“Tiểu nhị, trước mang ra đây mấy cân rượu ngon, sau đó lại làm một ít thức ăn chay nhé.” Lão đạo sĩ nói với tiểu nhị.
“Vâng vâng, khách quan, người tới vừa đúng lúc, trong quán chúng ta vừa mua
mấy chục vò rượu ngon thượng đẳng, ta sẽ mang đến cho ngài.” Tên tiểu
nhị vội nói to, sau đó chạy xuống bếp gọi món.
Đông Phương Bất
Bại cầm trong tay một cái bát đưa tới trước mặt của Tả An Chi, nàng vươn tay ra, chạm vào cái bát, nhưng lại trù trừ không nhận. Nàng không thể
không do dự, nếu nhận rồi, liền thật sự sẽ hoàn toàn bước vào cuộc sống
giang hồ tanh tưởi mùi máu, muốn quay đầu lại cũng không kịp. Thấy nàng
như vậy, Đông Phương Bất Bại thở dài, định cầm cái bát về. Nhưng Tả An
Chi nhắm mắt lại, nhanh chóng đoạt lấy cái bát, sau đó ném xuống đất.
Một tiếng vang thanh thúy, chính là tín hiệu để ra tay, cũng là dấu hiệu
thông báo chính thức nàng dùng tư cách trưởng lão của Nhật Nguyệt thần
giáo để đối đầu với chính phái. Quy tắc sinh tồn của thế giới này là
thế, nếu người khác không chết, vậy người chết là mình, không có con
đường nào khác. Mà nàng không thể yêu cầu thế giới này thích ứng với
mình, chỉ có thể tự mình thích ứng với nó. Nàng sớm đã không còn đường
lui, việc gì phải tự lừa mình dối người, nếu còn muốn sinh tồn, vậy làm
người phải tàn khốc một chút.
Việc hạ độc trong rượu này là chủ ý của Khúc Dương. Nàng mặc dù cũng từng cân nhắc kế này, nhưng hạ độc
cũng phải cao thủ mới làm được. Chẳng những phải chọn tốt thời gian, địa điểm, mà ngay cả người hạ độc cũng phải giỏi. Người dùng độc giỏi nhất
Ngũ Độc giáo lại không phải do nàng cai quản, hết đại hội ba năm đã đi
xuống núi rồi. Thứ duy nhất nàng biết sử dụng là Mông Hãn Dược, nhưng
không thể hy vọng xa vời là mua nó hạ vào trong rượu, kẻ lão luyện giang hồ như lão đạo sĩ Thái Sơn này vừa uống thì sẽ nhận ra.
Tương
lai thật tương sáng a, chỉ hy vọng kế sách lần này dùng được. Tả An Chi
bĩu môi, cảm thấy con đường này thật gian nan. Mà Đông Phương Bất Bại,
lúc trước từ hai bàn tay trắng đi tới vị trí hôm nay, hắn đã phải trải
qua bao nhiêu suy sụp đau khổ? Nàng nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại
đang cầm khăn lau bàn, không dám tiếp tục miên man suy nghĩ nữa, chỉ
nâng cằm làm bộ lơ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng khóe mắt của Tả An Chi lại một chút cũng không rời cái bàn kia.
Lão đạo sĩ
mở hai vò rượu, nhịn không được hít một hơi, cảm thấy rượu thơm nức mũi. Đệ tử của Lưu Linh gặp được loại rượu này, quả thực như đất hạn gặp
được mưa rào. Hắn chờ đổ rượu vào chén không nổi, liền nhấc cả bình mà
rót vào miệng, liên thanh khen: “Rượu ngon.”
Hắn không đợi đồ ăn lên, đã một ly lại một ly rót tiếp. Mà tiểu đạo sĩ kia dường như đã
quen bộ dạng này của hắn, cho nên hắn vừa uống hết một chén, lại rót
thêm chén nữa. Rượu tuy rằng mới uống thì ôn hòa ngọt mát, nhưng lại có
tác dụng chậm. Hắn uống hơn mười chén, liền bắt đầu lờ đờ say, lớn tiếng quát: “Đồ ăn sao còn chưa lên?”
“Đến đây đến đây.” Đông Phương
Bất Bại giả làm tiểu nhị bưng một mâm đồ ăn lên, cuống quít định bày
trước bàn hắn. Ai ngờ, vừa vặn sắp tới thì hắn lại chạy quá mau, cho nên vấp vào chân bàn, liền ngã xuống. Mâm đồ ăn trong tay theo đà liền bay
đi, vừa vặn đều đổ hết vào trong vò rượu, một ít đồ ăn văng lên người
lão đạo sĩ.
“Khách quan, tiểu nhân…xin lỗi.” Đông Phương Bất Bại khúm núm đứng lên, ngay cả bụi đất bám trên quần áo cũng không dám
phủi, run run rẩy rẩy nói.
Người trong võ lâm đều biết, chưởng
môn phái Thái Sơn vô cùng nóng tính. Lão đạo sĩ nhìn quần áo bẩn hết,
lại nhìn đồ ăn đổ hết vào bình rượu, đau lòng còn nhiều hơn tức giận.
Hắn vốn đã vài phần say, lúc này nổi nóng lên, liền một cước đá ngã cái
bàn, túm cổ áo của Đông Phương Bất Bại, giận dữ nói: “Đồ có mắt như ngu
này, hấp tấp cái gì, không những làm bẩn quần áo của ta, còn làm hỏng
rượu ngon của ta.”
Vài tiểu nhị trong điếm thấy hắn nổi nóng thì vội đi qua khuyên giải, nhưng làm thế nào cũng không kéo tiểu nhị kia
ra được. Mà tiểu đạo sĩ ở bên cạnh thì bị choáng váng, không biết làm
thế nào cho phải. Lão đạo sĩ quát: “Thiên Môn, đưa kiếm cho ta, ta muốn
giết thằng nhãi này.” Vì thế, tên tiểu đạo sĩ như si như túy đi lấy
kiếm, còn chưa lấy được ra, đã thấy bà chủ từ sau quầy như một cơn gió
quét qua đây, sau đó ngồi phịch dưới đất khóc to.
Tả An Chi dùng sức đấm chân dậm tay lên mặt đất, khóc to đến nỗi ba dãy phố cũng phải
nghe được tiếng nàng. Nàng lấy ống tay áo chấm nước mắt, phấn son trát
dày trên nàng cũng bị nước mắt dính tèm lem. Nàng vừa khóc vừa kêu to:
“Trời ạ, làm thế này là có định để cho người sống không. Lão nương ba
mươi tuổi rồi, khó khăn lắm mới gả đi được. Ai ngờ vừa qua cửa đã bị
chồng bỏ. Vừa mở quán rượu muốn kiếm miếng cơm thì lại có người tới gây
chuyện, các ngươi lấy mạng già của ta luôn đi. Ông trời ơi, ông thật sự
là không có mắt hay sao, định để cho lão nương chết hay sao.”
Nàng than trời trách đất hồi lâu, bỗng nhiên đi đến trước mặt lão đạo sĩ,
túm lấy vạt áo của hắn, nói: “Đạo gia, người đừng phá quán của ta a. Đây là sinh mệnh của ta, người muốn cái gì ta cũng đưa cho người.” Nàng
ngẩng đầu lên, cố gắng liếc mắt đưa tình với hắn.
Đạo sĩ kia vừa nhìn liền giật mình, bàn tay đang túm cổ Đông Phương Bất Bại buông ra.
Sau đó hắn rút vạt áo trong tay Tả An Chi, liên tục xua tay nói: “Quên
đi, quên đi.” Sau đó định nhấc chân đi ra ngoài.
Tả An Chi không định bỏ qua, lại kéo lấy đạo bào của hắn: “Đạo gia, người cứ như vậy đi khỏi quán của ta, chẳng phải sẽ phá hỏng thanh danh của quán sao. Người ta nhất định sẽ nói là do ta đãi khách không tốt, về sau ai còn dám đến nơi này ăn cơm nữa.” Nàng càng nói càng thương tâm, gào đến khàn giọng.
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài.” Lão đạo sĩ vội vàng cam đoan với nàng.
“Người phải dùng hành động để chứng minh thì ta mới tin. Không bằng như vậy
đi, để ta bắt tên khốn làm bẩn áo ngoài đi mua bộ quần áo khác cho ngài
mặc tạm, sau đó lại sai người mang một vò rượu ngon mời ngài thưởng thức trong khi ta tự tay đi giặt cái áo bẩn kia, có được không.” Tả An Chi
thấy lão đạo sĩ còn chần chừ, lại liếc mắt một cái: “Chẳng lẽ là đạo gia muốn người ta thay quần áo cho ngài nữa sao? Ta tất nhiên là không cự…”
Hoàng đế còn ngại con điên, cho nên lão đạo sĩ sợ tới mức gật đầu lia lịa: “Ta tự thay, để ta tự thay.”
Sau khi hắn thay xong quần áo đi ra, thì tiểu nhị trong quán đã dựng cái
bàn vừa bị hắn đá đổ lên, bày một mâm rượu và thức ăn mới. Mà bà chủ mặt còn chưa rửa, muốn tự mình rót rượu cho hắn. Lão đạo sĩ vội vàng ho
khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Bần đạo là người xuất gia, việc này cứ
để đồ đệ của ta làm là được rồi, không dám phiền bà chủ.”
Tả An Chi lưu luyến không rời, mãi sau mới chịu lùi ra.
Lão đạo sĩ lúc này mới thoải mái mà thở phào một hơi, gọi đồ đệ đến ngồi
cùng, lại sai nó rót rượu. Ăn uống được một lúc, liền nghe thấy tiếng ồn ào. Thì ra là một đám xiếc đến quán rượu ăn cơm. Bọn họ ngồi gần bàn
hắn, vừa cười nói vừa làm trò. Trong đó, một lão già nói: “Chúng ta hôm
nay chơi trò phun lửa, kiếm được không ít tiền nha.”
Một vị nam
tử béo tròn, tướng mạo vô cùng đáng khinh đắc ý cười nói: “Cũng phải,
không uổng công ta học công phu này.” Miệng hắn vừa hé ra, quả nhiên
phun ra đầy lửa. Khách trong quán thấy vậy đều tập trung ánh mắt nhìn về phía hắn, có người còn vỗ tay khen ngợi. Người này thấy vậy, càng đắc
ý, ôm quyền xoay bốn phía, lại phun ra một ngọn lửa. Mà bất hạnh làm
sao, ngọn lửa lại vừa vặn phun tới bàn lão đạo sĩ. Chỉ thấy ngọn lửa kia liếm một cái lên áo hắn, sau đó bùng bùng cháy to. Lão đạo sĩ thầm
nghĩ, hôm nay xuất hành hình như không phải là ngày tốt hay sao mà liên
tục gặp tai họa thế này. Hắn cũng không vội gây phiền toái với tên nam
tử phun lửa kia, mà trước hết luống cuống tay chân cố gắng dập lửa trên
người, lại không hiểu sao dập thế nào cũng không tắt.
Tiểu đạo sĩ sợ đến phát khóc: “Sư phụ.”
Lão đạo sĩ bị lửa cháy vào da, khẩn cấp mắng: “Ngu xuẩn, còn không mau mang nước đến.”
Tiểu đạo sĩ kia còn chưa kịp động đậy, đã thấy bà chủ quán uốn uốn éo éo
chạy tới, cả kinh kêu lên: “Ai nha, đạo gia, ngài sao vậy, còn không mau dập lửa.” Nàng thuận tay cầm vò rượu trên bàn hắt lên người đạo sĩ,
trong nháy mắt, lửa càng cháy to hơn. Lão đạo sĩ lửa giận ngút trời,
thầm nghĩ sau khi dập được lửa nhất định sẽ tính toán với con đàn bà
điên khùng này. Sau đó hắn không quản đồ đệ, khẩn cấp nhảy ra ngoài cửa
sổ, vội vàng chạy tới bờ sông để dập lửa.
Chỉ trong nháy mắt,
liền nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu thảm thiết của hắn. Tiểu
đạo sĩ vội nhìn ra ngoài, đã thấy ngoài cửa không biết từ bao giờ đặt
một cái chum to, bên trong đều là dầu. Lão đạo sĩ nhảy vào chum dầu,
phút chốc lửa bùng lên, không còn thấy rõ bóng người nữa. Đến lúc này,
cho dù có là óc heo thì hắn cũng hiểu là hai thầy trò bị trúng kế của kẻ địch.
Chú thích của tác giả: Sau khi xem xong chương này, mọi
người có hiểu tiêu đề không? Được rồi, không đoán được kỳ thật rất bình
thường, đoán được mới là không bình thường. Mỗi người trong chuyện xưa
đều có khả năng chính là long bộ, mà An An chính là tiểu long bộ cũng có mùa xuân a. Hy vọng mọi người đều có một câu chuyện xưa của chính mình, có được mùa xuân của chính mình. (long bộ: con rồng, ở đây có nghĩa là
nhân vật chính, nhân vật trung tâm, làm được một điều gì đó phi thường)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT