Vũ Văn Hàn Đào chưa kịp trả lời, Tiêu Lĩnh Vu lại nói tiếp :

- Người quân tử không tranh cướp vật sở ái của ai. Tại hạ thực không có ý chiếm lấy thủ bản bí lục của Tiêu Vương đâu.

Vũ Văn Hàn Đào nghiêm nghị đáp :

- Đó là lời nói tự đáy lòng của tại hạ. Chẳng những bí lục võ công của Tiêu Vương kể từ lúc này thuộc quyền sở hữu của Tiêu đại hiệp, mà cả thanh đoản kiếm chặt sắt như cắt bùn này tại hạ cũng xin phụng tặng.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi :

- Tại sao vậy?

Vũ Văn Hàn Đào khẽ thở dài đáp :

- Lão phu già rồi, dù có lấy được bí lục võ công của cả mười tay đại cao thủ trong cung cấm, cũng khó lòng luyện thành tuyệt kỹ. Tự cổ chí kim biết bao nhiêu cao thủ mình mang tuyệt thế võ công, mà chẳng ai sống mãi ở đời.

Lão ngửa mặt lên trời nhìn những chòm sao lấp loáng nói tiếp :

- Năm nay tại hạ gần sáu chục tuổi. Nội tạng trong người chẳng có cách nào hợp với những môn võ cao thâm quá sức. Sau khi trải qua cơn đại biến vừa rồi, tai hạ càng hiểu sâu vấn đề của đời người hơn một tầng nữa. Thanh đoản kiếm sắc bén kia, cùng cuốn bí lục võ công của Tiêu Vương này đối với tại hạ thực không bổ ích gì mấy nữa.

Bách Lý Băng nghe giọng lưỡi của lão thấy hào khí tiêu tan, hết cả khí phách anh hùng. Nàng không hiểu được liền hỏi :

- Vũ Văn tiên sinh! Tiên sinh đã lấy gì làm già lắm đâu?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Đúng thế! Cô nương nói đây là theo thuyết của người luyện võ, quả nhiên tại hạ chưa lấy gì làm già nua, nhưng về phương diện võ học, căn bản của lão phu tồi quá...

Bách Lý Băng hỏi :

- Tiên sinh đọc nhiều sách lắm phải không?

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :

- Thực tình tại hạ đọc khá nhiều sách. Kể về tâm cơ, mưu mẹo, tại hạ tự tin mình chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong...

Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :

- Phát chưởng cách không của Thẩm Mộc Phong đưa tại hạ đến bên cái chết. May nhờ Bách Lý cô nương cứu sống trở lại. Đúng là ơn đức tài sanh. Tại hạ phải có ngày báo đáp.

Bách Lý Băng mỉm cười ngắt lời :

- Tiên sinh bất tất phải báo đáp tiểu nữ, chỉ xin giúp cho tệ đại ca là đủ.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tại hạ cũng nghĩ vậy. Hễ mình còn sống năm nào là giúp đỡ cho Tiêu đại hiệp năm ấy. Tại hạ đem hết khả năng ngăn chặn Thẩm Mộc Phong không để hắn xưng bá giang hồ. Nếu hắn thành công thì võ lâm bị chìm đắm trong vực thẳm tối đen, vĩnh viễn không còn có ngày ngóc đầu lên được.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Nếu Vũ Văn tiên sinh có lòng tương trợ, tại hạ cảm kích vô cùng.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Hiện nay Tiêu đại hiệp đã thành cây nêu để chống cự Thẩm Mộc Phong và được lòng người tín nhiệm, nhưng Thẩm Mộc Phong là một tay tàn khốc, một nhân tài biết đường tổ chức rất chặt chẽ. Võ công hắn vào loại quán thế, lại cơ trí khôn lường. Còn Tiêu đại hiệp tuy được nhiều người hưởng ứng, nhưng tổ chức chưa được chặt chẽ thì khó bề huy động lực lượng. Tại hạ bất tài cũng nguyện hết sức lo mưu cho đại hiệp...

Lão ngừng một chút rồi tiếp :

- Có điều các môn bộ võ công có rất nhiều đầu mối thì trong một thời gian ngắn không đủ thời giờ cho thành hiệu. Tại hạ cần suy nghĩ kỹ càng mới có thể ra tay bố trí lành thương thế. Tại hạ cũng hiểu về y dược một chút, Tiêu đại hiệp mà có lòng tín nhiệm thì chúng ta cùng tìm một nơi bí mật để dưỡng thương và uống thuốc cho mau bình phục.

Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới điều ước với Khâu Tiểu San ở Đoạn Hồn nhai. Chàng lo khó tránh khỏi một phen nguy hiểm. Việc trong yếu ngay trước mắt là phải nghiên cứu ngay võ công của Trương Phóng đặng có thể đối phó được với Ngọc Tiêu lang quân.

Nỗi bí ẩn này chàng phải để dạ không tiện nói ra. Chàng trầm ngâm một chút rồi đáp :

- Tấm thịnh tình của Vũ Văn tiên sinh, Tiêu mỗ cảm kích vô cùng! Nếu Tiêu mỗ còn sống được ba tháng nữa, dĩ nhiên sẽ tìm đến hội ngộ và thỉnh giáo tiên sih những điều hữu ích.

Vũ Văn Hàn Đào sửng sốt một chút. Lão toan hỏi vặn nhưng rồi đột nhiên nhẫn nại không hỏi nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :

- Tài trí của tiên sinh khiến cho tại hạ rất khâm phục. Việc đối phó với Thẩm Mộc Phong, nhất định tại hạ trông vào tiên sinh rất nhiều. Vậy chúng ta ước định ngày tái hội...

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Ít ra là phải sau đây ba tháng hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đúng thế!

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Được rồi! Sau ba tháng tại hạ chờ Tiêu đại hiệp tại ở chùa Linh An gần Tây Hồ. Trong vòng một tháng đại hiệp mà không tới là tại hạ thế phát quy y, vĩnh viễn không trở lại giang hồ nữa.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ mà không chết, nhất quyết đúng hẹn.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Vậy chúng ta cứ thế. Tại hạ xin tạm biệt.

Lão đứng dậy chắp tay vái chèo rồi trở gót đi ngay.

Tiêu Lĩnh Vu thấy lão chân bước loạng choạng hiển nhiên nội thương hãy còn trầm trọng. Chàng liếc hỏi :

- Tiên sinh cử động bất tiện. Vậy thì tai hạ tiễn chân một quãng đường nên chăng?

Vũ Văn Hàn Đào quay lại cười đáp :

- Không cần đâu. Tại hạ tự tin có thể ra khỏi vùng núi này. Tiêu đai hiệp cũng nên rời khỏi đây đi là hơn.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Nếu ta miễn cưỡng đưa lão đi, có khi làm cho lão không vui. Chi bằng để mặc lão là xong.

Bỗng nghe Bách Lý Băng lắc đầu nói :

- Bọn tiểu nữ còn phải ở lại một chút. Vũ Văn hãy đi trước.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Sao hai vị chưa đi ngay được?

Bách Lý Băng đáp :

- Tiểu nữ đã hẹn cùng Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái chờ ở đây. Trước canh hai, hai vị sẽ trở về.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Bọn họ đi đâu vậy?

Bách Lý Băng đáp :

- Hai vị đi truy sát Thẩm Mộc Phong.

Vũ Văn Hàn Đào nhăn nhó cười nói :

- Thế thì hai người đó không biết tự lượng. Nếu tại hạ đoán không lầm thì phen này họ lại sa vào hổ huyệt, làm tôi mọi cho Bách Hoa sơn trang.

Bách Lý Băng nói :

- Thẩm Mộc Phong bị thương rất nặng, nên chưa giết được tệ đại ca và tiên sinh đã phải bỏ đi. Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái võ công cao cường, hoặc giả có hy vọng thành công.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Thẩm Mộc Phong đã phái Chu Triệu Long đi theo, quyết chẳng còn lòng dạ từ bi nào nữa. Mấy người đã động thủ với Tiêu đại hiệp và bị kiếm thương. lần này chắc họ bố trí cẩn thận. Thẩm Mộc Phong lại là một nhân vật vừa bản lãnh cao thâm, vừa mưu trí hơn đời.

Bách Lý Băng hỏi :

- Theo lời tiên sinh thì hai phu nhân kia tất gặp nguy hiểm phải không?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Về tánh mạng thì không đáng lo ngại vì bây giờ Thẩm Mộc Phong đang lúc cần người, Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái đều là cao thủ tất hắn không giết đâu, còn để lại sử dụng... Lão thở phào một cái nói tiếp :

- Cô nương đã có lời ước hẹn với hai vị, dĩ nhiên phải ở lại chờ coi. Nhưng đến canh hai không thấy thì nên đi ngay.

Dứt lời trở gót đi ngay.

Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nhìn bóng sau lưng Vũ Văn Hàn Đào biến vào trong đêm tối rồi chàng thở dài nói :

- Không ngờ Vũ Văn Hàn Đào bị phát chưởng của Thẩm Mộc Phong đánh đến thoát thai hoán cốt, tựa hồ lão biến thành người khác.

Bách Lý Băng nói :

- Tiểu muội xem chừng lão bị lòng nhân đức của đại ca làm cho cảm động. Lão đã nhìn ra một chính một tà thật khác xa nhau.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :

- Vũ Văn Hàn Đào thâm mưu viễn lự. Lão đã hiểu Thẩm Mộc Phong căm hận lão thấu xương. Nếu hắn giết được lão quyết chẳng buông tha.

Bách Lý Băng ngắt lời :

- Thế mà đại ca dám buông tha lão.

Tiêu Lĩnh Vu dường như sực nhớ tới điều gì, chau mày hỏi :

- Băng nhi! Trung Châu nhị cổ đâu?

Bách Lý Băng đáp :

- Tiểu muội cũng đang chờ đợi. Tiểu muội đã hẹn họ rồi mà sao không thấy chờ ở đây.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Không hiểu họ có bị độc thủ của Thẩm Mộc Phong chăng?

Bách Lý Băng đáp :

- Chắc là không có đâu. Nếu Thẩm Mộc Phong sát hại Trung Châu nhị cổ rồi, tất hắn đã nói ra miệng.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Đúng thế! Nếu hắn bắt sống được Trung Châu nhị cổ tất đã đưa ra để uy hiếp ta, bắt ta phải khuất phục. Hắn có giết chết họ tất cũng nói ra làm cho ta phải phân tâm. Hắn không nói gì tức là chưa gặp họ. Nhưng không hiểu họ đi đâu?

Bách Lý Băng đáp :

- Hỡi ơi! Hai người này thật hồ đồ. Tiểu muội đã nói rõ đường lối, sao họ còn lạc nẻo?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi đáp :

- Bọn họ và tiểu huynh tình thân như cốt nhục, quyết họ chăng lạc đường đâu, tất có chuyện gì xảy ra rồi.

Bách Lý Băng hỏi :

- Tiểu muội tưởng làm gì có chuyện bất ngờ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tiểu huynh cũng chưa rõ, nhưng vụ này tất có nguyên nhân.

Bỗng thấy hai bóng người chạy như bay tới.

Bách Lý Băng đứng dậy nói :

- Chắc Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái trở lại.

Bỗng nghe người đi trước cất tiếng hỏi :

- Đại ca có bình yên không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tiểu huynh không sao cả. Hai vị huynh đệ vừa rồi đã đi đâu?

Nguyên hai bóng người này chính là Trung Châu nhị cổ. Người vừa nói là Thương Bát. Thương Bát thở phào một cái nói :

- Tạ ơn trời Phật. Từ nay Thương lão nhị phải đi bái thần mới được...

Hắn nói xong ngã lăn ra.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi vươn tay ra đỡ dậy hỏi :

- Vụ này là thế nào đây?

Đỗ Cửu vẫn lạnh lùng đáp :

- Lão nhị bị nội thương rất nặng, nhưng nóng lòng về sự yên nguy của đại ca ráng nhẫn nại chạy về. Khi thấy đại ca không việc gì, luồng chân khí ở trước ngực tan đi, nên không chống đỡ được nữa.

Tiêu Lĩnh Vu đỡ Thương Bát dậy đặt tay lên lưng của hắn trút chân khí vào để giúp sức thúc đẩy khí huyết lưu thông.

Bách Lý Băng vội nói :

- Thương thế đại ca mới khỏi, không nên hao tổn chân lực, để tiểu muội giúp sức cho y.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài đáp :

- Làm như thế e rằng Băng nhi lại phải một phen tàn khổ.

Bách Lý Băng mỉm cười đưa bàn tay ngọc đặt vào sau lưng Thương Bát.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn Đỗ Cửu hỏi :

- Đỗ huynh đệ! Vụ này ra làm sao?

Đỗ Cửu đáp :

- Bọn tiểu đệ gặp người Bách Hoa sơn trang, xảy cuộc chiến đấu kịch liệt rồi lão nhị bị trọng thương...

Hắn chưa dứt lời đã té nhào xuống đất.

Hiển nhiên hắn muốn nói lại những chuyện đã xảy ra để che dấu vụ mình cũng bị trọng thương, nhưng không chống nổi phải ngã quay ra.

Tiêu Lĩnh Vu dang hai tay ra ôm lấy Đỗ Cửu buồn rầu nói :

- Đáng lẽ tiểu huynh phải nghĩ tới vụ này trước. Lão nhị đã bị trọng thương thì Đỗ huynh đệ còn thoát sao được?

Chàng vừa nói vừa đặt tay lên lưng Đỗ Cửu, toan trút chân lực vào bản thân người hắn thì Bách Lý Băng vội la lên :

- Đại ca ơi! Đại ca không muốn sống nữa hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười đáp :

- Không sao đâu. Băng nhi! Tiểu huynh còn có thể chịu đựng được.

Bách Lý Băng giục :

- Đại ca đặt y xuống. Chờ tiểu muội trợ lực hành huyết cho Thương Bát xong sẽ giúp y cũng không muộn.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghĩ đáp :

- Băng nhi hãy nghe ta nói: Dù từ nay ta tệ hại không luyện được võ công nữa cũng phải cứu họ đã. Bọn họ bị thương rất nặng. Băng nhi hết sức cứu trợ cho họ, tiểu huynh tất có ngày báo đáp.

Bách Lý Băng không nói nữa, hết sức thúc đẩy chân khí vào nội phủ Thương Bát. Nàng vừa mới cứu trợ Vũ Văn Hàn Đào, đã hao tán rất nhiều chân lực bây giờ chưa được phục hồi lại phải cứu trợ Thương Bát. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã toát mồ hôi nhỏ giọt. Tiêu Lĩnh Vu càng bi thảm hơn. Mới trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chàng đã mệt toát mồ hôi ướt đẫm áo quần.

Chàng vừa bị trọng thương chưa kịp phục hồi chân lực đã phải giúp cho Đỗ Cửu. Nhưng chàng nghiến răng chịu đựng thúc đẩy chân khí vào trong người hắn.

Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, mới nghe Thương Bát thở phào một cái hỏi :

- Đại ca! Đại ca bị thương nặng lắm ư?

Bách Lý Băng khẽ bảo :

- Lão nhị không nên nói nữa. Hãy vận khí điều tức đi. Đừng để cho khí huyết ngưng lại. Ta đi trợ giúp cho Đỗ Cửu.

Tiêu Lĩnh Vu đã nghe lời Thương Bát hỏi, chàng đang vận toàn lực không rảnh để đáp lời. Bách Lý Băng hít mạng một hơi chân khí đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Đại ca đứng lên đi. Để tiểu muội cứu trị y cho.

Tiêu Lĩnh Vu tự biết mình có ráng chống chọi cũng không được nữa, đành từ từ lùi lại.

Bách Lý Băng giơ tay áo lên lao mồ hôi, nàng từ từ ngồi xuống đặt tay lên lưng Đỗ Cửu.

Tiêu Lĩnh Vu lùi lại thì người đã mệt nhoài, liền nhắm mắt điều dưỡng nhưng chàng lo tới sự an nguy của Đỗ Cửu lại mở mắt ra thì thấy Bách Lý Băng đầu toát mồ hôi như mưa, áo cũng ướt hết, chàng vội nói :

- Băng nhi! Băng nhi mệt quá rồi. Để tiểu huynh cứu trị.

Bách Lý Băng đáp :

- Đại ca bất tất phải quan tâm cho tiểu muội. Tiểu muội tuy hao tán chân lực nhưng không bị thương.

Tiêu Lĩnh Vu không nói gì nữa đặt tay lên lưng Bách Lý Băng.

Hai người hợp lực trút chân khí vào người Đỗ Cửu. Chỉ trong khoảnh khắc. Đỗ Cửu đột nhiên cảm thấy khí huyết lưu thông. Hắn thở phào một cái mở bừng mắt ra.

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài vội rụt tay về nói :

- Băng nhi! Băng nhi cũng dừng tay nghỉ một lúc đã.

Bách Lý Băng quay lại cười hỏi :

- Đại ca đã khá chưa?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :

- Nhờ Băng nhi cứu trợ cho hai vị huynh đệ, nhưng Băng nhi lại phải một phe tán khổ.

Bách Lý Băng nói :

- Đại ca đừng nói vậy. Việc của đại ca, tiểu muội dù hết sức cũng vui lòng.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thấy Thương Bát đang vận khí điều tức, Đỗ Cửu cũng đã ngồi dậy. Chàng nghĩ thầm trong bụng :

- Băng nhi phải liên tiếp cứu trị ba người đã sức cùng lực kiệt. Nàng cần phải một lúc lâu mới hồi phục được. Thương Bát, Đỗ Cửu cũng mất một quãng thời gian tương đương mới có thể cử động. Nếu ta ngồi nhập định mà địch nhân đến thì chúng gia hại bốn mạng người một cách dễ dàng.

Chàng nghĩ vậy nên tuy ngồi nhắm mắt mà vẫn phải lưu tâm đến động tĩnh bốn phía. Trong khoảng thời gian chừng cháy tàn nén hương, Thương Bát, Đỗ Cửu, Bách Lý Băng đều đi vào cõi nhập định.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy, nhưng chàng mệt quá lại ngồi xuống.

Lát sau, bỗng nghe tiếng bước chân trầm trọng vọng lại.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi mở mắt ra nhìn thì thấy một bóng người đang từ từ đi tới.

Chàng tính thầm :

- Bất luận người này là ai mà họ định gia hại Thương Bát, Đỗ Cửu thì ta khó lòng cứu kịp. Chi bằng ta hãy ngăn chặn khi họ đến gần mấy người.

Chàng liền miễn cưỡng đứng lên từ từ bước ra.

Đi tới gần, Tiêu Lĩnh Vu nhìn rõ người này là một lão già mình mặc áo đen, mái tóc bỏ xõa xuống. Lão già râu tóc đều bạc hết, mặt mũi lem luốc, coi chẳng khác một lão khiếu hóa. Nhưng lão mặc áo trường bào mới nguyên nên không quyết định được thân phận của lão.

Tiêu Lĩnh Vu đón đường lão già, hắng đặng một tiếng rồi hỏi :

- Đang lúc đêm tối, lão trượng còn đến chỗ hoang dã này làm chi?

Lão già ngửng mặt trông trời thấy mây đen dầy đặc. Bao nhiêu tinh tú bị che lấp hết. Hồi lâu lão vẫn không cúi xuống, dường như chưa nghe thấy câu của Tiêu Lĩnh Vu.

Chàng hắng đặng hai tiếng rồi tiếp :

- Lão trượng ơi! Lão trượng nhìn gì vậy?

Lão già mặc trường bào đáp :

- Ta nhìn tinh tú. Ngươi hãy coi sông Ngân Hà ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ. Hàng năm cứ đêm mồng bảy tháng bảy mới được tương hội một lần...

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Đúng là lão này mắc bệnh điên khùng.

Nhưng ngoài miệng chàng ngắt lời :

- Mây đen che khắp bầu trời thì làm sao trông thấy tinh tú cùng Ngân Hà?

Lão tóc bạc cười ha hả hỏi :

- Lão phu không trông thấy, chẳng lẽ trong lòng cũng không nghĩ tới ư?

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Nếu bụng lão nghĩ tới thì ngồi trong nhà mà nghĩ tới cũng vậy, tội gì phải đến khu hoang dã này?

Nhưng chàng nhớ tới bệnh điên khùng của lão chàng liền nói :

- Lão trượng nói phải lắm. Trong lòng nghĩ tới cũng chẳng khác gì mắt thấy...

Lão tóc bạc đột nhiên cúi xuống nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Hài tử! Ngươi hiểu được lời nói của lão phu ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Lời nói của lão trựng ngụ ý huyền cơ, khó có người hiểu được...

Lão già tóc bạc lại cười ha hả ngắt lời :

- Nhưng ngươi đã hiểu rồi. Tiểu hài tử! Ngươi là bạn tri âm duy nhất của lão phu. Ha ha! Ta còn nhớ trong hang núi này có rất nhiều loại trâu ngựa ngu xuẩn. Bây giờ chúng đi đâu cả rồi?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :

- Phải chăng lão trượng muốn nói về những công nhân của Bách Hoa sơn trang phái đến.

Bạch Phát lão nhân đáp :

- Ồ! Lão phu chẳng biết bọn chúng từ đâu đến đây, nhưng đều là hạng ngu dốt, nghe lão phu nói mà chẳng hiểu gì.

Tiêu Lĩnh Vu cười thầm đáp :

- Vãn bối cũng không hiểu rõ lắm vì lời nói của lão trượng rất bí ẩn.

Bạch Phát lão nhân cười nói :

- Chính vì thế mà lão phu mới bảo chỉ có mình ngươi là tri âm...

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Bọn chúng ngày nào cũng đến, nào gõ, nào đập. Tất có bữa đập vỡ mạch nước ở lòng núi làm cho nước ào ạt xô ra là chết chìm cả đống. Lão phu đã đến hang núi này điểm hóa cho chúng mấy lần, hy vọng chúng biết công việc khó khăn mà rút lui. Nhưng bọn chúng chẳng hiểu chi hết. Lão phu cũng không muốn can thiệp nữa, nhưng nghĩ tới nhân mạng mấy trăm người há phải trò đùa? Lão phu không nỡ bỏ qua. Đây là lần tối hậu muốn cảnh cáo chúng, nếu chúng vẫn không hiểu thì đó là kiếp nạn đã định không thể tránh được. Lão phu cũng kể như mình tận tâm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nghe lão nói đến đoạn này bất giác trống ngực đánh thình thình. Chàng đáp :

- Lão tiền bối bất tất phải quan tâm. Bọn họ đã dời khỏi nơi đây hết cả rồi.

Bạch Phát lão nhân chuyển động cặp mắt ngó Thương Bát, Đỗ Cửu và Bách Lý Băng hỏi :

- Có phải các ngươi đuổi chúng đi không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :

- Bọn chúng đều là người ở Bách Hoa sơn trang dĩ nhiên chúng vâng lệnh của trang chúa.

Bạch Phát lão nhân nói :

- Té ra là thế...

Rồi lão trở gót tiến về phía trước.

Bây giờ Tiêu Lĩnh Vu mới biết lão này không phải điên khùng mà cố ý làm ra như vậy. Giả tỷ lão muốn cải trang khiến cho người ta khỏi nghi ngờ thì chỉ cần thay mặc bộ quần áo rách là không còn sơ hở chỗ nào. Nhưng lão cố ý để sơ hở thì hiển nhiên có chỗ dụng tâm nào khác.

Lão già đi được mấy bước đột nhiên quay lại hỏi :

- Lão phu quen biết khắp thiên hạ, nhưng tri âm nào có mấy người! Chẳng lẽ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã khám phá ra được hành động của lão phu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play