Ngọc Tiêu lang quân cười mát hỏi lại :

- Tại hạ cũng biết thế. Nhưng tại hạ không thể thắng y, chẳng lẽ cũng không liều chết được sao?

Khâu Tiểu San đáp :

- Trương huynh chẳng có mối thâm tình gì với Tiêu Lĩnh Vu, hà tất phải khổ thân như vậy?

Ngọc Tiêu lang quân thở dài hỏi :

- Phải chăng cô nương quyết tâm vì Tiêu Lĩnh Vu mà tử chiến với Thẩm Mộc Phong?

Khâu Tiểu San đáp :

- Đúng thế!

Ngọc Tiêu lang quân buồn rầu nói :

- Cô nương đã định tử chiến ở đây thì tại hạ sống hay chết thành ra vô nghĩa. Chẳng thà tại hạ chết trước, may mà còn được cô nương nhỏ một đôi hạt lệ cũng đủ rồi.

Khâu Tiểu San trước nay trầm tĩnh phi thường, nhưng nàng nghe Ngọc Tiêu lang quân nói mấy câu này, không khỏi cảm kích. Nàng thở dài đáp :

- Mối thâm tình của Trương huynh, tiểu muội xin ghi nhận. Nhưng Trương huynh bất tất phải vì Tiêu Lĩnh Vu mà tử chiến ở đây.

Ngọc Tiêu lang quân đột nhiên cả cười nói :

- Đã lâu nay tiểu huynh mới nghe được một lời ôn nhu của cô nương.....

Gã vén áo dài lên lấy cây Ngọc tiêu ra nói tiếp :

- Chẳng phải tại hạ liều chết vì Tiêu Lĩnh Vu mà là vì cô nương.

Gã cầm cây Ngọc tiêu trỏ vào Thẩm Mộc Phong nói tiếp :

- Trên chốn giang hồ người ta đồn đại võ công của Thẩm Mộc Phong rất cao cường. Tại hạ nghe danh từ lâu, bữa nay mới có dịp thỉnh giáo. Mời các hạ lấy binh khí ra.

Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi lại :

- Phải chăng các hạ là dòng dõi Tiêu Vương Trương Phóng?

Ngọc Tiêu lang quân đáp :

- Đúng thế! Thân phận của Trương mỗ còn có thể chiến đấu với Thẩm đại trang chúa một phen.

Thẩm Mộc Phong thủng thẳng hỏi :

- Trương huynh xuất thân ở một gia đình rực rỡ, nhưng tại hạ không hiểu vì sao Trương thế huynh lại muốn động thủ quyết đấu với tại hạ?

Ngọc Tiêu lang quân ngạo nghễ đáp :

- Những tâm tư cùng hành vi của tại hạ thì kẻ phàm phu tục tử hiểu thế nào được. Thẩm đại trang chúa lấy khí giới ra đi!

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nhắc lại câu hỏi :

- Tại hạ rất lấy làm kỳ ở chỗ các hạ chỉ để tâm trí vào Khâu Tiểu San. Còn Tiêu Lĩnh Vu là kẻ tình địch ghê gớm nhất của Trương thế huynh. Nay tại hạ đã trừ khử Tiêu Lĩnh Vu, đáng lẽ thế huynh phải cảm ơn, cớ sao lại muốn động thủ với Thẩm mỗ.

Ngọc Tiêu lang quân đáp :

- Hành động này là vì Khâu cô nương chứ không liên quan gì đến Tiêu Lĩnh Vu.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Nếu Tiêu Lĩnh Vu còn sống thì sao?

Ngọc Tiêu lang quân ngơ ngác đáp :

- Cái đó..... cái đó.....

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng ngắt lời :

- Giả tỷ tại hạ chưa đốt chết Tiêu Lĩnh Vu thì thế huynh và y thành thế nước lửa. Khâu Tiểu San dĩ nhiên đứng về phe Tiêu Lĩnh Vu, thế huynh cùng Khâu cô nương cũng coi nhau là cừu địch. Tại hạ trừ khử Tiêu Lĩnh Vu giúp thế huynh, không ngờ biến thành cừu nhân của thế huynh. Món nợ này thật khó mà thanh toán cho xong.

Khâu Tiểu San tuy biết Thẩm Mộc Phong dùng thủ đoạn ly gián để thuyết phục Ngọc Tiêu lang quân, nhưng nàng không muốn Ngọc Tiêu lang quân liều mạng vì mình. Trong thâm tâm nàng chỉ hy vọng cách ly gián của Thẩm Mộc Phong phát sinh hiệu lực khiến Ngọc Tiêu lang quân đứng hẳn ra ngoài vụ này. Nàng cảm thấy mình thiếu nợ Ngọc Tiêu lang quân nhiều quá rồi. Nếu bây giờ gã lại vì nàng liều mạng mà chết thì nàng hối hận vô cùng! Vì thế nàng để mặc kệ hai bên đối đáp với nhau, chứ không bác khước những lời của Thẩm Mộc Phong. Lại nghe Ngọc Tiêu lang quân đáp :

- Đại trang chúa nói rất đúng. Tiêu Lĩnh Vu còn sống trên thế gian thì là kẻ thù chẳng đội trời chung với tại hạ, nhưng nếu y chết thật rồi thì lại thành người bạn tốt nhất của tại hạ.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Hừ! Sao lại có chuyện hồ đồ thế được?

Ngọc Tiêu lang quân đáp :

- Rõ ràng lắm, chẳng có chỗ nào hồ đồ. Vì thần phải nể cây đa. Tiêu Lĩnh Vu không còn, tại hạ hết cừu hận y rồi.

Thẩm Mộc Phong gật đầu hỏi :

- Thế huynh nói vậy thì ra nhất định đòi động thủ cùng tại hạ chăng?

Ngọc Tiêu lang quân đáp :

- Đúng thế! Cuộc động thủ này thật quyết liệt! Nhất định phải đi đến chỗ người thắng kẻ bại, kẻ sống người chết.

Thẩm Mộc Phong cười nói :

- Nhưng bây giờ còn sớm một chút.

Ngọc Tiêu lang quân hỏi :

- Tại sao vây?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Tại hạ để thế huynh có cơ hội nghĩ kỹ lại coi. Giờ ngọ ngày mai chúng ta sẽ động thủ cũng chưa muộn.

Ngọc Tiêu lang quân chăm chú nhìn Khâu Tiểu San hỏi :

- Khâu cô nương tính sao?

Khâu Tiểu San đáp :

- Theo lời y cũng được.

Ngọc Tiêu lang quân hỏi :

- Ngày mai chúng ta gặp nhau ở đâu?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Tùy Trương thế huynh muốn ở đâu cũng được.

Ngọc Tiêu lang quân hỏi :

- Chúng ta lại đến trước linh đường Tiêu Lĩnh Vu, nên chăng?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Được rồi! Mai Thẩm mỗ sẽ đúng giờ tới đây.

Ngọc Tiêu lang quân nói :

- Tại hạ đến chờ đại giá trước giờ ngọ.

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Vậy tại hạ xin cáo từ.

Hắn quay lại nhìn Vô Vi đạo trưởng vẫy tay nói :

- Xin đạo trưởng chuẩn bị đi. Giờ ngọ ngày mai Thẩm mỗ đến quyết đấu với Trương công tử xong rồi sẽ giao thủ cùng đạo trưởng.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Bần đạo xin sẵn sàng ứng hậu.

Thẩm Mộc Phong trở gót rảo bước đi ra. Vô Vi đạo trưởng chờ Thẩm Mộc Phong đi khỏi mới thở phào một cái nói :

- Khâu cô nương! Trương công tử! Mời các vị vào hậu đường nghỉ ngơi.

Ngọc Tiêu lang quân không nói gì, chờ xem cử động của Khâu Tiểu San. Gã thấy nàng cất bước đi vào hậu đường, liền theo sau. Bách Lý Băng dùng phép truyền âm nói :

- Đại ca! Chúng ta không nên để Ngọc Tiêu lang quân lừa gạt Khâu tỷ tỷ. Tiểu muội đi cho y biết đại ca hãy còn sống.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình vội nắm lấy tay Bách Lý Băng khẽ bảo :

- Chớ có hấp tấp.

Hai người ngồi gần nhau, thò tay ra là đụng tới rồi, không đến nỗi khiến người ngoài sinh dạ hoài nghi. Nhưng Tiêu Lĩnh Vu biết Vũ Văn Hàn Đào là người rất tinh tế. Chàng e lão đã ngấm ngầm bố trí bộ hạ xung quanh linh đường chỉ lộ một chút là bị họ ngó thấy. Chàng vội buông tay Bách Lý Băng, khẽ nói :

- Chúng ta ở trong linh đường đã lâu rồi, nên ra ngoài thôi.

Đoạn chàng đứng dậy đi ra. Bách Lý Băng theo sau. Hai người kiếm một nhà rạp không có ai rồi tiến vào. Bách Lý Băng nhìn quanh một lượt, khẽ nói :

- Đại ca! Chúng ta nên tìm cách trà trộn vào hậu viện xem sao?

Tiêu Lĩnh Vu mắt chiếu ra những tia kỳ quang, lặng lẽ hồi lâu không nói gì. Bách Lý Băng không thấy chàng trả lời rất lấy làm kỳ, cô lại hỏi :

- Ngọc Tiêu lang quân đem lòng bất lương mà Khâu tỷ tỷ nhận lầm đại ca chết thật rồi, tưởng chúng ta cần báo cho y biết.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ quay lại, cặp mắt ngó đăm đăm vào mặt cô hồi lâu mới lắc đầu hỏi :

- Băng nhi! Có phải Ngọc Tiêu lang quân quyến luyến Khâu thư thư rất si tình?

Bách Lý Băng sửng sốt hỏi lại :

- Đúng thế! Vậy thì làm sao?

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Ngọc Tiêu lang quân ngoài tư cách thiên tư một chút, nhưng cũng không phải là kẻ tồi bại. Có đúng thế không?

Bách Lý Băng đáp :

- Nhưng gã đối với đại ca rất tệ hại.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Nguyên gã chẳng có thù oán với ta. Chỉ vì gã say mê Khâu tỷ tỷ mà coi ta là kẻ tình địch.

Bách Lý Băng thở dài hỏi :

- Vậy đại ca không căm hận gã ư?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :

- Không đáng căm hận.....

Bách Lý Băng nói :

- Hỡi ơi! Khí độ của đại ca càng ngày càng rộng rãi, thật khiến cho người ta phải kính phục.

Tiêu Lĩnh Vu nở nụ cười thê lương nói :

- Băng nhi! Ngọc Tiêu lang quân đã hẹn ước với Thẩm Mộc Phong trưa mai gặp nhau ở đây, tất hắn bố trí cẩn thận. Chúng ta cần nghĩ cách điều tra cho rõ nội tình đặng báo Vũ Văn Hàn Đào biết mà chuẩn bị.

Bách Lý Băng hỏi :

- Tiểu muội nghĩ không ra vì lẽ gì đại ca giữ bí mật hoài không chịu xuất hiện?

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :

- Sau khi tiểu huynh kháng cự Thẩm Mộc Phong mấy lần đã khiến cho nhiều đồng đạo võ lâm nẩy lòng dũng cảm. Họ biết tiểu huynh chết rồi không còn trông cậy vào đâu được, tất phải cố gẳng tự bảo vệ.....

Bách Lý Băng gật đầu ngắt lời :

- Đúng rồi! Tiểu muội cũng có cảm giác như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi :

- Bữa nay Thẩm Mộc Phong đến điếu tang. Băng nhi có hiểu chỗ dụng tâm của hắn không?

Bách Lý Băng đáp :

- Hắn biết mình đã dùng quỉ kế đốt chết đại ca mà trong lòng vẫn hồi hộp, nên đến tế điện trước linh vị.....

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu hỏi :

- Người khác thì thế thật, nhưng Thẩm Mộc Phong thì khác hẳn.

Bách Lý Băng hỏi :

- Chẳng lẽ hắn đến đây còn âm mưu gì khác?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Hắn không tìm thấy thi thể của ta nên chưa yên dạ. Hắn đến đây là để dò xét. Việc hắn đưa cả Kim Hoa phu nhân và Lam Ngọc Đường cùng đi càng rõ chỗ dụng tâm.....

Bách Lý Băng hỏi :

- Tại sao thế?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Lam Ngọc Đường là kẻ đã dụ ta vào nơi mai phục. Còn Kim Hoa phu nhân là thủ hạ Thẩm Mộc Phong nhưng đối với ta hết lòng.....

Bách Lý Băng ngắt lời :

- Đúng thế thật. Vừa rồi mụ bi ai thống khổ như chim đỗ quyên kêu gào đến chảy máu miệng, chứ không phải giả vờ.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói :

- Thẩm Mộc Phong đã tính toán nếu ta còn sống tất mò tới đây. Hắn dùng Lam Ngọc Đường để khích động lòng phẫn nộ và Kim Hoa phu nhân làm ta cảm xúc, tất lộ chỗ sơ hở.....

Bách Lý Băng lại hỏi :

- Bây giờ hắn đã biết chúng ta hãy còn sống chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chắc hắn chưa biết. Hắn không ngờ chúng ta trà trộn vào giữa đám quần hùng đến điếu tang, nên không điều tra kỹ càng. Hắn chỉ đoán là nếu ta tới đây thì Vô Vi đạo trưởng cũng biết rõ.

Bách Lý Băng dịu đang cười nói :

- Đại ca càng ngày càng tinh tế mà tiểu muội càng ngày càng vụng dại.....

Cô dừng lại một chút rồi tiếp :

- Thực ra ngày đêm tiểu muội theo sát đại ca, yên trí có đại ca bảo vệ nên chẳng cần nhọc lòng suy nghĩ.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi :

- Băng nhi! Băng nhi có biết hiện giờ chúng ta đang ở tình trạng nào không?

Bách Lý Băng sửng sốt hỏi lại :

- Sao? Chẳng lẽ chúng ta đang lâm vào bước đường nguy hiểm?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Hai phe chính tà xảy ra cuộc quyết chiến, tình trạng thật cấp bách. Thẩm Mộc Phong đã phát động toàn diện. Bề ngoài hiện giờ có vẻ rất yên tĩnh mà thực ra chúng ta đang đứng trước một trận đại phong ba. Lúc này là lúc phải dùng tâm cơ để quyết đấu sinh tử tồn vong. Lòng tiểu huynh khác nào đeo một khối đá nặng, chúng ta chỉ tính lầm một bước là lập tức gây nên kiếp nạn bi thảm cho võ lâm.

Bách Lý Băng hỏi :

- Tình hình nghiêm trọng đến thế ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đúng thế! Vì vậy mà ta đành để Thương Bát cùng Đỗ Cửu đau đứt ruột gan. Khâu tỷ tỷ khóc hết nước mắt, không chịu xuất hiện thổ lộ nội tình.

Bách Lý Băng trầm ngâm hỏi :

- Đại ca hành động như vậy là có dụng ý gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Giản dị lắm! Thẩm Mộc Phong yên trí chết thật, ta mới có thể tự do đi lại để phá kế hoạch của hắn.

Gã dừng lại một chút rồi tiếp :

- Dường như Vũ Văn Hàn Đào cũng có kế hoạch rất tinh vi. Tài năng của lão quyết không thua Thẩm Mộc Phong nhưng cũng không nắm vững được phần thắng. Vì thế mà ta cần phải ngấm ngầm giúp lão một tay.

Bách Lý Băng hỏi :

- Vũ Văn Hàn Đào mưu lược cao thâm hơn Thẩm Mộc Phong mà sao chưa nắm vững được phần thắng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Thẩm Mộc Phong đã lo toan từ mấy chục năm để bố trí cục diện ngày nay. Phần lớn nhưng tay cao thủ tinh nhuệ trên chốn giang hồ đều bị hắn thu dụng. Vũ Văn Hàn Đào dù mưu lược hơn người, nhưng thực hai bên còn kém rõ rệt.

Đột nhiên chàng nhìn thẳng vào mặt Bách Lý Băng nói :

- Băng nhi! Chúng ta phải tạm thời chia tay.

Bách Lý Băng hỏi :

- Đại ca định đi đâu? Sao tiểu muội lại không đi theo được?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tiểu huynh vừa nói rõ tình thế trước mắt, chúng ta chẳng thể vì tình nhi nữ mà lầm lỡ đại sự.

Bách Lý Băng từ từ gật đầu hỏi :

- Được rồi! Bao lâu chúng lại gặp nhau?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Có thể ngay đêm nay, mà chậm lắm là trước giờ ngọ ngày mai.

Bách Lý Băng nói :

- Tiểu muội chờ đại ca trong linh đường?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Băng nhi làm giúp tiểu huynh một việc.

Bách Lý Băng phấn khởi tinh thần hỏi :

- Việc gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Khâu tỷ tỷ không phải là địch thủ củ Thẩm Mộc Phong. Nếu giờ ngọ ngày mai Thẩm Mộc Phong đến phó ước tất xảy ra cuộc ác đấu trước linh đường. Khâu tỷ tỷ và Ngọc Tiêu lang quân sẽ bị tử thương về tay Thẩm Mộc Phong. Nếu trước giờ ngọ mà tiểu huynh không về thì Băng nhi phải nghĩ cách cản trở cuộc đấu.

Bách Lý Băng hỏi :

- Cản trở bằng cácb nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Liệu cách lén lút báo cho Khâu tỷ tỷ biết là tiểu huynh chưa chết, không nên liều mạng với Thẩm Mộc Phong.....

Chàng trầm ngâm nói tiếp :

- Đây chỉ là biện pháp tối hậu, nếu không phải dùng đến thì hay hơn.

Bách Lý Băng gật đầu đáp :

- Tiểu muội nhớ rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy nói :

- Bản lãnh của Băng nhi đủ để bảo vệ cho mình, nhưng Băng nhi nên thận trọng, ngoan ngoãn chờ ta trở về.

Dứt lời chàng đứng dậy ra khỏi trường phòng. Bách Lý Băng cũng ra theo thì thấy Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến về phía hoang dã. Vì anh hùng thiên hạ tụ tập ở đây rất đông đảo kẻ qua người lại cực kỳ phúc tạp, Vũ Văn Hàn Đào và Vô Vi đạo trưởng cũng biết trong đám người này có gian tế của Thẩm Mộc Phong trà trộn vào, nhưng vì lẽ tỏ ra khí độ quang minh, chỉ cần đối phương đừng có cử động gì là không can thiệp đến. Do đó Tiêu Lĩnh Vu ra vào chẳng khó khăn gì.

Bách Lý Băng chờ cho bóng sau lưng Tiêu Lĩnh Vu mất hút mới thở phào một cái, trở gót đi vào linh đường. Lúc này khách đến điếu tang phần lớn đã hành lễ trước linh vị rồi, những người ở xa thì chưa tới nơi. Trong linh đường trở lại yên tĩnh.

Bách Lý Băng thủng thẳng đi vào linh đường, chỉ thấy khói hương cuồn cuộn bốc lên, mùi thơm thoang thoảng đưa vào mũi. Trong tòa linh đường không thấy bóng người nào. Cô cất bước chậm chạp tiến đến linh vị Tiêu Lĩnh Vu, không nhịn được bất giác mỉm cười, khẽ đưa tay ra sờ vào mấy chữ trên linh vị. Bỗng nghe thanh âm trầm trầm lọt vào tai :

- Đó chỉ là chữ đen viết trên lụa trắng, không hiểu các hạ đưa tay sờ vào là có dụng ý gì?

Bách Lý Băng quay đầu nhìn lại thì thấy một lão râu phủ xuống trước ngực, mình mặc trường bào màu trắng. Chính là Vũ Văn Hàn Đào. Cô lại nghĩ thầm trong bụng :

- Đại ca thường nói tài năng lão này còn hơn cả Thẩm Mộc Phong, ta mà mở miệng nói, tất bị lão nhận ra chỗ sơ hở. Bất luận thế nào ta cũng không lên tiếng.

Nhưng cặp mắt của Vũ Văn Hàn Đào sáng như điện nhìn chằm chặp vào mặt Bách Lý Băng, khiến cô cảm thấy không thể lờ đi được. Trong lòng nóng nảy, cô nghĩ thầm :

- Giả tỷ đại ca ở đây, y tất có phương pháp đối phó nhưng hiện giờ chỉ một mình ta, không khéo bị lão khám phá ra chân tướng.

Trong lúc cấp bách, đột nhiên cô động tâm tự nhủ :

- Phải rồi! Ta giở vờ là kẻ câm thì lão không thể bức bách ta trả lời.

Cô liền giơ tay lên trỏ vào miệng và lắc đầu. Vũ Văn Hàn Đào chau mày hỏi :

- Các hạ không biết nói ư?

Bách Lý Băng gật đầu, liền thò tay vạch xuống đất mấy chữ :

“Tại hạ nghe được, viết được, nhưng không thể nói nên lời”.

Vũ Văn Hàn Đào trầm ngâm hỏi :

- Mời các hạ vào hậu đường dùng cơm được chăng?

Bách Lý Băng bụng bảo dạ :

- Xem chừng hậu đường là nơi chuyên để tiếp đãi những tay cao thủ, mà cũng là trung tâm cơ quan kháng cự Thẩm Mộc Phong. Khâu tỷ tỷ, Ngọc Tiêu lang quân và bọn Vô Vi đạo trưởng đều ở trong đó. Âu là ta thử vào coi. Đây cũng là một dịp hiếm có.

Quyết định rồi, cô không từ chối, trở gót đi vào phía sau. Tiểu linh đường có một lối nhỏ, hai bên đều căng vải trắng làm vách. Vũ Văn Hàn Đào khẽ nói :

- Đường đi đã có vải trắng làm vách rất rõ ràng, mong ông bạn đừng động tính hiếu kỳ cố ý xuyên thủng vách vải mà gây ra lầm lỡ.

Bách Lý Băng liếc mắt nhìn lại thấy Vũ Văn Hàn Đào đứng bên linh vị chứ không theo cô. Trong lòng rất lấy làm kỳ nhưng cô đã giả người câm, không thể lên tiếng vặn hỏi. Vũ Văn Hàn Đào vẫy tay nói :

- Các hạ cứ đi thẳng vào trong là sẽ có người đón tiếp.

Bách Lý Băng tự hỏi :

- Lão này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, không hiểu lão muốn ta đi một mình vào trong là có dụng ý gì. Nhưng lúc này cô đã thành thế cưỡi trên lưng cọp, chẳng thể nhảy xuống được, cô liền trở gót tiếp tục tiến về phía trước.

Lối đi này đến bảy, tám khúc quanh, chẳng khác đi vào Bát trận đồ. Bách Lý Băng đi trong hồi lâu chừng ăn xong bữa cơm vẫn không thấy có ai đón tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play