Nếu ở khách điếm quá lâu sợ rằng mọi người sẽ chú ý, vì thế để tránh tai mắt, bọn họ ở trong trấn thuê một phòng nhỏ ở tạm.
Đem một chén thuốc nóng bỏng đặt lên bàn, Tả An Chi đến bên giường đỡ Đông
Phương Bất Bại dậy, sau đó bưng bát đến miệng hắn: “Uống thuốc.”
Trên người hắn đều là vết thương do đao kiếm tạo thành, nếu để người ngoài
nhìn thấy e là không tiện, cho nên việc nấu cơm sắc thuốc đều do một tay Tả An Chi làm. Nàng chỉ trông ngóng hắn có thể sớm ngày khỏi bệnh đứng
lên. Mỗi ngày, nàng đều bận tối mắt tối mũi trong phòng ăn và phòng
giặt, giặt quần áo nấu cơm, mua thức ăn mau thuốc, quả thực không khác
gì con hầu nhà hắn.
Mắt thấy vết thương cũng khá hơn, mà thủ hạ
của hắn sắp đuổi đến, nàng bắt đầu mơ mộng đến chuỗi ngày không cần một
mình ở chung với Đông Phương Bất Bại nữa. Ai ngờ, không quá hai ngày,
đám thủ hạ đều bị hắn sai ra ngoài làm việc.
Hắc Mộc Nhai ở trên núi Hằng Sơn, cho nên bọn họ mua hai con ngựa, chậm rãi mà đi. Trên
đường cũng không gặp truy binh, xem ra là Triệu trưởng lão đã bị người
của Đông Phương Bất Bại kéo chân lại.
Thương thế của Đông Phương Bất Bại đã tốt, nhưng hắn lại không vội về giáo, cứ thấy khách điếm
liền nghỉ ngơi, ngồi trên băng ghế dài trong phòng mà đốc thúc Tả An Chi luyện công, khiến nàng trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng cũng không oán thán nửa lời. Lúc tới Hà Bắc, bọn họ không ở khách điếm nữa, bởi vì đã có người chuẩn bị đầy đủ ăn, mặc, ở, đi lại cho bọn họ. Đông Phương
Bất Bại cũng không ngại nàng, mặc nàng tìm lí do gì để tránh đi, hắn vẫn kéo nàng đi nghe bàn bạc của hắn và thủ hạ.
Nàng làm sao lại
không biết, biết được càng nhiều, tương lai muốn thoát thân càng khó.
Xem ra đây chính là chủ ý của Đông Phương Bất Bại.
Một nam tử đã từng đồng sinh cộng tử với bạn, hơn nữa hắn tướng mạo rất tốt, tuổi
trẻ đầy hứa hẹn, cho nên phàm là nữ tử, rất khó để không bị dao động. Tả An Chi cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng mà một chút động tâm này, cần phải trả một cái giá rất đắt. Người sống trên đời, chỉ thích thôi là
chưa đủ. Cũng giống như tự trọng, tự do, chỉ có mất đi mới biết chúng
đáng quý cỡ nào. Nàng là người tham lam, đương nhiên muốn chọn thứ có
lợi cho mình hơn.
Nếu đem hết sức tranh đoạt sủng ái với một đám người, cứ cho là thắng, thì cũng rất khó coi, huống hồ cũng không biết
giữ được bao lâu thì mất.
Giữa nàng và Đông Phương Bất Bại lại còn nhiều cách trở như vậy, nói dễ hơn làm nhiều.
“Khi đang luyện công lại suy nghĩ gì?” Đông Phương Bất Bại lật cổ tay một cái, liền quăng Tả An Chi ra ngoài.
Quỳ rạp trên mặt đất hung tợn trừng hắn, Tả An Chi cảm thấy vừa rồi mình
coi hắn là nam nhân vật chính thật là sai bét be, người này rõ ràng
chính là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, lấy việc ngược đãi nàng làm
niềm vui a. Mẹ kế loại này, không ngược đãi lại là không được. Vì vậy,
trong đầu Tả An Chi không ngừng diễn ra cảnh nàng tát một cái, răng mẹ
kế văng đầy đất, sau đó lại xông lên đá mười bảy mười tám cái nữa. Suy
nghĩ như thế xong, Tả An Chi mới bình tĩnh tiến lại gần Đông Phương Bất
Bại.
Đông Phương Bất Bại thân hình chao một cái, liền chặt chẽ
khống chế sau lưng nàng, làm cho nàng không thể động đậy: “Nàng có
luyện mười năm nữa cũng đánh không lại ta, trừ phi ta đứng bất động cho
nàng đánh.”
Tư thế này thực sự rất nguy hiểm a, Đông Phương Bất Bại một tay bẻ ngoặt hai tay nàng, tay kia lại túm thắt lưng nàng,
khiến cho nàng cơ hồ là dán cả người lên người Đông Phương Bất Bại. Cho
nên nói chân lí nằm trong tay kẻ mạnh cũng không sai. Tả An Chi dùng sức nhào ra, liền thoát khỏi giam cầm, sau khi cách xa hắn mới hổn hển nói: “Ta hiểu được, vậy huynh muốn như thế nào mới bất động cho ta đánh?”
Đông Phương Bất Bại cười như không nói với nàng: “Muốn ta để cho nàng đánh cũng không phải là không thể được…”
Trên đời này không có bữa ăn nào không phải trả tiền, vì thế Tả An Chi vừa
nghe hắn nói vậy đã vội la lên: “Tiểu nhân không dám đánh ngài a.”
Sau đó, nàng nhanh như chớp chạy vào phòng thay quần áo khác, để lại một
mình Đông Phương Bất Bại tức giận đứng ngoài cửa. Hắn hung hăng đá hai
phát vào ghế đá mới bình tâm lại được.
Cho dù đi chậm, nhưng vẫn là đi. Cuối cùng hôm nay cũng tới Hắc Mộc Nhai. Nghĩ tới sắp sửa gặp
phải vị cha trong truyền thuyết của Nhậm Doanh Doanh, Nhậm Ngã Hành, Tả
An Chi rất kích động. Nhưng nghĩ tới cái người bên cạnh mình, tương lai
còn lợi hại hơn Nhậm Ngã Hành, vậy mà ở chung cùng mình lâu như vậy cũng thấy không khác người bình thường lắm, kích động của nàng liền giảm đi
không ít.
Bọn họ đi về hướng Bắc, sau đó ngồi thuyền nhỏ qua
sông, đi qua một con đường núi sẽ thấy một tòa nhà trúc trên đó. Mọi
người thấy ánh mắt của Tả An Chi có vui sướng, có bất an, liền không
khỏi hoài nghi thân thế của nàng. Nhưng vì có Đông Phương Bất Bại đi
cùng, cho nên không có ai dám tiến lên hỏi nửa câu.
Nhậm Ngã
Hành có việc phải xuống núi, cho nên chỉ có hai gã sai vặt mời bọn họ
đến một ngôi nhà. Sau đó, một gã lui xuống, một gã khác lại tiến lên vái chào: “Dương Liên Đình xin chào đại nhân và Tả cô nương.”
Dương Liên Đình? Tả An Chi nháy mắt tỉnh cả người, nhìn hắn vài lần, thấy
người này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, vóc dáng so với Đông Phương
Bất Bại lại còn cao hơn, mặt chữ điền, mày rậm mắt to rất điển trai. Ánh mắt của nàng sau đó lại nhìn Đông Phương Bất Bại, cứ qua lại vài lần
giữa hai bọn họ, không ngừng đoán xem chuyện tình yêu nam nam này phát
triển thế nào.
Bởi vì nàng trong lòng có quỷ, cho nên vẻ mặt
cũng trở nên quỷ dị. Dương Liên Đình bị nàng nhìn đến sợ hãi, không được tự nhiên cúi đầu nói: “Thuộc hạ có việc bẩm báo.” Hắn nhìn thoáng qua
Tả An Chi một cái, ý tứ chính là muốn hỏi có cần để nàng ra ngoài không.
Tả An Chi lập tức thức thời: “Ta đi ra ngoài hít thở không khí một lát, các người cứ từ từ nói chuyện.”
Đông Phương Bất Bại một tay liền dễ dàng túm nàng lại, nói với Dương Liên Đình: “Ngươi nói đi.”
Dương Liên Đình trên mặt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lên tiếng trả lời:
“Vâng. Thuộc hạ nghe giáo chủ và một số trưởng lão thương lượng, định
thăng đại nhân lên làm trưởng lão Phong Lôi Đường, chỉ chờ đại nhân đến
sẽ chính thức ban bố tin này.”
Đông Phương Bất Bại không tỏ vẻ
gì cả, dường như chuyện này trong dự liệu của hắn, chỉ gật đầu nói: “Ta
đã biết, ngươi trước lui xuống đi, cẩn thận thăm dò tin tức.”
“Huynh đã dự đoán trước, cho rằng Nhậm giáo chủ nhất định sẽ thăng huynh làm
trưởng lão?” Tả An Chi thấy Dương Liên Đình đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khỏi cảm thấy ngại ngùng, đành cố gắng
gợi chuyện.
“Nàng nói xem?” Đông Phương Bất Bại ngồi xuống, rót cho chính mình một ly trà, tiện thể cũng rót cho Tả An Chi một ly đặt
trên bàn.
“Hắn thực sự muốn dùng huynh để đối trọng với đám
trưởng lão kia?” Tả An Chi nhớ tới Đông Phương Bất Bại từng nói qua,
trong giáo hiện đang nội chiến.
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu: “Năm đó, sau khi gia gia nàng cầm đầu mười đại trưởng lão mất tích,
Nhậm giáo chủ lên ngôi, các trưởng lão khác cũng là từ phó trưởng lão mà len. Lúc đầu họ coi như là ngoan ngoãn biết điều, nhưng sau đó lại nảy
sinh lòng tà, muốn tranh chấp quyền lực. Ta tất nhiên biết Nhậm giáo chủ muốn thế nào. Ngao cò tranh nhau, hắn muốn dùng ta để thu thập các
trưởng lão kia, sau đó mới xoay sang thu thập ta. Bất quá chuyện này
không nằm trong tay hắn lâu đâu, tương lai cứ chờ mà xem. Nhậm Ngã Hành
âm mưu quỷ kế, chỉ sợ đối với nàng cũng không thật lòng đối tốt đâu,
đừng có để bị hắn lừa.”
Tả An Chi ngoài miệng đáp ứng, trong
bụng lại thầm oán, biết rõ nguy hiểm như thế mà huynh còn bắt ta vào,
kiếp trước rốt cuộc ta thiếu nợ gì huynh a…
Bọn họ ở Hắc Mộc
Nhai được ba ngày thì nhận được thông báo, Nhậm Ngã Hành đã quay về,
muốn triệu kiến Đông Phương Bất Bại và Tả Lãnh Thiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT