Thời điểm lúc đi thì vội vàng, đường trở về so với lúc đó ngược lại chậm rất nhiều.

Hạ Lệnh Mị đang mang thai, đi theo cùng có một vị đại phu, mỗi ngày hai lần bắt mạch cho Hạ Lệnh Mị. Nhìn mạch tượng mang thai chín tháng, hôm nay hơn ba tháng, mạch tượng rất ổn định. Coi như như vậy, chính xác trong lòng Uông Vân Phong đang run sợ, ngồi xe ngựa đều sợ đụng trúng một viên đá cũng có thể đủ đem con hắn ra ngoài, hận không được người xưa tang bốc. Tâng bốc lại sợ kiệu phu thất thủ, sẽ hại Hạ Lệnh Mị. Cả ngày lẫn đêm trong lòng đều run sợ, trong lúc đó không còn bộ dáng bách chiến bách thắng, không sợ hãi.

Hạ Lệnh Mị nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy thì buồn cười, chỉ nói: “Thiếp năm đó mang thai Hạ Phân mà còn cưỡi ngựa đi biển…”

Uông Vân Phong lập tức sắc mặt tái nhợt, cho người đi gọi Hạ Phân.

Hạ Phân vất vả ra cửa một chuyến, hôm nay người hơi lớn, phụ thân và  mẫu thân tạm thời cũng sẽ không theo dõi hắn quá, hắn đang cưỡi ngựa chạy như điên, bị Uông Vân Phong gọi vào trong xe ngựa, trên khuôn mặt nhỏ hiện vẻ suy sụp: “Làm sao?”

Uông Vân Phong khó có thể nói mình lo lắng chon hi tử. Lo lắng so với bảy năm không sai biệt lắm, thế nào cũng làm hắn xấu hổ mở miệng. Không biết làm gì khác hơn là kéo Hạ Phân ngồi xuống: “Chạy lâu như vậy cũng mệt mỏi, nên đọc sách.”

Hạ Phân vừa nghe đọc sách liền không muốn ngồi, chỉ muốn ra kia tiếp tục cưỡi ngựa, hoặc là ở trên đường cho mấy con ngựa ăn a! Uông Vân Phong cũng mặc kệ những thứ này, lừa gạt nói: “Con không muốn học, đệ đệ muội muội trong bụng mẫu thân con muốn học đây. Con sau này làm tướng quân, bọn chúng liền trở thành văn hào, tài nữ, con phải bảo vệ cho bọn họ. Con làm ca ca, mọi việc làm phải làm gương, hiếu học là tốt cho con, hơn là sau này đệ đệ muội muội thân cận với con.”

Hạ Phân nhìn bụng của mẫu thân hắn, không biết học cách thân cận với đệ đệ muội muội có liên quan gì. Bất quá, hắn thích đệ đệ muội muội, cho nên miễn cưỡng bị phụ thân hắn lôi kéo học cũng không có gì to tát.

Hạ Lệnh Mị thấy tình cảnh mấy ngày nay Uông Vân Phong dạy Hạ Phân học, chẳng qua là không nghĩ đến vì dụ dỗ đứa con trai này, Uông Vân Phong nói láo cũng bày ra, ánh mắt không nháy một cái. nếu Hạ Phân lớn hơn chút nữa, hiểu phụ thân đang lừa hắn, không biết lại ầm ĩ thành cái dạng gì.

Âm điệu của Uông Vân Phong rất ôn hòa, mang theo đặc điểm thanh cao của văn nhân, câu chữ rõ ràng, thời điểm không giở giọng, hắn sẽ phá lệ ôn hòa cùng vô hại. Cái loại vô hại đó hòa tan với sắc mặt nghiêm túc của hắn, bị ánh mặt trời an ủi trôi qua rất bình yên.

Hạ Lệnh Mị mơ màng nghe hắn nói quân tử tu thân chi đạo: “Một thân khí Hạo Nhiên, hai tay áo phong trong sạch, ba phần cốt ngạo sương, bốn chuyên cần mùa học viết, năm ăn hương ngũ cốc, sáu dẹp yên thần thường, bảy tiết chế tình cảm, tám kết duyên phương quảng, chín có chí Lăng Vân, mười tâm phần hiền hòa…” 

Hạ Phân yểm khí nặng, cần phải tu thân dưỡng tính. Ở thành Bắc Định Uông Vân Phong nổi danh là thiếu niên ôn nhã, thời điểm dạy nhi tử khó tránh khỏi liền nhớ đến, vừa giải thích từng câu từng chữ, không nhịn được nhắc lại vài chuyện lý thú khi học cùng với Hạ Lệnh Mị.

Hạ Phân lần đầu tiên mới biết: “Thì ra cha mẫu thân cũng học ở thư viện Bạch Lộ a!” Ngơ ngẩn một lúc, cả Hạ Lệnh Mi không nhịn được mỉm cười.

Nàng từ từ nhớ lại, nói: “Lúc còn nhỏ, trong đông đảo nữ bối, võ nghệ của mẫu thân là tốt nhất, cũng không ai dám trêu chọc cả. Khi đó thư viện đồng học cũng cười xưng mẫu thân là “Nữ trung hào kiệt”. Còn trẻ vận may lớn, mẫu thân cảm thấy đánh với các nữ tử vô địch, liền chạy đi tỷ võ với nam tử. Cha ngươi lúc đó chạy đến nhà ngoại tổ phụ, mẫu thân nhìn thấy cha con là nam nữ khác họ đầu tiên, cho nên bắt cha con tỷ võ.”

“Ừ, khi đó ta chỉ thấy một tràng lửa đỏ vọt tới, còn không thấy rõ người liền ngã trên mặt đất.” Uông Vân Phong nở nụ cười, “Bất quá, sau này ta với mẫu thân con không thể so võ, nên so văn chương. Lần nào nàng cũng thua, khi thua sẽ rút roi ra quất người.”

Hạ Lệnh Mị nhướn khóe mắt: “Các người thư sinh văn nhược, đánh không lại bỏ chạy, vừa chạy vừa giễu cợt thiếp là “Cọp mẫu thân”, làm thiếp rất tức giận.”

Hạ Phân giơ quả đấm: “Mẫu thân, sau này con sẽ giúp người.”

Hạ Lệnh Mị nghe được cười to, ôm nhi tử vào trong lòng ngực hôn lại hôn, yêu thích không thôi.

Uông Vân Phong biết tính tình Hạ Phân, gò bó hắn quá cũng không tốt, trong buổi sáng mỗi ngàu cho phép hắn chạy đi một canh giờ, trước cơm tối buổi chiều có thể chạy đi một canh giờ, những thời gian khác phải ở trong xe ngựa học viết chữ. Một lần kia hắn không nghe lời đi quá giờ, lần tiếp theo quản thúc chặt hơn, hai phụ tử giống như thương nhân tính toán chi li, lôi kéo một chút thời gian gặp nhau.

Một ngày kia đi đến danh sơn Phật giáo, nghe nói trên đó có một miếu thờ hương khói cường thịnh, hằng năm sẽ làm lễ cúng bái siêu độ vong hồn. Hạ Lệnh Mị ngồi xe ngựa hồi lâu, khó có được muốn một lần đi ra ngoài.

Uông Vân Phong không muốn, Hạ Lệnh Mị đột nhiên nói: “Cũng qua nửa năm, là thời điểm làm tràng cúng bái hành lễ cho hắn, tiêu thất một chút nghiệt duyên.”

Hắn là ai, trong thời gian ngắn Uông Vân Phong không có nghĩ đến.

Mãi cho đến lúc một nhà ba người vào miếu thờ, ở trong thiện phòng, tăng nhân phụ trách hành lễ siêu độ vong hồn hỏi tên họ người ta, Hạ Lệnh Mị nói ra một cái tên không hề xa lạ: “Trang Sinh.”

Một khắc kia Uông Vân Phong trầm mặc.

Hành lễ cúng bài trải qua ba ngày, năm mới sắp đến, trên đường nước lẫn bùn nhẵn bóng, Uông Vân Phong không muốn trì hoãn. Bất quá, hắn nhớ đến lãng tử giang hồ kia đối với Hạ Lệnh Mị có thực tâm, nhiều hơn không muốn nói ra miệng. Hạ Phân là hài tử, quên mất đồng học thư viện cũng không sai biệt lắm, càng thêm đừng nói Trang Sinh. Bất quá, bên trong miếu nhiều hòa thượng, người cũng nhiều, cha mẹ thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm, hắn nhân cơ hội này trốn đi chơi.

Uông Vân Phong biết tính tình hai mẹ con chỉ có thể để Bạch Tử và Hắc Tử để mắt từng người, tránh khỏi sự cố. Tự mình đi đến căn nhà nhỏ ở thiện phòng sau núi, chánh nhi bát kinh lấy ra một quyển “Tâm Kinh”. Làm bộ dạng đại lượng, ngược lại khiến Quyển Thư khinh bỉ.

Ngày đầu tiên Quyển Thư lén lút chạy đến gian phòng, quay đầu đi giả bộ, lặng lẽ nói: “Lão gia, ngươi biết không? Phu nhân cư nhiên nhớ ngày sinh tháng đẻ của một nam tử, phương trượng hỏi phu nhân “Xác định không nhớ lầm?” phu nhân không chút do dự gật đầu. Ai da, lão gia người nói, phu nhân có nhớ đến ngày sinh của người hay không? Phu nhân rời khỏi nhà bảy năm, cũng không có gửi quà sinh nhật cho người một lần, nhưng mà bất kể phu nhân không ở Hạ gia, mỗi năm người đều đưa lễ vật sang.”

Uông Vân Phong chấp bút, tay đột nhiên lệch đi, cây gậy thô họa lên giấy Tuyên Thành phân ra thành hai nữa, vừa trắng vừa đen, đều là phiền não.

Ngay đêm đó, Hạ Lệnh Mị vô cùng mệt mỏi trở về phòng, Uông Vân Phong phá lệ tự mình mang nước cho nàng rửa mặt, sau đó giúp nàng cởi thường phục, đắp chăn cho nàng, nhìn nàng cho đến lúc ngủ, cũng không nói gì.

Hạ Lệnh Mị nửa đêm tỉnh dậy muốn uống nước, mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt cương thi ở đầu giường, dọa nàng sợ thiếu chút nữa là cho cái bạt tai.

“Chàng nửa đêm không nghỉ ngôi, phát ngu cái gì hả?”

Uông Vân Phong đốt cây nến, nhẹ giọng nói: “Ta muốn nhìn nàng.”

Hạ Lệnh Mị cười nói: “Thiếp cũng không chạy loạn, còn cần chàng nhìn chằm chằm giống như nhìn  Phân nhi sao.”

Uông Vân Phong nắm tay nàng, từ từ ma sát: “Nàng không phải Phân nhi.”

Suy nghĩ thư sinh không biết như thế nào, không dám so với người luyện võ. Hạ Lệnh Mị nửa tỉnh nửa ngủ, trong lúc đó cũng không nghĩ hắn bị sao, uống nước xong liền nói một câu: “Chàng ngủ đi.”

Uông Vân Phong gật đầu một cái, tựa hồ đáp một tiếng, tựa hồ không nói gì.

Ở Miếu Tự, sương phòng nam nữ rất khác biệt. Coi như là người làm quan, nhiều lắm là xuất nhà một lần, phu thê cũng phải phân phòng ra ngủ.

Uông Vân Phong đợi đến lúc Hạ Lệnh Mị ngủ rồi, lúc này mới vô lực đi ra khỏi cửa phòng, còn chưa tới chỗ của hắn, liền thấy một bóng lùn chạy qua. Hạ Phân giật tung kéo quần đang chạy đến, bộ dáng kia giống như kẻ trộm.

Uông Vân Phong xa xa kêu lên một tiếng: “Phân nhi, làm sao thế?”

Hạ Phân cũng không la lớn, hàm hồ nói: “Đi tiểu.” Lập tức cởi quần ra, hướng về phía một gốc cây trong đình viện, Uông Vân Phong ót đổ mồ hôi, lập tức hô: “Đừng đi ở đây.”

Hạ Phân giãy giụa cái mông: “Con muốn.”

Uông Vân Phong cũng gấp, mới vừa rồi tối tắm liền thấy cái mông trắng trắng của hắn lộ ra. Hắn bước nhanh đến, một tay ôm lấy nhi tử, hai ngón tay nắm lấy lỗ mũi của hắn, Hạ Phân a a kêu to, Uông Vân Phong ôm hắn đi nhà xí, vừa trấn an: “Phân nhi đừng làm rộn, đợi một chút.”

Âm điệu Hạ Phân run rẩy: “Nhanh lên một chút…”

Thật vất vả đến nhà xí, Hạ Phân còn đung đưa chân, Uông Vân Phong sợ hắn làm dơ, định ôm hắn đi xả nước cứu thân. Nào biết Hạ Phân sảng khoái, cũng muốn cho cha hắn cũng sảng khoái, giùng giằng lật tới sống lưng của Uông Vân Phong: “Phụ thân cũng tiểu đi.”

Uông Vân Phong hận không thể thắt luôn lỗ mũi của hắn, cắn răng nói: “Phụ thân dẫn con đi ngủ.”

Hạ Phân đem đầu dập trên bả vai của Uông Vân Phong, hai cánh tay o6mg cổ của hắn, cố chấp nói: “Phụ thân nhanh lên một chút.”

Uông Vân Phong không còn cách nào, miễn cưỡng bị nhi tử bức bách, vẩy vẩy một chút.

Hạ Phân hài lòng, khích lệ nói: “Sau này phụ thân đi tiểu liền kêu con đi cùng nha.”

Uông Vân Phong rất muốn nói, ta chưa bao giờ nửa đêm đi nhà xí. Ý tứ của nhi tử thật tốt không thể cự tuyệt, hắn chỉ có thể hàm hồ đáp ứng, lần nữa ôm nhi tử, cũng không cho hắn phân phòng ngủ, trực tiếp đặt trên giường của mình, kéo chăn đắp cho thân thể lạnh như băng của nhi tử thật cẩn thận.

Vô số đêm ở Trác Châu hai phụ tử cùng nhau như vậy. Đầu lớn đặt trên đầu nhỏ, bàn tay bao quanh thân thể nho nhỏ, đã ngủ.

Đến ngày thứ hai, Quyển Thư lại lần nữa như chó săn chạy đến, ai nha than thở: “Phu nhân lại vì một nam tử xa lạ mà dập đầu! Sư phó kia đọc một câu, nàng liền dập đầu một cái, phu nhân còn đang có mang, ai yêu, nhìn cũng mệt mỏi thay phu nhân…”

Uông Vân Phong cảm thấy không có cách nào viết “Tâm Kinh”, hắn trực tiếp đi phòng bếp nấu một nồi nước lớn, để cho đại phu nấu thuốc, còn có thuốc an thai, để cho Tiểu Bạch xuống núi mua một chút điểm tâm ngon. Còn cảm thấy không đủ, cho người làm đi nông trang, xem có phụ nhân nào vừa chế đồ ăn vặt hay không, cũng mua hết đến đây.

Lần này, Hạ Lệnh Mị vừa vào nhà, thì có ngay nước nóng để tắm, có chén thuốc còn nóng để uống, còn có chút điểm tâm lót bụng, mừng nhất là có ô mai hoang dại để ăn. Phải biết rằng từ lúc mang thai đến nay khẩu vị liền thay đổi, trước kia rất thích ngọt, nhưng giờ lại thích chua. Chẳng qua khi còn ở Trác Châu, thức ăn mua để ăn trên đường cũng hết rồi. Nàng muốn ăn rất nhiều, cơ hồ không ngừng nhai, mua nhiều ăn nhiều, đến trong miếu có rất nhiều kiêng kị, trong lòng nàng có chuyện, ngược lại ăn ít hơn, ô mai tử càng hiếm có.

Hạ Lệnh Mị cười híp mắt, khen Uông Vân Phong một phen, nói hắn là phu quân tốt. Hạ Phân cũng ăn miệng đầy điểm tâm, tiến tới hôn nhẹ mẫu thân: “Còn Phân nhi thì sao?”

Hạ Lệnh Mị nhéo hai bên má nhi tử, mặt nghiêm túc nói: “Con chính là con heo nhỏ.” Hạ Phân giận dỗi ăn đến bốn cái bánh bao. Uông Vân Phong không thể làm gì hơn là để đại phu cho hắn uống thuốc tiêu thực, kết quả nửa đêm, Hạ Phân lôi kéo Uông Vân Phong nói: “Phải béo phệ.”

Số Uông Vân Phong khó có thể ngủ ngon giấc, không thể làm gì khác là trong những ngày càng trở lạnh, cõng nhi tử đi nhà xí, bây giờ nghĩ không ra, vì sao trong thiện phòng trong miếu không để một cái bô?

Lần này dưới sự yêu cầu của nhi tử, Uông Vân Phong miễn cưỡng ngồi chồm hỗm ở nhà xí. Con trai hắn làm cái gì cũng muốn cha, hắn không biết là nên cảm động hay là bất đắc dĩ.

Như vậy cuối cùng đến ngày thứ ba, qua một ngày này, cúng bái hành lễ xong. Bọn họ có thể về nhà.

Thời điểm Uông Vân Phong phái người làm kiểm tra hành lý, hắn không đợi Hạ Lệnh Mị an bài chuyện vụn vặt này, Quyển Thu lại chạy vào.

Uông Vân Phong tương đối vô lực, ngăn cản Quyển Thư nói: “Hôm nay chuyện gì cũng đừng nói, chúng ta ngày mai liền đi.” Một ngày liền, hắn cái gì cũng nhẫn được!

“Không phải”, Quyển Thư vội vàng nói. “Phu nhân, gặp phải người quen, là một nam tử. Hai người đang thân mật trò chuyện!”

Xoát một cái, Uông Vân Phong liền mở cửa, chạy đi ra ngoài.

“A, ta nghe có mùi bình dấm chua bị đổ đâu đây.” Quyển Thư hời hợt nói thầm ở trong phòng, chung quanh người hầu đều không tự chủ nhăn lỗ mũi, sâu sắc đồng ý!

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra hôm nay coi như là bốn giờ đi, OML~~~

Ta vô lực, trốn thoát~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play