Tách hai chân Đồng Hi Diệp ra, dục vọng to lớn của Tần Thước bừng bừng hưng phấn, ngay khi cắm vào, huyệt đạo nhỏ bé kia liền ra sức thít chặt lấy, ngăn cản dị vật tiến vào làm cho hắn cũng cảm thấy đau đớn, dùng sức đầy vào, nhìn thấy thân thể y liền co lại, bàn tay nắm chặt ga giường.
Hắn không ngừng dùng sức loạn động trong thân thể Đồng Hi Diệp, từng đợt khoái cảm chưa có bao giờ phủ đầy tâm trí Tần Thước, nhưng theo dự đoán của hắn, y đang chịu đựng thống khổ, quả thật y chính là một tiểu thụ không tầm thường.
Nhưng không biết vì cái gì, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, khoái cảm càng mạnh, tâm lại càng đau. Sau một khắc phát tiết, thậm chí có thể cảm thấy trái tim mình bị đâm thủng, từng giọt máu rơi xuống tí tách.
Máu từ hai chân Đồng Hi Diệp chảy ra, huyệt động non nớt vì bị cưỡng chế nên có hơi rách ra và đang yếu ớt co rút lại.
Đồng Hi Diệp thở dốc không ngừng, mỗi lần y thở là mỗi lần khó khăn, mỗi lần y hô hấp là mỗi lần cảm nhận sự thống khổ khó có thể chịu được.
-Này… – Thanh âm khàn khàn của Đồng Hi Diệp vang lên: Xong rồi thì hãy cởi dây thừng cho ta, hay là… nửa tiếng sau ngươi lại muốn làm một lần nữa? (2 anh cứ chọc ngoáy nhau hoài =.=)
Chính mình nâng tay đang định cởi trói cho Đồng Hi Diệp thì bỗng nhiên ngưng lại, lời này, làm cho Tần Thước nhớ tới y đã đối với hắn rất ôn tồn cùng sủng ái.
-Ngươi nhắc nhở ta a. – Tần Thước lạnh lùng nói: – Đã từng thấp hèn mở lớn chân cho ngươi chơi, lại còn lo ngươi cảm thấy không thoải mái… Ta căn bản không cần đợi lâu như vậy.
Đem thân thể Đồng Hi Diệp lật úp lại nằm trên giường, hắn tứ chi tán hợp nằm lên người y, dùng sức nặng toàn thân tiến sâu vào nơi mập hợp, hắn có thể nghe được thanh âm rên rỉ trầm thấp không thể kìm được của y, nâng eo y lên.
Loại tư thế này sẽ làm dục vọng hoàn toàn tiến sâu vào dũng đạo, làm cho người thật sự giống như cầm thú đang ***. Bất chấp sau này sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có cướp đoạt, chỉ có xâm chiếm.
Tần Thước cởi bỏ miếng vải che mắt Đồng Hi Diệp ra, phát giác y đã ngất đi tự lúc nào, nếu ngươi khác gặp phải cảnh này, chỉ sợ hắn sẽ đứng tim mà chết mất. Trên ngươi y tràn đầy dấu vết hoan ái thô bạo, thật không ngờ nam nhân này chính là kẻ luôn lãnh ngạo đứng đầu thiên hạ .
Thời gian Đồng Hi Diệp mất đi ý thức so với tưởng tưởng của Tần Thước ngắn hơn nhiều, làm cho hắn thu hồi không kịp ánh mắt đau đớn nhìn y chăm chú.
Thần sắc vẫn thực đạm mạc, ngữ điệu vẫn lạnh như xưa:
-Xong rồi?
Tần Thước không trả lời, kinh ngạc khi thấy Đồng Hi Diệp tự mình chống đỡ thân thể xuống giường đứng lên, thắt lưng vẫn vươn thẳng như không có chuyện gì. (anh ngầu quá)
– Ngươi!? Ngươi định làm gì?!
– Đi tắm. – Đồng Hi Diệp không quay đầu lại, cước bộ nhẹ nhàng di chuyên cơ hồ như lung lay sắp đổ.
Tần Thước nằm ở trên giường, trong đầu. Một mảng hỗn loạn, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy gõ xuống nền gạch men sứ, Tần Thước trên mặt đột nhiên biến sắc, nhảy dựng lên vọt vào phòng tắm.
-Ngươi!! Ngươi đã như vậy mà còn dám dùng nước lạnh! – Tần Thước một phen đoạt lấy vòi hoa sen trên tay y.
Đồng Hi Diệp dựa vào vách tường, thản nhiên nói:
– Ta vẫn luôn dùng nước lạnh để tắm rửa.
-Ngươi quả thực là! – Tần Thước chán nản không nói lên lời, trong ngực kịch liệt phập phồng, căm giân xoay người, đến bồn tắm lớn mở vòi nước nóng.
Nhìn lướt qua hai chân vô lực của Đồng Hi Diệp, Tần Thước tiến đến bế y lên, nhẹ nhàng bỏ vào trong làn nước ấm:
-Tắm xong rồi gọi ta.
Sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, Tần Thước lại đi vào lần nữa, nhìn thấy một người đang mệt mỏi nhắm hai mắt nằm trong bồn tắm lớn, đầu khẽ nghiêng qua một bên. Hắn quật cường đến mấy đi chăng nữa cũng vậy thôi, thể lực đã cạn kiệt đến tột cùng rồi.
Tần Thước cầm lấy khăn, đồ tắm rửa, nhẹ nhàng chà lau thân thể vửa bị hắn đối đãi thô bạo.
Tay run rẩy, khăn rơi vào trong bể nước, dòng chất lỏng từ mắt Tần Thước rơi xuống, nhanh âm ngẹn ngào không thể nghe thấy:
-Lão Đại…
Đồng Hi Diệp cũng không phải dạng người không biết đúng sai là gì, y biết rõ chính mình là một kẻ xấu xa. Y chán ghét giết chóc, nhưng khi giết người sẽ không nương tay, bởi vì y chỉ có thể lựa chọn giữa việc giết và không giết, giết và bị giết, sự chọn lựa này có một ngày cũng sẽ mất đi.
Bước trên còn đường hắc đạo, tương đương với việc đem nửa thân mình bước vào phần mộ, tùy thời chuẩn bị nghiêng, rồi ngã xuống ngủ yên.
Một mình nằm trong bóng đêm y cũng không lo lắng chuyện sẽ có oán quỷ đến đòi mạng mình, y không ngại chuyện giết hai lần một người, Đồng Hi Diệp đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện gì làm mình e ngại, nhưng đáy lòng y lại thường xuyên nổi lên một loại lãnh cảm, lãnh đến độ có thể làm toàn bộ xương cốt y vỡ vụn.
Trước khi gặp được Tần Thước, chưa từng có người nào dùng dao làm y bị thương, ánh mắt đó của thiếu niên phảng phất có thể phun lửa, cho nên khoảnh khắc đó đã làm y thất thần mất đề phòng, dù thiếu niên kia đã bị hạ gục nhưng cậu vẫn không sợ mà còn chửi bới y không ngừng.
Lúc đó y rất muốn tiếp cận cậu thiêu niên kia, trong lúc vô thức y liền ngồi xổm xuống và vỗ vỗ đầu cậu, hỏi cậu rốt cuộc vì cái gì mà phẫn nộ? Loại quan tâm xa lạ kiểu này làm cho Đồng Hi Diệp có chút không biết phải làm sao. Y phải lập tức dẫn người báo thù kẻ giết cha mình.
Y mới vửa tiếp nhận chức ban chủ nên cần phải tạo uy tín đối với người trong bang, nhưng y cũng muốn…giữ lại cậu thiếu niên này.
-Giáo huấn hắn một chút. –Đồng Hi Diệp lạnh lùng nói với một thủ hạ bên cạnh, y chỉ cảm thấy như vậy, sau khi trở về y còn có thể thấy cậu.
Đồng Hi Diệp mang theo một thân đầy máu từ màng ẩu đả tinh phong huyết vũ trở về, dù trong lòng khẩn cấp nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ thờ ơ hỏi gã thủ hạ của mình:
-Tên tiểu tử buổi sáng đâu rồi?
– Tiểu bang chủ, ngài yên tâm, ta cùng hai tên tiểu tốt đã thao và làm hắn sướng đến chín tầng mây rồi a.
Như một đao đam thẳng vào trái tim y, Đồng Hi Diệp một phen ách trụ cổ họng gã thủ hạ, gần như cuồng bạo:
– Ngươi đã làm gì hắn!
Không thể chống nổi sức lực từ cánh tay y, gã thủ hạ căn bản không thể phát ra tiếng, kẻ đi theo sau gã vội vàng nói:
-Tiểu bang chủ đây chẳng phải là lệnh của ngài sao! Lúc xảy ra chuyện của Lão bang chủ, Tam ca liền theo chỉ thị của ngài mà giáo huấn tên tiểu tử kia, huynh đệ trong bang cũng biết, Lão bang chủ cũng tán thưởng cách làm đó. (WTF???)
Đồng Hi Diệp bỗng nhiên buổng lỏng tay, y cảm thấy chính mình như đang bị cái gì xé thành từng mảnh. Y như thế nào lại quên, những gã thủ hạ của mình không phải hạng thiện nam tin nữ (1) gì, y lại khinh xuất mà đem một thiếu niên vô tội dâng lên cho những kẻ đó.
-Hắn hiện tại đang ở đâu? Nói mau!
– Lầu hai tòa nhà bỏ hoang phía đằng kia, nó sắp sụp rồi a, Tiểu bang chủ!
-Nè, cậu trai đằng kia, muốn làm gì vậy hả? Vào đo làm gì, bên trong là cái bom hẹn giờ đó, nè nè… ngươi mau quay lại đi! Có nghe thấy không hả?
Trần trụi nằm dưới sàn nhà bẩn thỉu, toàn thân đều đầy những vết bầm tím ẩu đả, trên trong đùi một mảng đỏ sẩm ngưng kết, đó là cậu thiếu niên không lâu trước đây vẫn còn tươi cười tràn đầy sức sống hay sao? Đồng Hi Diệp đến gần, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, ánh mắt thiếu niên suy yếu nhắm híp lại, cậu cố gắng nâng mi nhìn về phía trước, đột nhiên ánh mắt cậu tràn đầy vẻ làm người ta sợ hãi hoang mang.
-Đồng Hi Diệp! –Vì mệt mỏi nên thanh âm của thiếu niên phát ra không lớn, giọng khàn khàn bi thương, nhưng con ngươi vẫn đầy oán giận hừng hực như ngọn lửa, cậu há miệng hung hăng cắn cổ tay Đồng Hi Diệp, giống như có chết cũng sẽ không nhả ra.
– Này… – Đồng Hi Diệp cũng không làm gì chỉ cúi đầu nói: -Trước hết để ta mang ngươi ra ngoài, nơi này sắp sụp rồi. –Tay y vừa mới đụng đến cậu, đáp trả y là sự chán ghét của thiếu niên.
Thiếu niên quật cường kia cố gắng dùng thân thể bị thương lùi về phía sau hết mức có thể:
-Ta không cần ngươi cứu.
Một tiếng nổ vang, Những trận rung chuyển từ dưới đất truyền đến, thiếu niên bị chao đảo lăn ra ngoài, Đồng Hi Diệp vì đứng không vững mà cũng bị té xuống đất, tầng trệt lung lay sắp đổ.
Đòn dông từ trên tầng trền rơi xuống, Đồng Hi Diệp nhanh chân lùi về phía sau, y liền một phen đỡ thiếu niên kia lên, đòn dồng liền như thế đập vào cánh tay y. Đầu thiêu niên kia hồ nhưu bị va vào đâu đó mà bị thương, cả mặt tràn đầy máu, ánh mắt trở nên mông lung mê man.
Nhất định phải cứu hắn.
Ôm thiếu niên này, ở tứ phía tránh né những cú sụp đổ chí mạng, đị xuống lầu một nhưng lối vào đã bị lấp kín, chỉ có thể trốn vào góc phòng dưới giá gỗ, âm thanh sụp đổ không ngừng vang lên, tro bụi bay tứ tung làm cho người cũng không thể thở nổi, toàn thân đều mệt mỏi rã rời.
Đồng Hi Diệp cúi ngươi ôm lấy bảo vệ thiếu niên trong lòng mình, làm cho bản thân mình thành một cái khiên chống đỡ. Mặt cả hai thật sự rất gần, thấy thiếu niên kia đã tỉnh, ánh mắt trong trẻo đang nhìn y.
– Đồng Hi Diêp? Là ngươi? – Bị trọng thương nên thần trí củathiếu niên không rõ ràng lắm, lầm bẩm nói: – Ngươi cứu ta? Ta như thế nào lại ở trong này? Đúng rồi, giống như ta cùng ngươi đanh nhau vậy, cả người ta đau muốn chết.
Tuy rằng không rõ mọi chuyện xung quanh, nhưng thiếu niên kia không còn vẻ oán hận hay bài xích y nữa. Cơn sụp đổ đã qua, cả hai bị vùi lấp trong đống phế tích, không gian im lặng bao trùm, cơ hồ có thể nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
Đem đầu thiêu niên đang bị thương thật cẩn thận đặt lên đùi mình:
-Ta sẽ không để cho ngươi chết. – Hiện tại có thể làm, cũng chỉ có như vậy.
-Ta chính là đứa con của kẻ bị phạm tội cưỡng bức, chết đi mới đúng là cống hiến cho xã hội. –Thản nhiên tự giễu, làm cho Đồng Hi Diệp không biết phải ứng phó như thế nào.
-Mạng của ngươi là do ta cứu, muốn chết cũng phải vì ta mà chết. – Chính mình đang nói cái gì a?
Không tới cậu ta liền thống khoái đáp:
-Được a.
-Ngươi tên gì?
-Tần Thước. –Vì bị trong thương nên thiếu niên liền hôn mê thiếp đi.
-Này. – Đồng Hi Diệp nhẹ nhàng lay cậu, thanh âm có chút run rẩy: -Ngươi đừng chết. – Đây là lần đâu tiên y biết cảm giác run sợ là gì.
———————————————-
(1)Thiện nam tín nữ; là cách nói của đạo Phật về những người lương thiện ngoan hiền.
Vừa làm xong là quăng lên lun á >’’<, ngại quá vì sau khi đọc bộ Chỉ Diên(con diều) xong thì ta buồn lây lất mấy ngày. Thông cảm bây giờ ta mới đủ can đảm đọc bộ đó TT..TT, đọc xong, đi học ngươi thì ngồi ở lớp mà lòng thì lại bay theo con diều TT..TT. Mừ trong truyện ai bảo bé Chân hay anh Trăn tội chứ ta thấy bé Ti Mạt là tội nhất, bé ý là người bị thiệt thòi nhất, cái kết của bé ý nói thật là lòng ta không thấy thỏa lắm >’’< “Nếu như ngươi bắt được tay ta, ta sẽ yêu thương ngươi suốt đời” Cứ nhớ đến câu này là tâm ta lại đau. Hết chương 12 (Hạ)