Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cần làm mình vững vàng, không thể tâm lay động khiến Lương Cảnh Thâm thấy khó mà lui là được. Nếu không đồng ý, ngược lại giống như sợ thua, thua người chứ không thua trận, ừ, thì là thế này đây, Lâm Vị quanh co tìm được lý do không cự tuyệt đề nghị của Lương Cảnh Thâm. (ha ha… Vị Vị xiêu lòng – đang tìm cách ngụy biện)

Hai người ra khỏi phòng ngủ thì Trần Minh Nhất đã được Chu Ly mang trợ lý hộ tống đi qua sân thương, từ bên cạnh một toà nhà khác đi mất.

Chu Ly thấy Lương Cảnh Thâm không hề có ý định rời đi, quyết định cho hai người có thời gian riêng tư nói chuyện, lại bàn một chút chuyện quán bar ngày hôm qua, xem giải thích cách nào là tốt nhất, sau đó cũng rời đi.

“Anh về dọn đồ qua đây.” Lương Cảnh Thâm nhẹ nhàng tuyên bố.

“Cái gì? Không được.” Lâm Vị còn đang vì chuyện đồng ý Lương cảnh Thâm lúc nãy mà ảo não, giờ lại nghe Lương Cảnh Thâm tự ý quyết định không màng đến thân phận chủ nhà của cậu, thiếu chút nữa nhảy dựng lên phản đối.

“Nhiều người ra ra vào vào, rất có thể tầng trệt tòa nhà này đã đầy nhà báo. Nếu như đứng đầy ở cửa, có hay không em sẽ hoảng hay không?” Lương Cảnh Thâm làm như thật mà nói. Kỳ thật tòa nhà này đều thuộc bất động sản của Lương thị, trước khi xuất hiện ở đây anh đã dặn dò

nhân viên bảo an sơ tán toàn bộ nhà báo, tăng cường kiểm tra ra vào. Chỉ là những lời này… đương nhiên anh sẽ không nói với Lâm Vị.

Lâm Vị bị anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn, không được tự nhiên mà xoay người sang chỗ khác, không thèm nhìn anh, tự nhủ bản thân mạnh mẽ trấn định nói: “Có gì phải sợ chứ, không ra ngoài là được chứ gì, dù sao cũng chỉ vài ngày.”

“Vậy ăn gì? Luôn luôn vội vàng diễn xuất, làm việc bận rộn, em căn bản không có thói quen dự trữ đồ trong tủ lạnh. Đừng nói với anh, những thứ đồ ăn, nguyên liệu nấu nướng anh để lúc trước em còn chưa có dùng hết. Lương Cảnh Thâm đứng dậy bước đến tủ lạnh kiểm tra, thời gian Lâm Vị chấn thương chân, cứ ba ngày lại chạy bên này chạy bên kia, nhà Lâm Vị đã sớm bị anh lục tung hết.

Lâm Vị gục đầu nhìn sau lưng Lương Cảnh Thâm, nhìn anh cau mày, đem nguyên liệu nấu ăn đã sớm bị hỏng ném đi.

Lâm Vị cũng biết giờ không thể ra ngoài, nếu như không trả lời vấn đề đang được quan tâm, sẽ không yên với nhà báo và độc giả. Nếu trả lời, câu chữ lại bị cắt chỗ này bớt chỗ kia, đổi từ ý mình thành lời người khác, lại càng không ổn hơn. Chờ nhà báo bắt đầu rời đi mới tốt, nhưng mà bao tử thì không chờ được, rời giường sáng giờ, một giọt nước cậu cũng chưa đụng qua, nếu như trước mặt Lương Cảnh Thâm phát ra âm thanh kỳ quái… Lâm Vị nghĩ tới đã thấy thẹn thùng.

Lương Cảnh Thâm liếc nhìn Lâm Vị đang vô thức vỗ vỗ bụng, đưa ly nước ấm vào tay Lâm Vị, chính mình lấy di động ra gọi điện.

Lâm Vị vội vàng ngăn anh lại: “Tôi gọi Tiểu Quách đến là được rồi, anh cứ về trước đi.” Chết tiệt, lại dùng ánh mắt tinh tường đó nhìn cậu, chẳng biết anh có hiểu ý cậu không?

Lương Cảnh Thâm dừng lại: “Sao lại không được? Lâm Vị, để anh chăm sóc em, chúng ta vừa đồng ý với nhau rồi mà, không phải sao?”

Lâm Vị nhỏ giọng cằn nhằn: “Cũng không cần chuyển tới nhà tôi mà.” Ai, thật ra mà nói, cậu cũng rất chờ mong, chờ đợi người đàn ông này không giống với những người khác, chờ mong anh xứng đáng để cậu một lần mạo hiểm.

Lương Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, dường như không có việc gì vẫn tiếp tục gọi điện thoại, nhắn nhủ với hai người trợ lý, một người đến nhà anh mang quần áo và đồ dùng hằng ngày, một người chọn mua thức ăn và nhu yếu phẩm mang đến.

Thức ăn, quần áo cùng vật dụng hằng ngày lần lượt được đưa đến, lần này rốt cuộc Lương Cảnh Thâm không tiếp tục mặt dày nữa, thành thành thật thật cho toàn bộ đến phòng khách. Mệt cho Lâm Vị còn hao tổn tinh thần suy nghĩ, với thái độ “thối nát” của Lương Cảnh Thâm, cậu nhất định phải tốn một phen miệng lưỡi ngăn cản anh vào ở cùng.

Lương Cảnh Thâm ở phòng bếp lục lục lọi lọi, tìm rau quả trước đây của Lâm Vị bỏ đi, tự làm ba món mặn một món canh, nhìn ánh mắt không tin tưởng của Lâm Vị thì đắc ý một trận: “Không có nhiều thời gian, đành phải làm vài món đơn giản.”

“Tôi thích mà.” Lâm Vị rất biết phải trái, nhìn món cá sạo hấp ngon miệng, bốn phía nồng nàn mùi của nước sốt hoa lan, màu sắc mê người của trứng chiên với cà chua, còn có canh cải thìa xanh ngắt, Lâm Vị không khỏi nuốt nước bọt.

Lương Cảnh Thâm nhìn Lâm Vị chỉ kém nằm úp xuống bàn, thừa dịp đưa cơm và đũa cho cậu: “Những món này đều rất bình thường, anh còn làm được rất nhiều. Sau này đều làm cho em ăn, được không?” Giọng nói tràn đầy ý cưng chiều.

Lâm Vị không thể cưỡng lại trước mỹ vị trước mắt, nghe được nửa câu đầu vội vàng không ngừng gật đầu.

Lương Cảnh Thâm thiếu chút nữa là cười to, hóa ra đối phó với Lâm Vị phải có phương pháp tốt, tìm lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm ra được.

Lâm Vị sờ sờ bụng mình, hai chân hai tay dang thẳng trên sofa, bữa cơm không hẳn là thịnh soạn, nhưng cũng làm cậu thoải mái hơn nhiều.

Đến Hồng Kông đã hơn một năm, bởi vì bố mẹ có công ty ở quê nhà, không có cách nào đưa cả gia đình đến ở chung, nên cứ có kỳ nghỉ phép là Lâm Vị lại chạy về nhà, dùng sở trường nấu ăn của mẹ an ủi bản thân đáng thương của mình.

Bởi vì quay Tiêu Dao Du 2, chụp ảnh chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui, hơn nữa lúc trước chân bị thương, đã mấy tháng Lâm Vị không thể về nhà, cho đến khi được ăn bữa cơm do Lương Cảnh Thâm nấu, dù so ra vẫn kém hơn mấy chục năm kinh nghiệm của mẹ, cũng đã lấy lòng được cậu lắm rồi, không uổng cho dụng tâm của anh, Lâm Vị len lén nở nụ cười, nếu như anh vẫn sẵn sàng nấu cho cậu ăn, đây cũng là chuyện quá tốt đẹp rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play