Trên lang cang tầng hai của kho hàng, có một người nam nhân trong tay cầm súng, trên mặt lộ ra một nụ cười không chút để ý, thẳng thắng nhìn chằm chằm vào Đồng Hi Diệp. Trong ánh mắt của người kia không giấu được nét lo âu, hắn đã từ của sổ phía sau kho hàng mà lén lút vào và trèo lên đây, để không làm kinh động bất cứ ai.
Vẻ mặt của Đồng Hi Diệp vẫn vậy, lạnh đến thấu sương, y ngẩng đầu lên lạnh lùng nói :
-Ai kêu ngươi tới đây quậy phá?
Tần Thước le lưỡi:
-Lão Đại, nếu lần này ngươi không chết, ngươi đừng đánh ta nữa a.
Mạnh Sơn Hổ cũng không phải dạng dễ hoảng sợ, gã cười to và nói:
-Thằng nhãi, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể cứu được hắn ra khỏi tay bọn ta sao? Hãy quay về nhà nằm mơ đi!
Tần Thước không nhanh không chậm lại cười cười và nói:
-Một mình ta thì không được, nhưng cây súng hàng thật giá thật trên tay ta thì được nha~. Ta thậm chí không cầm nhắm ai, nhắm cả hai mắt lại cũng được, sau đó nả bậy một phát súng là cả đám xong đời ngay thôi. (=))))) ôi cử tượng tượng anh nói bằng cái giọng bông lơn là em hem nhịn đc cười)
-Ngươi… -Thanh âm của Mạnh Sơn Hồ trầm xuống hẳn: -Ngươi dám? Như vậy cả ngươi cũng sẽ chết, Đồng Tử cũng không thoát nổi.
-Ta đếm tới ba, ngươi không để hắn đi, ta liền nổ súng. –Thanh âm Tần Thước cứ đều đều trầm ổn, không những thế còn tràn ngập sung sướng cùng thoải mái (Amen), nhưng lại không mang vẻ gì gọi là vui đùa hàm xúc, mà chính là hắn sẽ làm thật.
-Một. –Hắn đếm không một chút do dự.
-Chờ một chút, ngươi là ai? Nói cho ta biết trước đi.
-Tần Thước, hai…
Tần Thước? Là Tần Thước, kẻ không thích sống! Chính là hắn sao! Mạnh Sơn Hổ bông nhiên chuyển đổi đột ngột, gã vội vàng nói:
-Hảo! Ta sẽ thả Đồng Tử. – Tần Thước-thủ hạ thân tín của Đồng Hi Diệp đã từng vang danh một thời, hắn có thể vì nột câu nói của Đồng Hi Diệp, hay thậm chí là một ánh mắt, mà có thể điên cuống liều lĩnh vì nó. Hai năm trước bỗng nhiên mất tích, tưởng đâu hắn đã chết, ai ngờ…
-Xem ngươi còn có chút thông mình. –Tần Thước chậm rãi từ lầu hai đi xuống, cẩn thận đề phòng đám đàn em của Mạnh Sơn Hổ nhào tới. Hắn đứng ở cửa kho hàng, ngón tay vẫn thủy chung trên cò súng.
Đồng Hi Diệp tiến lại gần hắn, thấp giọng nói:
-Đưa súng đây cho ta.
Ánh mắt của Tần Thước vẫn nhìn chằm chằm vào đám người Mạnh Sơn Hổ:
-Không, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe rồi, ngươi đi đi.
Đồng Hi Diệp luôn luôn điềm tĩnh đạm màt, nay trong mắt lại lóe lên một tia nôn nóng:
-Ngươi không nghe lời ta?
-Đôi khi, ta sẽ không nghe. –Tần Thước nở một nụ cười sáng lạng.
-Hỗn đản.
Mạnh Sơn Hổ trong lòng không cam tâm, đành trơ mắt nhìn bóng dáng Đồng Hi Diệp mất khuất khỏi kho hàng, không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng xe chạy.
Tần thước đột nhiên ngiêm mặt nói:
-Ta nghĩ chúng ta nên chết cùng nhau vẫn hơn…
Lập tức cò súng bị nhấn.
-Không! –Mạnh Sơn Hổ trong lòng cả kinh, theo bản năng liền khom người lấy tay che đầu.
Răng rắc một tiếng, không có viên đạn nào được bắn ra, tranh thủ trong lúc mọi người đang hoảng sợ, Tần Thước xoay người bỏ chạy. (=)))))) ôi tưởng anh anh dũng lớm, té ra cũng sợ chết, hem dám dùng súng có đạn=))) )
-Đuổi theo mau! –Mạnh Sơn Hổ thẹn quá hóa giận đuổi theo Tần Thước, nhìn thấy hắn nhảy lên ghế sau của xe, gã liền cầm cây súng lên ngắm thẳng vào lưng của Tần Thước.
-Tần Thước? – Cảm thấy ghế sau có chấn động mạnh cùng tiếng đạn, Đồng Hi Diệp không khỏi quay đầu lại hỏi.
-Ta không sao, Lão Đại. –Tần Thước nhịn cơn đau từ xương phía sau lưng truyền đến, cánh tay liền từ sau ôm chặt lấy thắng lưng của Đồng Hi Diệp: -Lái xe mà không nhìn phía trước là sao vậy , cẩn thận vào, một Lão Đại mà chết vì tai nạn giao thông rất là khó coi a.
Tần Thước nhắm mắt lại, mặt dán lên lưng của Đồng Hi Diệp, vẻ mặt lộ ra một nụ cười an tâm cùng thích ý. Máu chảy phía sau lưng đối với hắn mà nói đó chính là vinh quang, hắn vì Đồng Hi Diệp mà bị thương giống như một chiến sĩ được huân chương vậy.
-Má ơi! Đau, đau chết ta rồi, a không ngươi nhè nhẹ tay một chút, nhẹ, nhẹ, nhẹ a! Ngươi có biết cái gì gọi là nhẹ tay không hả? –Tần Thước từ lúc vào phòng giải phẫu, miệng cứ hô to gọi nhỏ, náo loạn hết cả lên.
Liên Mặc liền bĩu môi trào phúng:
-Này mới chỉ là khử trùng thôi mà, một lát nữa lấy viên đạn ra mới là đau, giữ lại chút khí lực để lát nữa mà hét đi.
Bên ngoài phòng giải phẫu, Đồng Hi Diệp lạnh lùng đứng trước mặt hai nam nhân, đó chính là hai trợ thủ cực kỳ đắc lực của hắn, Chu Sinh cùng Trương Bằng.
-Ai nói cho hắn biết?
-Là ta. – Trương Bằng thẳng thắng nói hợp tình hợp lý:-Là hắn gọi điện đến hỏi ta không dứt, ta liền nói cho hắn biết hết tất cả mọi chuyện.
-Ngươi muốn ta giết ngươi? –Đồng Hi Diệp thản nhiên hỏi.
-Ta không biết, Lão Đại, Tứ trưởng lão vốn định để Tần Thước đi làm mồi nhử, ngươi liền bảo rằng hắn không đủ tài cán để làm cho Mạnh Sơn Hổ tin , nên hãy để ngươi đi làm thay. –Trương Bằng tính cách rất quật cường thích nói rõ, căn bản không để ý đến cái nhay mắt của Chu Sinh, vẫn ương ngạnh nói:-Tần Thước là đứa nhỏ có tư chất tốt, ta có ý bổi dưỡng hắn sau này thay thế ta đi theo bảo vệ ngươi. Mấy năm trước ta vẫn dạy dỗ hắn thuận lợi, vì cái gì ngươi liền đến đem hắn đi và bảo không cần?
-Chuyện lần này xem như cho quá, nhưng không có lần sau. –Đồng Hi Diệp xoay ngươi rời đi.
-Lão Đại…! –Trương Bằng còn định nói thêm gì đó thì đã bị Chu Sinh bịt miệng kéo đi.
-Ta thật không rõ, rốt cuộc Lão Đại không hài lòng ở Tần Thước về phương diện nào? Đứa nhỏ kia đến nằm mơ cũng muốn bên cạnh hắn.
Nhìn thấy Trươc Bằng bất bình tức giận, khiến cho Chu Sinh không khỏi cười khổ, y bất đắc dĩ vỗ vỗ sao ót hắn:
-Lão huynh, ngươi không hiểu sao, Lão Đại đối với Tiểu Thước Tử mà nói đó là…. Mà thôi tóm lại sau này ngươi cùng đừng làm mấy chuyện đó nữa, may là lần này Tiểu Thước Tử không sao, bằng không ngày này năm sau ta sẽ thắp cho ngươi một nén nhang đó.
-Ngươi rốt cuột có ý gì? Nói rõ ra đi!
-Đơn giản mà nói, cuộc sống của chúng ta chỉ toàn là huyết vũ tinh phong, hôm nay không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Chính là dù có ra sao chúng ta cũng không thể quay đầu lại được, đấy là điều tất yếu, Lão Đại nghĩ Tiểu Thước Tử và chúng ta không giống nhau.
-Là vì chuyện kia sao, nên Lão Đại còn áy náy đối với hắn? –Trương bằng tựa hồ hiểu được trọng điểm câu chuyện.
-Không đơn giản chỉ vì áy náy thôi đâu. –Chu Sinh cười, vẫn là nụ cười bất dắc dĩ: -Chỉ tiếc là Tiểu Thước Tử không nhạy cảm nhận ra điều đó thôi.
-Đừng nói chuyện đó nữa, bang chúng ta đã khai chiến với Long Hổ Môn rồi, ngươi nghĩ xem Lão Đại sẽ đáp ứng yêu cầu gì của Phi Yến Minh, để hắn trợ giúp chúng ta?
-Tứ trưởng lão lần này luôn hối thúc và gây sức ép lên Lão Đại không nhỏ. –Chu Sinh lắc đầu: -Không biết Lão Đại sẽ ra quyết định như thế nào?
Liên Mặc từ phòng giải phẫu đi ra, Đồng Hi Diệp thản nhiên hỏi một câu:
-Viên đạn đuợc lấy ra chưa?
-Còn chưa a, ta đang đem mấy dụng cụ đi khử trùng một chút. –Liên Mặc cười nói: -Lão Đại ngươi yên tâm, tên tiểu tử kia vận khí không tồi, viên đạn chỉ trúng ở phần mềm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao cả.
Sau đó Liên Mặc hướng đến phòng khử trùng mà đi, Đồng Hi Diệp đẩy cửa đi vào phòng giải phẫu, nhìn thấy Tần Thước đang nằm sấp trên giường.
-Lão Đại, là ngươi sao? –TầnThước không quay đầu lại, trong thanh âm mang theo cả ý cười: -Cả bước đi của ngươi cũng nhẹ nhàng không một chút tiếng động.
-Ai cho ngươi tự ý hành động?
Tần Thước nghĩ thầm, chắc Lão Đại sẽ không xuống tay với người đang bị thương như hắn đâu nhỉ? Nên cả gan đáp lại: -Ai bảo chuyện gì ngươi cũng không nói cho ta biết?
Đồng Hi Diệp bước đến đầu giường, ngồm xổm xuống đất, y cùng hắn đối mặt, bốn mắt giao nhau làm cho Tần Thước cảm thấy không được tự nhiên lắm. Đồng Hi Diệp bỗng lạnh lùng nói:
-Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, tháng sau ta sẽ kết hôn.
Dạo này đang bấn xem tiểu thuyết Ma thổi đèn của Thiên Hạ Bá Xướng a~, hay dễ sợ >’’<, coi mừ tối ta hem ngủ được luôn á TT..TT Khổ, tự hành hạ bản thân TT..TT À chắc mọi người nghĩ đó là truyện ma hả? Uhm thì cũng truyện ma nhưng nó xoay quanh những cuộc phiêu lưu kỳ lạ của những kẻ trộm mộ cổ a~. “Tương truyền rằng những ai đi trộm mộ cổ trước tiên phải thắp một ngọn đèn và để ở hướng Đông nam trong hầm mộ, sau đó mới được mở nắp quan tài. Nếu ngọn đèn vẫn sáng thì không sao, nhưng ngọn đèn tắt thì không được lấy bất cứ vậy gì và phải bỏ chạy ngay. Vì đó là khế ước giữa người sống và người chết, do tổ sư truyền lại, đã hơn ngàn năm, không được phá lệ. Từ đó về sau câu thành ngữ “người thắp nến, quỷ thổi đèn” là ám chỉ chuyện đó.” Hết chương 5 (Thượng)