Tần Thước kéo Yến Giai Ny ra sau quầy bar ẩn tránh, dù hắn không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lại biết tên sát thủ kia đang muốn tiến vào, hướng đến gần chỗ bọn họ.
Trong tay Tần thước nắm lấy con dao sắt beefteak, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, trên mặt đất đầy những mảnh ly chén và trái cây vỡ nát do đạn bắn. Tần Thước bỗng nhiên trợn mắt, xoay người vung tay lên, con dao nhỏ vụt bay đến nơi phát ra tiếng súng.
Tiếng súng vang lên, thanh âm viên đạn va chạm với kim loại thanh thúy, con dao nhỏ bị bắn hạ găm trên mặt bàn, phát ra những âm thanh rung động.
-Lợi hại nha~. –Tần Thước núp dưới quầy rượu phát ra thanh âm tán thưởng: -Phát sung đầu tiên cố ý bắn lệch để cảnh báo a?
-Quá khen. –Một thanh âm ấm áp như gió thổi của bầu trời tháng năm cất lên, trong sáng nhu hòa: -Mục tiêu của ta là Đại tiểu thư của Phi Yến Minh, những kẻ còn lại nếu không manh động thì sẽ không bị thương.
Tần Thước cẩn thận ló đầu nhìn thoáng để thăm dò đối phương, lại thấp người lui về:
-Nam nhân kia…
-Cái gì? –Cảm thấy tính mạng bị uy hiếp Yến Giai Ny thập phần lo lắng trong lòng.
-Mẹ nó, bộ dạng thực xinh đẹp. –Tần Thước có chút bất đắc dĩ thở hắc ra: -Hy vọng là có thể kéo hắn lên giường, mà không phải binh đao chạm măt. –Không che không giấu mà nói thẳng ra, Tần Thước chả quan tâm người khác nghe sẽ có suy nghĩ gì.
Tên sát thủ kia phát ra tiếng cười thanh thúy.
Yến Giai Ny sắc mặt âm ngoan mở cái bóp da của mình ra, nàng kéo kéo lưng Tần Thước đưa cho hắn một khẩu súng ngắn bỏ túi và dùng khẩu hình miệng nói với hắn:
-Ngươi dùng cái này để đối phó với hắn.*
Màu bạc của cây súng phiếm lên những tia sáng u ám, trầm ổn nắm cây súng trong tay, tên sát thủ cầm súng khí định thần nhàn chưa manh động gì.
Vết thương chí mạng của một sát thủ đó chính là sự vội vàng, xao động và liều lĩnh. Hai ngày hai đêm nay hắn đã lẳng lặng theo dõi từng hành động của Yến Giai Ny để tìm cơ hội ra tay, nên sẽ không vì giờ phút này không chịu đựng nổi mà hủy hoại đi tất cả.
Đợi đến khi con mồi vì bị sự khẩn trương, hồi hộp cùng bối rồi tra tấn đến sụp đổ hoàn toàn, lúc đó hắn chỉ cần lấy tĩnh chế động, thận trọng để chiến thắng, đó là phương án tốt nhất. Đấy mới đúng là cách làm của tập đoàn đứng đầu mười bang hắc đạo, hắn, sát thủ đệ nhất của Đế Không Kỳ Hạ – Noãn Ngôn.
Đột nhiên hai cái đĩa hướng hắn bay tới, ngay sau đó là tiếng súng vang lên, nhanh nhẹn trón sau góc trụ, Noãn Ngôn gợi lên một nụ cười đạm mạt…Không thể chịu đưng được nữa sao? So với tưởng tượng còn nhanh hơn ta nghĩ.
Ánh sáng trong phòng cà phê có chút hôn ám mờ ảo, Noãn Ngôn trời sinh đã có thị lực hơn người, thấy một nhân ảnh nam nhân rõ ràng từ quầy rượu nhảy ra, bổ nhào về phía sau một tấm chiếc sofa ngăn cách, ngay sau là Yến Giai Ny đang được người kia che chắn.
Bọn họ muốn ra ra cửa sau…lập tức phán đoán, Noãn Ngôn giơ súng hướng về phía cửa sau chờ con mồi lộ diện. Nhưng không ngờ thứ hiện ra không phải là người, mà là một họng súng tối om, theo sau đó là một viên đạn đuợc bắn ra.
Lui người né tránh nguy hiểm, Noãn Ngôn cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt khí và mùi thuốc súng xẹt qua gò má mình. Sau đó hắn liền giơ súng định bắn trả, thì thấy bóng dáng của một người nam nhân chạy ra cửa sau, hắn có thể dễ dàng bắn chết người kia, nhưng nam nhân kia không phải là mục tiêu hắn cần, nên hắn để cho đi.
Một loạt mưa đạn bắn triệt để về phía chiếc sofa kia, dù đã có sofa để che chắn nhưng Yến Giai Ny không tài nào có thể ngóc đầu bắn trả lại được đối phương.
-Thật có lỗi. –Vượt lên tiến đến gần sofa, họng súng chĩa thẳng vào người đang ngồi dưới đất, hắn chân thành giải thích, hắn là sát thủ, nhưng hắn chán ghét sự giết chóc.
-Không sao cả, có thể chết trong tay một sát thủ sinh đẹp như ngươi xem ra cũng không tệ. –Thanh âm kia cất lên không chút để ý, người ngồi trên mặt đất từ từ ngẩng đầu lên, là gã nam nhân đi theo Yến Giai Ny đây mà, gương mặt hắn tuy không hẳn thuộc loại tuấn tú, nhưng lại mang theo vài phần tà khí, cùng thần thái phiêu đãng.
Tần Thước không e dè cao thấp đánh giá vẻ bề ngoài của tên sát thủ kia, mái tóc màu bạc, đôi mắt mèo màu thủy lam:
-Ngươi chính là sát thủ của Đế Không Kỳ Hạ- Noãn Ngôn đúng không?
Noãn Ngôn hơi hơi kinh ngạc, hắn chợt lộ ra một nụ cười có thể làm người ta nhão lòng:
-Ngươi là ảo thuật gia sao?
Tần Thước nhún nhún vai không cho là đúng:
-Bởi vì người dùng súng lúc đầu chính là ta, chính ta đã bắn súng đánh lạc hướng ngươi để cho Yến Giai Ny có cơ hội thoát thân, hơn nữa mấy ngọn đèn hôn ám này, cô ta chỉ cần khoác lên mình áo của ta thì dù có là ngươi cũng khó nhận ra ai với ai, đổi trắng thành đen a. Ta cá là chính ngươi cũng không thích lạm sát kẻ vô tội như ta, nên sẽ để ta chạy trốn từ cửa sau, nhưng nào ngờ người đó chính là Yến Giai Ny.
Noãn Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn:
-Ngươi chính là dùng cánh tay bị thương này để phóng dao?
Tần Thước liếc liếc cánh tay được băng bó sơ sài của mình …hai ngày liên tiếp phát sinh ra đủ chuyện, làm cho hắn không có thời gian để xử lý thương thế của bản thân.
Noãn Ngôn bỗng ngồi xổm xuống đất, xé rách chính áo của mình để băng bó tạm thời cho Tần Thước, sau một hồi băng bó cố định cho người kia xong, thản nhiên nói:
-Nếu không đi chữa sớm sẽ tàn phế luôn đó.
-Không giết ta sao? –Tần Thước khá kinh ngạc hỏi.
Noãn Ngôn không biết từ lúc nào đã rời bước ly khai, hắn cũng không quay đầu lại mà bình ổn nói:
-Ngươi dùng chính tánh mạng của mình để đặt cược, ván này ngươi thắng, người thắng chưa hắn là sẽ chết.
Noãn Ngôn dừng lại một lát, đầu khẽ cúi xuống, nửa khuôn mặt đều bị mái tóc bạc che phủ, chỉ để lộ một nụ cười giễu cợt.
Đây lần thứ hai mươi bảy hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, Tần Thước nhếch miệng cười cười, dùng cánh tay trái không được thuận cho lắm mà mồi thuốc, sau đó hắn mới hiểu rằng cánh tay phải của mình quả thật cần chữa trị a.
Hắn định đứng lên, nhưng lại thật bại vô lực mà ngã xuống, vẻ mặt biểu lộ ra vài phần choáng váng lẫn lộn, cánh tay sưng vù không còn cảm giác, yếu hầu khát khô, toàn thân đều run rẩy nóng bừng.
Cơn sốt cao vô thanh vô tức ập đến, Tần Thước trì độn không cảm thấy bất cứ gì, đơn giản là hắn đối với thân thể của bản thân quá mức tê liệt cùng mệt mỏi.
Mẹ nó, nhìn thấy gì cũng mơ hồ, sắp “đi” rồi sao? Đại khái bản thân ta cũng đã trải qua hai mươi sáu lần đen đủi như phân chó rồi còn gì…Shit, nếu ta chết thì sẽ thất hứa với Lão Đại, bộ dáng thảm hại uất ức này của ta, chẳng lẽ không biết xấu hổ tự nói ta vì hắn mà chết sao?
Ngay trong lúc đang miên mang suy nghĩ, Tần Thước nghe thấy tiếng bước chân, tựa hồ như đang có một đám người xông vào, tên cầm đầu tiêu sái bước đên trước mặt hắn.
-Đại tiểu thư, đây là người cô muốn tìm? –Thanh âm này, là của nam nhân, không có gì kỳ lạ, nhưng lại gây cho Tần Thước một cảm giác chán ghét khó tả.
-Chính là hắn, hắn có bị thương nặng hay không? –Là Yến Giai Ny.
-Để em xem.
Tần Thước bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
-Đừng đụng vào ta. –Vừa quát xong, tầm nhìn của Tần Thước cũng dần dần rõ lại, người kia là một gã nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, có giọng nói và tướng mạo khá giống hắn, không có chút thu hút nào. Gã bị Tần Thước quát nên giật mình cả kinh, bàn tay cũng dừng lại giữa không trung. -Cút, đừng cản trở ta. –Cảm xúc nôn nóng bao quanh lấy Tần Thước, gã nam nhân này vừa duỗi tay định chạm vào làm hắn cảm thấy gã đang bóp chặt lấy dạ dạy của mình, thô bạo vuốt ve, loại cảm giác buồn nôn này cứ dâng trào trong người.
-Ngươi có ý gì? Ta chỉ… -Nam nhân kia phẫn hận nói, đáy mắt hiện lên tia hung hiểm.
-Lữ Tam, tránh qua một bên. –Yến Giai Ny lên tiếng, gã nam nhân kia đành phải không cam tâm nghe lệnh.
-Tần Thước, ta quay lại đây để giúp ngươi. –Vẫn mang theo chút khí thế của một công chúa ngạo man, nhưng ngữ khí lại ôn hòa: -Bởi vì không ngờ rằng ngươi lại liều mạng để cứu ta.
Tần Thước dùng tay trái cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, hướng nàng cười cười:
-Vừa lấy vợ xong đã bị vợ hạ dược, có thể nói danh dự của Lão Đại ta đã bị tổn thương nghiêm trọng. Vạn nhất chuyện này bị đồn thổi ra ngoài, làm Lão Đại ta từ nay về sau không có nữ nhân nào dám gả cho hắn thì phải làm sao đây?
Yến Giai Ny sắc mặt tái mét, cắn răng nói:
-Hết thảy những việc ngươi làm, đều chỉ vì Đồng Hi Diệp… Ngươi định nói cho ta biết như vậy sao?
Tần Thước đi ngang qua người Yến Giai Ny, hắn không chút để ý nói:
-Ta chỉ là không muốn ngươi hiểu lầm rằng chúng ta thiếu nợ ngươi, ta rất thành thực a. –Từ nhỏ đến lớn hắn đều đã trải qua mọi sự khi dễ vũ nhục, vì vậy đã tạo ra cho hắn một vẻ bề ngoài bất cần đời hơn là sự tự tôn cao cả. Cho dù thể lực đã cạn kiệt đến cực điểm, tinh thần hắn sẽ tự động sản sinh là một loại sinh lực, quyết không ở trước mặt người khác mà yếu thế.
Hết chương 9 (Thượng)