Cuộc sống hạnh phúc của hai người bất tri bất giác trôi qua, mùa xuân lại đến.
Vệ Bình vẫn như trước kia tiếp tục đến trường, cùng cô gái tên Vũ Thần kia duy trì quan hệ bạn bè, và Lục Khải cũng không còn lo sợ, ám ảnh về quá khứ nữa, hai người lại thường xuyên lấy chuyện này ra nói giỡn, có một lần Vệ Bình giơ tay nói:” Chờ em có tiền! Muốn gọi người phục vụ liền gọi người phục vụ, nam nữ gì cũng gọi hết!” Sau đó cậu yên lặng, lúc đôi mắt đen láy đang chớp chớp suy nghĩ, Lục Khải chậm rì rì nói: “Gọi tới cũng tốt, vừa lúc đủ bốn người cùng nhau chơi mạt chược.”
—
Giao thừa – giữa đêm 30 bắn pháo hoa, đây là cái tết âm lịch đầu tiên bọn họ ở chung, Vệ Bình nháo đòi uống rượu, kết quả chính là, cười hì hì chui vào trong lòng ngực Lục Khải, khuôn mặt đỏ hồng toàn bộ, mắt đen lấp lánh cả bầu trời, một bên dùng sức cọ cọ, một bên nhìn Lục Khải cười, cười đến mức khiến cho Lục Khải tâm tình rạo rực.
“Em làm gì vậy, Vệ Bình?” Hắn cố gắng kiềm chế đẩy thân thể Vệ Bình ra, kết quả sóc con không thèm nghe lời, sống chết chui vào lòng hắn vặn vẹo, “Lục Khải! Anh đừng cử động nữa! Em nhìn thấy anh có tới hai cái đầu!”
Đó tại vì em say rượu! Lục Khải đau đầu nghĩ, lúc trước cho dù hắn uống một chai Whiskey cũng không say, cho nên cứ chắc chắn rằng loại rượu rẻ tiền mà Vệ Bình uống đối với hắn chẳng có ảnh hưởng gì, bất quá hiện tại xem ra, hắn đã sai.
“Lục Khải, em nói cho anh biết một bí mật.” Vệ Bình tiến đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói, hô hấp từng đợt thổi vào cổ Lục Khải, cho dù hai người đã từng có quan hệ thân mật, nhưng vẫn làm cho tâm Lục Khải nhảy dựng.
“Được, em nói.” Lục Khải một bên nghĩ biện pháp làm sao cho cậu tránh xa hắn một chút nhưng không hoàn toàn đẩy ra, một bên trả lời lấy lệ.
Vệ Bình lại không nói tiếp, cái đầu chôn ở hõm vai hắn cười ha ha, cười đến thân hình đều run rẩy, cười xong, lại nâng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, phun ra hơi rượu, ghé vào lỗ tai hắn cọ sát, giống như con mèo nhỏ, đúng rồi, cố ý cắn lỗ tai hắn một cái!
“Ai nha” Lục Khải cố ý khoa trương kêu lên, “Đau muốn chết! Em cư nhiên cắn người!”
“Mới không đau đến thế, em căn bản không có dùng sức.” Miệng còn ngậm lỗ tai của Lục Khải làm nũng nói, bỗng nhiên xì cười một tiếng nhả ra, cười đến ngã vào người Lục Khải, liều mạng ôm lấy hắn.
“Đừng giỡn nữa, sóc con, tuy rằng hôm nay là đêm giao thừa, em cũng không được làm càn.” Lục Khải gỡ bàn tay cậu ra nói, “Lên giường ngủ được không? Đã khuya rồi.”
Thời gian thật sự đã quá khuya, âm thanh bắn pháo hoa bên ngoài cũng dần dần lặng xuống, ngọn đèn từng cửa sổ lần lượt tắt ngúm.
“Không chịu!” Vệ Bình làm nũng vươn hai tay, “Trừ phi anh ôm em!”
“Hảo, hảo” Không phải chỉ ôm một cái thôi sao, cũng không phải thường xuyên, Lục Khải đáp ứng đem Vệ Bình ôm lên, suy nghĩ một chút, không tồi, trọng lượng so với trước kia có tăng lên một ít.
“Lục Khải, em nói cho anh biết.” Vệ Bình say khướt nằm trên giường, vẫn đem nửa thân mình dựa vào lòng ngực Lục Khải, bộ dạng một khắc cũng không tình nguyện rời ra, “Một bí mật lớn.”
Lục Khải muốn gở tay cậu ra để đi rửa mặt, nghe vậy bất đắc dĩ gắt gao ôm lấy cậu, hắn không dám chống lại, cùng nói chuyện với một người say rượu cũng vô ích a, đành phải nhẫn nại hỏi: “Là cái gì? Em nói cho anh biết a?”
“Vậy anh hôn em một cái.” Vệ Bình nâng đôi môi hồng nhuận như anh đào lên, mùi rượu thản nhiên bay tới, Lục Khải cảm thấy hoa mắt, hôn nhẹ một cái trên mặt cậu, “Được rồi, nằm thẳng lại, ngủ ngủ!”
Vệ Bình bất mãn mở to mắt nhìn hắn, đột nhiên nhào qua đè lên người hắn, ôm lấy cổ hắn, lần đầu tiên chủ động hôn lên, làm cho tia lý trí cuối cùng của Lục Khải bị ngọn lửa cuồng nhiệt thiêu đốt, hắn cũng ôm lấy Vệ Bình, giành quyền chủ động, dùng kỹ thuật hôn lại.
Qua thật lâu, đợi cho cả hai rời nhau ra thở dốc, tình cảm mãnh liệt đều đã gần bình tĩnh trở lại, Lục Khải đem Vệ Bình ôm vào ngực, nhắm mắt, đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên nghe tiếng sóc con thấp giọng nói: “Lục Khải. . . . . Bí mật chính là, trong cái hộp nằm ở ngăn tủ kia, là bảo bối thần kì đó.”
Nhóc con kia gần như đã tỉnh rượu, như vậy không phải vì hắn hồi nãy gây sức ép mạnh quá nên mê sảng đi, Lục Khải nghĩ như vậy, mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy hai mắt của Vệ Bình, con ngươi đen láy trong suốt, nhìn hắn đầy thâm tình.
“Đừng nói ngốc nữa, ngủ đi.” Lục Khải kiềm lòng không đậu hôn nhẹ lên đầu cậu, ý đồ muốn lảng tránh chuyện đó, nhưng Vệ Bình lại không bỏ qua, khoé miệng chậm rãi giương lên, cười nói: “Là thật mà, em không có lừa anh, mỗi lần lấy tiền ra xài hết thì ngày hôm sau lại hiện ra thêm mấy chục đồng tiền, thật thần kỳ. . . . Nếu em không bỏ vào, anh cũng không bỏ vào, thì chính là do thần tiên bỏ vào sao?”
Nhìn thấy cậu bỡn cợt mang theo ánh mắt đầy ý cười, nét mặt già nua của Lục Khải cũng không đỏ, chỉ xấu hổ nhìn sang nơi khác, vốn cái hộp đó chính là đựng tiền tiêu dùng hằng ngày của bọn họ, hai người thay phiên nhau trông chừng, bởi vì sợ sóc con không đủ tiền xài, hắn thường xuyên lén bỏ trộm thêm tiền vào, làm giống như tiền vẫn còn nhiều, rồi làm biểu tình như không biết, bất quá hiện tại xem ra, bị phát hiện rồi a.
Chỉ biết khi làm chuyện xấu bị phát hiện rất xấu hổ, càng không nghĩ tới làm việc tốt khi bị phát hiện cũng chịu khổ sở như vậy.
Vệ Bình chậm rãi thu hồi nét cười, đem cả thân mình áp sát vào lòng ngực hắn, thấp giọng nói: “Em rất thích đại ca a. . . . Thích nhất đại ca. . . . .”
Giống như bài hát ru con, cậu lặp đi lặp lại hai câu này, mãi cho đến khi ở trong lòng Lục Khải, bình yên ngủ.
—
“Lục Khải! Chúng ta đi ra ngoài chơi đi? Ngắm cây cỏ đâm chồi nảy lộc.”
“Lục Khải! Chúng ta đi ra ngoài ngắm hoa đi? Công viên mùa xuân hoa nào cũng nở.”
“Lục Khải! Chúng ta đi ra ngoài. . . .”
Quả nhiên mùa xuân tới rồi a, sóc con bắt đầu không chịu an phận, không phải làm gì liền muốn đi ra ngoài, Lục Khải luôn lắc đầu cự tuyệt, kết quả nhìn thấy cậu chu miệng bất mãn: “Chưa già mà đã làm biếng, anh sắp lão hoá rồi!”
“Lão hoá? Anh đã sớm lão hoá?” Lục Khải lười biếng nói, “Anh đã gần bốn mươi tuổi, xương cốt đều già rồi, mới nghĩ không cần gây sức ép cho nó nữa.”
“Nguỵ miệng!” Vệ Bình vừa dọn dẹp đồ vật này nọ vừa nói, “Đều là lấy cớ, anh chính là lười vận động, còn bày đặt nói mình xương cốt già yếu.” Nói xong đột nhiên chạy lại, ôm chặt lấy lưng hắn, hung hăng cắn một cái lên cổ, “Ai nói già? Vị cũng không tệ lắm.”
Lục Khải thuận tay đem cậu kéo lên trước ngồi trên đùi mình, cũng phản kháng trả lời: “Làm sao làm sao, sóc con vẫn ngon hơn, thật ngọt ngào, thịt nộn nộn, ăn ngon a!” Hắn còn cố ý liếm môi, mê đắm nhìn đôi môi vừa mới lưu dấu cắn trên cổ hắn, nhịn không được một hơi liền cúi xuống.
Hai người triền miên trong chốc lát, Vệ Bình đem ánh mắt nhìn về màn hình máy vi tính, cảm thấy tò mò, nhịn không được hỏi: “Anh không chịu đi ra ngoài chơi, có phải hay không gần đây cổ phiếu trên thị trường bất ổn, cần phải theo dõi mỗi ngày a? Chuyện này em cũng có nghe mọi người nói, thời điểm cổ phiếu rớt giá, phá sản làm cho nhiều người đầu tư vào đó táng gia bại sản.”
Lục Khải khoé miệng giật giật, ôm thắt lưng cậu nói: “Không phải, tuỳ theo giá thị trường nữa, chỉ có những người có lòng tham lớn, mới có thể thất bại thảm hại, ha hả, thậm chí có khi còn nhảy lầu tự tử.”
“Không bằng anh dạy em đi? Dạy em làm sao để đầu tư cổ phiếu.” Vệ Bình mắt đen loé sáng, “Như vậy đôi khi em có thể giúp anh theo dõi, anh không cần suốt ngày ngồi ở chỗ này, từng giờ từng phút xem xét a.” Nói xong vô cùng thân thiết dùng cái mũi cọ cọ mặt hắn.
Nhóc con kia, em cho đầu tư cổ phiếu là chỉ cần ngồi nhìn như vầy sao? Lục Khải sủng nịch nhìn cậu, hôn một cái, sau đó đem mặt cậu xoay lại nhìn màn hình, “Kỳ thực rất đơn giản a, đầu tư cổ phiếu cũng có nguyên tắc, lúc thấp thì mua vào, lúc cao thì bán ra, nói chung là, lúc cổ phiếu bán ra giá rẻ thì nên mua lại, ở thời điểm giá tăng lên thì bán đi lấy lời.”
“Đơn giản như vậy sao?” Vệ Bình không tin hỏi, “Anh là đang lừa gạt em đi? Vậy thì như thế nào lại có người phá sản? Đạo lý này ngay cả con nít cũng biết a, em thấy những người đầu tư cổ phiếu mỗi ngày đều cầm tờ báo xem chăm chú. . . . Chốc lát khóc chốc lát cười. . . .”
“Ha hả, chính là đơn giản như vậy a, bất quá thật sự làm thì không hề dễ dàng đâu.” Lục Khải không nghĩ cần giải thích cặn kẽ cho cậu làm gì, xoay sóc con ngang lại, cậu cũng không nhất định muốn làm đi? “Xem, cổ phiếu này mặt sau có con số” Thời điểm Lục Khải tỏ ra vui vẻ, thời điểm liền tỏ vẻ căng thẳng, “hiểu chưa? Còn có đường cong này. . . .”
Hắn tận lực giảng giải một cách dễ hiểu gần nửa ngày, Vệ Bình lúc đầu còn chăm chú lắng nghe, chậm rãi bắt đầu mơ hồ, ánh mắt đen láy nhìn màn hình trong chốc lát, sau đó quay đầu lại nói: “Lục Khải, em phát hiện anh rất giỏi a, phức tạp như vậy, em nghe đều không hiểu, anh cư nhiên có thể dùng nó để kiếm tiền!”
“Đây là thông minh trời phú a, hiểu được chưa sóc con? Được rồi, xuống đi, muốn làm gì thì làm đi.” Lục Khải cho cậu ngồi trên chân nên hiện tại đã bị tê rần, sóc con đã lớn thêm chút nữa?
“Ân,” Vệ Bình lưu luyến từ trong lòng hắn đứng lên, liếc con số hồng hồng trên màn hình một lần nữa, thở dài nói: “Chờ em có tiền, muốn mua cổ phiếu màu hồng liền mua màu hồng, muốn mua màu xanh liền mua màu xanh, hai cái đều mua, một cái nhìn thấy nó tăng, một cái nhìn thấy nó giảm.”
Nhìn bộ dáng y như thật của cậu, Lục Khải nở nụ cười: “Chờ anh có tiền, cũng sẽ đi mua cổ phiếu, mỗi tập đoàn đều mua, tập đoàn Ngưu thị mua một nửa, Hùng thị mua một nửa, ha ha ha. . . . .”
Vệ Bình hướng hắn làm mặt quỷ, tiếp tục chạy tới tủ xếp quần áo, quần áo mùa xuân mùa hạ đều lấy ra phơi nắng cho khô ráo, quần áo mùa đông hay chăn cũng cần phải phơi sau đó xếp gọn lại, Lục Khải trước kia không hề có cái khái niệm này, cho nên xài đồ vật nào cũng nhanh hư hỏng, Vệ Bình làm nửa ngày cũng không xong.
Thấy cậu vất vả, Lục Khải đang muốn gọi cậu đừng dọn dẹp nữa, bỗng nhiên truyền đến giọng nói đầy tò mò của Vệ Bình: “Di? Ở đây có cái hộp, rất đẹp a, tại sao lại nằm ở đây”
Hộp nhỏ? Tâm Lục Khải bỗng nhiên nhảy dựng, lập tức quay đầu lại, Vệ Bình cầm đồ vật trong tay chạy đến, đem cằm khoát lên vai hắn, cho hắn xem: Một khối hình chữ nhật màu bạc bên trong có chứa cái đồng hồ đeo tay bạch kim dành cho phái nam. Cho dù nằm trong góc vài năm không được nhìn tới, nhưng vẫn toả ra ánh sáng lạnh lùng tao nhã.
♥ღ♥Hết chương 10♥ღ♥
♥ღ♥