Editor: White Silk-Hazye

Nghe đồn, bề ngoài của Thái tử Thủy Nguyệt Hoa giống như trích tiên, khí chất giống như u lan, tài hoa tuyệt thế làm thiên hạ kính sợ.

Nghe đồn, Thủy Nguyệt Hoa nhã nhặn như ngọc, vô cùng lịch sự và tao nhã.

Nghe đồn, Thủy Nguyệt Hoa..... Chỉ là, tận mắt các nàng nhìn thấy hình như không hề giống với người nào đó trong lời đồn đại kia.

Khuôn mặt như ngọc, lông mày như vẽ, bảy phần tà mị ba phần tà khí, là một khuôn mặt hại nước hại dân, vô cùng yêu nghiệt.

"Nương tử, có người nhìn trộm nhan sắc mỹ miều của vi phu." Thủy Nguyệt Hoa không thích bị người ta nhìn chằm chằm vào mình, nếu như là người khác, thì đã sớm chết rồi. Nhưng mà, bốn người này là thuộc hạ của nương tử, hắn không thể giết được.

Vân Liên Nhược nhíu mày lại, nói ra một câu khiến cho Mai Lan Trúc Cúc muốn xé nát lời nói của nàng ra: "Chàng là người của ta, chỉ có ta mới có thể nhìn thôi, những người khác, phế đi.

Mai Lan Trúc Cúc lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại, tiểu thư quá bá đạo rồi, ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ. Sau này, các nàng nhất định phải cách Thủy Nguyệt Hoa ra xa một chút, đứng xa một chút. Mai Lan Trúc Cúc lui ra ngoài.

Đùa giỡn tóc của Thủy Nguyệt Hoa, Vân Liên Nhược tùy ý hỏi: "Sao chàng lại đến đây, còn núp ở trên nóc nhà rình coi nữa chứ?"

"Nương tử, vi phu là quang minh chính đại mà nhìn nha, không phải là rình coi, người có khí chất giống như vi phu, làm sao có thể làm chuyện rình coi người khác như vậy chứ?"

Khí chất? Vân Liên Nhược cười phá lên, cũng chỉ có một mình Thủy Nguyệt Hoa da mặt dày có thể so với tường thành này mới có thể nói ra lời như vậy thôi.

"Chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, sao chàng lại đến Túy Thanh Phong?" Túy Thanh Phong là thanh lâu, Thủy Nguyệt Hoa đến đây, nghĩ tới cái này lại không thấy thoải mái tí nào. Nếu như hắn không cho nàng lý do hợp lý, nàng sẽ không để yên cho hắn đâu.

"Vi phu đi theo nương tử đến đây mà. Thủ pháp mà nương tử đùa giỡn mỹ nhân, rất thuần thục nha!" Thủy Nguyệt Hoa bắt chước thủ pháp mà lúc nãy Vân Liên Nhược đùa giỡn mấy cô nương ở ngoài cửa kia.

"Nói như vậy, chàng nhìn thấy hết sao?" Vân Liên Nhược kinh hãi.

"Liên công tử đúng là khách quen của Túy Thanh Phong nha." Thủy Nguyệt Hoa nói ra câu này, có chút chua. Hôm nay đến Tướng phủ, là muốn nhìn nàng một chút, không ngờ lại có thể phát hiện chuyện như vậy. Lệ hồng nhan, vết bớt đỏ hồng trên mặt của nàng chính là do Lệ hồng nhan gây ra.

"Sao trong phòng này lại có mùi chua đến như vậy nha!"

"Đó là do mũi của nàng có vấn đề thôi." Thủy Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng. Khẽ vuốt má trái của nàng một chút, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng.

"Nhược Nhi có biết ai đã hạ Lệ hồng nhan lên trên người của nàng hay không?" Thủy Nguyệt Hoa qủa quyết nói một câu. Từ phản ứng vừa rồi của những người kia, hắn biết, Nhược Nhi đã sớm có cách để giải Lệ hồng nhan.

"Mẫu thân hi vọng ta có thể bình thường mà sống cả đời." Vân Liên Nhược rầu rĩ lên tiếng.

Thủy Nguyệt Hoa không nói, trong đầu hiện ra hai bóng dáng nữ tử mơ hồ, năm đó mẫu hậu và phu nhân của Tướng phủ quan hệ rất tốt.

"Nhược Nhi thân phận của chúng ta, đã định trước là không thể nào bình thường rồi. Cho dù có muốn sống một cuộc sống bình thường, thì cũng không thể là bây giờ." Thủy Nguyệt Hoa nói.

"Đúng vậy, thù của mẫu thân còn chưa trả, làm sao có thể sống cuộc sống bình thường được hcứ. Người hại chết mẫu thân, một người ta cũng không bỏ qua." Mấy năm nay, nàng cũng đã tra được một chút về thân thế của mẫu thân. Tháo một miếng ngọc bội màu tím xuống khỏi cổ, Vân Liên Nhược đưa đến trước mặt của Thủy Nguyệt Hoa: "Chàng có biết ba đại gia tộc lánh đời không?" Trực giác nói cho nàng biết, Thủy Nguyệt Hoa có biết được điều gì đó, thậm chí còn biết nhiều hơn cả nàng.

"Mẫu hậu và phu nhân Tướng phủ giống nhau, đều xuất thân từ gia tộc lánh đời." Giọng điệu của Thủy Nguyệt Hoa đột nhiên trở nên thâm trầm.

Dựa theo mật văn, từ lúc hoàng đế của Vương triều Thiên Khải bắt đầu dẹp loạn thiên hạ thì có ba gia tộc dốc toàn lực để trợ giúp, sau khi thiên hạ ổn định thì bọn họ lựa chọn ở ẩn. Về phần nguyên nhân thật sự để họ phải ở ẩn, cũng không ai có thể biết được

Mẫu hậu? Đương kim hoàng thượng không phải là không có lập hậu sao, nhưng ngoại trừ hoàng hậu ra, thì làm gì có ai có thể khiến cho hoàng tử gọi là mẫu hậu chứ. Hơn nữc, mẫu thân của Nguyệt cũng xuất thân từ gia tộc lánh đời, cái này không khỏi rất kỳ lạ.

Vân Liên Nhược trừng to mắt. Thủy Nguyệt Hoa xoa xoa đầu của nàng, buồn cười nói: "Cái này có gì đáng ngạc nhiên chứ." Thủy Nguyệt Hoa lấy ra một miếng ngọc bội màu lam, nếu nhìn kỹ, hai miến ngọc này có hoa văn điêu khắc trên mặt rất giống nhau, chỉ là miếng ngọc bội kia của Vân Liên Nhược là mày tím mặt sau là một chữ "Bạch", còn miếng trong tay của Thủy Nguyệt Hoa là chữ "Dạ".

Lần này, Vân Liên Nhược thật sự tin tưởng. Ngay lúc hai người còn muốn nói thêm điều gì nữa thì dưới lầu truyền đến âm thanh: "Đừng cản ta, ách....... Hôm nay bản công tử muốn Trúc cô nương, dựa vào...... dựa vào cái gì mà một mình Liên Thành Bích chiếm lấy bốn đại mỹ nhân chứ, ách....." Ninh Khang Uẩn đang nấc lên, nói năng lắp bắp.

Hoa mama nhìn thấy Ninh Khang Uẩn đang kiếm chuyện, lắc lắc cái eo nhỏ đi tới: "Ôi, công tử, hôm nay Trúc cô nương không có lên múa, cô nương của Túy Thanh Phong ta người nào người nấy đều vừa có tài vừa có mạo. Các cô nương, qua đây chăm sóc công tử đi."

"Ninh công tử, ta với ngài uống một chén, thế nào?"

"Cút! Hôm nay bản công tử muốn Trúc cô nương." Ninh Khang Uẩn không hề khách khí đẩy cô nương đang đi lại gần mình ra.

Người ở trong Túy Thanh Phong, đều có hứng thú mà nhìn màn khôi hài nào nhiệt này, có không ít người ném cho Ninh Khang Uẩn ánh mắt đồng tình. Dám ở Túy Thanh Phong kiếm chuyện, Ninh Khang Trữ đúng là quá can đảm. Những người từng kiếm chuyện ở Túy Thanh Phong, cuối cùng cũng không phải là đã ăn mệt sao.

Bây giờ Hoa ma ma nhìn thấy rõ, vị công tử này là muốn mượn rượu để đùa giỡn đến điên rồi. Vội vàng gọi người đến: "Người đâu rồi, Ninh công tử uống say, mau đưa ngài ấy ra khỏi Túy Thanh Phong."

Bốn người có võ công đi ra, muốn "Mời" Ninh Khang Uẩn ra khỏi đây.

"Bản công tử không đi, ta muốn gặp Trúc cô nương." Bước chân của Ninh Khang Uẩn có chút lảo đảo, nhưng thái độ lại vô cùng kiên định.

Hoa ma ma cũng biết tâm tư của Ninh Khang Uẩn đối với Trúc cô nương, nhất thời có chút khó xử. Ninh Khang Uẩn là Tam công tử của phủ Ninh Viễn Hầu, rất yêu thích thơ văn. Nửa năm trước vô tình biết được thơ văn của Trúc tiên (Đã giải thích cụm từ này ở chương trước nha), bị hấp dẫn, về sau, vị Tam công tử này thường xuyên đến Túy Thanh Phong. Tam công tử của phủ Ninh Viễn Hầu thích Trúc cô nương của Túy Thanh Phong, đây là chuyện mà cả Kinh thành ai ai cũng đều biết. Bây giờ như vậy, sợ là bị Liên công tử kích thích rồi.

Hoa ma ma không có đoán sai. Ninh Khang Uẩn đúng là bị kích thích. Hắn cho rằng, Thấm Trúc thích hắn. Nhưng mà, vì sao nàng lại muốn mời Liên Thành Bích đi lên lầu ba. Hắn muốn hỏi nàng một chút, rốt cuộc là tại sao nàng lại không chấp nhận hắn.

"Thấm Trúc, ngươi còn muốn núp ở trong này nhìn cảnh này sao?" Trên lầu ba, cô nương thu tình hình ở phía dưới vào trong mắt.

"Mấy chuyện như vậy, Hoa ma ma có thể giải quyết tốt mà." Thấm Trúc quay về phòng. Không đáng, nàng không đáng để hắn phải làm như vậy. Trở lại phòng của mình, Thấm Trúc tháo xuống vẻ ngụy trang của mình, lúc này nàng đang khóc vì bất lực.

Tuyết Mai, Đinh Lan, Sương Cúc nhìn thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu. Theo như các nàng nhìn thấy, Ninh Khang Uẩn là một người tốt.

Vân Liên Nhược nhìn một lúc lâu, cũng hiểu ra được là chuyện gì đang xảy ra. Chuyện khi đó của Thấm Trúc và Ninh Khang Uẩn, nàng cũng biết được một chút, xem ra, Ninh Khang Uẩn này là thật lòng. Thấm Trúc cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác với hắn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play