Ngồi trước quầy bar một lát, ba ly rượu mạnh cũng đã uống , cũng có đến bắt chuyện với vài người nhưng đáng tiếc là không hợp nhau. Trong thế giới này những kẻ làm số 0(1) không thiếu, nhưng cơ hồ tất cả đều là luân phiên làm số 1(2) . Nhưng Tần Thước sẽ không bao giờ làm số 0, nếu vậy thà chết còn hơn . Hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao mình lại vậy, nhưng hắn kiên trì không thay đổi lập trường. Tần Thước là vậy, là một người đơn giản, nhưng điều không nghĩ ra thì hắn sẽ không suy nghĩ nữa. Đã sống thì phải sống một cách thoải mái, muốn làm gì thì làm, dại gì vớ lấy mệt mỏi vào người?
Cứ như vậy ngồi qua gần hai giờ đồng hồ, nửa thân dưới của Tần Thước cũng đã bắt đầu tuyệt vọng. Bỗng nhiên, Tần Thước thấy ở thông đạo lầu hai có một thân ảnh, dáng dấp khoảng mưới tám mười chín tuổi, đối mắt to tròn sáng như tuyết.
Trong đầu Tần Thước còn chưa kịp suy nghĩ cái gì, thì thân thể đã tự động tiến đến trước mặt “con mồi” rồi.
-Ngươi? Ngươi làm cái gì vậy? –Cậu ta tựa hồ có vẻ khẩn trương, biểu tình cũng có chút chút gì đó tránh né.
Tần Thước sờ cằm, chẵng lẽ ý đồ của mình quá lộ liễu nên đã bị phát hiện hay sao?
-Mời cưng uống vài ly rượu được không?
-Không được. – Có chút khách khí từ chối, “con mồi” định vòng qua Tần Thước mà đi, nhưng không ngờ lại bị một người khác chặn lại.
-Đằng Phi, ngươi thật to gan. – Hỏa Thành biểu tình cười như không cười nói: -Tần ca mời ngươi rượu, ta đậy còn chưa có phúc khí được uống, ngươi dám tứ chối.
Lời này làm cho cả hai đương lúc dằn co đều phải sửng sốt, Tần Thước chỉ chỉ tiểu mỹ nam tên là Đằng Phi rồi nói:
-Cậu ấy là huynh đệ nhà mình? Vậy sao ta chưa có gặp qua?
Hỏa Thành gật đầu:
-Cậu ta vống là thủ hạ của gã Mặc bên khu kia, hôm trước vừa mới điều tới giúp ta làm việc.
-Tần ca. –Xử sự của Đằng Phi liền thay đồi, cầm lên một ly rượu lớn hướng Tần Thước cúi đầu: -Tiểu đệ không hiểu chuyện, xin bỏ qua cho.
-Không cần! Không cần. –Tần Thước khó tránh khỏi thất vọng, hứng thú bay biến liền phất tay —-Lão Đại, ngươi không cho ta động đến người nhà, vậy tại sao lại thu nạp một đàn em như vậy chứ, làm lòng ta không khỏi ngứa ngày, người định gây sức ép cho ta sao.
Một bụng đầy oán hận, lơ đãng ngắm những vị khách ra vào quán bên ngoài cửa sổ gương. Bỗng nhiên có một người bước ra từ chiếc xe thể thao màu bạc, toàn thân vận quần áo màu trắng như ánh trăng, mặt lại lạnh như tuyết, không phải là Đồng Hi Diệp thì con ai vào đây nữa?
Tần Thước líu lưỡi, đêm nay thật đúng là trúng thưởng lớn mà! Xoay người một cái, liền đi ra sau quầy bar trốn. Tiếng cửa mở cửa vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân, Hỏa Thành cùng đám đàn em phía sau kính cẩn cúi đầu và hô lớn “Lão Đại”.
Đồng Hi Diệp lạnh lùng nói:
-Khách khứa ở đây toàn bộ mời đi hết cho ta.
Tần Thước thừa dịp lúc phục vụ đang mải chuyên chú xin lỗi khách hàng, cùng với khách khứa đang hỗn loạn bỏ đi , bèn thuận thế lẻn ra phía sau dãy sô-fa đi ra cửa sau. Ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách, nếu bị bắt tại trận ở nơi này, nhất định sẽ lại tiếp tục bị cấm túc này nọ a~.
Quán bar thoáng cái đã yên lặng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng nói trầm thấp của Đồng Hi Diệp, thanh âm mang theo lực đạo bức nhân đến kinh người:
-Hỏa Thành, gọi tất cả huynh đệ của ngươi đến đây, kiểm tra kỹ càng thân phận của bọn chúng.
Tần Thước thuận lợi chạm đến tay cầm cửa sau, nhưng trên tay cầm lại có một bàn tay khác, hiển nhiên chủ nhân của bàn tay kia cũng muốn mở cửa đi ra. Trong bóng tối cả hai bất giác giật mình vì có sự xuất hiện của người kia, nhưng lại không dám làm gì lớn tiếng. Chỉ là chậm rãi mở nhẹ cánh cửa, ánh trăng luồn qua khe cửa chiếu sáng một phần nào đó trong bóng tối, dù yếu ớt, nhưng cũng đủ để cho Tần Thước thấy được khuôn mặt của đối phương.
Đằng Phi vẫn đặt tay mình lên tay Tần Thước, tăng thêm một chút sức lực, nghĩ muốn mở rộng cánh cửa ra hơn. Tần Thước lại nắm chặt tay cầm không hề nhúc nhích, hắn đánh giá Đằng Phi, trong mắt mang theo ý nghĩa cười nhạo…. thì ra ngươi chính là tiểu gian tế.
Hắn đang định mở miệng gọi người đến, lại không ngờ rằng Đằng Phi đột nhiên ôm lấy hắn. Đôi môi mềm mại cứ như vậy dính chặt trên môi hắn, trực tiếp đem đầu lưỡi của mình tiến vào trong miệng của Tần Thước, lúc nhanh lúc chậm mà giao triền lấy. Sau một lúc lâu Đằng Phi mới buông Tần Thước ra mà thở hổn hển, cậu ta dựa vào bả vai của hắn nhẹ nhàng nói:
-Ta biết ngươi…. muốn ta, ngươi dẫn ta đi đi, muốn ta…bao nhiêu ta cũng chiều hết~.
Khi nói chuyện, tay cậu ta liền trực tiếp chạm vào nơi dục vọng giữa hai chân của Tần Thước, nơi kia vì lâu ngày chưa phát tiết nên dù bị kích thích một chút đã phản ứng lại ngay.
Tần Thước rên rỉ thở dài một tiếng, rồi nhỏ giọng đáp lại:
-Ngươi quả thật là yêu tinh chuyên đi hại người mà, cũng có thể ta vì ngươi mà chết đó.(chém)
Một tay hắn ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Đằng Phi, còn một tay chế trụ lấy bàn tay của Đằng Phi, đem cậu ta cả người xoay lại dựa lên tường. Các đốt ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, làm cho Đằng Phi không khỏi kêu lên vài tiếng.
-Nhưng bất luận chuyện gì ta cũng sẽ không vì kẻ khác mà phản bội lại Lão Đại. – Tần Thước phía sau, hôn lên vành tai Đằng Phi mà trêu tức cậu.
-Tần Thước. –Thanh âm của Đồng Hi Diệp so với bình thường còn lạnh hơn gấp bội, lạnh đến thâu xương.
Không còn tâm tình đùa với Đằng Phi, Tần Thước cảm giác được hắn cùng Đằng phi đang giống như miếng thịt nằm trên thớt vậy, hắn cười khổ kêu lên một tiếng:
-Lão Đại, thật vui khi nhìn thấy ngươi. –Đem Đằng Phi giao cho đám thuộc hạ của Hỏa Thành, Tần Thước tiêu sái tự giác tiến lên phía trước chờ bị đánh. ( =)) tội em chưa bị bắt gian tại chỗ kìa)
Nhưng chính là lần này Đồng Hi Diệp lại không có ra tay đánh người, y bình tĩnh nhìn hắn, lạnh lùng nói:
-Chu kỳ động dục của ngươi chỉ dùng giờ để tính toán thôi sao?
Tần Thước xấu hổ cười cười, chỉ vào Đằng Phi:
-Hắn…
-Hắn muốn chạy trốn, kết quả liên lụy đến ngươi, làm ngưới trốn cũng không được? –Đồng Hi Diệp một lời nói trúng hai điểm. Ánh mắt y chuyền về phía Đằng Phi với vẻ mặt đang kiêu căng, y thản nhiên nói:
-Từ trước đến nay chuyện trông coi tài liệu có hơi lơi lỏng (vì có ai dám trộm đồ của mafia đâu =.=) , nhưng ta càng bố trí phòng vệ chặt chẽ thì lại bị ngươi đến trộm đồ, ngươi hóa trang thành thuộc hạ của ta một cách hoàn hảo, quả thật là ngươi phi thường thông minh.
Đằng Phi hừ lạnh một tiếng:
-Cảm ơn ngươi đã quá khen, ta bị ngươi bắt như vậy xem ra ngươi cao hơn ta một trượng rồi. Tiếp đến ta muốn biết có phải hay không thủ đoạn bức cung của ngươi cũng cao minh hơn người.
Đồng Hi Diệp im lặng không nói chuyện, ngồi xuống ghế sô-fa, thuộc hạ của Chu Sinh liền mang đến cho y một ly nước, Đồng Hi Diệp từ trước đến nay đều uống nước lọc, không uống rượu.
Đằng Phi cảm thấy trên lưng mình không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, khi nói chuyện ngữ khí của Đồng Hi Diệp luôn luôn lãnh khốc ngoan độc. Nhưng khi không mở miệng lại làm cho người khác có cảm giác áp bách như đang bị cả ngọn núi Thái Sơn đè lên người. Đằng Phi cảm thấy mình nên nói cái gì đó để giảm bớt sự nôn nóng trong lòng cùng bầu không khí quỷ dị này:
-Có cần ta dạy ngươi? Đơn giản thì hãy đánh gãy tay chân của ta, hay móc mắt ta, còn không thì dùng dao cắt từng miếng thịt trên người ta xuống, tất cả đều tuy ngươi thử, nhưng xem có thể hay không bắt ta mở miệng? (em nói sao cứ như đi chẻ củi cắt thịt heo thế( =.=!!!) ).
Đồng Hi Diệp lấy tay sờ trán, đạm mạc nói:
-Xem ra ngươi hạ quyết tâm không nói ra kẻ đã sai ngươi đi lấy cắp tài liệu của ta?
Đằng Phi cười to:
-Đồng Hi Diệp lời nói này của ngươi thật dư thừa, ngươi biết rõ nhưng kẻ như chúng ta danh dự là trên hết, tiết lộ thông tin của khách hàng là đồng nghĩa với cái chết, ta vì cái gì lại tự làm hoen ố thanh danh của mình?
Đồng Hi Diệp thản nhiên nói:
-Vậy ngươi đã tự đi tìm cái chết rồi.-Lời nói còn chưa dứt, thì trên gáy Đằng Phi đã bị một khẩu súng lục ghí vào.
-Lão Đại!- Tần Thước đột ngội lên tiếng.
Đồng Hi Diệp ra dấu ngừng tay, nghiêng đầu liếc xéo Tần Thước:
-Ngươi thích hắn? –Ánh mắt Đồng Hi Diệp dừng ngày dưới hạ thể của hắn, vẻ mặt y lộ ra một tia mỉa mai, cũng không cùng Tần Thước nói thêm một lời nào, y lại chuyển hường về Đằng Phi: – Dù được ngươi chọn, sẽ phục vụ ngươi một đêm, nhưng vẫn sẽ chết.
Tần Thước ngây phỗng ra, Đằng Phi mắt trừng lớn, con mắt trừng lớn đến độ cơ hồ sắp thành một vòng tròn.
-Duyệt – Đồng Hi Diệp phun ra đúng một từ.
Đằng Phi nhìn Tần Thước, rồi lại chuyển hướng sang gương mặt tuấn mỹ của Đồng Hi Diệp, nghiền ngẫm cười:
-Ta cùng ngươi ngủ được không? (ố em thật bít lựa “hàng”)
Tần Thướclầm bẩm nói:
-Ánh mắt ngươi nhìn thật không tồi.
Đồng Hi Diệp xoay qua Hỏa Thành nói:
-Kiểm tra cẩm thận trên người hắn xem có vũ khí hay không, rồi sau đó giao cho Tần Thước để mặc hắn xử trí. –Dứt lời liền đứng dậy, một đám thuộc hạ liền đi theo. Sau đó…
Đi ngang qua Tần Thước, Đồng Hi Diệp dừng lại, lẳng lặng nhìn hắn hai ba giây:
-Sắp đến sinh nhật ngươi rồi, sinh nhật vui vẻ.
(1)Số 0: làm thụ
(2)Số 1: làm công
Hết chương 3 (Hạ)