Sớm hôm sau, Lâm Vị còn đang yên giấc nồng đã nghe điện thoại reo liên tục, quay trái quay phải mới tìm thấy điện thoại trong mớ chăn mền hỗn độn, vừa nghe máy đã thấy thanh âm sốt ruột của Chu Ly truyền tới: “Tiểu Vị, Minh Nhất còn ở nhà em sao? Hai người không được ra ngoài, bọn chị tới liền.”

Lâm Vị vẫn còn chưa tỉnh ngủ, “Ừ ừ ừm ừm” một hồi rồi tắt điện thoại, lại mơ mơ hồ hồ, muốn hỏi vì sao Chu Ly lại biết Trần Minh Nhất ngủ ở nhà hắn.

Vừa nghĩ đến lại không thể ngủ được nữa, Lâm Vị quay mặt xuống gối mà đập một cái, đừng nói hôm qua đùa giỡn vài câu như vậy, hôm nay đã lên báo với Minh Nhất nha, hai người hôm qua đi gay bar đó nha… Rèm cửa không dám kéo ra, nghe loáng thoáng phía dưới có không ít nhà báo rình rập sẵn, không thể làm gì khác hơn là rửa mặt sạch sẽ chờ Chu Ly, chờ xem giải quyết thế nào.

Cũng may Chu Ly tốc độ khá nhanh, chốc lát chuông cửa vang lên, ló đầu nhìn ra mắt mèo mới dám mở cửa. Chỉ là, sao Chu tỷ không nói với hắn còn có người chung vậy!

Lương Cảnh Thâm vừa đến liền đi thẳng vào trong, không thèm nói chuyện với Lâm Vị một tiếng, nhìn thấy Trần Minh Nhất thành thật ngủ ở sofa, anh thở dài một hơi. Nói với Chu Ly một tiếng, kéo Lâm Vị vào phòng ngủ.

Vốn dĩ Lâm Vị cũng có thể giãy dụa, lực ở cổ tay cậu không lớn, thậm chí còn có thể nói là dịu dàng. Nhưng giờ phút này cậu căn bản đã quên mất động tác này, vô thức đưa mắt nhìn sườn mặt Lương Cảnh Thâm. Hai cái cuối tuần không gặp, khuôn mặt Lương Cảnh Thâm hình như thêm góc cạnh, càng thêm cuốn hút.

Lâm Vị liền đưa ra kết luận, một người trước đây thường gặp, đột nhiên cách xa một quãng thời gian, gặp lại tất nhiên là sẽ có khác biệt, chứ không phải là cái gì tình nhân trong mắt gì kia.

Đưa Lâm Vị đến bên cạnh giường, ấn cậu ngồi xuống, Lương Cảnh Thâm đóng cửa phòng ngủ, đi tới trước Lâm Vị, ngồi xổm xuống. Lâm Vị yên lặng nhìn anh, không biết lần này người kia lại nói gì đây, có thể hay không từ chối như mấy lần trước.

Lương Cảnh Thâm đưa đống báo chí đang nắm chặt trong tay qua, sau đó yên lặng nhìn Lâm Vị lật lật.

Lâm Vị thiếu chút nữa ngất xỉu, lẽ nào cậu và Trần Minh Nhất đêm qua lại mờ ám như vậy? Chính mình cũng thấy chẳng có gì lại có thể viết dài đến hơn cả nửa trang báo? Quả nhiên hai thằng đàn ông ở chung một chỗ là chuyện đáng sợ biết bao nhiêu.

Tờ báo giải trí này đưa hình Lâm Vị và Trần Minh Nhất ôm nhau làm đầu đề, nội dung bên trong chắc chắn là dựa theo mà viết rồi. Lâm Vị cùng Trần Minh Nhất nửa kéo nửa ôm ra khỏi Lam bar, leo vào một chiếc taxi, Lâm Vị ôm Trần Minh Nhất vào cửa chính, thật đúng với “Bạn bè tri kỷ nguyên là người yêu?” Tựa đề thật đúng là mánh khóe bịp bợm, nếu Lâm Vị không phải là người trong cuộc chỉ sợ cũng đã tin đây là thật.

Cậu nhìn sơ qua bài báo, muốn cười cũng cười không nổi, tuy chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng đã gieo cho người khác định kiến trong đầu, giải thích thế nào cũng sẽ thành che giấu.

Lương Cảnh Thâm dùng chính hai tay cứng cỏi của mình ôm hai tay lạnh lẽo của Lâm Vị vào trong, đã là đầu đông, mà Lâm Vị vẫn như cũ cảm giác được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền thẳng tới tim mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play