Hắn thực sự đã bỏ ngươi rồi…
Những lời này đã ngăn bước chân của Tần Thước, ánh mắt hắn nhìn về nơi xa xăm nào đó chứ không nhìn thẳng vào Đằng Phi, chậm rãi nói:
– Lần này ta sẽ xem như không nghe thấy, nói như thế nào đi nữa chúng ta cũng là bằng hữu với nhau mà.
Đằng Phi thấp giọng nói:
-Ta có bằng chứng. – Cậu đá văng một miếng xi măng ở góc phòng ra, lôi cục gạch ra ngoài, lấy ra một cuốn đĩa được gói cẩn thận.
– Đây là lý do Lạc Hải đuổi giết ta. – Thanh âm Đằng Phi không lớn, lại dị thường trầm ổn: – Trong này có bản ghi chép về việc giao dịch thuốc phiện, đương nhiên có cả ghi lại việc hợp tác cùng bang Tập Thiên làm ăn qua lại, mà người giao dịch bên trong… chính là ngươi, Tần Thước. Nếu không tin, ngươi có thể mở ra xem.
Đằng phi đem cuốn đĩa đưa đến trước mặt Tần Thước, hắn nhìn nó không chớp mắt, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Đằng Phi tiếp tục nói:
– Chuyện này dù không phải do Đồng Hi Diệp cầm đầu, nhưng chuyện này ắt hắn hắn cũng biết rõ. Vì sao ư?Vì nếu chuyện này đổ bể ra, ngươi chính là người chịu hết mọi tội trạng đấy, dính đến thuốc phiện ngươi thậm chí sẽ bị hình cảnh quốc tế truy nã, nhẹ nhất cũng sẽ bị tù chung thân chứ chẳng chơi.
Ánh mắt yên lặng của Tần Thước khẽ dao động một chút, cười nói:
– Nếu như là một tên tiểu tốt buôn bán này nọ sẽ không trộm những thứ này , ngươi là cảnh sát nằm vùng.
Đằng Phi không phủ nhận, vẻ mặt nghiêm nghị:
– Hiện tại chỉ có một biện pháp, ngươi hãy cầm cuốn đĩa này đi tự thú đi, nếu làm nhân chứng thì sẽ miễn bị khởi tố.
– Ngươi không có lý do gì để gạt ta, ta cũng tin mỗi câu nói của ngươi. – Tần Thước đưa tay tiếp nhận cuốn đĩa, cầm trong tay bốp nát, hắn thản nhiên mỉm cười: -Nhưng tay phải quay về bên cạnh hắn rồi, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể cản ta nổi.
Tần Thước rời đi đã lâu, nhưng Đằng Phi vẫn im lặng ngẩn ngơ đứng trước cửa. Cậu thật sự ngưỡng mộ, có thể nói là ghen tị một Tần Thước muốn gì làm nấy, hoàn toàn dựa theo tình cảm bản thân mà làm việc.
Tần Thước có thể, bởi vì hắn chính là Tần Thước.
Đằng Phi không thể, bởi vì cậu là cảnh sát. Cậu cúi thấp đầu, sự thống khổ hiện lên trong ánh mắt thậm chí còn hơn cả lúc cậu bị thuốc phiện tra tấn:
– Thực xin lỗi Tần Thước, còn có…Lạc Lạc, thực xin lỗi.
Đằng Phi nhìn cuốn đĩa bị bể nát trên mặt đất, cậu từ trong người lấy ra một chiếc đĩa CD khác…
—————————————
Tần Thước trở lại ngôi nhà xa cách đã lâu của mình, hắn có một dự cảm mãnh liệt rằng, Đồng Hi Diệp đang ở đây.
Tần Thước không một chút tiến động liền mở cửa bước vào, trong nhà, chỉ có đèn trong WC là mở, ngọn đèn hắc ra ngoài phòng khách, trên sô-fa một người nam nhân đang nằm sấp, thân thể trần trụi ướt đẫm, trên lưng có vài vết thương mới, còn đang rỉ máu.
– Ngươi sao vẫn như vậy hả! Bị thương cũng chỉ lấy nước lạnh rửa qua loa là sao? – Tần Thước nhịn không được nói, máu trên người Đồng Hi Diệp có thể làm cho hắn mất đi lý trí hoàn toàn.
– Đừng có hô to gọi nhỏ như vậy chứ, ồn muốn chết. – Đồng Hi Diệp đang trong lúc ngủ nửa mê nửa tỉnh nói, theo thói quen y trả lời một câu, nhưng ngay sau đó liền phát giác ra có gì đó không đúng, mở mắt ngồi dậy, trong nháy mắt biểu hiện của y thay đổi liên tục,có ngạc nhiên, có vui sướng và có khó thể tin.
– Vết thương của ngươi! – Tần Thước gấp đến độ hô to.
– Tiểu thương, không đáng quan tâm. – Đồng Hi Diệp liền khoác lên vẻ lạnh lùng như xưa, nhưng trong lòng y lại áp chế sự xúc động đang dâng trào: – Ngươi trở về đây làm gì? Lấy đồ sao?
Tần Thước đến trước sô-fa ngồi xổm xuống, hắn ngước lên nhìn mặt y, giống như một một đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì cười cười lấy lòng:
– Ta trở về xin ngươi tha thứ cho ta. (TT^TT ta không còn lời gì để nói)
– Ngươi nói cái gì?
– Hoài nghi tức là không trung thành, trốn tránh chính là phản bội. – Tần Thước trong sáng nhẹ nhàng tươi cười khoang khoái: – Lão Đại, ngươi là đại nhân đừng so đo với tiểu nhân nha~, hãy tha thứ cho một thủ hạ vô dụng như ta ha~, hãy để ta lại được ở bên cạnh ngươi.
Đồng Hi Diệp lẳng lặng nhìn hắn, biểu tình hững hờ đến đáng sợ:
– Ta có nói không được sao?
Sớm biết sẽ bị cự tuyệt nên hắn liền đối đáp trôi chảy:
– Ta đây dù chết cũng sẽ không đi, ngươi đi đâu ta liền đi theo đó, đến khi ngươi đồng ý mới thôi. (sao giống lời cầu hôn thể nhở =.=!!!!)
– Tần Thước… – Đồng Hi Diệp nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói, giống như muốn đem đối phương căm hận xé từng mảng nhỏ: – Tần Thước ta rất nhớ ngươi, Tần Thước ngươi cuối cũng cũng đã tở lại, Tần Thước ngươi là đồ *, lần sau không được rởi khỏi ta, dù chỉ nửa bước. (em chém>’’<) Tần Thước trưng ra bộ mặt tươi cười tiến sát lại gần y: – Lão Đại, vì sao ngươi chưa bao giờ đem những lời thựclòng này nói ra cho ta nghe? Biểu tình của Đồng Hi Diệp bỗng chốc chùng xuống, rồi lại mỉm cười: – Bởi vì ngươi là đồ ngốc, dù ta không nói ngươi cũng phải hiểu chứ. – Tay nắm lấy cằm Tần Thước, cúi người hôn lên môi hắn, trong khoang miệng của hắn dày đặc mùi thuốc lá, lưỡi cả hai cứ mãi dây dưa không chịu buông, càng ngày càng khêu khích từng bộ vị mẫn cảm trong miệng đối phương. Cuối cùng chính Đồng Hi Diệp đã tự động chấm dứt cuộc “nội chiến” dai dẳng này. Bàn tay Tần Thước không yên phận tiến đến dục võng giữa hai chân y, dục vọng vừa bị chạm đã liền muốn cương lên. Dục vọng của nam nhân không nhất định là sự đại diện của tình cảm, nhưng tình cảm của nam nhân vĩnh viễn vẫn phản ánh một phần nào đó tại ***. – Chúng ta làm “làm” a. – Tần Thước cười nói: – Ta hơn một tháng rồi chả cương được, “buồn” đến muốn chết. – Vậy ngươi cứ “làm”. – Y đang ngồn trên sô-fa, hai chân vốn đã mở ra. – Hay là Lão Đại ngươi chủ động đi, ta vẫn còn mệt a. – Tần Thước không đứng đắn cười nói, dùng tay cởi quần áo, hắn không chút để ý nói: – Nếu nói đến hồi ức tệ hại nhất trong đời ta, chính là làm thương tổn ngươi lần đó, nhưng chuyện khác so ra, căn bản không tệ bằng. -Ngươi thật là một kẻ…ngu ngốc, đúng nghĩa. – Thanh âm Đồng Hi Diệp thấp tới cực điểm, hay chữ cuối cùng cơ hồ y không nói thành tiếng. Y đứng lên, đem người Tần Thước đẩy ngồi xuống ghế sô-fa, cả hai đổi vị trí, đầu gối y luồn vào giữa hai chân hắn làm điểm tựa toàn thân, cả cơ thể y bao phủ lên người Tần Thước. Đồng Hi Diệp vùi đầu vào cổ Tần Thước lúc nặng lúc nhẹ mà gặm cắn, hai tay y bắt lấy hai tay hắn, khẽ hôn khẽ liến một đường kéo dài xuống tận ngực, dùng đầu lưỡi cùng hàm răng linh hoạt bỡn cợt hai điểm khỏa lạp trên người hắn. Tần Thước có chút thở dốc, thân thể vô thức mà đưa đẩy, cứ như vừa cự tuyệt vừa muốn đòi thêm. Lưỡi của Đồng Hi diệp lướt qua hạ phúc của hắn, làm hắn không nhẫn nhịn được bật ra tiếng rên rỉ, y vẫn cứ khi dễ dục vọng phía trước của hắn. Cơ hồ Tần Thước có thể nghe thấy thanh âm của từng mạch máu trên cơ thể đang di chuyển dồn xuống phần thân phía dưới. Đồng Hi Diệp cầm lấy nam khí trướng đại của Tần Thước, dùng tay loạn động lên xuống, lưỡi y ngay tại đỉnh dục vọng hắn mà trêu đùa, y khẽ ngậm lấy, thong thả phun ra nuốt vào. (*phụt máu* Diệp ca ca T^T) – Lão Đại…. không cần phải…phải như vậy. – Thanh âm của Tần Thước tản mác mùi dục vọng khó có thể nhịn được, tay cầm lấy tấm đệm trên sô-fa dùng sức đem thân thể ly khai khỏi miệng y. Đồng Hi Diệp lại bắt lấy cổ tay hắn, cưỡng chế kéo quá một bên không cho hắn tiếp tục giãy dụa. – Đừng như vậy nữa…ta chịu không nổi…a…. – Bị từng đợt khoái cảm công kích, cuối cùng Tần Thước nhìn không được mà bắn tinh ra. Tần Thước ngửa cổ dựa vào sô-fa cố gắng điều hòa nhịp thở, hắn lẩm bẩm nói: – Khẳng định từ trước đến nay chưa có trận nào ta chỉ mới hai phút đã bắn rồi, chỉ hai phút thôi sao? Nếu bị Tiểu Miêu biết được hẳn ta sẽ bị chế nhạo không thôi. Ai a…. Bên trong đùi bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, Tần Thước cúi đầu nhìn thì thấy nơi đó bị lưu lại một vết hôn(cắn) ngân, Đồng Hi Diệp lạnh lùng nói: – Còm dám nghĩ đến người khác? Bộ mặt xinh đẹp hoàn mỹ đến độ làm rung động lòng người, nếu không phải trên khóe miệng kia còn dính chút thứ màu trắng trắng, chứng cớ của ***, thì làm sao hắn có thể tin được người này đã…với hắn chứ? Tần Thước hoảng hốt nhìn Đồng Hi Diệp, hắn phát hiện ra rằng chính mình mê luyến người nam nhân này so với tưởng tượng còn hơn nhiều. Đồng Hi Diệp khiêu khích từng bộ vị trên thân thể hắn, vốn dù không phải nơi mẫn cảm cũng bị làm cho mẫn cảm khác thưởng hẳn lên. Dù hắn không nắm quyền chủ động, nhưng so với dĩ vãng chinh phục các nam nhân còn tuyệt hơn nhiều. ___________________________ Còn đoạn H nữa nha nha~ =)))) nhưng ứ úp đâu, ếm hàng đợi 2 ngày sau rồi mới tung lên, ta ác thế đấy =)))))) Và chúc mừng sự đoạn viên giữa 2 anh, mới gặp nhau nà 2 anh đã mần nhau dồi =)))) biết ý chiều các hủ chúng ta ghê~~ Ờm để ta giải thích tí, chuyện bé Thước đi đưa thuốc phiên là do cái vụ anh Diệp giao dịch sẽ chuyển thuốc phiện cho thằng Lạc Hải nếu thả bé Thước ra. Ở đây em Thước đi đưa là vì không muốn Lão Đại của mình có liên quan đến thuốc phiện chứ hem phải anh Diệp bắt ép. Còn vụ anh Diệp mong em Thước không về là vì sợ chuyện này lộ ra em Thước sẽ đi tù. Nói chung 2 anh đều nghĩ cho nhau cả. Hết chương 14 (Thượng)