Cuối cùng, tuy rằng Địch Nam mười phần đều không muốn, vẫn đồng ý lời nhờ vả của học muội.

Cậu lấy lí do đây là sự quan tâm mà học trưởng dành cho học muội, mới không phải cậu đáp ứng là vì học muội đã hứa hẹn sẽ mời đi ăn cơm gì gì đó. Tuy vậy, sau khi khuyên bảo nửa ngày mới được Địch Nam nhăn nhăn nhó nhó gật đầu, học muội cảm thán một câu…

“Tuy rằng học trưởng rất biệt nữu, nhưng sâu trong nội tâm vẫn rất thiện lương…Kì thật, học trưởng vẫn là một người tốt.”

Ở trong lòng, Địch Nam ngay lập tức lật bàn.

Cái gì gọi là “vẫn là một người tốt”, cậu luôn là một người tìm niềm vui bằng việc giúp đỡ người khác đó!

Hơn nữa hơn nữa…trọng điểm là học muội lại phát thẻ người tốt cho cậu!

Nếu cậu cứ thu được thẻ người tốt như vầy, cậu sẽ làm Hoàng kim ma pháp sư một đời đó!

Tốt nhất vẫn không nên làm người tốt…

Tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, bực bội như vậy, Địch Nam vẫn không cam tâm tình nguyện đứng dậy đem mình rửa qua một lần, mặc vào cái áo thun trắng cuối cùng không dính thứ gì kì quái có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi đi ra ngoài.

Bởi vì học muội nói muốn mời cậu ăn cơm, Địch Nam tính toán để trống bụng, chờ sau khi kết thúc hoạt động khảo sát thì ăn một lần cho bõ…cũng không uổng công cậu khổ khổ cực cực đi hứng nắng hứng gió.

Đi đến chỗ hẹn đã thấy học muội đứng chờ sẵn.

Học muội mặc một bộ đầm công chúa màu hồng phấn viền ren, trang điểm cực kì cẩn thận, trên mặt bình thường không chút phấn son cũng trang điểm nhẹ. Sau khi nhìn thấy Địch Nam, học muội hướng về phía Địch Nam phất phất tay.

Địch Nam trong nháy mắt bị trang phục của học muội doạ sợ…Cậu vẫn cảm giác chính mình thích học muội, là vì học muội rất ôn nhu nhưng tính cách vẫn rất phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn không giống những nữ sinh bình thường thích nhăn nhăn nhó nhó. Cho nên, hình tượng học muội ở sâu trong nội tâm cậu không phải là loại thiếu nữ mộng ảo thích trang điểm này…

Được rồi, sở dĩ cậu thích học muội, là vì có lần nhìn thấy học muội ngồi trong tiệm net chơi WOW [1], mà nguyện vọng trước đó của cậu vẫn là tìm thấy một người có thể cùng mình vào trò chơi, cày phó bản, tiêu diệt Boss…

Tuy vậy, nếu mong ước như thế, cũng có thể đổi bạn gái thành bạn trai linh tinh gì đó?

Ví dụ Mạc Tư Lâu gì gì đó…Nghe nói cậu ta thao tác rất lợi hai, trang bị cũng thiệt tốt a…

…Biến biến biến! Sao mình có thể nghĩ vậy a!

Dây thần kinh não của cậu chắc chắn là có chút kì lạ!

Địch Nam lắc đầu, đem ý tưởng kì quái này quăng rớt, đi về hướng học muội.

Đi vài bước, Địch Nam thấy được Mạc Tư Lâu đang lẳng lặng đứng nơi đó.

Mạc Tư Lâu mặc một chiếc sơmi trắng được giặt rất sạch sẽ, giống hệt như lúc Địch Nam nhìn thấy cậu ta nhiều năm trước.

…Cảm giác này rất kì quái. Người này rõ ràng là loại hình chói mắt đặt trong đám đông cũng sẽ toả sáng lên, nhưng khi im lặng đứng một chỗ lại tạo cho người khác cảm giác như đang hoàn toàn cách li cùng thế giới.

Nếu phải dùng một từ để miêu tả, thì chắc phải là đạm bạc gì gì đó…Giống như tất cả mọi chuyện của thế giới bên ngoài đều không có tư cách làm cậu ta bận tâm.

Địch Nam hừ một tiếng trong bụng, người mặc sơmi trắng cái gì, muộn tao nhất!

Cậu nghiến răng nghiến lợi nghĩ tới tin nhắn trả lời của Mạc Tư Lâu…Mọi người đều bị bề ngoài của tên đó lừa bịp! Cái gì mà mặt than cái gì mà xử sự tao nhã toàn bộ đều là giả! Toàn bộ đều là giả!

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mà ở Địch Nam vẫn treo nụ cười nhẹ trên mặt…Đương nhiên, đối tượng của cậu chính là học muội.

“Học trưởng, anh tới rồi.”, học muội mỉm cười rất thục nữ.

“…”, Địch Nam cũng mỉm cười, trong lòng suy nghĩ thiệt vớ vẩn, nếu đây không phải cậu…chẳng lẽ là ảo tưởng của học muội à.

“Đúng rồi học trưởng, giới thiệu với anh một chút, đây là Mạc Tư Lâu”, học muội lại cười, lần này cười thật ngượng ngùng, chính là loại cười dành riêng cho thiếu nữ…khi nhắc tới người trong lòng. Cô thoáng xoay người, dành ra một chút khoảng trống nhìn về phía Mạc Tư Lâu đứng phía sau.

Mạc Tư Lâu không có biểu tình gì, chỉ gật đầu một cái thật nhẹ.

“…Đây là Địch Nam, học trưởng cực kì tốt chủ động đi khảo sát cùng chúng ta mà mình vừa nói tới.”, ánh mắt học muội gần như dính trên mặt Mạc Tư Lâu, một chút cũng không chia sẻ cho Địch Nam.

…Chủ động muội cô! Rõ ràng là dụ dỗ ép buộc a…

Sâu trong lòng Địch Nam hừ một tiếng, nhưng mà đối mặt với sự yêu thích không hề che dấu của học muội, trong lòng cậu lại không có chút khó chịu nào…Có lẽ là giống như học muội nói, cậu căn bản không thích học muội như cậu tưởng tượng nha.

“Nhưng mà hai người đều học chung trung học, chắc là đã sớm quen nhau a.”, học muội mỉm cười nhìn Mạc Tư Lâu, ánh mắt sáng quắc.

Mạc Tư Lâu vẫn không có biểu tình như cũ, ngay cả biên độ gật đầu cũng không thay đổi.

Nhìn thấy không khí có chút buồn chán, Địch Nam đành phải mở miệng đánh vỡ tẻ nhạt:”A, chúng ta nhanh làm việc thôi, làm xong sớm về nhà sớm, nông trại của anh còn chưa thu hoạch a.”

“Ừa, học trưởng nói phải, chờ sau khi hoàn thành, mình mời mọi người đi ăn nha.”, học muội tui rằng nói “mọi người”, trong mắt lại chỉ nhìn một mình Mạc Tư Lâu, nhìn đến tâm hồn Địch Nam cũng đau xót…Sao có thể triệt để xem nhẹ cậu như vậy a.

…Cũng không biết có phải ảo giác của Địch Nam hay không, khi cậu vừa nói “nông trại của anh còn chưa thu hoạch a” liền nhìn thấy khoé miệng của Mạc Tư Lâu…có một chút cong?

Đây, chắc chắn là ảo giác nha!

“Đúng rồi, bây giờ mặt trời thật chói, mình đi mua mấy chai nước, chờ chút khát có thể uống.”, học muội đưa tay xoa mồ hôi trên trán.

“Học muội thiệt hiền lành, về sau ai cưới em sẽ hạnh phúc nha…”, Địch Nam cảm thán một câu…Cậu cũng biết học muội muốn biểu hiện một chút nên chính mình cũng thuận theo mà khen ngợi vài câu, dù sao chỉ là nhấc tay chi lao [2]…Cậu quả nhiên là người tốt nha.

“Mới không phải đâu…”, học muội xấu hổ cười, đi về cửa hàng gần đó.

Học muội vừa đi…

Không khí hiện trường lại lạnh xuống.

Địch Nam giả vờ lơ đãng ngửa đầu nhìn trời, giống như mấy đám mây đang lờ đờ trôi trên đó thiệt là xinh đẹp.

Không có biện pháp…Mặc dù đã thâm giao với Mạc Tư Lâu rất lâu ở sâu trong nội tâm (a?)…Nhưng mà khi đối mặt người thật…trong lòng vẫn là có chút…khẩn trương (a?)…

Ấy ấy! Cái loại cảm giác giống như đối diện người mình thầm mến là thế nào đây!

Rõ ràng người kia là học đệ cậu chán ghét nhất a!

Học đệ cái gì, chán ghét nhất!

Rõ ràng chói mắt như vậy, lại luôn mang bộ dáng vân đạm phong khinh, rõ ràng luôn dễ dàng chiếm được hết thảy những gì cậu muốn, lại luôn mang bộ dáng như không có gì là quan trọng, rõ ràng là có nhiều người thích cậu ta, lại lúc nào cũng mang bộ mặt thiếu tình thương…Không phải bảo mặt than gì đó là do lúc nhỏ thiếu tình thương sao?

Đúng là mặt không biểu tình học đệ cái gì, chán ghét nhất! Lãnh diễm cao quý cái gì, chán ghét nhất!

…Lúc nào cũng khiến cậu cảm thấy thiệt xa là xa học đệ cái gì, chán ghét nhất.

…Nhưng mà, hình như cũng có người từng nói mặt than gì gì đó là do trải qua chấn thương tâm lí…Chẳng lẽ bề ngoài cao quý lãnh diễm học đệ còn có một đoạn lịch sử đen tối không thể kể ra? Ví dụ như bị giam vào phòng tối nên có chứng sợ hãi thiệt sâu sắc hay là do trong nhà có nhiều tiền bị xã hội đen bắt cóc nên từ đó về sau mắc phải bệnh sợ giao tiếp gì gì đó…

Địch Nam lúc này đang tưởng tượng thiệt high hoàn toàn không nhận thấy đối tượng suy diễn đang từ từ tới gần cậu…

Chờ cậu nhận ra phía trước có một bóng đen lại gần, Mạc Tư Lâu đã đứng trước mặt cậu.

“…Chào học đệ”, Địch Nam ngu ngơ nhận ra hình như mình còn chưa cùng học đệ chào hỏi, cũng không nghĩ ra được đề tài cùng học đệ nói chuyện, chỉ có thể phun ra câu này.

Mạc Tư Lâu nhìn Địch Nam, trong ánh mắt có điều suy nghĩ.

…A? Học đệ nhìn cậu như thế làm gì…cảm giác thiệt kì lạ…

Người cậu luôn luôn im lặng chú ý, lại bỗng nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn cậu.

“Nè học đệ, cậu không cần nhìn tôi như vậy nha, tôi sẽ nghĩ là cậu thầm mến tui đó nha.”, Địch Nam nhíu nhíu khoé miệng, muốn đem cảm giác kì lạ đang sôi trào áp xuống…

Thiệt kì quái…tại sao lại như vậy a…

Rõ ràng trước mắt là học đệ cậu chán ghét nhất a, nhưng vì lí do gì mà khi học đệ nhìn cậu nghiêm túc như vậy, trong lòng lại có cảm giác rối loạn…kì dị…

“…Ừ”, Mạc Tư Lâu thản nhiên nói một câu.

…Cmn, cậu vừa nghe lộn hay là nghe nhầm hay là nghe sai?

Học đệ đây là biến tướng cách thổ lộ cùng cậu a? Cmn, hoá ra thế giới này không chỉ có mình cậu là dây thần kinh não không bình thường…

Nhìn biểu tình dại ra của Địch Nam, khoé miệng Mạc Tư Lâu nhếch nhếch, trong mắt có chút ánh sáng loé lên rất nhanh.

“Tôi thầm mến anh thật lâu…Tôi là fan não tàn của anh a…”

Trong nháy mắt, Địch Nam cảm giác đại não của mình đã đoản mạch.

“Anh lúc nào thì trở về lấp hố…Giang hồ cuồng thư sinh đại nhân.”

————–

[1]: WOW: World of Warcraft

[2] nhấc tay chi lao: việc nhỏ, dễ giải quyết như một cái nhấc tay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play