Stephanie Stuart lịch sự cười, đưa chìa khoá buồng cho người đàn bà đứng trước quầy tiếp đón, rồi nói:
- Thưa bà Graham, tôi mong rằng nghỉ ở đây bà sẽ được thoải mái. Anh George sẽ đem ngay hành lý của bà lên buồng. Bà nghỉ ở lầu một. Sau khi qua khỏi thang máy, xin bà rẽ phải, phòng của bà nằm ngay giữa hành lang.
- Có thể đem ngay lên phòng tôi một tách nước trà được không ? Người đàn bà tóc hoa râm lấy tay phác một cử chỉ - tôi mệt và thèm uống một cốc trà.
- Tất nhiên là được thưa bà. Tôi sẽ bảo đưa trà lên ngay phòng của bà. Stephanie vừa gật đầu vừa đưa mắt nhìn kỹ bà khách. Bà ta có vẻ mệt mỏi, nói đúng hơn là bà ta có vẻ kiệt sức:
- Thưa bà, bà có cần gì nữa không ạ? Xin bà đừng ngại. Chúng tôi ở đây là để phục vụ khách thôi mà.
- Cô tốt quá! Những cái tôi cần lúc này chỉ là một tách trà, tắm nước nóng và nằm nghỉ một hai tiếng đồng hồ. Sau đó tôi chắc khỏe khoắn lại thôi.
Bà Graham trông gầy và xanh, hai gò má nhô hẳn ra, Stephanie mong rằng bà ta không ốm. Cô nhớ trước đây đã từng nhìn thấy ai đó có dáng vẻ như vậy – môi nhợt nhạt, những nét phiền muộn mệt nhọc. Cô sẽ không ngạc nhiên nếu bà Graham bị bệnh đau tim. Nhìn theo người đàn bà đi về phía cầu thang máy, cô cau mày suy nghĩ rồi viết mấy chữ PHC vào tờ phiếu cá nhân của bà Graham. Khách sạn Wyville có thói quen lập một hệ thống phiếu theo dõi với từng khách, trong đó liệt kê mọi thứ: nào là khẩu vị, sở thích, tính tình, và những điều nguy hiểm. Hệ thống này giúp cho văn phòng điều hành nhân viên không để xảy ra một sai xót nào cả - Dù cho khách là một sĩ quan đã về hưu, tính khí kỳ quặc, có đến nghỉ ở đây ông ta cũng không bực mình về việc đưa nhầm báo buổi sớm mai, hoặc mang trà Tàu đến trong khi ông ta chỉ thích uống trà Ấn Độ, hoặc bưng tói cho ông ta món thịt thăn lợn muối nướng sơ qua trong khi ông ta chỉ ưng nó được nướng kỹ giòn tan. Stephanie bỏ tờ phiếu của bà Graham vào trong ngăn kéo lưu giữ các tờ phiếu. Cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhăn mặt - Anya lại đi chậm. Đã 6 giờ 10 phút rồi. Giờ làm việc của Stephanie chỉ tới 6 giờ chiều là hết, nhưng người thay ca cho cô là Anya Cater bao giờ cũng tìm cách xén đầu cắt đuôi giờ làm việc của mình hay đến làm việc muộn và nếu ông quản lý không để mắt theo dõi, sẽ lỉnh về sớm.
Gill bước vào từ cửa phía sau Stephanie. “Đi chợ hả ?” Cô ta nhìn quanh hành lang – “Anya đâu?” Thấy vẻ mặt của Stephanie, cô ta làu bàu “Lại đến muộn nữa ư? Thực là quá quắt! Nó chả còn coi ai ra gì nữa cả, cứ thế này thì nó đáng bị tống cổ đi thôi. Nếu nó không mau mau có mặt ở đây thì mình đến phải điện cho ông Woodmat. Tối nay mình không thể ở lại muộn được.”
- Đương nhiên rồi, cậu tính đi dự lễ hội có phải không?
- Phải, lễ đính hôn của Elseph! Mình không thể vắng mặt được. Bà Carmeron sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình.
Stephanie nói nhẹ nhàng nhưng có phần nghiêm túc. Bà Carmeron có thể tốt và dễ tính, nhưng bà cũng có thái độ cứng rắn không khoan nhượng đối với những điều mà bà đòi hỏi ở những người khác, chính vì vậy Stephanie có hơi hốt hoảng. Cô đã nhận lời mời đến dự lễ đính hôn của con gái bà, tức bà đòi hỏi cô phải có mặt ở đó.
- Bà Carmeron à? Thế cậu không muốn nói là Euan U? Gill trêu chọc. Stephanie vừa cười vừa lắc đầu.
- Ừ, mình hiểu rồi, bây giờ cậu đã tóm được anh chàng, nhưng không nắm chắc được mẹ anh ta, có đúng không?
- Đại loại như vậy.
Cặp mắt xanh lơ của Stephanie long lanh, đôi môi rộng của cô tràn đầy hạnh phúc.
Thấy Anya đến, Stephanie chạy vội vào văn phòng, quơ chiếc áo khoác ngoài, rồi cùng với Gill bước nhanh ra cửa khách sạn. Một chiếc taxi vừa đỗ và người khách đang xuống xe. Stephanie vô tình nhìn thấy người khách từ taxi bước ra, vừa ngoái cổ lại nhìn đồng hồ đo trong xe. Gió thổi mớ tóc vàng của anh ta bung lên, tạt ra phía sau để lộ khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ, sắc sảo và điềm tĩnh. Cô thấy đau nhói trong ngực. Chẳng lẽ lại như vậy? Chẳng lẽ số phận lại chơi khăm cô đến thế sao?
Gill đang trân tráo nhìn người đàn ông đó không chớp, đôi môi cong còn như đang huýt sáo: “Người đàn ông này là ai thế nhỉ?” Miệng lẩm bẩm, chân bước chậm lại để có thể nhìn lâu hơn – “mình hy vọng anh ta sẽ ở lại đây. Tối nay ta có chỗ đón khách nào không ha?”
- Cậu có biết tên anh ta không?
Stephanie không trả lời, cô đã đi quá lên trước vài bước, đi nhanh như chạy. Chẳng nhìn lại phía sau, song cô cũng biết anh ta là ai và biết chắc rằng khách sạn không hề chờ đón anh ta, nói chính xác hơn là cô – cô không hề chào đón anh ta. Gill hổn hển đuổi theo cô:
- Cậu vội đến thế ư?
Stephanie không trả lời, cô vừa đề máy xe vừa suy nghĩ: “Trời đất ơi, anh ta đến đây làm quái gì vậy nhỉ? Anh ấy không hề đăng ký trước, phải chăng chỉ là khách trọ một đêm? Có lẽ trên đường đi đâu đó, dừng tạm đây một đêm, sớm mai lại đi tiếp”. Ơn chúa, là anh ta không đến trước đấy 10 phút, khi cô còn đang có mặt tại quầy tiếp tân. Cô luôn nhìn vào trong xe, vừa cài dây an toàn vừa nói: “Mình mong anh chàng không phải là khách trọ một đêm. Xem ra chả giống loại người đi lang thang chào hàng. Mình hy vọng đến thứ hai anh ta vẫn còn ở lại”. Stephanie vừa cho xe nổ máy vừa suy nghĩ: “Hy vọng là đến thứ hai anh ấy không còn ở lại đây nữa”. Khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cô thấy chiếc taxi đang vòng chữ U rồi phóng đi, người khách mới đến không còn ở đây nữa nhưng cả hai cô gái đều trông thấy người gác cổng đang lách mình qua cánh cửa tự động trên tay xách hai cái vali da loại đắt tiền.
Gill chăm chú nhìn rồi bình luận: “Ôi dào, hành lý oách chưa kìa! Có phải da thật không? Anh chàng nhồi nhét vào vali mới ghê chớ. Mình cam đoan anh ta đã có vợ như mọi người đàn ông tuyệt nhất bao giờ cũng vậy”. Cô ta hầu như không để ý đến sự im lặng của Stephanie cứ huyên thuyên trong khi họ đi băng qua thành phố vào tối thứ bảy. Khách sạn ở cách xa bờ biển, nhưng từ các phòng ở trên các tầng lầu cao vẫn có thể ngây ngất nhìn biển. Thành phố xinh xắn này nay chẳng còn là thời hoàng kim của những ngày nghỉ của bờ biển Victorian, nó đã từng là như vậy. Dấu ấn của thời đó đã từng được biểu hiện nhiều nhất vào mặt kiến trúc, kể cả kiến trúc của khách sạn Wyville Ams. Xây dựng thì đồ sộ nhưng nhiều nét rắc rối, lỉnh kỉnh, ngay so với thời đó, khách sạn này cũng quá ư là đồ sộ, một nửa số buồng thường bị bỏ trống.
Thành phố Wyville mang dáng dấp như vùng nước ven sông. Phố xa đầy rẫy những phòng trọ thời Edward nay đang tàn tạ, chạy đằng dài trước biển. Một số ít những nhà trọ này hiện vẫn còn hoạt động, thường là vào mùa nóng. Còn phần lớn đều đóng cửa từ đầu xuân cho đến đầu hè, phô bày những cửa sổ già có nước sơn trầy trọc. Thành phố này nom u sầu, tựa như một cô dâu chạy trốn, quần áo cưới nhếch nhác, khách khứa mãi chả đến cho, tương lai nhàu nát.
Stephanie bỗng rùng mình. Gill im bặt, cau mày nhìn bạn:
- Cậu làm sao thế? Mặt tái mét thế kia, nãy giờ mình chẳng để ý?
- Mệt chút thôi – Stephanie đáp và gắng cười. Cô quành xe vào khu nhà mới xây ở thành phố rồi mới dùng xe lại. Gill sống với bố mẹ ở một trong những ngôi nhà hợp nửa gỗ nửa bê tông nằm giữa một cái vườn bé xíu như mùi xoa. Stephanie nhoài người về phía bạn, lớn tiếng chúc: “Nghỉ vui ve nhé!”
- Mình cũng chúc cậu như vậy. Này, đừng có mà quá trễ dạ hội đấy, kẻo bà Carmeron lại chẳng nhận cậu là con dâu nữa đâu.
Stephanie cố nặn ra một nụ cười mà thật ra chả có gì đáng cười. Cười để làm cho tâm hồn lắng dịu xuống qua những phút giây căng thẳng mà chỉ có mình cô hiểu.
- Xin cậu nhớ cho là mình với Euan chỉ mới bắt đầu hẹn hò đi chơi có khoảng 3 tháng nay thôi, chuyện cưới xin chưa từng được nhắc đến.
Gill bước ra khỏi xe, và theo đà khoái chí, đạp cửa xe đánh rầm một cái làm Stephanie co rúm cả người. Cô cảm thấy váng vất, lạy trời, đừng nhức đầu suốt buổi tối. Nếu không lễ hội này đi tong mất thôi.
Nhưng sau đó vừa lái xe cô vừa suy nghĩ: thật ra nó đã đi tong mất rồi. Và có lẽ tối nay cũng như những ngày kế tiếp cũng sẽ như vậy. Giờ đây cô ước ao mình sẽ không phải đến đó nữa. Cô muốn được một mình để suy nghĩ, tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Phải chăng anh ấy đã biết cô sống và làm việc ở đây, nên đã cố tình đến để khẳng định? Hay chỉ là tình cờ? Và nếu như vậy anh ấy sẽ ở trong bao lâu? Cô bỗng thấy ngạt thở, vội hít một hơi thật dài, lòng thấy bối rối, gương mặt nhợt nhạt. Không, có lẽ đó chỉ là một ngẫu nhiên. Đúng là cô cảm thấy như bị nhấn chìm khi nhìn thấy anh chợt xuất hiện ở cửa khách sạn nơi cô làm việc. Cuộc sống của cô chỉ vừa mới bắt đầu bước vào một thời kỳ vui tươi, nhưng cơn ác mộng vừa mới bắt đầu phai nhạt trong tâm trí cô. Chẳng nhẽ những cơn ác mộng ấy lại cay nghiệt quay trở lại hành hạ cô tiếp tục? Mải với những bối rối, bức xúc trong lòng, cô đã lờ qua khu nhà của mình. Đến lúc nhận ra, cô đột ngột thắng xe lại làm bánh xe trơn trượt trên đường nhựa, thậm chí cô cũng không hề biết là trời đang mưa. Khi cô rẽ phải, một chiếc xe phía sau bấm còi ầm ĩ. Biết lỗi của mình, cô nhìn vào kính chiếu hậu nhận ra Robert đang bám theo cô trên chiếc xe Ford mới của anh. Cô vẫy tay chào và lái xe vào chỗ đậu gần nhà. Robert cũng cua một vòng lượn hẹp rồi đỗ lại, bước ra ngoài, tựa lưng vào cửa xe.
- Thế nào, định giết người đấy ư? Em mơ tưởng đến ai trong khi cần phải tỉnh táo trên đường thế hả? Có muốn anh chỉ rõ người ấy là ai không? – Robert ngoác miệng ra cười, cặp mắt nâu nheo tinh nghịch. Stephanie trườn người ra khỏi ghế lái, tiến về phía anh trai mình.
Người ngoài khó mà đoán được họ là hai anh em ruột. Họ chỉ giống nhau duy nhất một điểm đó là màu tóc, màu nâu xậm ấm áp rất gần gũi với màu gỗ phi được đánh vecni. Robert trạc 30, vóc vạm vỡ, chắc nịch, nét mặt hơi thô và khá đặc biệt nếu không muốn nói là đẹp, nét mặt tươi tắn thoải mái. Còn Stephanie dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai và duyên dáng. Cặp mắt xanh lơ thỉnh thoảng có nét u sầu như đang bị điều gì ám ảnh, cộng với cái cổ cao trắng ngần càng làm cho cô trông mảnh mai, yếu đuối.
- Hôm nay anh về sớm quá đấy – Cô lên tiếng khi anh đang đi đến bên cô – Phải chăng anh đã bị bệnh viện đá đít vì đã giết chết bệnh nhân?
- Hôm nay may mắn bọn họ đều sống sót – anh nhẩn nha đi đến bên cô và cùng nhau tiến về ngôi nhà. Anh đã gắng sức nhưng đụng phải một lũ ương bướng, họ cứ kiên quyết sống ỳ ra đấy.
- Chị làm ca chiều hả anh?
Robert gật đầu. Vợ chồng anh làm cùng bệnh viện nhưng họ thường làm khác giờ, vì vậy hai vợ chồng chị cùng ăn trưa một tuần có một lần. Gwen vẫn thường bảo, trước khi cưới họ gặp nhau còn nhiều hơn là bây giờ.
Stephanie đăm chiêu nhìn anh trai " Anh không ưa bà Cameron à ?"
- Không ưa ở chỗ nào được nhỉ ? Lúc nào cũng lịch sự , lúc nào cũng hợp lệ. Chúa ơi , anh đâu dám không ưa bà ta !
Robert đã đi khỏi , nhưng tiếng nói của anh vẫn còn vang tới tận cầu thang . Stephanie đưa mắt nhìn theo anh trìu mến và lo lắng . Anh đã làm việc suốt nhiều giờ như trong hàng tháng trời , không biết anh còn có thể chịu đựng được trong bao lâu nữa . Mà tiền lương thì thất bại thảm hại .
Cô vào bếp để chuẩn bị món rau sống để ăn kèm với món trứng trộn phomat bơ lo . Trong khi trứng đang được hấp trong lò , cô vội vã đi về buồng tắm , chuẩn bị cho buổi tối nay . Đứng dưới vòi sen , dòng nước làm Stephanie cảm thấy thoải mái hơn . Thêm mười lăm phút cho việc mặc bộ váy lụa hồng san hô và đứng trước bàn trang điểm , rồi quay trở lại bếp . Cô lên tiếng nói vọng xuống nhà .
- Còn mười phút là có thể ăn được rồi anh ạ .
- Cứ yên chí .
- Anh đừng có quên mặc lễ phục cho buổi tối nay luôn nhé .
Stephaine thò đầu qua cầu thang nhìn về phía anh trai , Robert đang ngửa người trên tay vịn cầu thang và làm trò hề với cô . Nhìn thấy ông anh vẫn còn mặc chiếc áo khăn lông tắm , cô la toáng lên " Trời ơi , sao anh còn chưa thay đồ , mau lên !"
Robert cũng la lại " Ha, ha," rồi biến mất. Stephanie trở lại bếp . Cô lo lắng nhìn đồng hồ . Nếu anh cô còn không chịu hối hả , quàng tay quàng chân cho lẹ thì món trứng phồng của cô đến hỏng mất . Món ăn này phải được ăn nóng khi vừa mới lấy từ trong lò ra , nếu không độ phồng của nó sẽ xẹp xuống , nhão nhoét như đất sét .
Qua cửa sổ cô ngó lại bàn ăn một lần nữa , đủ hết chẳng thiếu một thứ gì . Robert đâu rồi nhỉ ? Vừa nghe thấy tiếng chân anh trên cầu thang , cô xỏ đôi găng tay và lại mở lò .
Một tiếng rưỡi sau hai anh em đã có mặt trên con đồi trước cửa nhà Cameron . Đó là một ngôi nhà lớn . Được xây một cách công phu và cầu kì kiểu Vitorian . Đây cũng là một trong những thành quả của ông Hamish Cameron - Ông nội của Euan . Ông quyết định dừng chân tại đây và lập nghiệp . Hamish sống đến năm năm chín tuổi , lấy vợ lần thứ ba và cuối cùng cũng có được đứa con trai để nối dõi . Hamish đệ nhị bị ông bố già đè nén quá mức nên đã lớn lên trong cảnh vật vờ cáu kỉnh . Khi nhỏ ông mơ ước trở thành một nghệ sĩ . Nhưng đã bị ông bố già phang cho một gậy , rồi sau đó bắt phải lấy cô em họ . Hamish đệ nhị vâng lời . Nhưng ông đã qua đời khi còn rất trẻ vì bị đột quị vì bệnh tim khi đang bơi trên biển với thằng con trai nhỏ Euan . Vì ám ảnh của cái chết của bố nên Euan quyết định đi học Y . Mặc cho sự phản đối quyết liệt của bà Cameron . Có lần Euan đã tâm sự với Stephanie: " Bố tôi thật bất hạnh , ngay cả khi ông nội tôi đã qua đời , ông vẫn không thể vất cái nghề kinh doanh cho ai khác để mình có thể tiếp tục con đường nghệ sĩ mà ông hằng say đắm " .
Sau khi chồng chết , bà Cameron thay chồng lên quản lý công ty xây dựng , và bà đã giành được những thắng lợi to lớn . Bà dự định sau này khi con trai đủ lớn sẽ trao lại cơ nghiệp này . Nhưng Euan đã thừa hưởng đức tính sắt đá của bà mẹ nhất định học Y . Bà không sao thuyết phục được anh bỏ ý định đó . Và anh đã tốt nghiệp , làm việc tại bênh viện Wyville , chuyên về phẫu thuật khoa tim mạch .Còn bà mẹ vẫn xuất sắc trong vai trò quản lý công ty .
Lễ hội tối nay là tổ chức ăn mừng cho cuộc đính hôn của cô con gái Eisepth và anh chàng kiến trúc sư của công ty John Barry .Cuộc thành hôn này sẽ đem lại cho John một địa vị tươi sáng ở công ty , nhưng nó cũng đem lại cho bà Cameron điều mà Euan đã từng từ chối bà - tiếp quản công ty . Những kẻ độc mồm độc miệng kháo nhau rằng đây là cuộc thành hôn được đạo diễn , nặng mùi kinh doanh hơn là lãng mạn .Thực ra họ chẳng hiểu Elsepth một chút nào , chứ Stephanie thì biết rõ bạn . Cô biết chắc Elsepth mê tít John, còn tình cảm của anh chàng xem ra chưa được rõ ràng , anh ta đâu có để trái tim mình trong túi áo ?
Sau khi Robert đỗ xe vào chỗ trống duy nhất trên con đường dài trước cổng nhà , anh đưa mắt nhìn lên các cửa sổ sáng choang và bên trên chúng là bóng dáng kì lạ của mái nhà nổi rõ trên bầu trời sáng trắng .
- Trông cứ y như một cảnh trong " Hammo" .
Stephanie chẳng nhìn lên nhưng cũng đồng ý với nhận xét của anh .
- Em và Euan chắc không dự tính sống ở đây chứ hả ? Robert vừa khoá cửa xe vừa đưa mắt đặt câu hỏi .
Stephanie đứng ở mũi xe, cáu kỉnh nhìn anh :
- Anh Robert, vì sự bình an của chúa, xin anh hãy thôi ngay đi cái dự định ghép đôi bọn này với nhau . Và đừng có mà xì ra bất cứ một lời bóng gió nào của anh với bà Cameron đấy . Cả với Euan cũng vậy . Vì thề có chúa nếu mà anh làm thế em sẽ giết anh ngay đấy .
Tối hôm nay đầu óc của cô đã bị quay cuồng hết cỡ rồi , bây giờ còn bị ông anh giở trò chuông lắc tiệc cưới của cô và Euan thêm vào nữa , làm cho cô càng thêm điên đầu không sao chịu nổi . Cô đâu có muốn dự buổi lễ hội này . Làm sao có thể vui vẻ thoải mái cho được khi mà mới mấy giờ đồng hồ trước cô đã phải đối diện với quá khứ của năm năm về trước , cái quá khứ mà cô muốn quên đi ... Đúng ra cô tưởng mình có thể làm lại cuộc sống mới bằng cách bắt đầu lại từ đầu nơi thành phố nhỏ bé này, thế nhưng vì sự xuất hiện của Genard Tenniel đã đảo lộn mọi thứ lên hết , nó sắp sửa bị nổ tung lên , phá huỷ hết những gì cô đã xây dựng với biết bao công sức .
- Tha lỗi cho anh, bé! Đừng có mà xù lông lên như vậy . Tất nhiên là anh câm như hến mà . Em coi anh là hạng người như thế nào ?
- Thôi, anh đừng có mà chọc tức em nữa .
Stephanie nói vậy khi mà họ cùng nhau tiến về ngôi nhà Cameron, nhưng cô đã luồn cánh tay xuống dưới tay của anh trai - chứng tỏ cô đã tha lỗi cho anh.
Robert kẹp chặt cánh tay của cô vào bên sườn mình , cúi xuống nhìn em và mỉm cười:
- Stevie , anh chỉ mong cho em được hạnh phúc . Mấy năm trước em đã phải trải qua một thời kì khó khăn , anh biết là em đã đau khổ thế nào . Nhưng cái đó đã qua đi, cần phải quên đi em ạ. Anh rất vui khi thấy em nhận lời hẹn hò với Euan . Cậu ta là người tốt . Anh đâu có muốn nhảy bổ vào việc của em đâu . Cứ tin ở anh, anh không thúc dục em bất cứ chuyện gì . Tối nay anh gắng kín tiếng . Nói tới đây anh đưa tay lên miệng, khâu chặt môi lại - Thế có được không ?
- Được, Stephanie vừa nói vừa lấy vai huých nhẹ anh trai - Anh có biết không , anh là một anh chàng ngốc . Nhưng là anh trai , thì anh là của báu đấy .
Cửa chính mở , Euan xuất hiện , đứng giữa luồng ánh sáng , mái tóc đỏ lấp lánh bên trên bộ lễ phục buổi tối .
- Chào Stephanie , trông em tuyệt quá - Euan hôn nhẹ vào má cô khi cô tiến đến bên anh .
- Màu hồng tím là màu ưa thích của mẹ anh . Bà có cả một vườn hồng với toàn màu này . Chắc chắn là mẹ anh sẽ thích bộ váy này .
- Ở ngoài cửa hàng họ gọi là màu san hô - Stephanie vừa nói vừa cúi nhìn chiếc váy lụa ôm sát lấy thân hình cô . Cô đã chọn kiểu váy áo đứng đắn này - Kiểu mà cô tin là sẽ được bà Cameron tán thưởng , cổ áo hơi thu hẹp một cách khiêm tốn, tay áo phồng rộng , váy thả kín đùi . Chỉ có một chút chưa được thoải mái là thứ vải này cứ dính sát vào người cô . Cô cảm thấy thứ lụa mỏng này đưa lại biết bao cảm giác khác nhau . Khi thử nó ở ngoài cửa hàng , cô đã không để ý đến tính hấp dẫn của thứ vải này , đến cảm giác kích thích mà nó sẽ gây ra . Thực thà nếu nhận thấy điều đó cô sẽ không chọn bộ váy này . Hi vọng trong lúc bận rộn với khách khứa bà Cameron sẽ không để ý .
- Chào Rob . Hôm nay quả là cực kì gay go với bọn mình - Euan nói, toét miệng cười , chuyển ánh mắt từ cô em sang ông anh - Cậu có cảm thấy bị ê ẩm như bọn mình không ?
- Tệ quá ấy chứ . Mình lại còn phải nghe sơ Morris đọc bản thuyết trình dài lê thê đến mức mình suýt ngủ gục . Khi người ta đẩy các bệnh nhân khác tới , mình vừa mới nhắm mắt được một giây thì đã bị bà ấy đập cho một cú cứ y như là bị một cơn lốc xoáy . Mình biết bà ta chả bao giờ tha thứ cho mình cái tội đã dám lấy Gwen . Bà ta căm ghét các cô y tá thuộc dưới quyền mình mà dám đi lấy chồng - bọn họ đã được bà ta buộc chỉ được nghĩ đến công việc mà thôi .
- Thế tối nay Gwen có thu xếp đến đây được không ?
- Cô ấy hi vọng mười giờ có thể ra về , nhưng mình ngờ lắm . Làm thế nào mà về được khi đột nhiên có một ca cấp cứu, hoặc khi sắp về lại bị gọi lại . Không bao giờ nên lấy vợ y tá cả , cậu ạ!
Stephanie cảm thấy căng thẳng . Cô hi vọng anh cô đừng tung ra những lời đùa bóng gió của anh . Nhưng nụ cười của Robert hồn nhiên không có ý gì và Euan phá ra cười .
- Cái mà tôi thường thấy ở các cô y tá khi ở gần tôi là lúc ở phòng mổ , và khi đó tôi chỉ nhìn thấy cặp mắt của họ mà thôi . Làm sao có tiếng sét với ai đó qua cặp mắt ở bên trên cái mặt nạ được cơ chứ ! - Euan đưa mắt nhìn Stephanie một cách ý nhị và để nhấn mạnh thêm cặp mắt , anh hỏi:
- Stevie có bao giờ em muốn làm y tá không ?
Cô lắc đầu " Máu làm em ngất xỉu mất ".
Hai người đàn ông toét miệng cười .
- Ngay từ buổi đầu tiên ở phòng mổ sẽ quen được ngay thôi . Euan vừa nói vừa vòng tay ra sau lưng Stephanie , đưa cô tiến vào trong nhà . Anh đưa mắt vào cái gói cô đang cầm " Quà cho Elsepth và John à ?"
Stephanie gật đầu , cô đã bỏ gần hết giờ ăn trưa để đi lựa món quà này - một bộ ly pha lê Waterford theo một kiểu dáng đặc biệt dùng để uống rượu sê-ri .
Trong bộ dạ phục , nom Euan cũng được , bộ quần áo này hợp với dáng người dong dỏng , dẻo dai của anh . Mặc dù phải làm việc vất vả , anh vẫn dành được thì giờ cho những trò chơi thể thao tại trung tâm thể thao của bệnh viện . Năm năm trước đây , theo đề nghị của Euan , trung tâm này được thành lập bằng tiền của gia đình Cameron . Lúc đầu bà Cameron đã phản đối kịch liệt , xưa nay bà đâu có ưa cái lối xài tiền thoải mái như vậy . Nhưng về chuyện này cũng như chuyện chọn nghề cho mình , Euan kiên quyết giữ ý kiến . Quyết tâm lộ rõ trên gương mặt xương xương tự kiềm chế của anh , đố bệnh nhân nào có thể dò tìm được một tí gì ở cặp mắt nâu bình thản và nụ cười điềm tĩnh của anh , Euan là một người đàn ông mà ta có thể hoàn toàn tin tưởng và nương tựa. Theo Stephanie điều đó còn quan trọng hơn mã đẹp bên ngoài .
Lễ hội được dành nguyên tầng một của ngôi nhà để được tổ chức . Khách khứa , Stephanie chỉ biết một vài người, ngay cả Euan - anh nói chỉ quen biết sơ một số người trong số đó . Chủ yếu là những người khách được bà Cameron lên list để mời , dĩ nhiên trong đó cũng có một số của phía John nhưng chủ yếu vẫn là khách của bà Cameron . Bà cần phải đem con rể tương lai ra trước mắt họ hàng và bè bạn .
- Chào Stephanie , cậu đã đến , thật là quí hoá quá .
Elsepth bồng bềnh lướt tới , bồng bềnh là từ mô tả chính xác dáng đi của cô trên đôi guốc cao màu bạc và cùng với bộ đồ bằng da màu trắng pha lục nhạt đang cuốn quanh người cô trong một vòng xoáy tuyệt đẹp . Cô ta chỉ cao có thước sáu lăm nên bao giờ cũng đi giầy cao gót . Tóc của Elsepth cùng màu với màu tóc của anh cô , nhưng nhạt hơn , gần thành màu vàng đỏ óng ánh . Mắt màu xanh bạc hà . Cô ít tuổi hơn Euan nhiều , mặt tròn mũm mĩm nhưng ở phía sau nụ cười ngọt ngào và thơ ngây đó ẩn náu cái quyết tâm sắt đá của dòng họ Cameron .
- Chúc cậu và Johnny luôn hạnh phúc .
Stephanie vừa nói vừa trao món quà được gói trong một tờ giấy hoa .
- Ôi thật là tuyệt ! Elsepth miệng thì thào , tay gỡ lớp giấy có ruy băng vàng tết nơ - Cậu thật là tuyệt , cám ơn cậu . Bộ ly này trông hay quá , trúng với ý bọn mình . Sao cậu lại nhớ được nhỉ ?
Thực ra Stephanie đâu cần phải có sáng kiến gì , Elsepth biết chính xác mình cần cái gì và tin rằng mọi người sẽ làm theo ý muốn của mình . Về điểm này cô ta giống hệt bà mẹ .
Robert cũng có quà tặng cho cô . Trong khi đó thì Euan nắm tay của Stephanie dắt cô đến chỗ bà Cameron . Bà đang ngự trị trên chiếc ghế kiểu nữ hoàng Anh , giữa đám "triều thần" của bà ta .
Đáp lại lời chào của Stephanie bà Cameron đưa má ra phía trước để cô hôn . Xung quanh bà lúc nào cũng có một vùng thơm ngát mùi nước hoa Lavăng tinh tế và hình như chẳng bao giờ bà dùng loại khác . Mùi hương này thật hợp với bộ quần áo của bà đang mặc . Tối nay bà mặc bộ váy màu lam mát dịu, với tay áo dài , cổ áo che gần kín cái cổ thanh tú của bà . Stephanie trộm nghĩ kiểu áo này , kiểu vải này có lẽ là kiểu mốt của thời kì nào đó cách đây khoảng hai mươi năm.
Bà Cameron liếc nhìn bộ váy lụa dính sát người cô và nói với ý phê phán nhẹ " Tối nay trông cô có vẻ bạo dạn lắm ".
- Thế hả mẹ ? Euan cười và phản đối - Stevie nom đẹp lắm mẹ ạ . Màu áo đẹp đấy chứ ! Mẹ vẫn nói mẹ ưa màu tím hồng lắm mà .
Bà mẹ " Ừ" một tiếng mơ hồ . Mắt bà cùng màu với màu mắt con trai , có lẽ cả màu tóc cũng vậy , nhưng giờ đây đã ngả màu bạc trắng , hơi cong lượn sóng , ôm lấy khuôn mặt bà . Bà có cái mũi nhỏ thanh tú , cặp gò má cao và đôi môi cong thoa phớt tí son màu tím nhạt . Stephanie nghĩ bụng , hồi trẻ chắc chắn bà rất đẹp , nhưng toàn bộ vẻ nữ tính đó chỉ là cái vỏ bên ngoài . Đằng sau nụ cười ngọt ngào , bà Cameron là một con người sắt đá . Nhưng đồng thời bà cũng không bao giờ tỏ ra bất nhân hoặc tàn nhẫn . Bà có những tiêu chuẩn xu thế rất cao , bà tự buộc mình phải tuân thủ chúng và đòi hỏi những người xung quanh của mình cũng phải như vậy . Sống như bà và sống với bà là điều không dễ dàng . Vậy mà Stephanie tôn trọng bà và thậm chí còn cảm thấy thích bà .
- Euan con kiếm cho Stephanie ly rượu Sê-ri . Mà này đừng có mà độc chiếm cô ấy đấy . Tối hôm nay không được nhậu lỉnh vào một chỗ nào đâu đấy , nhớ hôm nay là lễ hội gia đình . Mọi người muốn được gặp cô ấy.
- Stevie, trước hết anh đi lấy chút gì cho em .
Bà mẹ ngước nhìn con trai , vẻ trách móc:
- Euan, cái lời rút gọn tên của Stephanie mới thảm hại làm sao . Con cứ làm như cô ấy là con trai không bằng .
- Trong bộ váy áo đó không thể nào lầm tưởng cô ấy là con trai được .
Giọng nói vừa dứt , Stephanie quay ngoắt lại , mặt tái nhợt . Người đàn ông cao ráo đang bước tới và quan sát cô với vẻ giễu cợt lười nhác, gương mặt lạnh như băng . Nụ cười nhếch mép của anh ta như vẻ hăm doạ . Stephanie kinh hoàng đứng chết lặng: " Chúa ơi , anh ấy làm gì ở đây thế ?"
- Ôi, Gerard! Lại được gặp cháu , thật là tuyệt . Bác rất vui là cháu đã đến -Giọng bà Cameron thật ấm áp . Bà vừa mỉm cười vừa đưa tay ra .
- Con chào mẹ đỡ đầu - Anh ta hôn nhẹ lên bàn tay bà - Kể từ lần trước cháu gặp bác đến giờ , bác chẳng thay đổi chút nào , trông bác vẫn đẹp quá . Bác làm thế nào để được như vậy? Phải chăng bác đã phát hiện ra bí mật về tuổi trẻ vĩnh hằng ?
Bà Cameron cất tiếng cười :
- Tào lao Gerard! Bỏ cái kiểu tán tỉnh ấy đi . Bác đã quá cái tuổi ăn cái của ngọt đó rồi .
- Cháu chả tin cái điều đó đâu.
Stephanie gắng hết sức để giữ tự chủ , hai bàn tay cô xoắn chặt lại với nhau . Thế ra anh ta là con trai đỡ đầu của bà Cameron ? Trước đây tên của anh ta chẳng được ai ở đây nhắc nhở tới . Cô không ngờ lại có chuyện này . Anh ta đã được mời để đến dự lễ hội này , và vì vậy anh ta đã tới khách sạn . Phải chăng anh ta biết sẽ được gặp cô ở đây ? Coi bộ anh chẳng có vẻ gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ở đây . Đúng vậy , nụ cười của anh ta biểu thị sự đắc ý gấp đôi khi anh ta nhìn thấy sự choáng váng thất thần của cô . Anh ta đã dự kiến trước cái lúc mà lần đầu tiên sau năm năm dài cô nhìn thấy lại anh , biết rằng nó sẽ gây ra một cú sốc rất mạnh , vì vậy anh ta đang thoả thích ngắm nhìn gương mặt cô .
Được, cứ để cho anh ta khoái chí đi . Cô mong rằng dù bị bất ngờ , cô vẫn đủ khả năng che dấu những suy nghĩ của mình . Cô đã lớn hơn hồi họ quen biết nhau năm tuổi . Nhưng rõ ràng sự không che dấu tình cảm của bản thân vẫn chưa lớn hơn được bao nhiêu.
- Cháu có nhớ Euan con trai của bác không ? Bà lại quay sang con trai nhỏ nhẹ nói - Euan , đây là anh Gerard Tenniel . Mẹ anh ấy là bạn thân của mẹ hồi còn đi học và anh là con đỡ đầu của mẹ đấy . Không biết con còn nhớ không , hồi còn nhỏ con đã gặp anh ấy nhiều lần .
- Tất nhiên là con nhớ chớ . Euan vừa nói vừa giơ tay ra , nhưng rõ ràng không hứng thú chút nào .
Hai người đàn ông bắt tay nhau , họ nhìn nhau với vẻ xã giao lạnh nhạt . Không biết Euan có cảm thấy có một cái gì đó dễ doạ hay ngượng nghịu ở không khí xung quanh đây không , anh không thể nào ngỡ là cô đã từng quen biết Gerard . Phải chăng xưa nay anh không hề ưa thích Gerard ? Cô cũng không ngờ là Gerard lại xuất hiện ở đây , ngay buổi tối hôm nay . Có thể anh ta không có ý định phá nát cái quá khứ của cô . Anh ta quen biết bà Cameron , anh ta biết rõ câu chuyên quá khứ của cô sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô và Euan . Cô chỉ còn biết lạy chúa , mong rằng anh không đủ tàn ác để mà phá vỡ đi cái cỗ máy hạnh phúc mà cô đang có được , tuy trong thời gian không dài nhưng ít ra cũng làm cho cái thời gian đen tối trong quá khứ đã bớt ám ảnh cô , cho đến khi sự xuất hiện của anh ta đã lật tung lên lại.
Cái đầu tóc vàng chuyển hướng từ từ qua cô . Cặp mắt xanh lạnh lùng lướt trên thân hình cô từ trên xuống dưới với vẻ xem xét có phần xấc xược . Rồi anh ta dài giọng hỏi: " Hình như mẹ đỡ đầu vẫn chưa giới thiệu cho con với tiểu thư đây thì phải ?"
Stephanie cảm thấy tức thở khi bà Cameron trả lời " Đúng thế , sao bác vô ý thế nhỉ?. Gerard , đây là Stephanie Stuart, bạn gái của Euan . Bác tin rằng bác đã từng nhắc trong lá thư gởi kèm với thiệp mời đến mẹ cháu”.
Gerard thò tay ra . Anh ta làm ra vẻ họ chẳng quen biết gì nhau . Cô sợ mình hi vọng quá nhiều , với thái độ khách khí như vậy mong rằng anh ta sẽ không nói với bà Cameron những gì anh ta đã từng biết về quá khứ của cô . Khi cô để bàn tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay của anh ta , cô nhìn anh ta bằng cặp mắt xanh lơ đầy vẻ lo âu và cầu khẩn . Còn anh ta thì cười với vẻ đắc ý khinh khỉnh tỏ rõ rằng Gerard này đang treo một cái roi trên đầu cô . Anh ta có thể có ý định không nói cho họ biết , nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã thoát nạn . Cô chẳng có thể tin được điều gì ở con người này .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT