“Sẽ không lạnh, đã quen.” Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu trả lời hắn, bởi vì tình trạng khổ sở, thanh âm yếu ớt.
Cảnh Hi Miểu bình tĩnh lãnh đạm trước sau như một, trên mặt lại nhiễm nhiều điểm thống khổ, ở sâu trong ký ức, hình ảnh quen thuộc như thế, cũng cứ như thế chồng chất trong tim của hắn một mảnh hỗn độn. Hắn bỗng nhiên cúi đầu một tay ôm lấy Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu mười bốn tuổi, có lẽ sẽ nhanh chóng bước sang tuổi mười lăm, thế nhưng ôm chặt vẫn cảm thấy được hình dáng y rất nhỏ.
Tương Lý Nhược Mộc đem Cảnh Hi Miểu ôm đến trên giường, cùng y ngồi trên giường, tiện tay kéo chăn bông qua vây quanh thân thể y, Cảnh Hi Miểu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại không có kháng cự. Một quyển sách từ bên gối rơi ra, Tương Lý Nhược Mộc nhìn lướt qua tên sách,”Ngươi thích đọc sử sách?”
“Có người nói, nhìn trong lịch sự những chuyện tình làm sai, liền biết mình không được phạm sai lầm.” Cảnh Hi Miểu nhẹ giọng trả lời hắn.
Có lẽ Cảnh Hi Miểu là một hài tử thông minh cũng nói không chừng, Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, làn da tinh tế trơn bóng, mang theo điểm đặc thù của tuổi này. Hắn nhìn Cảnh Hi Miểu tuy rằng cúi đầu nhưng lại không có đẩy hắn ra, thậm chí không có phản ứng gì quá lớn.
Nếu ta muốn nắm giữ triều chính, muốn thay đổi toàn bộ những thứ lạc hậu trong triều đình thì mới có thể giống như trước kia là thần tử trung thành của Cảnh họ Vương tộc, nhất định phải đổi đi thành phần chính của triều đình, rồi mới…Cuối cùng…Giết chết hài tử đang ôm chặt trong lòng. “Ta…Thần muốn nặng khai ân khoa, bị hai vị tiên hoàng phế bỏ ân khoa, thần muốn một lần nữa bắt đầu lại, thần muốn, cần phải bất chấp xuất thân dòng dõi, tóm lại không câu nệ khuôn mẫu chọn lựa nhân tài.”
“A!” Cảnh Hi Miểu trong miệng kêu nhỏ một tiếng, thế nhưng ở trong ***g ngực của hắn run rẩy một chút, ngẩng đầu lên, Tương Lý Nhược Mộc cho là y cũng nghĩ đến mưu quyền đấu đá, nhanh chóng phản đối, cánh tay ôm lấy Cảnh Hi Miểu không tự giác nới lỏng ra.
“Làm như vậy thực sự là quá tốt,” Cảnh Hi Miểu không chút nào che giấu nhìn hắn, vẻ lo lắng ở trong mắt khi ngẩng đầu lên nháy mắt bị hưng phấn thay thế, có thể thấy rõ hình dáng của Tướng Lý Nhược Mộc trong đó. “Như vậy thực sự là quá tốt, bên người tiên hoàng chỉ có kẻ nịnh thần tiểu nhân. Quan văn hủ bại hoa mắt ù tai, không đáng trọng dụng, triều đình chỉ có dựa vào võ quan không ngừng chinh chiến thảo phạt Bắc Cương ngoại tộc để duy trì, đến lấy cớ trưng thu thuế má quá nặng, quy định càng nghiêm khắc luật nghĩa vụ quân sự, dùng cái này để khống chế bình dân, hơn nữa lại dùng chiến tranh thay đổi sự bất mãn của nhân dân. Chính là Cảnh họ phiên vương cố tình nổi loạn, họa vô đơn chí, ngũ quốc chi loạn tuy rằng đã định, nhưng ta nghe nói ngân khố quốc gia đã trống rỗng, nhân dân cũng kiệt sức không chịu nổi. Thực sự nếu không nuôi dân, nếu Bắc Cương ngoại tộc nhân cơ hội xâm lấn, như vậy xã tắc nhất định sẽ khuynh sụt, tái diễn tai họa năm đó Bắc Vương man tộc đánh thẳng đến kinh thành, đến lúc đó cho dù là Thái úy cũng…” Cảnh Hi Miểu đột nhiên cảm giác được nói hơi nhiều, nghĩ đến Tương Lý Nhược Mộc bởi vì lời nói của y mà nghĩ lầm y đang chỉ trích hắn vô năng. Cắn chặt môi dưới, bắt đầu dời đi chỗ khác.
“Nguyên lai là nghĩ như vậy.” Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng nở nụ cười, lại tựa hồ như cười chính hắn, Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc ôm sát y, “Ngươi tiểu hài tử này, thật là làm cho người ta…” Hắn vỗ nhẹ nhẹ chụp cánh tay Cảnh Hi Miểu. Là hoàn toàn bất đồng, cùng Tử Uyển hoàn toàn bất đồng. Tử Uyển làm cho người ta trìu mến, đứa trẻ này lại làm cho hắn có một chút đau lòng, chính là trừ lần đó ra, nếu vứt bỏ tư tình, ở mặt khác gặp mặt bằng một loại quan hệ khác, chí khí cùng kiến thức của y sẽ làm hắn phá lệ vui sướng, giống như phóng ngựa rong ruổi.
“Đúng rồi,” Cảnh Hi Miểu ở trong ***g ngực của hắn động, không biết từ nơi nào lấy ra một đồ vật, “Đây là của Tương Lý đại nhân…”
Tương Lý Nhược Mộc nhận lấy, bạch ngọc hơi có chút vẩn đục, hình cung tao nhã, hắn đem bạch ngọc một lần nữa đặt ở trong tay Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu nghi hoặc ngẩng đầu, lúc này lại là bộ dạng của một hài tử ngây thơ, Tương Lý Nhược Mộc nói, “Cho ngươi thôi. Ân…hoàng thượng muốn nhận lấy sao?”
“Ngô,” Cảnh Hi Miểu nói, “Ta không biết. Trước kia thời gian làm hoàng tử chi tiêu ăn mặc đều là dựa theo quy định do thái giám đưa tới, mỗi hoàng tử đều là giống nhau.”
Tương Lý Nhược Mộc nghĩ một chút mới hiểu được Cảnh Hi Miểu chưa từng nhận lễ vật, y tuy rằng làm trưởng tử địa vị cao quý, có thể là mẫu thân chết sớm, y đã sớm là một hài tử không nơi nương tựa, cho nên cũng không rõ lễ vật là có ý tứ gì.
Hắn khép bàn tay nắm lấy ngọc bội của Cảnh Hi Miểu lại, “Cầm lấy đi.” Cảnh Hi Miểu một lần nữa mở bàn tay ra, thực cảm thấy hứng thú cúi đầu nhìn ngọc bội.
“Ngươi thích?” Tương Lý Nhược Mộc hỏi y.
“Ân, đây là cùng người khác khác biệt, hơn nữa không phải trong hoàng cung gì đó, trong cung gì đó làm thời gian có cố định, chính là mấy quy cách gì đó.” Cảnh Hi Miểu đáp, trước ka chỉ thấy qua bọn đệ đệ cầm trong cung là đồ vật hiếm lạ này nọ, nói là mẫu thân giao cho. Cảnh Hi Miểu ít nhiều cũng có điểm hâm mộ, chẳng qua biết không thể có, cũng sẽ quên mất.
Tương Lý Nhược Mộc giật mình một chút, lại nhìn Cảnh Hi Miểu thời điểm này, hoàn toàn không giống cảnh tượng trong tưởng tượng. Cảnh Hi Miểu tuy rằng còn là sợ hắn mà có chút cẩn thận, nhưng y không chán ghét hắn, thậm chí có thể cho hắn ở gần như vậy, dựa vào hắn. Nhưng là cùng Đàn Tâm khuất ý nịnh nọt hoàn toàn bất đồng, Đàn Tâm dịu dàng thuận theo, Cảnh Hi Miểu thuận theo nhưng không có cái cảm giác nô tính kém một bậc, hắn tựa hồ đem cảm giác này lý giải làm một loại hảo cảm, tự nhiên nhưng hưởng thụ.
Đã không còn đối tượng trả thù. Nếu Cảnh Hi Miểu biểu hiện mãnh liệt hơn một chút, hoảng loạn sợ hãi cùng chán ghét, giống như trong suy nghĩ của Tương Lý Nhược Mộc, hắn chỉ sợ y hoàn toàn có khả năng bị chà đạp, để cho y sống không bằng chết, dù sao cuối cùng cũng phải giết y. Nhưng Cảnh Hi Miểu lại giống như nước, hắn cừu hận đánh một quyền, lúc ấy bọt nước văng khắp nơi, mặt nước bị phá thành một cái động lớn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như lúc ban đầu, hết thảy bao dung.
Tương Lý Nhược Mộc đột nhiên đứng dậy, hắn không thể tiếp tục gần kề y, đứa trẻ này tâm không giống Đàn Tâm cùng mình như vậy sẽ không trọn vẹn, không được viên mãn, y đủ độc lập, hơn nữa, khỏe mạnh. Là ai khi y như vậy tứ cố vô thân trong quá trình trưởng thành, tại nơi hoàng cung âm u này, đem y đắp nặn tốt như vậy, à người cung nữ kia dưỡng dục y? Hắn cần phải rời khỏi y, bởi vì cuối cùng, bất kể tốt như thế nào, đứa trẻ này đều phải chết trong tay mình.
“Hoàng thượng, thần cáo lui, ngày mai xuân thú, hoàng thượng còn phải đi thú uyển hoàng gia, rời xa kinh thành một chút. Hôm nay hoàng thượng liền sớm nghỉ ngơi đi.”
“Ân.” Cảnh Hi Miểu đáp ứng, theo long sàng đi xuống, hướng Tương Lý Nhược Mộc đi tới.
“Hoàng thượng muốn đi đâu?” Tương Lý Nhược Mộc ngạc nhiên hỏi y.
“Ân?” Cảnh Hi Miểu bị câu hỏi của hắn làm cho mơ hồ, tự nhiên trả lời, “Ta muốn đưa tiễn Thái úy a.”
A, Tương Lý Nhược Mộc sờ sờ lỗ tai nhỏ của y, y sợ ngứa rụt bả vai lại. Có lẽ mặt cũng đỏ, nơi này không có ánh đèn, thực tối, nhìn không rõ lắm. Tương Lý Nhược Mộc nuốt xuống thở ra một hơi.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, hơi hơi thở dốc, một phen ôm lấy Cảnh Hi Miểu đem y trở về giường. “A” Cảnh Hi Miểu cảnh giác giãy dụa, giữ chặt vạt áo của mình. Tương Lý Nhược Mộc không buông tha cùng y dây dưa vạt áo, hai bàn tay to bắt lấy y phục của Cảnh Hi Miểu, hướng hai bên mạnh mẽ xé rách, “xuy” một tiếng, Cảnh Hi Miểu y phục đã phanh ra rồi.
“Ngươi ngươi…” Cảnh Hi Miểu nói không ra lời, lộ ra đồi ngực trắng nõn phấn nộn, Tương Lý Nhược Mộc đưa tay sờ qua, bàn tay to lớn xuyên vào y phục của y, khắp nơi một mảnh trắng mịn. Tương Lý Nhược Mộc giống như là mất đi khống chế, mặc kệ Cảnh Hi Miểu nói gì, thô bạo kéo xé y phục của y, không lưu tình mà đem y ghé vào trên giường lột quần xuống, tra tấn từ hạ thể của y.
Thái giám bên ngoài tẩm cung hoàng đế đều là người câm không biết chữ, mặc kệ bên trong phát ra động tĩnh gì cũng không thể truyền ra, lưu lại cho quan sử chép tài liệu.
Cảnh Hi Miểu nằm lỳ ở trên giường, một hàng thở dốc, một hàng khóc, mông và hông của y bị Tương Lý Nhược Mộc gắt gao đè lên, động tác thô lỗ phát sinh ở nửa thân dưới của y làm cho y thực không nhịn được khóc. Loại chuyện này sao lại khó chịu như thế, người trong thế gian còn muốn yêu thích.
Y vừa mới nghĩ đến quá khứ, thân thể đã bị đảo lộn, lưng dán ở trên giường, Tương Lý Nhược Mộc xấu hổ đem hai chân y mở ra, nâng lên, vuốt ve mắt cá chân của y, “Thích không?”
Thích? Chuyện đó sao có thể. “Thái úy…” Y gọi một tiếng, không biết mình cầu xin cái gì, để cho hắn chịu buông tha? Hắn đã muốn như thế làm một lần, buông tha y, làm sao có khả năng chứ?
Cảnh Hi Miểu cảm giác được dưới hạ thể chỗ kia bị người ta mạnh mẽ xem xét, dùng sức muốn khép đùi lại, kết quả ngược lại bị túm mở thêm, y biết mình bị cố ý làm nhục, trên mặt vẫn bốc hỏa “Chỉ cần có thể để cho ta ở trên thân thể của ngươi tìm được niềm vui, là có thể giữ tròn tính mạng của ngươi, ngươi là nghĩ như vậy a?” Tương Lý Nhược Mộc ở bên trên nhìn xuống hỏi y, đồng thời để cho bắp đùi của y duy trì hình dáng xấu hổ.
“Lăn…Cút ngay tới tìm tiểu tử của ngươi, kia…Nghĩ như vậy người sẽ có rất nhiều.” Cảnh Hi Miêu không có nghĩ đến mình sẽ bị nhục nhã, được thể khóc nức nở nước mắt chảy dài, ngược lại là tức giận đến cà lăm “Ta ta ta, ta chẳng lẽ sẽ dại dột cùng phụ hoàng phi tử một dạng giống nhau.”
“Ha a!” Cảnh Hi Miểu đột nhiên bị kích thích khom thân mình, bắt lấy tóc của Tương Lý Nhược Mộc, “Không, không…”
“Hoàng thượng, ngươi cũng không muốn tưởng tượng, hương vị của tiểu tử sao có thể so sánh được với hoàng đế đây? Cho dù ngươi không có tư chất làm hoàng đế, là ta đem ngươi nâng lên ngôi vị, chính là ngươi ít nhất cũng là hoàng tử đứng đắn, là chân chính kim chi ngọc diệp.” Tương Lý Nhược Mộc tà ác cười, một bên đại động vừa nói theo ngôn ngữ tà ác, cắn lên lỗ tai Cảnh Hi Miểu.
“Aha, a, không phải nâng lên, là ta bị ngươi xách lên bảo tọa.” Cảnh Hi Miểu không biết xuất phát từ đâu, thế nhưng uốn nắn lời của hắn, lúc ấy y chứng thực là bị Tương Lý Nhược Mộc xách lên vương vị cao nhất. Tuy rằng đau đến muốn chết, dị vật trong thân thể đột nhiên phình trướng phải tìm khẩu giống nhau, thế nhưng trong miệng lại thở hồng hộc nói một câu làm cho Tương Lý Nhược Mộc suýt nữa nắm gãy cánh tay y, “Thái úy lúc đó chẳng phải cũng giống như vậy, từ xưa đến nay nào có trung thần đứng hàng tam công tận trung hầu ạ hoàng thượng dĩ nhiên là hầu hạ trên giường, may mắn phụ hoàng ta phá lệ phong tước cho một người tuổi còn trẻ như Thái úy, nếu theo hình dạng lúc trước đều là lão đầu tử…A a, như vậy thật ghê tởm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT