Đợi đến lúc Tương Lý Nhược Mộc đến hành cung Hoàng đế, Đàn Tâm đã đi rất lâu rồi. Tương Lý Nhược Mộc hai bước đã đi vào đến phòng, nhìn thấy Cảnh Hi Miểu một tay chống đầu, nằm ở trên giường nhỏ, dáng vẻ hình như rất mệt mỏi.

“Hoàng thượng,” Tương Lý Nhược Mộc ngồi ở bên cạnh Cảnh Hi Miểu, đưa tay dìu y, “Sao vậy? Hôm nay làm sao đã ủ rũ như thế này. Ngươi gặp Đàn Tâm? Ngày hôm nay hắn nói muốn đến gặp gỡ Hoàng thượng xem là diện mạo gì, có phải đứa trẻ này quá ranh mãnh, làm phiền đến ngươi.”

“Thái Úy đại nhân, ngươi thật cưng chiều hắn a.” Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu lên, phồng má, “Nguyên lai ngươi quả nhiên giấu một kẻ sai vặt xinh đẹp như thế ở trong phủ.”

Tương Lý Nhược Mộc cười ha ha, kéo tay y, “Nào có Hoàng thượng nào như ngươi vậy. Lại đây, ta xem vết xước trên mặt ra sao rồi, mặt hoàng thượng là mặt rồng, ngươi ngược lại tốt, thành con mèo vết tích râu ria. Thái y nói bởi vì khí trời lạnh, chân bị thương của ngươi sẽ nhanh chóng khỏe mạnh, ngươi không cần lo lắng.”

“Ăn điểm tâm chưa?” Tướng Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng nắn nắn lấy bàn tay nhỏ bé kia trong lòng bày tay, Cảnh Hi Miểu không phải rất có tinh thần, điểm này Tướng Lý Nhược Mộc có thể thấy.

“Chưa có ăn.” Cảnh Hi Miểu trả lời đến mức rất trượng nghĩa, nâng đầu mình lên, tựa hồ có chút không thoải mái.

“Vậy à,” Tướng Lý Nhược Mộc cảm thấy gặp Đàn Tâm, giọng điệu Cảnh Hi Miểu không được tốt, tuy rằng Cảnh Hi Miểu này, nội tâm dù có tức giận hay vui vẻ, đau khổ hay hạnh phúc, trên mặt thường thường chỉ có hình ảnh nhàn nhạt, lại như cảnh vật lúc chạng vạng chiếu trên mặt nước yên tĩnh. Thế nhưng sau khi ở chung hắn mới có cảm nhận như vậy. Tương Lý Nhược Mộc chưa cùng tiểu hài tử trải qua chung đụng, có điều Cảnh Hi Miểu va vào Đàn Tâm đẹp như tiên đồng kia trở nên bực tức, lại làm cho y mơ mơ hồ hồ có chút thoải mái.

“Gọi bọn thái giám truyền lệnh đi, hay là ngươi đặc biệt muốn ăn thứ gì?” Tướng Lý Nhược Mộc hiếm thấy quan tâm như vậy. Cảnh Hi Miểu lắc đầu một cái, có muốn ăn, y cũng không biết ăn cái gì.

Điểm tâm mang lên rồi, Cảnh Hi Miểu hỏi hắn:”Thái Úy đại nhân tại sao buổi sáng không đến?”

“Hoàng thượng ngươi tính khí không nhỏ a, ta vừa tới liền chất vấn.” Tướng Lý Nhược Mộc bị khẩu khí cùng ánh mắt như cọp của Cảnh Hi Miểu chọc cho rất muốn cười, nhưng mặt vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên.

Cảnh Hi Miểu suy nghĩ một chút, đổi sang giọng điệu bình thản không chút tình cảm, “Thái Úy lo nước thương dân, một ngày kiếm vạn cơ (ngày kiếm tỷ bạc), ngay cả sáng sớm đều vì việc nước quấy nhiễu mà không được nghỉ ngơi, là tấm gương của thần dân. Ân.. Vì vậy… Thái Úy ngươi sáng sớm làm gì mà không đến?” ( Ú: bé cưng thật vi diệu:)))

Tương Lý Nhược Mộc nhịn không được liền bật cười, hơn nữa tựa hồ như rất lâu không được cười vui vẻ như thế, Cảnh Hi Miểu không rõ chuyện gì, lông mày nhíu lại ngửa mặt lên nhìn hắn. Tương Lý Nhược Mộc ôm eo của y, “Nhanh một chút ăn cơm đi, ngươi cái người này, ta chỉ gặp ngươi trễ một chút, đã bị ngươi chất vấn, thật đáng sợ rồi đi.”

Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, cúi đầu ăn cơm. Tương Lý Nhược Mộc nhớ đến chuyện của phiên quốc Duệ Khánh Vương, bất giác có chút xuất thần. Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn hắn, Tương Lý Nhược Mộc cảm giác được mà quay đầu lại, đón lấy ánh mắt an nhiên sáng rực, trong lòng ấm áp mà hạ xuống, “Hoàng thượng, không có chuyện gì đâu.” Bất tri bất giác liền hôn lên đôi môi hồng hào của Cảnh Hi Miểu, Tương Lý Nhược Mộc bị động tác của chính mình mà dọa sợ, đường đường là Thái Úy lại thất kinh mà chạm Hoàng thượng. Cảnh Hi Miểu cũng đỏ mặt.

“Này… Đó là…” Tương Lý Nhược Mộc hoảng hốt không còn lời gì nói, “Đúng rồi, Hoàng thượng, sáng nay Phiên quốc Duệ Khánh truyền đến báo tang, Duệ Khánh Vương chết rồi.”

“À…” Mặt Cảnh Hi Miểu mặt đỏ ửng cúi thấp đầu nửa ngày, “Thái Úy… Thái Úy… Thái Úy muốn cha truyền con nối phong tước cho Cảnh Tường sao?”

Hai ba câu nói, Tương Lý Nhược Mộc đã điều chỉnh được hô hấp, “Hoàng thượng, chuyện lần này Cảnh Tường đánh dẹp được phiên quốc là cơ hội tốt. Khu vực phiên quốc quyền lực quá lớn, sau này cũng có thể phát sinh ngũ quốc chi loạn một lần nữa.” Bất kể là lý do nào, ý nghĩ muốn giết tận cùng họ Cảnh của Tương Lý Nhược Mộc sẽ không có thay đổi, chỉ là chuyện xuất binh hắn còn do dự chưa quyết định. Thế nhưng chuyện này, hắn biết Cảnh Hi Miểu có thể sẽ đồng ý, Cảnh Hi Miểu không chịu nói, nhưng mà đến lúc đó nhất định Cảnh Tường sẽ phái người đến truy sát Cảnh Hi Miểu, đến bước đường cùng vẫn té xuống vách núi, vì vậy ngày thứ hai sau khi Cảnh Hi Miểu tỉnh lại, lúc Cảnh Tường đến thỉnh an, Cảnh Hi Miểu quay lưng lại với Cảnh Tường, chỉ nói một câu, Thái Úy liền đen hắn đuổi ra ngoài.

Tương Lý Nhược Mộc hiện tại nhớ đến câu nói nhẹ nhàng của Cảnh Hi Miểu lúc đó, so với những cái khác đều làm cho hắn thấy hả giận.

Cảnh Hi Miểu đăm chiêu, “Phân chia phiên quốc quả thật làm cho thiên hạ phân tranh không ngừng, là tai hại, cho dù là hoàng thân cao quý, chỉ cần quốc gia đưa tiền nuôi sống bọn học là được rồi, đến nỗi đất của tầng lớp dưới, cũng để cho bọn họ ở bên trong đất phong đấy mà hưởng thụ thuế, quốc sách nghĩa vụ quân sự, thật sự là vạn vạn không nên, đây quả thực là nguyên nhân gây ra tai vạ. Có huyết thống Hoàng đế, còn có tiền vốn xuất binh, ai cũng cảm giác mình có thể được làm Hoàng Đế rồi.”

Tương Lý Nhược Mộc nhìn Cảnh Hi Miểu, 14 tuổi, nhưng còn tên tiên đế hôn quân kia lúc bốn mươi tuổi cũng không có tầm nhìn và phân rõ năng lực được như vậy, hắn vuốt ve Cảnh Hi Miểu, “Hoàng thượng, ngươi nói đúng vô cùng.”

“Nếu như muốn khen ngợi ta, liền gọi tên đi.” Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, Tương Lý Nhược Mộc nhìn ra trái tim đang dao động. Cảnh Hi Miểu tựa hồ nhìn ở trong mắt, ngại ngùng cười, ” Nhưng mà Nhược Mộc,” Y can đảm mà kêu lên một tiếng mềm mại, Tương Lý Nhược Mộc như bị đọc bùa chú liền gật đầu, Cảnh Hi Miểu nụ cười không nhàn nhạt như thường ngày nữa, lần đầu tiên có thể nói sáng rực như hướng dương. “Nhược Mộc… Thái Úy, cảm thấy xuất binh nắm mấy phần thắng lợi?”

Tương Lý Nhược Mộc không hề trả lời, Cảnh Hi Miểu nhận được khích lệ, tiếp tục nói, “Ta là vì Nhược Mộc tính toán qua, lấy bình định ngũ quốc còn sót lại điều hành binh lực đến xem, nếu như ba phiên quốc đồng thời phản loạn, đã quần áo rách rưới, đừng nói chi là, Bắc Cương nhất định sẽ thừa dịp này mà cầu xin làm chủ Trung Nguyên.”

Tương Lý Nhược Mộc lộ ra nụ cười nhạt,” Cho dù lúc làm hoàng tử, chuyện ngươi quan tâm cũng không thiếu a! Nếu ngũ quốc đều làm loạn, toàn quốc có thể điều hành binh lực, ngươi đều nắm được.”

Tay Cảnh Hi Miểu run run một hồi, cấp tốc cúi đầu, mặt đã căng ra đến đỏ rực, trong lòng loạn tung tùng phèo, ” Đó là bởi vì… Bởi vì… Bản tin chiến báo sáng sớm (những tờ tin tức ghi chú những việc liên quan trong triều chính thời đó)…. Bên trong sách của thái tử đều thấy rõ hết.: Toàn thân y chấn động, Tương Lý Nhược Mộc sờ mặt y, cũng không phải ý tứ thân mật. Y nghe thấy Tương Lý Nhược Mộc nói, “Ta thực sự coi thường ngươi, cho là ngươi chỉ là hài tử lý luận suông. Nhưng mà ta làm tổn thương ngươi, ngươi có thể nhẫn nhịn mà không phát ra, té xuống vách núi rơi vào đường cùng ngươi có thể tự tìm cách mưu sinh, trong lòng ghi hận Cảnh Tường lại có thể án binh bất động huống chi ngươi đối với quốc gia này so với ta tưởng tượng rõ ràng rất nhiều, thậm chí ngày cả lập ra quốc sách cũng có chủ kiến của mình, nếu như ngươi có thể cùng ba thị tộc phiên quốc bắt được liên lạc, e rằng quốc gia này sớm muộn có một ngày cũng trở lại trong tay của ngươi. Trong lòng ngươi cũng rõ ràng, vì vậy theo như ta ước định thời gian là năm năm mới chờ đến cơ hội, có phải không?” Trừ điều này ra con ngươi còn có cái gì mà có thể chân chính nhìn thấu sinh tử, ở thời điểm cái chết hiện rõ trước mặt đều đã an bài sự việc đâu vào đấy, đặc biệt là, cùng muốn giết đi người của mình để ôn hòa ở chung.

Cảnh Hi Miểu gian nan ngẩng đầu lên, chăm chú cắn môi dưới, toàn thân phát run, trong mắt tràn đầy nước mắt nhưng nhìn Tương Lý Nhược Mộc, “Hóa ra là như vậy, ngươi mới hiểu được, vậy cũng thực sự là ngu xuẩn. Vốn là như vậy, ngươi theo ta, không phải ngươi chết chính là ta sống, còn có gì để nói. Ta vốn là muốn dùng ba phiên quốc này để kìm hãm ngươi xưng đế, đợi được thời cơ thích hợp liền mật báo để cảnh thị cùng thiên hạ đánh dẹp ngươi, nghịch thần soán quyền đoạt chính, cũng nhân cơ hội suy yếu ba phiên quốc, tương lai ta thống nhất thiên hạ, chính là như vậy. Ngươi sao hiện tại mới nghĩ đến? Cảnh Hi Miểu nhìn con mắt lạnh lùng của Tương Lý Nhược Mộc, tiếp tục nói, nước mắt lăn xuống một bên quai hàm, “Hiện nay biện pháp tốt nhất, chính là giết ta, tuyển chọn bên trong Cảnh thị Hoàng đế ngu ngốc nhất, lại lấy danh nghĩa Hoàng đế không đất phong(trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất dai cho chư hầu, chưa hầu lại cấp cho tầng lớp dưới) đi đoạt Phúc Ninh Vương, giam lỏng hắn ở trong cung.

Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên đứng lên, bước đi hai bước.Cảnh Hi Miểu thở gấp, nhẫn nhịn nghẹn ngào,”Ngươi nhanh giết ta một chút, ta sau này cũng không muốn gặp lại ngươi nữa. Ngươi đứng lại đó cho ta.” Cảnh Hi Miểu xoay mình đề cao âm lượng câu nói cuối cùng, Tương Lý Nhược Mộc nghe tiếng liền dừng lại. “Ngươi bước ra cánh cửa này, sẽ không còn sự tín nhiệm của ta, ngươi mỗi ngày nhớ tới ta đều sẽ suy đoán ta sẽ không tìm đến cơ hội giết ngươi, ngươi mỗi ngày cũng đều do dự có muốn giết hay không giết ta. Chẳng thà, ngươi bây giờ liền giết ta, cớ đều có sẵn, ngươi đều đẩy tội lên trên người Cảnh Tường là được.”

“Ngươi thật thông minh a.” Tương Lý Nhược Mộc quay đầu trở lại trừng mắt cái đứa nhỏ khóc đến run kia.

“Chưa từng cùng người khác so qua, ta không biết ta thông minh hay không, nhưng mà ngươi chỉ có lúc coi ta là đứa ngốc mới yêu thích ta sao?” Cảnh Hi Miểu khóc đến đỏ cả mắt, tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường vài lần, càng khóc miệng mồm càng lanh lợi.

“Ta tại sao lại có khả năng yêu ngươi?” Tương Lý Nhược Mộc bị câu nói này làm mê đi, tăng thêm phần nổi giận.

Cảnh Hi Miểu khóc đến ngẩn ra, “Này, tại sao…” Phía sau còn chưa kịp mở miệng, trên mặt nóng hừng hực, y đột nhiên rõ ràng mọi chuyện, cuộc sống của người trưởng thành ở ngoài cung có thể không đơn giản như vậy. “:Là như thế a”, Cảnh Hi Miểu cuối cùng không còn khí thế gì nữa, ở trên giường ngồi sập xuống, đột nhiên nở nụ cười quái dị, “Ta xem ra ta thực sự là không hiểu lắm rồi…” Cảnh Hi Miểu an tĩnh lại, tiếng khóc cũng không còn, mệt mỏi nói một tiếng, “Ngươi đi ra đi, muốn thế nào thì thế đó đi.”

Tương Lý Nhược Mộc đi đến cửa, nghe thấy Cảnh Hi Miểu phía sau nói, “Ta vốn là muốn nói với ngươi, khả năng cũng không cần đánh dẹp Duệ Khánh Vương, trái lại chỉ cần khen ngợi Duệ Khánh Vương sẽ có đồng minh hiệu quả. Không phải cha truyền con nối vương vị cho Thế tử Cảnh Tường, mà là vì khen ngợi đức hạnh của Duệ Khánh Vương, đem toàn bộ nhi tử Duệ Khánh Vương đều Phong Vương, vừa cho Duệ Khánh Vương vinh quang cao nhất, càng làm phiên quốc Duệ Khánh Vương chia ra làm bốn. Cảnh Tường đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng ta nghe nói bốn đứa con của Duệ Khánh Vương đều dũng mãnh nhưng lại bất hòa, năm trước lúc tiệc mừng thọ của tiên đế còn đánh nhau, vì lẽ đó trong nước Duệ Khánh Vương sẽ chia năm xẻ bảy, Thái Úy tái xuất binh sẽ không phí sức nào rồi.”

Tương Lý Nhược Mộc ở cửa, nửa buổi mới lấy lại tinh thần, lúng túng vạn phần.

Không thể phủ nhận, Cảnh Hi Miểu có thể sẽ không trở thành người chỉ huy thật sự trong chiến tranh, thế nhưng lúc bày mưu tính kế tiến hành chiến lược quyết sách, Cảnh Hi Miểu dù vẫn còn trẻ tuổi cũng đã là một thiên tài. Có điều quan trọng là so với Tương Lý Nhược Mốc lại lúng túng vạn phần, trong lòng hiểu lại nói qua, cúi đầu không muốn quay đầu lại, lại không có dũng khí để quay đầu lại. Cảnh Hi Miểu nhanh mồm nhanh miệng đem tất cả các cách đều phá hỏng, không chỉ vạch ra đến năm năm sau này hai người đều gặp phải tình cảnh khó xử, cũng chỉ ra biện pháp giả quyết, thậm chí còn tự nói với mình ra sao giết hắn là phương thức tốt nhất. Để hắn hướng về tướng quân mặt mày xám xịt.

Rõ ràng chỉ có 15 tuổi, không phải sao? Có điều Tương Lý Nhược Mộc chính sự bận rộn vì vậy mà có lẽ là quên chính hắn lúc 15 tuổi, cũng đã là một Tướng quân thiếu niên trăm trận trăm thắng, dưới trướng mười vạn quân mã, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play