Lâm Vị mi thanh mày tú, đôi môi tinh xảo, mũi nhỏ xinh, cánh mũi khéo léo, sở dĩ không mang vẻ đẹp nữ tính, chính là nhờ đôi mắt kia. Không phải đôi mắt phượng hơi xếch uy nghi quý phái, mà là đôi mắt hạnh chất chứa bao nhiêu tâm

tư tình cảm, không giống như mắt thiếu nữ vừa nhìn đã thấy đáy.

Lúc này đây, đôi mắt xinh đẹp ấy đang gợn sóng, hiện lên biết bao nhiêu câu hỏi, Lương Cảnh Thâm biết rõ thời cơ đã đến, dừng bước chân, trước khi mở lời không tự giác lại hít sâu lấy một lần: “Lâm Vị, thẳng thắn mà nói, tôi đối với cậu cảm tháy rất hứng thú, tất nhiên không phải kiểu bạn bè đồng nghiệp. Nếu cậu… không bài xích, chúng ta thử tìm hiểu nhau một chút, thế nào?”

Lâm Vị trong nhát mắt lạnh xuống một chút, lại nhìn gương mặt tự tin của Lương Cảnh Thâm mà nói: “Ý của anh là muốn theo đuổi tôi?”

Lương Cảnh Thâm tưởng rằng Lâm Vị không hiểu rõ ý của mình, lại nghiêm túc nói thêm: “Cũng có thể nói như vậy, nhưng cậu không cần trả lời liền cho tôi, chúng ta có thể sống chung một thời gian, chờ tới khi có chút hiểu biết về nhau, chúng ta sẽ quyết định lại lần nữa có tiếp tục quan hệ hay không.”

Lương Cảnh Thâm ở đây dùng “chúng ta”, mà không phải để Lâm Vị quyết định, là bởi vì anh đối với Lâm Vị vẫn còn chưa xác định có phải yêu hay không. Anh không phải là dân đồng tính truóc đây cũng đã từng quen qua bạn gái, cũng không tin vào nhất kiến chung tình (vừa nhìn đã yêu). Chỉ là từ khi lần đầu nhìn thấy Lâm Vị tới bây giờ, một tháng anh đều thường xuyên nghĩ tới cậu, hận không thể mỗi giây mỗi phút trôi qua đều nhìn thấy, nhìn cậu cười, không biết có phải đôi mắt hạnh đúng như mình dự đoán, cong lên thành ánh trăng đêm 30. Anh là người nghĩ là phải làm, nếu bản thân mình cứ thắc thỏm không yên, vậy không bằng tự mình đi tìm đáp án.

“Không cần phải đợi, giờ tôi có thể trả lời anh luôn.” Lâm Vị bình tĩnh đến lãnh đạm, giọng điệu không có chút gợn sóng: “Nói như vậy có lẽ hơi mất lịch sự, nhưng mà tôi nghĩ không cần thử – tôi không đồng ý.”

Hắn rõ ràng nhìn thấy Lương Cảnh Thâm mặt không còn giọt máu, gương mặt tràn đầy tự tin vừa rồi tức khắc biến thành trắng bệch.

Anh thẹn quá hóa giận, tuy biết rằng như vậy thật là mất phong độ nhưng vẫn không thể kiềm chế được, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên…

Anh thấp giọng nói: “Lâm Vị, vì sao không thử cho biết? Xã hội bây giờ cũng đâu còn bài xích kết hôn đồng tính, cậu cũng không thử tìm hiểu tôi sao đã vội kết luận.”

Anh thực sự không thể thốt ra những câu kiểu “Tôi cũng không tệ mà” để đẩy mạnh tiêu thụ các loại, trước đây chưa cần anh mở lời, đều có người tự động tiến thân, bất kể là tuấn nam mỹ nữ. Gia thế, tướng mạo, năng lực, cả ba thứ kết hợp trên người anh không chê vào đâu được, nhìn khắp đất nước này, còn mấy ai bì kịp với anh.

Lâm Vị nở nụ cười, ánh mắt phát ra lại sâu thẳm đầy tĩnh mịch: “Cảm ơn giám đốc Lương đã yêu quý, là Lâm Vị tôi không biết đối nhân xử thế, làm phụ lòng tốt của người khác.” Dứt lời liền quay mặt đi, cũng không quản người ở sau đang gượng gạo xấu hổ.

Không phải Lâm Vị ghét bỏ gì Lương Cảnh Thâm, nói thẳng ra, cậu còn có chút thích thích anh, nhìn thấy anh đôi khi còn có chút không bình tĩnh, chỉ là, Lâm Vị thực sự không muốn yêu.

Không thể phủ nhận, nghe Lương Cảnh Thâm nói đến hôn nhân đồng tính, Lâm Vị có chút động tâm, cậu còn cho rằng anh chỉ nhất thời vui vẻ. Chỉ là cậu tự an ủi chính mình: Sẽ không có ai khi biết thân thể kỳ quái của mình lại thương mình vô điều kiện như ba mẹ đâu.

Lương Cảnh Thâm mở mắt trừng trừng nhìn Lâm Vị đi xa: Lâm Vị, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play