Đưa tay che ánh mặt trời buổi sáng, Tả An Chi khép hờ mắt, nhịn không
được khóe môi hơi nhếch lên, biểu lộ tâm tình của nàng so với ánh mặt
trời còn muốn sáng ngời hơn.
Nàng xốc chăn ra, bước xuống giường chải tóc búi tóc, sau đó lấy chậu đồng đã chuẩn bị sẵn, dùng muối để
súc miệng, hai tay lại vốc nước mát rửa mặt. Sau đó, liền nghe thấy có
tiếng gõ cửa. Bước nhanh ra mở cửa, dù sớm biết bên ngoài nhất định là
Đông Phương Bất Bại, Tả An Chi vẫn bị hoảng sợ. Hắn đứng ngoài cửa, trên tay cầm một cái chén lớn, tươi cười ngượng ngùng.
Đông Phương Bất Bại có thể cười âm hiểm giả dối, cũng có thể cười bí hiểm, nhưng làm sao có thể cười ngượng ngùng.
Hôm qua đã thâm tình kể hết tâm sự, cho nên hôm nay Tả An Chi cũng có chút
ngại ngùng. Nàng lùi lại phía sau mấy bước, để hắn vào phòng, sau đó lại buồn cười nhìn hắn.
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ mặt ta dính nhọ?”
Đông Phương Bất Bại bị nàng nhìn như thế, cảm thấy không được tự nhiên,
cẩn thận đặt cái chén lên bàn, sau đó định giơ tay áo lên chùi mặt.
“Không có.” Tả An Chi vội vàng níu tay hắn, “Ta chỉ là…”
Nàng chỉ là còn không quen sống chung với một Đông Phương Bất Bại dịu dàng
thắm thiết thôi. Nhưng mà lời này, sao có thể nói ra chứ.
Đông
Phương Bất Bại thấy nàng khó nói, cũng không hỏi nữa mà dời đi đề tài:
“An An, nàng nếm thử bánh bao này xem hương vị thế nào?”
Hắn
cầm lấy một cái bánh bao, đưa lên miệng của Tả An Chi, ánh mắt chờ mong
nhìn nàng. Tả An Chi cắn một miếng, cảm thấy trong miệng đầy hương vị,
vội vàng cắn một miếng nữa, khen: “Bánh bao chay này ngon thật đấy,
chàng mua sao?”
“Không phải, là ta làm.” Đông Phương Bất Bại một bên tiếp tục lấy bánh bao đút cho nàng, một bên hờ hững nói.
Hắn không để ý, không có nghĩa là Tả An Chi không để ý. Nàng mở to hai mắt
nhìn, cuối cùng bị nghẹn bánh bao, nước mắt cũng ứa ra. Thấy vậy, Đông
Phương Bất Bại liền bỏ bánh bao xuống, ôm nàng giúp nàng vỗ ngực, lại
rót một chén nước để nàng uống. Tả An Chi phải nuốt liền mấy ngụm nước
mới trôi được miếng bánh bao, sau đó ánh mắt ngập nước nhìn bàn tay đang để trên ngực của nàng kia. Cái này, là sỗ sàng sao?
Quên đi, muốn ăn đậu hũ thì ăn đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Tả An Chi cảm thấy, so với việc bị sỗ sàng, thì việc Đông Phương Bất Bại
làm ra bánh bao ngon như vậy còn kinh khủng hơn. Nàng đang muốn mở miệng hỏi lại lần nữa, bỗng nhiên nhận thấy tình hình không ổn.
Ngón
tay Đông Phương Bất Bại đang vỗ ngực nàng dần dừng lại. Nhưng hắn không
thu tay về, mà ngón tay thon dài lại dán chặt vào ngực của Tả An Chi. Hô hấp của Đông Phương Bất Bại cũng trở nên nặng nề hơn. Hắn cúi đầu,
trong con ngươi đen như mực tựa như đang cháy bừng bừng, không chỉ cháy
trong mắt hắn mà còn cháy cả lên nàng, giống như giờ phút này, hắn chỉ
muốn nuốt nàng vào bụng, không bao giờ để cho người khác nhìn thấy, từ
nay về sau hai người sẽ mãi chẳng thể xa rời. Nụ hôn của hắn ôn nhu
triền miên, làn môi mỏng chạm tới khóe mắt nàng, hôn lên hàng lông mi
còn ướt nước, sau đó mới rời xuống đôi môi mềm mại. Hắn liếm một chút,
sau đó mới bình tĩnh cùng nàng dây dưa truy đuổi. Hắn ôm chặt nàng, để
nàng dán sát vào người hắn. Nhưng mà, Đông Phương Bất Bại vẫn cảm thấy
chưa đủ, hắn thò tay vào trong vạt áo của Tả An Chi, chạm lên da thịt
trần trụi của nàng. Làn da nàng non mềm trắng mịn, dẫn đường cho bàn tay tà ác của hắn. Đông Phương Bất Bại cầm lấy một trái tuyết lê của nàng,
nhịn không được mà cúi đầu tinh tế hôn lên.
Gió sớm thổi qua,
lại thổi không được hơi nóng trong phòng. Thân thể hai người dính sát
vào nhau, ngay cả ánh mắt cũng nhìn cùng một chỗ, tựa như có dùng dao
cắt cũng không rời.
Vạt áo của Tả An Chi đã sớm bị cởi ra. Cho
nên khi gió thổi qua, nàng miễn cưỡng hơi tỉnh táo lại, sau đó mơ mơ hồ
hồ nghĩ, sáng sớm đã làm chuyện này, có phải hơi quá đáng rồi không?
Nàng vừa rồi còn thấy Đông Phương Bất Bại ngượng ngùng, thật là mắt đã
bị ma quỷ che mất rồi. Tả An Chi muốn đẩy hắn ra, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có chút sức lực nào, phải dựa vào Đông Phương Bất Bại
mới có thể hơi đứng lên. Nhưng một cái bộ phận nào đó của hắn càng ngày
càng cứng rắn, mắt thấy đã muốn ôm nàng lên giường. Tả An Chi vội vàng
kéo áo hắn, kêu lên: “Đừng mà, Đồng đại ca đã nói hôm nay phải về Hắc
Mộc Nhai a.”
Một tiếng kêu này của nàng vừa mềm vừa nhẹ, giống
như là đang làm nũng, không hề có một tí thuyết phục nào. Đông Phương
Bất Bại bước đi chỉ hơi ngập ngừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục ôm nàng
đi về phía cái giường.
“Chàng có nghe hay không?” Tả An Chi
nghĩ đến, Đồng Bách Hùng nếu không tìm thấy Đông Phương Bất Bại trong
phòng hắn, nhất định sẽ qua phòng nàng tìm. Đến lúc đó, hai người bọn
họ, cô nam quả nữ ở chung một phòng làm chuyện gì thì ai cũng đoán được. Như vậy nàng còn mặt mũi nào đi gặp đám người Thanh Long đường chứ?
Nàng nhất thời sốt ruột, há mồm liền cắn lên ngực Đông Phương Bất Bại
một cái.
“Đừng cắn, còn cắn nữa ta sẽ đem nàng ăn luôn đó.”
Đông Phương Bất Bại đặt nàng lên giường, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp
bên tai nàng.
Tả An Chi lập tức không dám cử động, mặc cho hắn vùi đầu vào người mình, không ngừng thống khổ thở dốc.
“Nàng không phải hoài nghi ta có phải là nam không sao?” Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên cắn vành tai nàng, thì thầm nói.
“A?” Tả An Chi còn chưa kịp phản ứng, thất thần nhìn ánh mắt dụ dỗ của hắn.
Đông Phương Bất Bại một tay vẫn nắm ngực nàng, tay kia nắm tay nàng hướng
đến cái chỗ nóng bỏng cứng rắn của mình: “Nàng kiểm tra sẽ biết.”
Sờ sao? Tả An Chi còn chưa kịp hỏi, tay đã bị kéo vào trong quần của Đông
Phương Bất Bại. Sờ làm sao tất nhiên là không cần hỏi, nàng nhìn con
ngươi mê loạn của Đông Phương Bất Bại, thấy trong con ngươi ấy chỉ có
hình bóng nàng, nó đang cầu khẩn nàng. Trong lòng Tả An Chi bỗng nhiên
mềm nhũn, cảm thấy ngọt ngào như mật, liền trúc trắc an ủi hắn.
“Này, chàng đừng cắn a, mau đứng lên.” Thân mình Tả An Chi run lên, Đông
Phương Bất Bại vẫn bám riết không chịu buông ngực nàng ra. Nàng đành đẩy vai hắn một cái, thúc giục hắn mau về phòng thay quần áo.
Đông
Phương Bất Bại cảm thấy vẫn thiếu, liền ngẩng đầu lên nói: “Bánh bao còn nhỏ hơn so với ta làm, nhưng mà nàng trót ăn bánh bao của ta rồi, nên
ta đành ăn nàng thôi.”
Bánh bao? Ngực của nàng tuy không quá
to, nhưng cũng tương đối bự, cho nên, nghe hắn nói như vậy, Tả An Chi
liền giận. Nàng làm bộ muốn đẩy hắn ra: “Con mắt nào của chàng thấy như vậy? Nhỏ hơn bánh bao của chàng ư?”
“Được rồi, được rồi, là ta sai, ta thừa nhận là lớn hơn bánh bao, cũng đẹp hơn nó nhiều lắm.” Đông Phương Bất Bại thấy tình thế không ổn, lập tức cầu xin tha thứ, sau đó
lại cúi đầu hôn một cái.
Tả An Chi thấy hắn đầu mày cuối mắt đều không giấu nổi sự sung sướng, nhịn không được nàng cũng cười ra tiếng,
vòng tay ôm gáy hắn, rướn người hôn lên yết hầu của hắn, thấp giọng hỏi: “Bánh bao kia thật sự do chàng làm?”
Đông Phương Bất Bại “ừ”
một tiếng, ôm xiết nàng không chịu buông: “Lần trước, ta thấy nàng
thích ăn bánh bao do mẹ của Mạc Tùng Bách làm, mấy hôm trước vừa vặn nhớ đến, liền đi theo đầu bếp học.”
Hắn ngày thường ngay cả cầm con dao cũng không biết, vậy mà lại vì nàng mà học làm bánh bao. Bỗng nhiên cảm thấy trong mắt có chút cay, Tả An Chi liền nhắm mắt lại, cảm thấy
nỗi bất an và chần chừ trong lòng ngày hôm qua cũng tan thành mây khói.
Trong biển người mờ mịt, hai người có thể gặp nhau đã là không dễ, huống chi hai bên đều yêu nhau, như vậy làm sao có thể bảo nàng dễ dàng buông tay, dù có đưa nàng nghìn vàng nàng cũng sẽ không thay đổi. Chỉ vì
khoảnh khắc này, nàng sẽ nguyện ý dũng cảm đối mặt với con đường gian
nan khốn khó phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT