“Sở dĩ chúng ta phải triệu tập bốn mươi vạn quân binh đem nơi này vây kín trong vòng 3 tháng vì ba mươi vạn quân đã hoàn thành việc tập kết ở biên cảnh từ tháng trước. Nếu chúng ta chỉ mang mười vạn người tốc hành đến đó thì sẽ không bị phát hiện. Lũ người Man am hiểu tập kích đường dài, bọn họ tưởng rằng chúng ta là dân tộc nông canh không có năng lực ấy nên không đề phòng. Đám người đó bao vây quận của ta suốt một tháng nay, ta không đi cứu viện chính là để đảm bảo ba mươi vạn quân không bị phát hiện.” Tương Lý Nhược Mộc chỉ xuống bản đồ, “Lý Duẫn Chi mang bảy vạn người đóng tại đường đến cửa khẩu phiên quốc của Dục Giang Vương. Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt nơi này. Cho dù chiến tranh xảy ra, Dục Giang Vương khởi binh tạo phản, việc chuẩn bị lương thảo ít nhất cũng phải mất một tháng. Quan khẩu lại là nơi dễ thủ khó công, như vậy ngươi trấn thủ ở đó bốn tháng cũng không có vấn đề gì. Sau khi tiêu diệt hết đám giặc man, ta sẽ nhanh chóng đem quân đến tiếp viện ngươi.” Hắn ngẩng đầu, thấy cánh cửa từ từ mở ra, Cảnh Hi Miểu bước tới.

“Hi… Hoàng thượng, ” hắn nhìn Cảnh Hi Miểu cười. Các đại thần quay đầu thấy Hoàng thượng tới đều quỳ xuống, hắn cũng phải làm theo. Cảnh Hi Miểu chợt nhướng mày uy hiếp, lợi dụng lúc các đại thần ở bên dưới cúi đầu liền hướng về phía người yêu khẽ cười.

“Tất cả bình thân.” Cảnh Hi Miểu che giấu dời tầm mắt sang chỗ khác, khóe miệng thoáng cong lên không che dấu được tiếu ý. Nhấp môi một hồi, cuối cùng cũng nhịn được. “Chuyện Thái úy mang trọng bệnh, đã truyền ra ngoài. Ta… trẫm đã tự tay viết thư cho Dục Giang Vương, nói cho hắn biết Thái úy bệnh nặng là giả, ý đồ dụ hắn khởi binh.”

“Rất tốt. Nói sự thật, Dục Giang Vương ngược lại sẽ nghi ngờ rồi không tránh khỏi không suy nghĩ kỹ càng mà đem quân khởi binh.” Tương Lý Nhược Mộc mỉm cười gật đầu, “Chuyện lương thảo bên kia cũng không có vấn đề gì.”

“Mấy năm qua lấy danh nghĩa phương Bắc bị hạn hán, mấy đạo chiếu thư đã phát xuống, lương thực trước kia tích trữ tại các tỉnh lân cận cũng đã bắt đầu vận chuyển,” Cảnh Hi Miểu đến gần hắn, “Hàn Mộng Khuê nói chỉ cần ngươi không định đánh trường kỳ thì quốc khố không có vấn đề. Nếu không có thể lấy tiền riêng của ta.”

Tương Lý Nhược Mộc đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu, Cảnh Hi Miểu khẽ mân mê khóe miệng. Tương Lý Nhược Mộc nhìn lướt qua mấy vị tướng quân, “Các ngươi có thể về.”

Cảnh Hi Miểu không hề cảnh giác, ngẩn người quay đầu nhìn đám võ tướng đi khỏi cửa. Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên ôm thắt lưng y, trực tiếp ấn xuống bàn, nới lỏng y phục y, đưa tay đi vào, “Đây là nơi nào, Hoàng thượng, cả một chút thể diện ngươi cũng không chịu giữ cho ta. Ngươi giãy dụa cái gì, ta không nhân mấy ngày này bắt nạt ngươi cho đủ thì sẽ không còn cơ hội tính sổ với ngươi rồi.”

Ngươi… ” Cảnh Hi Miểu giãy dụa đập hắn một nhát, “Ngươi bớt nói nhảm, ta còn chưa nói hết. Nếu như ngươi không thể nhanh chóng kết thúc trận chiến, ngân khố của ta một văn tiền cũng không cho ngươi.” Hai cổ tay y bị đè lại, Tương Lý Nhược Mộc hung hăng hôn lên môi y. Cảnh Hi Miểu hơi thở hỗn loạn, nói đứt quãng, “Cho nên… biết điều thì… phải nhanh chóng… quay về.”

“Tuân chỉ… Bệ hạ, thần từ trước đến nay chưa từng nguyện ý để một vị Hoàng đế nào thao túng như thế này cả.” Tương Lý Nhược Mộc mở rộng cổ áo y, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của y. “Đúng rồi…” hắn đột nhiên dừng lại. Cảnh Hi Miểu đã bị khiêu khích đến mức hô hấp hỗn loạn, lúc này tưởng hắn có chuyện gì quan trọng nên cố nén lại để nghe. Kết quả Tương Lý Nhược Mộc nghiêm nghị nói, “Không được chạm vào hoàng hậu của ngươi.” Sắc mặt Cảnh Hi Miểu đỏ lên, một quyền đánh tới. Tương Lý Nhược Mộc bắt được tay y, buồn cười một hồi lại tiếp tục hôn xuống.

Tương Lý Nhược Mộc ở bên tai y nói nhỏ, “Ta đã đem Lý Duẫn Chi phái đến nơi hắn không thể tự ý rời đi. Ta lệnh cho hắn trước khi ta tới đó thì không được phép rời khỏi. Nếu như ngươi nhận được tin hắn đột nhiên trở về kinh thì lập tức viết mật thư gửi cho ta.”

Cánh tay trần trụi của Cảnh Hi Miểu vòng qua cổ hắn, “Ta xưa nay đều không… Ta đã quên trước lúc mười bốn tuổi ta từng sống thế nào. Cảm thấy giống như ta từ trước đến giờ chưa từng rời khỏi ngươi. Bây giờ ngươi nói đi liền đi lâu như vậy.”

Tương Lý Nhược Mộc đem môi kề sát lỗ tai Cảnh Hi Miểu, “Nghe này, Hi Miểu, ta sẽ đem toàn bộ nhân lực trọng yếu của phủ Thái úy mang đi. Thực ra lực lượng phòng thủ ở kinh thành vẫn luôn ở trong tay Tương Lý Nhất Bình, nhưng hắn lại là thị vệ của ngươi nên hoàn toàn không khiến cho người khác chú ý. Người ngoài còn chưa biết hiện tại kinh thành chính là của ngươi. Ba ngày nữa, tất cả mệnh lệnh xuất phát từ nơi này đều là do ý chí của ngươi, ta đem tính mạng của ta cùng bốn mươi vạn binh sĩ giao hết vào tay ngươi. Việc tích trữ lương thảo ở kinh thành đều do ngươi quyết định. Những nơi điều phối lương thảo vẫn luôn chỉ nghe theo lệnh của Hàn Mộng Khuê, mà lương thảo ở nơi khác muốn chuyển đến tiền tuyến đều phải đi qua quận Tây Nguyên. Ngươi đừng quên ở Tây Nguyên có Ngô Minh Vũ luôn tận tâm trung thành với ngươi. Nếu chiến sự kéo dài quá ba tháng, chỉ cần ngươi ngừng cấp lương thảo, tất cả mọi người đều phải quỳ gối phục tùng ngươi. Mang binh đi tác chiến quan trọng nhất không phải là vũ khí hay nhân lực, mà chính là lương thảo, ngươi hiểu chưa?”

Cảnh Hi Miểu đột nhiên nắm lấy y phục Tương Lý Nhược Mộc, ánh mắt trở nên lạnh buốt. Hắn muốn đứng dậy bị y đẩy ra. Tương Lý Nhược Mộc một nhát bắt trúng bả vai gầy gò của Cảnh Hi Miểu, vội vàng mà thô bạo đem y đè xuống bàn lần nữa, “Nghe ta nói, Hi Miểu, không phải ta muốn thăm dò ngươi.”

Cảnh Hi Miểu nghẹn ngào một hồi mới vặn vẹo nằm lại trên bàn, khẽ cắn môi.

“Nghe đây, đã là chiến tranh thì sẽ có thương vong, có thắng bại. Ta sẽ không thua, nhưng nếu qua bảy ngày ta không gửi mật thư cho ngươi, vậy tức là ta ở biên cương đã xảy ra chuyện… ngươi nhất định phải để lại cho mình đường lui. Lúc đó ngươi hãy lập tức ra lệnh đóng cửa Tây Nguyên thành không cho binh lính đi qua. Sau đó chỉ cần đợi bọn giặc man rút về liền ngừng cung ứng lương thảo cho đại quân, lại đem triệu hồi các tướng lĩnh vào kinh, giam lỏng rồi phái thị vệ của ngươi cùng Tương Lý Nhất Bình đi thu hồi đội ngũ. Mặt khác, vũ khí lương thảo Lý Duẫn Chi sử dụng đều là từ kinh thành đem tới, ngươi có thể dễ dàng khống chế hắn. Nếu Lý Duẫn Chi tạo phản, ta còn sống thì nể mặt hắn là huynh đệ đã theo ta đồng sinh cộng tử, không cần giết hắn. Mà ta chết thì ngươi nhất định phải giết hắn, bởi thuộc hạ cũ của hắn rất nhiều, ngươi sẽ không thể tự mình khống chế hắn. Nhớ kỹ chưa?” Tương Lý Nhược Mộc nhìn Cảnh Hi Miểu lúc này đã quay mặt lại, dùng vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa muốn khóc nhìn hắn.

“Xuỵt, đừng khóc.” Tương Lý Nhược Mộc buông bàn tay giữ trên vai Cảnh Hi Miểu ra, vuốt ve khuôn mặt y, “Đó là tình huống xấu nhất, vĩnh viễn sẽ không phát sinh. Nhưng ta vẫn phải tính toán kỹ càng.”

“Ngoan, đừng khóc, bây giờ đại quân sắp xuất phát. Ngươi là thiên tử. Mà thiên tử gào khóc thì sẽ không may mắn.” Tương Lý Nhược Mộc hôn ái nhân của mình, nhẹ giọng an ủi, “Hi Miểu, nhớ kỹ, ta sẽ không gọi ngươi rời khỏi kinh thành. Nếu tình hình có biến, ngươi ở kinh thành là an toàn nhất. Bất kể người nào nói với ngươi cái gì, ngươi cũng không được rời khỏi nơi này đi tìm ta. Đây là điều quan trọng nhất, ngươi có thể đáp ứng ta không?”

Cảnh Hi Miểu cố gắng nhẫn nhịn không khóc, gật gật đầu, ôm chặt lấy Tương Lý Nhược Mộc. Hắn cười khổ ôm lấy y, vuốt ve mái tóc y, trong lòng đầy lưu luyến, “Hi Miểu, ta cả đời chinh chiến, chưa từng có một lần nào cảm thấy không thể rời đi như thế này. Không thể rời khỏi gia môn vì trong lòng luôn lo lắng.”

Cảnh Hi Miểu cắn một cái trên bả vai hắn. Tương Lý Nhược Mộc không nhịn được “A!” một tiếng, nhưng lại đứng yên cho y cắn, “Tương Lý Nhược Mộc, ngươi vậy mà lại để ta thương tâm khổ sở như vậy sao? Ta mới mười bảy tuổi, nói không chừng có thể sống đến thất tuần. Muốn ta nhớ thương ngươi, oán hận ngươi nhiều năm như vậy thì thật đáng thương. Nếu ngươi dám bỏ mặc ta không quan tâm thì ta chết cho ngươi xem.”

“Hoàng thượng, câu nói cuối cùng của ngươi thật là có khí thế, là từ đâu học được thói chửi đổng chua ngoa như thế?” Tương Lý Nhược Mộc không nhịn được bật cười, nâng khuôn mặt y lên. Trong mắt Cảnh Hi Miểu chứa đầy u buồn, lau không đi, xóa không hết,ngược lại tụ ở trong lòng chính mình, không bỏ xuống được.

Cảnh Hi Miểu ôm cổ Tương Lý Nhược Mộc, nhẹ nhàng chậm rãi hôn lên môi hắn. Sợi tóc y rơi xuống, bả vai lộ ra, nhưng không hề gợi tình, cũng không có kiềm nén thận trọng lúc trước. Y nắm lấy tư thế chủ động ôm Tương Lý Nhược Mộc nhưng không có quyến rũ. Trong đôi mắt quyến luyến đau khổ của y chỉ có tình nhân, nên nụ hôn rất thành kính. Cảnh Hi Miểu đã không còn giống như một đứa trẻ. Y không giống như trước đây không thể rời khỏi Tương Lý Nhược Mộc. Hắn đem y tách ra, nó đau đớn khó nhịn nhưng Cảnh Hi Miểu sẽ không lại dựa vào hắn bởi chỉ như vậy mới có thể làm ái nhân suốt cả đời của hắn.

Đàn Tâm kéo Lý Duẫn Chi, không cho hắn đi tiếp. Nhìn xuyên qua cánh cửa mở hé, hắn thấy Hoàng thượng cùng Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng kề trán vào nhau, hai cái mũi dịu dàng cọ xát rồi hôn môi. Ánh mặt trời ban chiều chiếu qua song cửa, vẽ nên đường viền kim sắc êm dịu bao quanh hai người. Thái úy cao lớn đứng cạnh bàn, như chiến thần trong truyền thuyết thời Thượng cổ, được ái nhân yêu thương quyến luyến mà ôm lấy. Chắc chắn Tương Lý Nhược Mộc sẽ trung thành với ái nhân của mình, xem ra chuyện sau này đã được định đoạt rồi.

Thời điểm Đàn Tâm dẫn Lý Duẫn Chi rời khỏi, lần cuối cùng quay lại liền nhìn thấy nụ hôn triền miên say đắm như muốn kéo dài vĩnh viễn của hai người. “Xem ra hoàng thượng thực sự rất yêu Thái úy. Hai kẻ ngu xuẩn.”

“Bất kể là ai, chỉ cần ngồi ở ngôi vị Hoàng đế thì hắn sẽ không thể có người yêu.” Lý Duẫn Chi nhìn ánh tà dương ngoài hành lang đang gột rửa chính mình. “Đàn Tâm.”

“Ta sẽ không. Ta vẫn sẽ yêu ngươi.” Đàn Tâm dựa vào người hắn. Đưa tay ra, tà dương khiến tay y nhuộm một tầng ánh sáng. “Ta sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu ngươi, nghe theo ngươi, chỉ cần ngươi không rời khỏi ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play