Cảnh Tưởng khoảng chừng chưa đến 30, luận bối phận là thúc thúc của Cảnh Hỉ Miêu, phụ thân hắn Duệ Khánh Vương lại là huynh đệ cùng mẹ khác cha của gia gia Cảnh Hi Miểu – Vũ Liệt hoàng đế, huyết thống cận kề, Tương Lý Nhược Mộc thoạt nhìn bọn họ giống như là hoàn toàn không có quan hệ. Cảnh Hi Miểu thông minh nhỏ bé yếu ớt, đến 10 năm sau cũng nhất định còn là một nam tử khuôn mặt tuấn tú nho nhã, vô luận thế nào cũng không có khả năng trở thành một nam nhân cẩu hùng cao to, đầu óc ngu si như Cảnh Tường.
” Thái úy, từ hôm ngài đến thú uyển, đến giờ đã được hai ngày, cho dù là hoàng thượng không rơi xuống vách núi, đang bị lạc đường trong rừng, nhưng bây giờ đêm lạnh như thế, đã qua hai ngày một đêm, chỉ sợ cũng chết rét, huống chi ở thú uyển dã thú thành đàn, hoàng thượng ở lâu trong thâm cung, đâu có khả năng sống sót chứ?” Cảnh Tường lớn giọng như chẳng có chuyện gì.
” Theo ngươi như thế nào là tốt?” Tương Lý Nhược Mộc bình tĩnh hỏi hắn, Cảnh Tường chần chừ một chút, nghe tiếng Tương Lý Nhược Mộc đã lâu, niên kỷ hắn không lớn, thế nhưng kinh nghiệm sa trường lâu năm, tính cách kiên cường độc đoán, ép buộc thiên tử ra lệnh thiên hạ, là một nhân vật rất ghê gớm. Vốn tưởng hắn giống như là Sở Bá Vương (có thể tra wiki để biết ông là ai), khí phách to lớn, thế nhưng lại ít nói, dĩ nhiên là chủ động trưng cầu ý kiến của mình.
” Ân… Ân… Theo ta thấy nên mau chóng phát tang, tái lập dân chủ.” Cảnh Tường không hề lòng dạ, hơn nữa chủ ý này hắn đã sớm quyết định.
” Như vậy a” Tương Lý Nhược Mộc bật cười ha hả, ” Này xem thử trong dòng tộc, ai có tài kế vị a?”
Cảnh Tường được hỏi, liếc mắt nhìn hai phía, Tương Lý Nhược Mộc cũng nhìn một chút, lân cận chỉ có một Phúc Ninh Vương Cảnh Dụ, tuổi chừng mười bảy mười tám, mặt này có vài phần giống Cảnh Hi Miểu, vốn là đang đứng thấp giọng nức nở, thấy cả hai người đang nhìn mình, một là du côn ác bá giống như Duệ Khánh Vương thế tử, một là ma vương giống như là Tương Lý Nhược Mộc, nhất thời bị dọa sợ mất hồn.
Cảnh hoàng thất sớm đã bị Tương Lý Nhược Mộc thu thập mềm nhũn, hắn cũng không quản địa vị cao thấp, ” Phù phù ” một tiếng quỳ xuống trước mặt Tương Lý Nhược Mộc, ” Thái úy, tiểu vương không làm tròn trách nhiệm, thỉnh Thái úy trách phạt, tiểu vương ngay cả chức trách bảo hộ hoàng thượng cũng không được, căn bản không thể làm hoàng đế.”, một mặt liền gào khóc.
Tương Lý Nhược Mộc phiền muộn trong lòng, tên này nếu như làm hoàng đế, hiệu quả thật đúng ý mình muốn. Tương Lý Nhược Mộc nghĩ thu thập Cảnh Dụ đúng là cơ hội tốt, thế nhưng vừa nhấc mắt, nhìn thấy Cảnh Dụ chăm chú nhìn một thanh niên đứng phía sau, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thần sắc nhạy bén, trong ánh mắt ánh lên tia ôn nhuận không giống với người bình thường, lúc hắn bước vào Tương Lý Nhược Mộc hầu như không cảm thấy hơi thở của hắn, là một võ lâm cao thủ sao? Tương Lý Nhược Mộc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, thôi được, ta tạm tha cho tên chủ không ra hồn của ngươi. Huống chi lại còn sở hữu các phiên quốc, bổ sung vào thuộc địa nhỏ hẹp cằn cỗi của Phúc Ninh Vương, mặc kệ hắn có làm gì cũng không thành.
Cảnh Tường đã sớm nhịn không được, ” Thái úy, không bằng…”
“Không bằng chờ một chút, lập hoàng đế là đại sự,” Tương Lý Nhược Mộc cắt đứt lời hắn, ánh mắt di chuyển, băng lãnh trừng mắt Cảnh Tường, Cảnh Tường bất giác rùng mình,” Sống là muốn thấy người, chết ta muốn thấy xác, không thể không minh bạch mà phát tang thiên hạ lập tân chủ.”
Cảnh Tường tâm tư như lửa đốt, bị Tương Lý Nhược Mộc uy hiếp trở lại.
Hai ngày một đêm, một thân một mình ở thú uyển không lý nào có thể sống sót. Con quạ đen Cảnh Tường này lớn giọng, chắc là sẽ không phát ra câu nào dễ nghe. Tương Lý Nhược Mộc ngổn ngang trăm mối đập một cái, hắn một thân một mình ngồi ở Thái úy quán, hoàng đế hành cung từ nơi này có thể thấy được, hiện ở trong điểm một ngọn đèn dầu, âm u khiến người chán ghét.
Cảnh Tường kia liền như thế đã không thể chờ đợi được để ngồi ở chỗ kia sao? Dĩ nhiên nắm cơ hội này đối Cảnh Hỉ Miêu hạ thủ. Hắn cho là hắn ngồi được cái vị trí kia sao? Nắm giữ thiên hạ, một người bất tài từ đâu chạy tới đều làm được sao? Không, nếu như hắn trở thành hoàng đế. nhất định sẽ dời đô đến thuộc địa của Duệ Khánh Vương, tự lập hoàng đế. Hắn tưởng rằng hắn chạy trở về được?
Thế nhưng giết hắn cũng vô ích, nếu Cảnh Tường bị giết tại đây, hắn còn có bốn người đệ đệ, bọn chúng cũng có thể vì nơi này có biến động nhỏ mà cũng có ý niệm làm hoàng đế trong đầu. Giết cái tên bất tài kia sẽ sinh sự. Duệ Khánh Vương lúc đó mượn cớ khởi binh tác loạn, Tam gia phiên vương ( vua của 3 nước thuộc địa) sẽ liên hợp lại, vì Cảnh hoàng tộc chinh phạt nghịch tặc. Mặc dù hắn nắm binh quyền đủ để trấn áp, có thể giết một vạn địch tự tổn hại bát thiên, hoàn toàn không cần lựa chọn sách lược. Huống chi bây giờ đang kiệt lực, Bắc Cương man tộc nhìn như hổ đói, đã không thể tái khởi tai họa.
Quan trọng chính là qua đêm nay, khả năng Cảnh Hi Miểu vẫn còn sống sót thực sự vi hồ kỳ vi ( cực kỳ nhỏ bé). Cảnh Hi Miểu, trước mắt hắn lướt qua mờ nhạt hình ảnh y xa xa mỉm cười, đúng vậy, luôn luôn xa như vậy, rồi bóng dáng nhợt nhạt mà hướng phía hắn mỉm cười. Hắn ở trong thống khổ giãy dụa, muốn hủy diệt hài tử kia, thế nhưng vào lúc thống khổ nhất, lại không tự chủ được hướng y đi đến, bởi vì y dường như không có đau khổ, cũng không có cảm giác thống khổ, mỉm cười nhìn thế giới, hồn nhiên không bị vấy bẩn, trong suốt phảng phất như mặt nước, làm cho hắn lặp đi lặp lại nhiều lần về phía trước, tìm kiếm cho hắn ngay cả chính mình cũng không biết là sự cứu rỗi, hay là chôn vùi.
Tương Lý Nhược Mộc gọi tới Vũ Lâm Thị Lang Thẩm Nhất Bình bên cạnh hoàng đế, ngày xưa cũng chính là thuộc hạ của hắn, xuất thân bần hàn, được Tương Lý Nhược Mộc đem từ trong quân ngũ, đồng thời thay họ hắn thành họ Tương Lý, có một dạo hắn ở trong phủ chưởng quản thân binh của Thái úy.
” Thái úy đại nhân, con lợn rừng kia trên người nguyên vốn là có thương, tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ đột nhiên xông tới.” Tên Tương Lý này tướng mạo đường đường, dáng người vĩ ngạn ( to lớn =))), võ nghệ cao cường, hướng Tương Lý Nhược Mộc trung thành tận tâm, đó là nguyên do hắn bị cắt cử ở trong cung nhậm chức, hắn tâm tế như phát ( kĩ càng cẩn trọng), điểm ấy là do trong chiến đấu mài luyện được, Tương Lý Nhược Mộc với hắn không chút hoài nghi.
Tương Lý Nhược Mộc giơ tay lên, ý bảo hắn không cần nói nữa, ” Là ai làm bây giờ không không quan trọng, quan trọng là … Cảnh… hoàng thượng rốt cuộc ở nơi nào.”
Tên Tương Lý kia khom người thi lễ một cái, ” Thái úy, Duệ Khánh Vương cũng đã âm thầm xét qua.”
Tương Lý Nhược Mộc lắc đầu, ” Ta cũng từng hoài nghi Cảnh Tường đem hoàng thượng nhốt lại, thế nhưng, chuyện đó không có khả năng. Bởi khi sau khi ta nói muốn lập hoàng đế khác, cần phải ‘ Sống phải thấy người, chết phải thấy xác’, Cảnh Tường vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, sỡ dĩ hoàng thượng vô luận chết hay sống cũng không nằm trong vòng khống chế của Cảnh Tường.”
” Thái úy, nhưng trong rừng không có khả năng có người.” Tương Lý Nhất Bình suy tư, ” Từ lúc sự tình bắt đầu, thuộc hạ liền phong bế thú uyển, không kẻ nào có khả năng thoát ra ngoài. Theo lệnh Thái úy, bọn binh sĩ gần như lật toàn từng tất đất trong thú uyển. Sau khi thuộc hạ hoài nghi các khách quán của hoàng tộc, đều tự mình âm thầm lục soát qua, kết quả vẫn không có.”
Tương Lý Nhược Mộc không nói gì, Tương Lý Nhất Bình âm thầm nuốt khí, như vậy, ngoại trừ hoàng thượng té từ vách núi xuống, còn có… khả năng khác.
“Đưa ta đến chỗ hoàng thượng xảy ra chuyện.” Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên nói.
” Vâng” Tương Lý Nhất Bình theo Tương Lý Nhược Mộc đã mười năm, nhất cử nhất động của Thái úy hắn đều thành thói quen mà tuân thủ, vì trong chiến tranh, hắn sau khi đã quen hành động kiểu này, có khả năng thắng trận vì đánh bất ngờ. Bất quá lúc này đây… hoàng thượng thoạt nhìn yếu ớt không gì sánh được, lại không có khả năng tự mình sống sót, huống chi ngay cả ngựa cũng cưỡi không tốt đã để rơi xuống vách núi.
Buổi tốt gió rất lạnh, cả cánh đồng rộng lớn bốn phía đều đen như mực, từ trong phòng đốt lò lửa đi ra gió lạnh cơ hồ thấu tận xương tủy.
” Thái úy, trong rừng địa thế hiểm yếu, hiện tại lại là buổi tối, Thái úy cẩn thận,” Tương Lý Nhất Bình cưỡi ngựa đi trước, giơ đuốc dẫn đường.
” Ta xem sau này Hoàng thượng xuân thú, nhất định sẽ cấm tới chỗ này, quả nhiên là vạn phần hung hiểm.” Tương Lý Nhược Mộc bất tri bất giác nói ra những lời này, đột nhiên ý thức được mình cho rằng Cảnh Hi Miểu còn sống, hơn nữa sẽ còn tiếp tục tác vi vị hoàng đế này mà tồn tại. Cũng may Tương Lý Nhất Bình dè dặt cẩn trọng, cũng không nói cái gì.
” Chính là chỗ này, tuy rằng vết tích đã hỗn loạn, thế nhưng tiếp túc đi theo hướng này, vẫn có thể thấy ngựa của hoàng thượng bị chấn kinh đã đụng ngã vài cây. Thái úy hạ lệnh truy tìm trên diện rộng, thuộc hạ đã lưu lại dấu vết ngựa của hoàng thượng làm ký hiệu.” Tương Lý Nhất Bình xuống ngựa vạch ra tiêu ký ( dấu hiệu) trên cây.
” Tốt lắm.” Tương Lý Nhược Mộc lập tức nhảy xuống, ngồi xổm người nhìn cặn kẽ cây cối. một lúc lâu sau hắn không nói một lời đi về phía trước, đo đạc qua lại vết tích móng ngựa và phương hướng, Tương Lý Nhất Bình cũng lặng yên chỉ thị vị trí dấu vết cho hắn. Hai người phảng phất nhớ lại trên chiến trường.
Vết tích cuối cùng biến mất trong bụi cỏ, Tương Lý Nhược Mộc dùng tay đập vào nham thạch của vách núi phụ cận, Cảnh Hi Miểu đứa trẻ này rơi xuống từ vách núi sao? Cảnh Tường thực sự là chọn một nơi hoàn mỹ, ở đây đều là vách núi vách đá, bề mặt lại trơn tuột như gương, đúng là vực sâu vạn trượng.
” Chính là chỗ này, đây là nơi vết tích kết thúc,” Tương Lý Nhất Bình đánh mất bình tĩnh, ” Nhất định chỗ này là nơi cuối cùng xảy ra chuyện. Thuộc hạ cũng đã nỗ lực xuống phía dưới, nhưng không có cách nào khác, vách núi chỗ này quá dốc.”
Tương Lý Nhược Mộc một mực cúi đầu kiểm tra vết tích, lúc này ngẩng lên,” Hắn không phải từ chỗ này té xuống.” Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên bật cười, ” Tuy rằng không biết hắn tại sao lại làm được, thế nhưng ngươi nhìn kỹ khoảng cách giữa các vết tích này, nếu đột nhiên quay ngược trở lại, tiểu hoàng đế dừng lại ở chỗ này, ngươi xem, ngựa nhất định sẽ ngã sấp xuống, hắn tuy rằng thụ thương, nhưng không rơi xuống vách núi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT