Không muốn chậm trễ thời gian, nhưng nếu bảo nàng ở trước mặt mọi người
ném xác Điền Bá Quang xuống sông thì Tả An Chi không làm được. Tả An Chi một bên ân cần thăm hỏi tổ tông Định Dật lão ni cô một lần, một bên lại lệnh cho nhà thuyền đi tìm mua quan tài. Dù nàng và Lâm Bình Chi có làm việc mau lẹ, nhưng muốn táng Điền Bá Quang cũng phải mất hai ba ngày.
Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thù mới hận cũ chồng lên nhau,
trong đầu không ngừng đem Định Dật lão ni cô hành hạ tàn nhẫn.
Thuyền cập bến ở thành Phượng Hoàng, có thể nói thành này náo nhiệt vô cùng,
tàu xe nối nhau không ngớt, hàng hóa chất chồng cao như núi. Nhưng cho
dù nơi này có phồn hoa cỡ nào, thì Tả An Chi cũng không có tâm tình ngắm nhìn. Lúc nàng đi qua một tòa nhà lớn cũng chỉ nhìn một cái rồi lại
tiếp tục than thở.
“Thật ra, chúng ta có thể trước tiên gửi hắn ở trong miếu, sau đó an táng sau.” Lâm Bình Chi thấy nàng phiền muộn,
liền cẩn thận đưa ra ý kiến.
Tả An Chi hai mắt sáng lên: “Huynh nói đúng, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ.”
Bố thí mười mấy lượng bạc, rồi đem gửi quan tài của Điền Bá Quang vào một
ngôi miếu ở phía đông xong, Tả An Chi lại nhắc nhở đám hòa thượng trong
chùa nhớ thắp hương cho hắn. Sau đó, nàng liền cảm thấy trong lòng nhẹ
nhõm hơn không ít, nhìn Lâm Bình Chi cũng thuận mắt hơn. Nàng cười nói:
“Góc đường phía trước có một quán ăn, chúng ta đi lên ăn bữa cơm rồi
hẵng quay về thuyền.”
Lâm Bình Chi xuất thân công tử nhà giàu,
từ nhỏ đã được nuông chiều, chân chính bắt đầu vất vả mới chỉ từ khi gia nhập Hoa Sơn một tháng trước. Mấy ngày nay đi theo Tả An Chi một nắng
hai sương chạy đi, hắn tất nhiên cảm thấy vất vả vô cùng. Hắn vốn nghĩ
tới thù nhà, cho rằng có vất vả nữa mình cũng chịu được, nhưng lúc này
nghe nàng nói như vậy, vẫn là không kìm nổi mà lộ ra vẻ vui mừng.
Bên trái là Lâm Bình Chi, bên phải là người của nhà thuyền, Tả An Chi đang
định bước vào quán rượu, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu lên: “Tả sư muội?”
Thanh âm kia thật thê lương, Tả An Chi nhìn lại,
liền thấy một lão già gầy yếu tiều tụy, trong tay hắn ôm một bình rượu.
Tuy rằng chỉ khoác một cái áo dài màu lục nhạt, nhưng cũng vẫn có vẻ khí khái của nam tử.
Tuy rằng tướng mạo người này thay đổi rất
nhiều, nhưng Tả An Chi vẫn nhận ra, lão già trông như ngọn nến sắp tàn
này, chính là người thanh niên năm xưa vô cùng nhiệt huyết thích chõ mồm vào chuyện người khác, lại thẹn thùng khi nói đến người yêu. Không sai, đó chính là Mạc Tùng Bách. Hắn lúc này còn chưa đến bốn mươi tuổi,
nhưng bộ dạng già nua tang thương như đã sáu mươi, lại không biết là vì
sao?
Hắn là chưởng môn Hành Sơn, bây giờ lại lưu lạc đến mức
này, có lẽ vài phần là vì Đông Phương Bất Bại, mà cũng có vài phần là vì chính mình. Tả An Chi thở dài, nói: “Mạc sư huynh, huynh dạo này ra
sao?”
Lâm Bình Chi lúc ở yến tiệc tại nhà Lưu Chính Phong đã
từng gặp Mạc Tùng Bách, cho nên lúc này liền cả kinh kêu lên: “Mạc đại
tiên sinh?”. Sau đó, hắn chần chừ một lúc, lại hỏi Tả An Chi: “Cô vì sao gọi Mạc đại tiên sinh là sư huynh.”
Câu hỏi này của hắn không
có ai đáp lại. Mạc Tùng Bách lắc đầu nói: “Ta có khỏe không không quan
trọng, Tả sư muội, nếu biết muội còn sống, Đông Phương huynh nhất định
sẽ vô cùng cao hứng. Mười hai năm nay, hắn một khắc cũng không buông tha cho Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta.”
Trong lòng Tả An Chi ngũ vị
tạp trần (năm vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau), không
biết nói gì cho phải, run rẩy hỏi: “Hắn…Hắn còn nhớ rõ ta?”
Mạc
Tùng Bách buồn bã nói: “Tùng Bách Đằng La sinh ra là cho nhau, nhưng
Đằng La muội muội nỡ bỏ lại ta một mình trên thế gian này, cho nên ngay
cả tên ta ta cũng không dám gọi, chỉ dùng hai chữ Mạc đại thay thế. Bản
thân ta như vậy, thế nhưng lại hại muội và Đông Phương huynh chia ly
mười hai nắm. Hắn làm ma giáo giáo chủ, cũng không vội vàng giết những
người năm đó có mặt ở Hằng Sơn, mà giữ mạng chúng ta lại chậm rãi tra
tấn. Muội và hắn tình thâm ý trọng như thế, hắn làm sao có thể quên
muội đây. Những năm gần đây, ta mới hiểu những lời năm xưa của muội.
Phí Bân phái Tung Sơn mưu hèn kế bẩn, không niệm tình đồng môn. Mà Nhậm
đại tiểu thư thì lại vì tình mà không màng sống chết bản thân. Ma giáo
chính phái, chính phái ma giáo, thì ra cũng chỉ là như vậy. Ta thực sự
hối hận rồi.”
Tả An Chi trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Mạc
sư huynh, Đông Phương Bất Bại hại huynh và Đằng La cô nương cuộc đời này không thể gặp gỡ, huynh lại làm cho ta và hắn chia lìa mười hai năm,
xem như vừa báo thù vừa chưa báo. Mà trong chuyện này, ai thiếu ai nhiều hơn cũng không nói rõ được. Cứ như vậy đi, huynh nhớ bảo trọng…”
Nàng thở dài một tiếng, xoay người đi vào trong quán rượu. Mạc Tùng Bách
đứng đó một lúc lâu, sau đó chậm rãi bỏ đi. Trong bụng Lâm Bình Chi vô
cùng nghi ngờ khó hiểu, hắn nhìn theo bóng lưng Mạc đại tiên sinh biến
mất ở góc đường mới đi theo Tả An Chi lên lầu. Hắn nhìn trộm sắc mặt của nàng một lúc, định mở miệng hỏi, lại bị nàng lạnh lùng chặn họng: “Cái
gì cũng không cho hỏi.”
Lâm Bình Chi vội rụt cổ lại, không dám
nói lời nào. Nhưng hắn không khỏi lén nhìn nàng, thầm nghĩ nàng thoạt
nhìn mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng nếu theo lời nói của Mạc đại tiên sinh, thì nàng đúng là nữ tử trong lòng giáo chủ Ma giáo. Chẳng lẽ nàng ta có thần công dưỡng nhan, còn kỳ thực đã hai tám hai chín tuổi rồi?
Mà lần này nàng đi Hàng Châu, phải chăng chính là muốn tìm vị giáo chủ
Đông Phương Bất Bại kia? Nếu như có giáo chủ ma giáo giúp đỡ thì việc
nàng đáp ứng mình, tiêu diệt phái Thanh Thành rất dễ dàng. Nhưng thấy
nàng là một cô nương trẻ trung xinh đẹp như vậy, cổ tay lộ ra cũng trắng nõn trắng nà, cứ cho là đã hai tám hai chín tuổi đi nữa, mà chung tình
với lão giáo chủ già khụ cóc đế năm sáu mươi tuổi, quả thực vô cùng đáng thương…
Tả An Chi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết
đang suy nghĩ cái gì, tên tiểu nhị đến đưa trà gọi vài tiếng nàng cũng
không nghe thấy. Mãi cho đến khi một bát trà nóng bỏng đập vào tay nàng
mới giật mình tỉnh lại, nhíu mày vỗ mấy giọt nước trên ống tay áo xuống, nói: “Cẩn thận chút…”
Nàng giương mắt nhìn quanh, câu nói mới
được một nửa liền dừng lại. Một lát sau, Tả An Chi mới mỉm cười nói
tiếp: “Ca ca, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn mưu mô như vậy.” Cùng là
nhiều năm không thấy, nhưng Tả Lãnh Thiền so với Mạc Tùng Bách thì uy
phong hơn nhiều lắm, đệ tử tùy thân mang theo cũng có năm người. Lúc này bọn chúng đang đứng phía sau Tả Lãnh Thiền, tay đã đặt trên chuôi kiếm, xem ra chỉ chờ hắn ra hiệu thì lập tức động thủ. Xem ra hắn đã sớm nhận ra nàng, chỉ là chờ sau khi Mạc Tùng Bách đi xa mới xuất hiện.
Tả Lãnh Thiền cũng không phủ nhận, ha ha cười nói: “Làm sao so được với
muội muội, không biết muội gặp được kỳ ngộ gì mà dung nhan vẫn như ngày
xưa? Nếu không phải Mạc đại nhận ra muội, ta còn sợ nhận nhầm người.”
Tả An Chi trong lòng kêu khổ, biết hôm nay gặp người này sẽ không có
chuyện gì tốt, nhưng ngoài mặt nàng vẫn coi như không có chuyện gì, cười nói: “Ta nào có kỳ ngộ gì, chẳng qua được người cứu, ở trong quan tài
bằng ngọc ngủ mười hai năm thì vết thương mới lành…” Nàng nói đến đây,
tay bỗng nhiên ấn mạnh lên bàn một cái, mượn lực nhảy ra ngoài cửa sổ
bay đi.
Tả Lãnh Thiền thân hình chợt lóe, chắn trước mặt nàng,
nói: “Nhiều năm không gặp, muội muội sao không ở lại ôn chuyện với ca
ca, mà lại vội vã ra đi?”
Ôn chuyện? Chẳng lẽ ôn chuyện năm đó
nàng nhảy xuống vực thế nào sao? Khi đó hắn giả bộ vô cùng trong sạch vô tội, chỉ nói là do lão chưởng môn trước đây của Tung Sơn nhất thời nổi
lòng tốt, nhặt một đứa nhỏ về nuôi nấng, không ngờ lại bị nàng lừa bịp
mười lăm năm. Người này gian xảo vô cùng, cho nên ra tay trước mới chiếm lợi được. Tả An Chi vì thế không đáp lời, chỉ rút kiếm đâm về phía hắn.
Tả Lãnh Thiền so với nàng nhiều hơn vài thập niên công lực, cho nên nàng
tuy rằng tư chất cực cao, lại là do một tay Đông Phương Bất Bại huấn
luyện vẫn không phải là đối thủ của hắn. Trên dưới một trăm chiêu liền
thua trận, bị hắn dùng kiếm kề lên cổ ép quay về bàn, trong lòng nhất
thời ngay cả cười khổ cũng cười không nổi.
Trong quán rượu,
những người khác từ lúc bọn họ đánh nhau đã chạy trốn hết, chỉ còn người của nhà thuyền sợ tới mức nhũn cả người nằm một góc, còn có Lâm Bình
Chi lạnh mặt ngồi tại chỗ.
Tả Lãnh Thiền quét mắt qua hai người
bọn họ, thấy một kẻ quần áo thô bẩn, làn da ngăm đen, hiển nhiên xuất
thân làm nô bộc cho người khác; còn một người khác là thiếu niên phong
độ, hẳn là người đồng hành với nàng. Hắn đang muốn sai đệ tử bắt thiếu
niên đó là, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã thấy thiếu niên kia quỳ
xuống.
Lâm Bình Chi quỳ trên mặt đất, “bang bang bang” dập đầu
ba cái, sau đó ngẩng mặt lên, khẩn thiết nói; “Đệ tử là Lâm Bình Chi, để tử phái Hoa Sơn, đã bị con yêu nữ này cưỡng ép đồng hành suốt mấy hôm
nay, may mà Tả sư bá ra tay cứu giúp. Đệ tử vô cùng cảm kích.”
Trong đám đệ tử của Tả Lãnh Thiền có người từng đến Hoa Sơn. Hắn nhìn đệ tử
đó một cái, thấy đệ tử kia khẽ gật đầu, liền biết Lâm Bình Chi thực sự
là đệ tử phái Hoa Sơn. Hắn một lòng muốn Ngũ Nhạc hợp nhất thành một
phái, cho nên tạm thời chưa muốn đắc tội Nhạc Bất Quần. Nghe đồn đồ đệ
này tương lai là con rể của Nhạc Bất Quần, cho nên cũng không thể giết
hắn. Vì thế, Tả Lãnh Thiền chỉ quát: “Ngươi là đệ tử của Nhạc chưởng
môn? Như vậy đi, trước theo ta quay về Tung Sơn, sau đó ta sẽ đưa ngươi
về Hoa Sơn.”
Lâm Bình Chi vẫn quỳ trên mặt đất: “Không dám làm
phiền Tả sư bá, đệ tử bị bắt đi nhiều ngày, chỉ sợ ở nhà sư phụ sư nương và tiểu sư tỷ sẽ lo lắng. Nếu sư bá đã khống chế được con yêu nữ này,
đệ tử xin tự trở về.”
Tả Lãnh Thiền trong mắt lóe sáng, nhẹ nhàng phất tay áo một cái, nâng Lâm Bình Chi dậy: “Ngươi tự về được chứ?”
Lâm Bình Chi cung kính đáp: “Dạ vâng.”
Tả Lãnh Thiền gật đầu nói: “Vậy ngươi đi đi.”
Hắn thấy Lâm Bình Chi ra khỏi cửa, liền liếc mắt nhìn đám đệ tử một cái. Lập tức có ba đệ tử yên lặng bám theo Lâm Bình Chi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT