“Hey, Na Lam, nhìn thấy được ta không?” Định Vân vương tử sử dụng thiết bị camera cơ mật chuyên dụng của hoàng thất Thánh quốc trò chuyện với Na Lam.
“Ân, rất rõ ràng.” Na Lam vương tử ngồi trong phòng làm việc của y, nhìn màn hình trên bàn, khẽ gật đầu.
“Định Vân vương tử, ngươi ở trên màn ảnh xem ra vẫn y như nhìn ở ngoài thật”. Bỉ Á ở một bên nịnh nọt nói.
“Ha ha, bản vương tử chính là đẹp trai siêu cấp số một vũ trụ, đương nhiên nhìn thế nào không đẹp.” Định Vân hất hất mái tóc bạc, nói lời đáng ghét.
“Nếu như ngươi gọi bản vương tử tới coi khoe mẽ, xin lỗi, ta bề bộn nhiều việc”. Na Lam vương tử nói rồi định tắt màn hình.
“A a a! Đừng tắt! Ta là phụng mệnh Thánh sứ tới truyền đạt một chuyện quan trọng.”
“Chuyện gì nói mau”. Na Lam nghe được là mệnh lệnh của Thánh sứ mới có chút kiên nhẫn.
“Là như vầy, Thánh sứ muốn ngươi nội trong bảy ngày lấy được ‘Xà chi hoàn’, bằng không chuyện đại thần sẽ khó khăn”.
“Bảy ngày? Sao lại gấp như vậy?” Na Lam nhíu mày.
“Ta cũng không rõ lắm, Thánh sứ nói cái gì hiện tượng thiên văn, cái gì tinh, cái gì quẻ, ta cũng nghe không hiểu, nói chung, là ngươi nhất định phải nội trong bảy ngày đem ‘Xà chi hoàn’ lấy về, bằng không Thánh sứ có lẽ sẽ phát điên!”
“Tình trạng Thánh sứ xấu lắm sao?” Bỉ Á ở một bên lo lắng hỏi.
Ở quốc gia bọn họ thì Thánh sứ là lãnh tụ tinh thần của nhân dân, được kính yêu vô cùng. Nghe thấy hắn vì chuyện Tham Thiên đại thần mà ưu phiền như thế, Bỉ Á nội tâm thực sự khó chịu.
“Ân, rất xấu. Gầy không ra hình người, ta cũng sắp không nhận ra hắn rồi. Na Lam, vì cứu vận mệnh đại thần cùng Thánh sứ, ngươi phải nhanh chân lên, nội trong bảy ngày lấy được ‘Xà chi hoàn’ nga, nhớ kỹ.”
“Ân.”
Định Vân vô pháp từ trên mặt Na Lam nhìn ra bất cứ biểu tình gì, bất quá hắn rất hiểu tính tình người anh em này của hắn vốn là nguội lạnh, thấy thế cũng không để ý, trái lại Bỉ Á ở một bên thấy lòng đầy căm phẫn.
“Vương tử, nghe được tình trạng của Thánh sứ ngươi làm sao còn có thể thờ ơ như vậy? Ngươi hẳn là phải nhanh một chút không từ thủ đoạn đạt thành nhiệm vụ a! Ngươi và hạm trưởng kia —”
“Chuyện của ta và hắn ai cũng không được nhúng tay vào!” Na Lam vương tử đột nhiên đập thật mạnh lên bàn, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
“Uy, Na Lam, ta còn chưa nói hết mà, Na Lam!” Định Vân ở đầu bên kia màn hình gấp đến liên tục giậm chân!
“Định Vân vương tử đừng vội, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp vương tử đạt thành nhiệm vụ.”
“Bỉ Á, vậy nhờ ngươi rồi. Ngươi cũng biết cá tính vương tử các ngươi, cố chấp muốn chết, chuyện một khi đã nhận định, ai tới khuyên cũng đừng mơ hắn thay đổi chủ ý. Ta xem muốn nội trong bảy ngày lấy được ‘Xà chi hoàn’, gần như là không có khả năng rồi, ai…”
“Sẽ không, Định Vân vương tử yên tâm, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, giúp vương tử đạt được ‘Xà chi hoàn’!” Trong mắt Bỉ Á lặng lẽ nổi lên quyết tâm không muốn người biết…
***
Ánh trăng sáng bị đám mây lớn che khuất một nửa.
Hải phận Atlances ẩn hiện trong bóng đêm mênh mông vô bờ của chiếc mạng che mặt màu đen huyền bí.
Na Lam vương tử đêm nay trăn trở không ngủ được.
Y lẳng lặng nhìn khuôn mặt nam nhân ngủ say, lòng ngổn ngang trăm mối.
Y biết mình đã yêu rồi.
Lần đầu tiên trong đời, cũng là lần duy nhất, yêu một người.
Nhưng giữa họ, lại ngăn cách bởi một thứ liên quan đến tương lai của Thánh quốc – ‘Xà chi hoàn’.
Nếu như công khai nói với hạm trưởng chuyện chiếc nhẫn, nam nhân sẽ biết mình tiếp cận hắn có mục đích, theo tính cách cương liệt của hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng tình cảm của y.
Nhưng không nói rõ, nhiệm vụ Thánh sứ giao phó lại không cách nào hoàn thành, bỏ lỡ kỳ hạn bảy ngày, chỉ sợ đối với vận mệnh của đại thần và Thánh quốc đều sẽ phát sinh ảnh hưởng lớn.”
Rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể vẹn cả đôi đường?
Vương tử từ trước đến nay lãnh tĩnh quả quyết cũng không khỏi tâm loạn nhập ma.
Lên boong tàu hóng gió, Na Lam vương tử quyết định ra ngoài đi dạo.
Cẩn thận đắp chăn cho nam nhân, vương tử tay chân nhẹ nhàng đi ra…
Không biết qua bao lâu, Mesel đột nhiên gặp một cơn ác mộng, từ trong mộng giật mình tỉnh giấc!
Mở hai mắt, trước mắt chỉ có một mảnh đen kịt lạnh lẽo.
Mesel phát hiện bên cạnh vắng vẻ, không thấy bóng dáng vương tử.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không thể không thừa nhận — hắn cảm thấy tịch mịch.
“Vương tử!” Mesel nhẹ giọng gọi.
“Nửa đêm canh ba, y đi đâu chứ?”
Vốn dĩ sống chết không buông cũng muốn mình và y ngủ chung một giường, sao hiện tại chính y lại chạy mất không thấy bóng dáng.
Hừ, đi hay lắm! Tên bá đạo kia tốt nhất là đừng trở về làm phiền bản hạm trưởng!
Rõ ràng nói với mình như vậy, nhưng Mesel Iris Norton tướng quân trước nay lãnh tĩnh vẫn là cảm thấy sốt ruột không hiểu.
Ngay lúc hạm trưởng phiền não mình có đúng hay không nên đi ra ngoài tìm người, điện thoại bên giường vang lên —
Reng — reng —
Tiếng chuông chói tai phá vỡ đêm yên tĩnh.
Tim Mesel nhảy lên!
Nửa đêm gọi điện tới, nhất định là có chuyện gấp, lẽ nào vương tử y…
Mesel nhanh chóng nhấc điện thoại.
“Chuyện gì?”
“Báo cáo hạm trưởng, thuộc hạ phát hiện phòng làm việc của ngài bị đột nhập.” Đội trưởng tuần vệ làm nhiệm vụ khẩn cấp báo cáo.
“Cái gì?” Mesel Iris Norton tướng quân giữ chức hạm trưởng Articulatio No. nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe loại chuyện này, “Người đâu? Bắt được không?”
“Bắt thì bắt được rồi, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Vì cái gì nói chuyện ấp a ấp úng? Phạm nhân là ai?”
“Là…là Na Lam vương tử…”
Mesel đột nhiên kinh hãi nói không nên lời.
“Hạm trưởng?”
“…Vương tử đang ở đâu?”
“Ở trên boong tàu. Chúng ta phát hiện có người đột nhập phòng làm việc liền đuổi theo, một mạch đuổi tới boong tàu. Nếu như là phạm nhân bình thường, chúng ta có thể lập tức áp giải vào phòng tạm giam, nhưng Na Lam vương tử thân phận tôn quý, chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải mời hạm trưởng định đoạt.”
“Dẫn vương tử tới phòng làm việc hạm trưởng, ta lập tức đến.”
“Rõ, hạm trưởng.”
Mesel đứng dậy mặc bộ quân phục trắng vào.
Vừa bước vào phòng làm việc, vương tử đã ở ngay trước mắt.
Y mặc quần áo đen đơn bạc, khuôn mặt không có bất cứ biểu tình gì, lẳng lặng đứng phía trước cửa sổ, trầm mặc nhìn hắn.
Y sao lại mặc ít như vậy? Vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?
Mesel Iris Norton tướng quân thiết diện vô tư vừa rồi còn nghĩ phải như thế nào thẩm vấn vương tử, hiện tại vừa nhìn thấy người, trong đầu lại chỉ nghĩ tới chuyện này.
“Báo cáo hạm trưởng!” Đội trưởng tuần vệ hành lễ. “Chúng ta đã kiểm tra phòng làm việc của ngài, phát hiện mỗi nơi đều bị lục soát kỹ lưỡng.”
Nghe được báo cáo của đội trưởng, Mesel mới thanh tỉnh lại, “Việc này không phải chuyện đùa, các ngươi xác định là vương tử làm sao?”
“Cái này…” Ở vương tử trước mặt, đội trưởng tuần vệ không biết phải nói như thế nào.
“Có ta ở đây, không cần sợ, dựa theo tình hình thực tế mà nói!” Mesel lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, báo cáo hạm trưởng, chúng ta một đường đuổi theo phạm nhân đến boong tàu, cũng chỉ thấy vương tử ở đó. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa vương tử cũng thú nhận rồi”.
Mesel toàn thân chấn động. “Vương tử, nói thế có thật không?”
Vương tử không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu.
Trái tim Mesel bỗng chốc chìm xuống đáy cốc.
Vì sao? Y rốt cuộc là vì cái gì?
“Các ngươi ra cửa canh giữ trước, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho phép tiến vào.”
“Rõ!”
Đến lúc mọi người lui ra ngoài cửa, Mesel nhẹ nhàng hỏi, “Nói cho ta biết, ngươi muốn tìm cái gì?”
“Ngươi không nên hỏi.”
Vẻ mặt vương tử vẫn nhìn không ra bất cứ tâm tình dao động nào, giống như tất cả cùng y đều không có quan hệ quá lớn.
Hạm trưởng thoáng cái bị chọc giận!
Thật quá đáng! Đây là thái độ gì?
“Vì sao không nên hỏi?! Vương tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội! Huống hồ ngươi hiện tại đang trong quân ngũ, càng phải thụ quân pháp thẩm vấn nghiêm khắc. Ngươi hiện tại có hai con đường để đi đi. Thứ nhất, thành thật cung khai, bản hạm trưởng sẽ xử trí nhẹ. Thứ hai, nếu như ngươi vẫn không chịu nói ra nguyên do, bản hạm trưởng không thể làm gì khác hơn là theo quy định trước đem vương tử áp giải vào phòng tạm giam, sau đó mời toà án quân sự hải phận Atlances định đoạt!”
“Nên làm cái gì ngươi cứ làm đi, hạm trưởng.”
“Ngươi — ” Mesel nghe vậy tức giận đến toàn thân phát run. Lẽ nào y cho rằng bản hạm trưởng không dám động y sao? “Được! Người đâu!”
“Vâng, hạm trưởng.” Đội trưởng tuần vệ dẫn theo hai gã đội viên chạy vào.
“Lập tức đem Na Lam vương tử áp giải vào phòng tạm giam. Không cho phép bất cứ kẻ nào lui tới thăm hỏi!”
“Rõ, hạm trưởng!”
“Còn nữa, việc này liệt vào cơ mật nhất, không được tiết lộ nửa chữ với người ngoài, bằng không lấy quân lệnh xử phạt!”
“Rõ, hạm trưởng!”
Vương tử bị dẫn đi.
Trước khi đi, Mesel thấy đôi mắt vàng kia phảng phất tràn đầy thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn.
Nhưng vương tử cuối cùng không mở miệng.
Một đêm không yên tĩnh cứ như vậy trôi qua.
Cả ngày kế tiếp, Mesel Iris Norton tướng quân không ăn một miếng cơm nào.
Ngực không hiểu sao đau đớn khiến hắn đứng ngồi không yên, nuốt không trôi.
“Hạm trưởng, ngài có chỗ nào khó chịu sao? Có muốn quân y tới xem một chút hay không?”
“Không cần, ta không sao.”
“Hạm trưởng…”
“Không cần nói nữa!” Mesel không nhịn được nhíu mày.
“Vâng, hạm trưởng”. Trợ lý Lam Y thấy hạm trưởng hôm nay tâm tình không tốt lắm, vội vã nói sang chuyện khác. “Hạm trưởng, nói cho ngươi một tin tức tốt, ta hôm nay kiểm kê phòng làm việc, cư nhiên không có phát hiện bất cứ tổn thất gì.”
Mesel sửng sốt một chút.
Từ tối qua sau khi vương tử bị dẫn đi, hắn tựa như mất hồn, hoàn toàn không nghĩ tới nên đi kiểm kê cái gì, hôm nay nghe được trợ lý nói, trong lòng nghi hoặc dần dần nổi lên.
Vương tử phú khả địch quốc, muốn kỳ trân dị bảo gì mà không có, y rốt cuộc muốn từ chỗ ta lấy cái gì?
“Tình hình vương tử ra sao?”
“Không làm sao tốt. Giống như hạm trưởng, một miếng cơm cũng không ăn. Cũng không mở miệng nói một câu nào.”
Mesel nghe vậy ngực đau càng thêm lợi hại, hắn cắn chặt răng, hô hấp khó khăn, “Ngươi. . . Ngươi nghe, quần áo trên người vương tử rất đơn bạc, nhớ cho y thêm cái áo khoác”.
“Vâng”.
“Vương tử có lẽ sẽ không quen, nhớ cho y đến nhà vệ sinh bên ngoài.”
“Vâng.”
“Thức ăn nhất định phải nóng sốt, y ăn rất thanh đạm, bảo nhà bếp nhớ cho ít dầu ít muối.”
“Vâng.” Trợ lý Lam Y càng nghe càng khó hiểu, hạm trưởng không phải rất ghét vương tử sao? Thế nào vương tử thành tù nhân, hạm trưởng hiện tại trái lại đối y quan tâm như thế?
“Còn có…” Còn có cái gì? Còn có cái gì là mình chưa nghĩ tới?
Mesel Iris Norton tướng quân phiền não đi qua đi lại.
Trợ lý Lam Y ở bên cạnh hạm trưởng nhiều năm, chưa từng thấy qua hắn sốt ruột như vậy, nghĩ có lẽ là lo lắng sơ suất vương tử sẽ đắc tội với Thánh quốc, Lam Y vội vàng đưa ra kiến nghị, “Hạm trưởng, thuộc hạ cho rằng ngài tự mình đi thăm hỏi vương tử, xem xem y cần cái gì.”
“Tự mình đi gặp y?” Mesel cảm thấy trên ngực đau đớn xiết chặt đè nén, đột nhiên biến mất. Nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói, “Không, để bảo trì công chính, ta không thể đi.”
“Thế nhưng hạm trưởng…”
“Được rồi, đêm đã khuya, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, hạm trưởng cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Thuộc hạ cáo lui.”
Mesel không đi nghỉ ngơi, mở một công văn cũng không gấp lắm ra phê chữa, hắn bắt đầu đọc duyệt.
Đợi hơn mười phút, lúc hạm trưởng phát hiện tầm mắt mình vẫn dừng lại ở dòng đầu tiên, không khỏi tức giận đến đem công văn ném lên bàn.
Quên đi, vướng bận thì sớm quay về phòng ngủ một chút đi.
Mesel mặc áo khoác, bấm tắt đèn, rời khỏi phòng làm việc.
Lúc đi tới cửa cầu thang, rõ ràng nên đi hướng lầu trên, hai chân lại giống như có ý thức của mình, dẫn Mesel Iris Norton tướng quân hướng xuống lầu dưới.
“Chào hạm trưởng!”
Đi qua tầng tầng trạm kiểm soát, Mesel cuối cùng đi tới tầng ngầm thứ ba, ‘Phòng tạm giam’ không thấy ánh mặt trời.
‘Phòng tạm giam’ là nơi hết thảy binh lính Articulatio No. sợ hãi nhất.
Gian phòng nhỏ chưa tới một mét vuông, chìa tay không thấy năm ngón, ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ ở bên trong, mùi thối bốc lên.
Nhốt bên trong có thể khiến người phát điên.
“Tình hình vương tử ra sao?” Gắt gao nhìn chằm chằm phiến cửa sắt kia, Mesel Iris Norton tướng quân tận lực che giấu không để lộ ra nội tâm kích động.
“Báo cáo hạm trưởng! Vương tử vẫn không có ăn cơm.” Thủ vệ phòng tạm giam cung kính trả lời.
“Y có nói cái gì không?”
“Không có, từ tối hôm qua bắt đầu vương tử đã không mở miệng nói một câu nào.”
“Mở thiết bị theo dõi, ta muốn nhìn y một chút.”
“Vâng.”
Trên màn hình biểu hiện một gian phòng nhỏ u ám, mơ hồ có thể nhìn thấy nam tử cao to đang ngồi khoanh chân dựa vào tường.
Đau đớn không hiểu trên ngực lại lần nữa tập kích Mesel Iris Norton tướng quân kiên cường, hắn khổ sở mở miệng nói, “Ngươi…Các ngươi đều ra ngoài hết.”
“Hạm trưởng?”
“Thân phận vương tử không phải chuyện đùa, không thể có chút sơ xuất nào. Tối nay ta muốn đích thân canh giữ, các ngươi xuống dưới đi.”
Đám thủ vệ là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, mặc dù trong bụng có chút nghi vấn, nhưng uy tín của hạm trưởng không được phép khiêu chiến, vẫn là tuân theo mệnh lệnh toàn bộ đi hết. “Rõ, hạm trưởng!”
Đến khi các thủ vệ đều lui xuống, Mesel chậm rãi đi tới trước cánh cửa sắt giam giữ vương tử.
Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay truyền đến chính là xúc cảm băng lãnh như da thịt người kia.
Nước mắt không được phép cơ hồ sắp tràn mi, Mesel Iris Norton tướng quân cắn môi dưới không cho tình cảm nhu nhược tràn lan.
Cánh cửa sắt thật dày ngăn cách hai người giao lưu.
Na Lam vương tử bị nhốt bên trong cánh cửa cũng không biết —
Có một người nam nhân ở bên kia cánh cửa, si ngốc đứng bồi y cả một đêm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT