc man là chuyện đã được chuẩn bị trong nhiều năm, các quận ở biên cảnh vẫn luôn tích trữ lương thực, các địa phương đó còn có thể chế tạo vũ khí cung tiễn, cái này cùng cứ điểm phòng thủ của Lý tướng quân không giống nhau.” Tương Lý Nhất Bình không lùi bước, lời nói vô cùng rành mạch rõ ràng.

Cảnh Hi Miểu lại bắn một tên, “Hàn Mộng Khuê, Lý Duẫn Chi muốn vật tư như thế nào, có thể làm dược thì cố gắng đáp ứng hắn. Trẫm không thể cho hắn lý do để phản loạn. Năm sau nếu có lũ lụt hạn hán, triều đình lại cử người đến Không quán điều binh đi các tỉnh có thiên tai vận chuyển lương thực. Nói không chừng phải yêu cầu đám nhà giàu trợ giúp. Hơn nữa, trẫm nghe nói, giàu có nhất thiên hạ chính là Dục Giang vương, ngay cả Hoàng đế cũng không sánh được với hắn. Nếu trận này thắng, chỉ sợ ngươi cũng phải vui mừng, trước mắt chỉ là sầu lo nhất thời thôi. Nếu đám quan văn không vừa lòng, ngươi hãy đi tìm Lưu Vị, nhờ ông ta nghĩ cách.”

Hàn Mộng Khuê bị Cảnh Hi Miểu vừa đấm vừa xoa khiến cho không có biện pháp, lẩm bẩm một câu, “Hoàng thượng so với lúc trước càng thêm chăm chỉ lo chuyện chính sự, ngài không những thành thạo điêu luyện mà còn khiến đám quần thần bị xoay vòng vòng. Nhưng mà chờ lúc Thái úy trở về, nhất định sẽ ‘làm’ ngài, thật muốn nhìn xem Thái úy lúc ấy sẽ có biểu tình như thế nào.”

Cảnh Hi Miểu tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Hàn Mộng Khuê ngươi bớt nói nhảm”, bị người đụng trúng chỗ ngứa, muốn nói cái gì lại nói không ra. Làm Hoàng đế cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, “Hàn Mộng Khuê ngươi thành cũng nói ra, bại cũng nói ra. Trẫm thấy ngươi tương lai chắc chắn là chết vì cái miệng.”

Hàn Mộng Khuê cười hì hì, “Hoàng thượng, thần là trung thần, Thiên địa chứng giám.”

“Các ngươi không nghĩ đến, quân lính của Lý Duẫn Chi đều là thân tín của hắn, nước tát không thấm, châm chen không lọt. Nếu như không dựa vào quan vận chuyển lương thực, trẫm với hắn đến cùng có trở mặt với nhau hay không còn chưa biết.” Cảnh Hi Miểu không để ý đến câu nói đùa của hắn, tức giận ngồi ở trên ghế. Tiểu thái giám lập tức dâng trà lên. “Hàn Mộng Khuê, ngươi cứ tiếp tục làm như ngươi không nguyện ý cấp lương thực vật tư, tạm thời quốc khố không xuất được nhiều, nên vật tư sẽ chia nhỏ ra đưa tới, cứ nói là ngươi gom góp được. Cần phải chuyển mỗi ngày một chuyến tới quân doanh của Lý Duẫn Chi, quan phụ trách vận chuyển lương thực thì tìm người thông minh tháo vát một chút, lúc trở lại phải báo cáo xem Lý Duẫn Chi bên kia sức quân thế nào. Hơn nữa chúng ta cũng phải phòng bị hắn một chút, nếu hắn cùng Dục Giang vương giảng hòa, đột nhiên đánh trở lại kinh thành, vậy đám binh lính kinh thành có thể chống chọi được đến khi Thái úy trở về hay không cũng không biết được. Vả lại, chúng ta cũng không thể kéo chân Tương Lý Nhược Mộc. Lúc này tuy nhìn hắn như sắp thắng nhưng chỉ cần vừa rút binh về viện trợ, lũ giặc man sẽ từ phía sau kéo tới. Khi đó Lý Duẫn Chi muốn đánh muốn rút đều không thể kìm được. Cho nên lương thảo binh mã tuy rằng sẽ cấp cho Lý Duẫn Chi nhưng phải là từng chút một đưa tới, để hắn từng miếng từng miếng mà ăn, chống đỡ không chết đói là được.”

Hàn Mộng Khuê giống như được ‘thể hồ quán đính’. Vẫn nói bản thân thông thạo tùy cơ ứng biến, nhưng lại không thể ứng biến được đến cấp bậc của tiểu hoàng thượng. “Hoàng thượng nói rất đúng, thần biết việc này phải làm thế nào rồi.”

(Thể hồ quán đính: ‘thể hồ’ nghĩa là tinh chất sữa bò cô đặc, được ví với Phật pháp tối cao. Còn ‘quán đính’ là nghi thức dội nước lên đầu, nên ý nghĩa câu này có thể hiểu nôm na là giống như bỗng nhiên hiểu ra được đạo pháp cao thâm.)

“Vệ úy, tin tức của Thái úy mấy ngày không đến rồi?” Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu hỏi.

“Hoàng thượng đừng lo, mới qua 2 ngày. Có thể do chiến sự khẩn cấp, Thái úy không có thời gian tấu báo.” Tương Lý Nhất Bình nói, “Trong lúc hành quân đánh trận, có khi tấu chương là ở trên lưng ngựa vội vàng viết ra. Vì chiến sự khẩn cấp nên tới chậm vài ngày cũng là chuyện bình thường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play