Hiển nhiên, Cửu Đăng hòa thượng chính là lợi dụng
thần tượng, thần dược đến cố làm ra vẻ huyền bí, giả thần giả quỷ, là
tạo thế cho Thiên Tế tự, mà Phật duyên, hương nến thì là vì vơ vét của
cải, đây chính là mấu chốt của âm mưu này, bởi vì ngươi nếu muốn cầu
được thần dược, nhất định phải đi tích lũy Phật duyên, mà tích lũy Phật duyên thì nhất định phải thắp hương, hương này tuy rằng đắt tiền thái
quá, nhưng hương này đối với bản thân mình mà nói, kỳ thật cũng không
đắt tiền, dân chúng bị như làm nhiễu như vậy, đều phân không rõ Đông Nam Tây Bắc, lại chẳng ngốc ngốc ngây ngây đưa tiền cho Cửu Đăng hòa
thượng, thật sự là khâu này cài khâu khác.
Không thể không nói một câu, cái này so với dùng thuốc giả để trực tiếp hãm hại lừa gạt người ở hâu thế thì cao minh hơn nhiều.
Khi nói chuyện, Hàn Nghệ và Tiểu Dã đã đi ra khỏi Thiên Tế tự, bỗng
nhiên, ánh mắt Hàn Nghệ thoáng nhìn xéo qua, phát hiện mấy khuôn mặt
quen thuộc, vội vàng lôi kéo Tiểu Dã đi theo đường nhỏ ở bên trái cửa
chùa, nấp sau một thân cây.
Hàn Nghệ giương đầu lên nói: - Đệ xem một chút đó là ai.
Tiểu Dã lại quay đầu nhìn ra phía bên kia cửa chùa, lập tức sửng sốt, chỉ thấy ba phụ nhân đang đi về hướng cửa chùa, một phụ nhân trong đó
còn đang bô bô nói người không nghe.
Ba phụ nhân này Hàn Nghệ và Tiểu Dã đều biết, chính là Dương Nhị thẩm, Quan Tam thẩm và Trương Lục thẩm ở Mai thôn.
Mà người luôn luôn lải nhải nói không ngừng trong đó chính là Dương
Nhị thẩm, còn Quan Tam thẩm và Trương Tứ thẩm thì mang vẻ mặt nửa tin
nửa ngờ.
Không cần phải nói cũng biết, Quan Tam thẩm và Trương Lục thẩm là bị Dương Nhị thẩm kéo tới đây.
Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, hai đầu lông mày lộ ra một tia lo lắng.
Đây là chỗ lợi hại nhất của dùng giáo phái lừa tiền, cũng là chỗ đáng xấu hổ nhất, bởi vì bản thân giáo phái đã có tính truyền bá, một khi
thành công, một truyền mười, mười truyền một trăm, nhân số bị lừa sẽ
thành gia tăng gấp bội, hơn nữa phát triển đến quy mô nhất định, chẳng
sợ triều đình muốn ra mặt ngăn cản, chỉ sợ cũng khó mà hoàn toàn trừ tận gốc, sự nguy hại là vô cùng to lớn, âm mưu như loại này nhất định phải
bóp chết từ trong trứng nước, bây giờ còn chỉ là ba người, nhưng Hàn
Nghệ biết rằng, rất nhanh, toàn bộ đại bộ phận phu nữ Mai thôn đều sẽ bị kéo đến nơi đây.
Với cái loại này trình độ cuộc sống cỡ Mai thôn, không bao lâu, gia
tài của bọn họ cũng sẽ bị ăn mòn đến không còn một mảnh, đến lúc đó
tránh không được lại cửa nát nhà tan.
Hàn Nghệ tuy rằng không phải là Hàn Nghệ lúc trước nữa rồi, nhưng hắn khẳng định không hy vọng nhìn thấy Mai thôn trở nên khắp nơi đều là kêu rên, trong lòng suy nghĩ, xem ra ta phải nghĩ cái biện pháp để diệt trừ tai họa này mới được.
Bỗng nhiên, Tiểu Dã nhẹ nhàng kéo tay áo của Hàn Nghệ xuống, Hàn Nghệ quay đầu nhìn về phía Tiểu Dã.
Tiểu Dã đưa cái tay nhỏ bé của mình chỉ chỉ phía sau hắn.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không cao, nhưng thân thể mập mạp, tóc xõa tung, đang mặc áo ngắn vải thô màu xanh lén lút đi lên trên núi.
Vừa thấy là biết có cổ quái? Chẳng lẽ là trộm? Oa con mẹ nó, giữa ban ngày ban mặt thế này mà chạy tới ăn cắp, dũng khí cũng lớn ghê ha! Hàn
Nghệ hướng tới Tiểu Dã mắt liếc ra hiệu một cái, hai người lập tức lại
lần nữa nấp ra phía sau cái cây.
Chỉ thấy nhóc mập này cách chùa miếu càng gần, thì có vẻ càng cẩn
thận, nhìn xung quanh, không đi đường nhỏ, mà là chuyên bò sát dưới
triền núi về phía rừng rậm nhiều cây.
Sau khi chờ y đi qua, Hàn Nghệ đưa mắt liếc ra hiệu với Tiểu Dã một cái, lập tức theo đuôi qua đó.
Hai người theo đuôi nhóc mập này nhảy xuống góc tường hậu viện Thiên
Tế tự, chỉ thấy nhóc mập kia, ngưng mắt nhìn lên tường vâycao cao trước
mặt, đột nhiên lui ra phía sau vài bước, sắc mặt nghiêm túc, trôi qua
một lát, đột nhiên khởi động, chạy vài bước nhỏ, rồi tung người nhảy
---.
Chẳng lẽ lại là một cao thủ giống như Tiểu Dã, xem dáng người không giống a!
Nhưng ý tưởng mới này của Hàn Nghệ vừa vặn xuất hiện, chợt nghe được một tiếng”Ai ôi!!!!“.
Chỉ thấy nhóc mập này chẳng những không đi lên được, ngược lại té xuống theo thế chó đớp cứt.
Nói đùa gì vậy! Hàn Nghệ nhìn xem mà mồ hôi lạnh ứa ra, hắn vừa mới
nhìn thấy sắc mặt tiểu tử này rất nghiêm túc, bộ dạng hết sức lợi hại,
nghĩ rằng có thể được thưởng thức khinh công cổ đại, nào biết lại là kết quả này.
Nhưng nhóc mập kia cũng rất có nghị lực, làm một lần không được, liền thử lần thứ hai, lần thứ hai không được, thì lần thứ ba.
Nhưng phàm nhân sao có thể lên trời.
Mập mạp này thân thủ vừa không mẫn tiệp, ngược lại so với người bình
thường còn ngốc hơn một chút, căn bản không có khả năng leo lên được,
sau khi rơi ngã bảy tám lần, Hàn Nghệ thật sự là nhìn không nổi nữa rồi, với cái thân thủ ngốc này của ngươi mà cũng không biết xấu hổ đi ra
trộm đạo, ngươi làm thế không phải là phá hư thanh danh của trộm sao,
liền đi ra, cười ha hả nói: - Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?
Nhưng đáng chết không chết, lúc Hàn Nghệ nói chuyện, nhóc mập kia
đang khởi xướng lần xung phong thứ mười đối với bức tường cao này, kết
quả khiến Hàn Nghệ cũng phải giật mình, đầu óc không theo kịp bước chân, trực tiếp gõ đầu vào trên tường, phát ra một tiếng bịch trầm đục, nhất
thời ngất đi, ngay cả một tiếng cũng không kịp kêu.
- Này ---!
Trên mặt Hàn Nghệ là một mảnh mờ mịt, một phen hảo tâm của hắn lại thành chuyện xấu.
Tiểu Dã cũng mang vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ vội vàng nói: - Đệ nhìn ta như vậy làm gì, ta mới không phải cố ý. Nói xong lại nhìn về hướng nhóc mập kia, nói: - Trước tiên kéo y
đi rồi nói sau.
Hai người hợp lực đem nhóc béo này kéo tới một chỗ bí mật ở lưng chừng núi.
- Phù---!
Hàn Nghệ nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Dã đột nhiên chỉ chỉ kia cái hông của nhóc béo.
Hàn Nghệ định nhãn nhìn lên, phát hiện bên hông tiểu tử này thậm chí
có mang dao chặt củi, thầm nghĩ, mập mạp này chuẩn bị cũng khá đầy đủ
đấy. Đem dao chặt củi gỡ xuống, chỉ thấy mũi dao sáng như tuyết, hiển
nhiên là vừa mới được mài xong, Hàn Nghệ không khỏi nhíu mày, sự tình
này dường như không đơn giản a, nếu người nọ là tên trộm mà nói, vậy
nhất định là vi phạm lần đầu, bằng không không có khả năng thân thủ đần
kém như vậy, nhưng là lần đầu tiên mà đem dao mài sắc bén như vậy đến,
ngược lại càng giống như là tới giết người.
Nghĩ tới đây, hắn gỡ cái bình nước bên hông xuống, dội thẳng vào mặt tiểu tử kia.
Nước lạnh như băng dội xuống, tiểu tử kia nhất thời tỉnh lại: - A ô
---. Nhưng vừa mở mắt ra, y liền thấy được bộ mặt cười hì hì của Hàn
Nghệ nhìn y, lập tức hoảng sợ, kinh hoảng nói: - Các ngươi là ai? Dừng
một chút, y lại nói ngay: - Có phải các người là do lão lừa ngốc kia
phái tới giết ta hay không, hừ, hôm nay ta rơi vào tay các ngươi, ta
không còn lời nào để nói, nhưng cho dù chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho
đám ác nhân các ngươi đâu.
Lúc nói chuyện, y quay đầu đi, rất có khí khái anh dũng hy sinh.
Con mẹ nó chứ! Lão tử còn chưa nói một câu nào mà đã thành ác nhân
rồi, nếu nói rồi thì chẳng phải liền trở thành thánh nhân sao. Hàn Nghệ
vô tội giơ dao bổ củi trong tay lên nói: - Huynh đệ, ngươi thấy rõ ràng
rồi đấy nhé, dao bổ củi này là của ngươi đấy, chúng ta chỉ là đi ngang
qua thôi, thấy ngươi té xỉu ở bên tường mới hảo tâm cứu ngươi, ngươi
cũng đừng có không biết tốt xấu.
Mập mạp kia hừ một tiếng: - Ngươi còn muốn gạt ta, nếu các ngươi đi ngang qua, như thế nào lại biết tên của ta.
Mập mạp này xem ra không chỉ có thân thủ ngốc, hơn nữa còn là người
điên. Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta làm sao biết tên của ngươi.
- Ngươi vừa rồi rõ ràng gọi ta là Hùng Đệ.
- Đúng vậy, là ta không biết tên của ngươi mới gọi huynh đệ đó a!
- Tên ta là Hùng Đệ.
- Ngươi tên huynh đệ?
- Ta họ Hùng, tên Đệ.
Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Hùng của gấu trên núi, Đệ của đệ đệ?
Tiểu tử kia gật gật đầu.
- Tên này của ngươi rất con mẹ nó thích hợp lăn lộn giang hồ mà.
Hàn Nghệ không kìm nổi ha hả mỉm cười, lại trêu ghẹo nói: - Không phải ngươi còn có một ca ca tên Hùng Chưởng (huynh trưởng) đi.
Hùng Đệ lắc đầu, nhưng thấy Hàn Nghệ đang mỉm cười, hồ nghi nói:
- Các ngươi thật không phải là do lão lừa ngốc kia phái tới giết ta hay sao?
- Đương nhiên không phải.
Hàn Nghệ ném ra một cái lườm trắng mắt xem thường, đưa dao bổ củi trả lại, chỉ với cái thân thủ mập mạp ngốc này, có hay không có đao đều
giống nhau, hoàn toàn không có được bất kỳ tính nguy hiểm nào.
Hùng Đệ tiếp nhận dao bổ củi, mơ hồ nhớ rõ thời điểm vừa rồi trèo
tường có người lên tiếng, đột nhiên nói: - Mới vừa rồi là ngươi đang nói chuyện?
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi
kỳ thật không nên đi qua bức tường cao kia, ngươi hoàn toàn có thể leo
lên cây đại thụ bên tường kia, sau đó lại nhảy vào trong tường.
- Đung nha, tại sao ta lại không nghĩ đến nhỉ.
Hùng Đệ gãi đầu, vẻ mặt ngốc núc ních.
Hàn Nghệ thình lình nói: - Ngươi nói lão lừa ngốc chính là Cửu Đăng hòa thượng đi.
- Đung vây a!
Hùng Đệ theo bản năng gật đầu, đột nhiên lại cẩn thận nói: - Làm sao ngươi biết?
Hàn Nghệ đột nhiên sắc mặt dữ tợn, hừ nói: - Bởi vì ta cũng gọi gã
như vậy đấy, lão lừa ngốc kia làm hại ta cửa nát nhà tan, thù này không
đội trời chung, hôm nay ta tới đây là muốn báo thù đấy.
Tiểu Dã gãi má vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
Hùng Đệ kinh hãi nói: - Ngươi cũng là đến báo thù hay sao?
Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: - Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cũng là đến báo thù hay sao?
Hùng Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: - Lão lừa ngốc kia làm hại ta cửa nát nhà tan, thù này không đội trời chung, ta hôm nay tới đây chính là
vì báo thù.
A... Lời này như thế nghe nào có chút quen tai a.
Tiểu Dã mở trừng hai mắt, đột nhiên nhìn phía Hàn Nghệ, thầm nghĩ, chẳng lẽ Hàn đại ca có thể biết trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT