Nàng nháy mắt mấy cái, bỗng chốc nở nụ cười, ôm chặt đầu của hắn, hai người dựa lẫn vào nhau, quấn quít, từ từ hòa hai làm một.
Một đêm này, Uông Vân Phong đột nhiên bộc lộ sự yếu đuối cùng thống khổ giống như kiểu Đàm Hoa Nhất Hiện*, khi rạng đông xuất hiện thì không thấy đâu nữa.
*Đàm Hoa Nhất Hiện: hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
Sáng sớm, Uông Vân Phong chưa kịp đi vào triều, quản gia vội vội vàng vàng chạy đến, nói: “Đêm qua, mơ hồ nghe được ở ngoài cửa lớn có tiếng bước chân, người gác cổng mở cửa thì không có người. Tiểu Bạch phái người đóng cửa đại môn, sau đó liền thấy được một chút đồ này.”
Đại khái cho người làm nam đi vào mang theo mấy sọt, rổ, bên trong lẫn lộn có chăn bông, xiêm áo, dược liệu nhiều hơn, cón có thảo dược dính bùn đất.
Tiểu Bạch trên vạc áo còn vương sương sớm, đi theo lão quản gia bẩm báo, nói: “Buổi tối lục tục có người tới, nhìn phục sức là thương nhân, cón có gã sai vặt, còn có cư dân trong thành, già trẻ đều có, đặt đồ vật ở cửa liền đi.”
Uông Vân Phong đang ăn sáng, Hạ Lệnh Mị ở một bên múc cháo cho hắn. Đến mùa thu, khí trời nhiễm lạnh, không ăn sớm một chút liền đi vào triều, đầu óc của Uông Vân Phong giữa chừng sẽ bị hôn mê vừa lạnh vừa đói. Trước kia, lão quản gia tận tâm khuyên bảo hắn ăn uống, sau khi Hạ Lệnh Mị đến Uông gia, liền tự động thay lão quản gia, mỗi ngày nhìn chằm chằm Uông Vân Phong dùng cơm, một bữa cũng không cho phép thiếu.
Ban đêm nếu như có chuyện gì xảy ra, lão quản gia sẽ ở canh giờ này tới hồi báo, để cho Uông Vân Phong có thể xuất hiện.
Hai vị đại phu cũng thức dậy sớm, có lẽ là nghe được bọn người làm nói chuyện, chạy đi ra nhìn, sau đó gặp Uông Vân Phong, một trong hai vị đại phu trên tay còn cầm thảo dược, hết sức phấn khởi nói: “… thảo dược này rất khó có được, có thể dự phòng cho bệnh kiết lỵ, nóng sốt, những bệnh nặng, phơi khô mang tới khu bị nạn tốt nhất. Không biết trong phủ Uông đại nhân có thể phái mấy người làm, theo lão phu lên núi hái thuốc hay không?”
Uông Vân Phong hỏi bọn họ: “Chẳng lẽ những thứ thảo dược này ở tiệm thuốc không có?”
Lão quản gia vội la lên: “Có thì có, nhưng mà triều đình giúp nạn thiên tai, trước đó vài ngày phần lớn đều bị triều đình thu mua, dân chúng tầm thường sao có thể mua được chứ.”
Đại phu cũng nói: “Đúng vậy. Trị liệu bệnh dịch cần rất nhiều dược liệu, bất quá không ngăn nổi triều đình thường cổ động thu mua, một loại đại dược phòng căn bản đều bán cho triều đình, tiểu dược phòng dự bị cũng không nhiều. Thành Bắc Định có ba mặt núi vây quanh, trừ khu vực hoàng thất rào đất nuôi ngựa, sơn trang của thế gia đại tộc bên ngoài, còn có rất nhiều rừng núi bình dân bách tính có thể tiến vào hái thuốc. Dược liệu này không bao giờ chê nhiều, chúng ta tự dự bị một chút mang đi không còn gì tốt hơn.”
Uông Vân Phong nhìn mấy sọt kia, Hạ Lệnh Mị từ trướng phòng chi ra ngân lượng cho người làm mang đi, suy nghĩ một chút, tự mình cho thêm mấy trăm lượng nữa, để cho lão quản gia cùng đi an bài, mua vật phẩm giúp cho nạn dân bị thiên tai.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện của một nhà Uông gia, ai biết đến buổi sáng, Hạ gia lại phái mấy người chở mấy xe dược liệu cùng chăn bông, quần áo đi tới. Như vậy còn chưa đủ, vốn là không thỉnh được đại phu, cư nhiên nhờ Hạ gia ra mặt đưa tới vài vị, có đại phu tuổi trẻ trực tiếp đóng gói hành lý lên đường.
Hoàng đế để cho Uông Vân Phong toàn lực phụ trách giúp nạn thiên tai, Uông Vân Phong mang đi vật gì đều là vật phẩm của triều đình, cùng Uông gia không có quan hệ. Thế gia mang đồ tới Uông gia, chẳng qua là cho triều đình thêm vật phẩm giúp nạn thiên tai, góp một viên gạch, không liên quan đến danh tiếng. Uông Vân Phong sai Quyển Thư ghi chép toàn bộ, trước khi lên đường trình lên cho Hoàng đế, phải thưởng như thế nào là chuyện của Hoàng thượng, không có liên quan gì đến Uông gia. Quyền Thư mới đặt bàn trong đại sảnh, thế gia lập tức nghe được tin tức, đánh hơi được tiếng gió, rối rít phái người làm mua dược vật, không mua được cũng lục tục từ kho bên trong phòng lấy ra không ít, toàn bộ đưa đến bên trong Uông phủ.
Cùng ngày hôm trước, tình cảnh trước cửa có thể giăng lưới bắt chim khác biệt quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn làm cho Hạ Lệnh Mị cảm khái vạn phần.
Trừ quan lại thế gia, cũng làm cho người ta cảm động đó chính là tình cảm của bình dân bách tính. Đại môn Uông gia trực tiếp bị thế gia ngăn chặn, thiên môn cùng cửa sau phần lớn đều là bình dân bách tính đưa vật phẩm tới. Có vợ chồng đồng tâm đi quyên tặng, cũng có nhi tử đỡ lão nhân gia chống quải trượng đưa vật phẩm tới, còn có trẻ em mang mức quả đến, nói là cho hài đồng ở khu bị nạn ăn. Từng mặt mũi bình thường, từng một món thật nhỏ vụn vặt, không đòi hỏi chỉ có tình cảm, nhượng người đi đường khiếp sợ, cũng làm cho thế nhân cảm động. Đến ngày thứ hai, ngoại ô cũng có người vào tới thành, trực tiếp đến Uông gia, có cầm ngân phiếu cũng có cầm bạc, nhiều hơn là dược liệu và lương khô.
Hoàng cung giảm đi một nửa chi tiêu giúp cho nạn thiên tai, nương nương trong hậu cung rối rít bán đồ trang sức từ thiện, những đồ vật này đều đổi thành bạc, thư viện Bạch Lộ cũng phát động các đệ tử tự đi quyên tặng, trực tiếp đưa đến khu bị nạn. Hộ bộ cửa nha môn, mỗi ngày đều có các quan viên ít hoặc nhiều đến quyên tiền.
Ba ngày sau, Uông Vân Phong gánh vô số tình cảm trong ngoài của thành Bắc Định lên đường. Sau khi hắn đi, vật liệu triều đình chuẩn bị cũng lục tục lên đường, đồng thời còn có vô số bình dân bách tính đi theo, bọn họ cũng muốn vì nạn dân góp một chút sức lực.
Hạ Lệnh Mị đứng ở cửa đại môn, nhìn Uông Vân Phong không quay đầu lại rời đi, gió Bắc lướt qua, bóng lưng hắn cô đơn mà tịch liêu.
Xoay người nhìn về phía phủ đệ trống rỗng, giống như ba ngày náo nhiệt vừa rồi chưa từng có. Uông gia, vĩnh viễn là cao ngạo mà vắng lặng, theo nam chủ rời đi mà càng tối tăm.
Nàng nhìn người làm quét dọn bụi bậm chất đống ba ngày, từ tiền thính đến hậu viện, mỗi người làm cũng lộ ra vẻ mặt tịch mịch, cùng mùa thu lá rụng hòa lẫn, vô thanh vô thức kể ra phồn hoa không còn gì nữa.
Bạch Nghiên Mực từ thiên thính ra ngoài, nhìn nàng muốn nói lại thôi.
Hạ Lệnh Mị nghi ngờ: “Ngươi tại sao không cùng lão gia đi ra ngoài?”
Bạch Nghiên Mực hành lễ, thấp giọng nói: “Lão gia dặn dò ta trông chừng ở trong phủ.”
“Tiểu Bạch đâu?”
“Dĩ nhiên là đi cùng lão gia rồi.”
Hạ Lệnh Mị nhẹ giọng cười cười, căn bản không chạm tới đáy mắt: “Hắc Tử lại nói nhàm chán.”
Bạch Nghiên Mực trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Hạ Lệnh Mị cũng không hỏi nữa. Nàng định vào cung xem Hạ Phân một chút, Hoàng hậu cho người đến nói, Thái Tử mang Hạ Phân đi du ngoạn xa nhà.
Hoàng hậu dạy Thái tử phương thức rất kỳ quái, trừ để cho Thái tử vào học ở thư viện Bạch Lộ, ở ngoài còn thường đưa hắn đi dự thính trường bình dân, thỉnh thoảng cũng ra khỏi thành tìm ẩn sĩ võ nghệ cao cường nói học vấn cùng so võ nghệ. Những thứ này thì thôi, Hoàng thượng và Hoàng hậu còn quy định mỗi năm hắn phải đi thuộc địa của các hoàng thúc xem một chút, trên đường chỉ có ám vệ hoàng gia âm thầm đi theo, bên ngoài mặt trừ thư đồng cùng ba gã thị vệ, ngoài ra không còn ai. Trên đường bất kể gặp khó khăn gì đều phải tự giải quyết, không thể tìm quan phủ, cũng không cho để lộ thân phận.
Thái tử bảy tuổi, năm nay là lần thứ hai xa nhà.
Hạ Lệnh Mị không nghĩ tới, Hoàng hậu cũng cho Hạ Phân đi theo. Nghĩ đến là có dự mưu trước đó rồi, cho nên trước đó vài ngày mới nhận Hạ Phân vào cung.
Vừa nghĩ tới tính tình của Hạ Phân không sợ trời không sợ đất, Hạ Lệnh Mị càng thêm lo lắng, phái người đi thám thính tin tức võ sư của Hạ gia trước, hai người kia cư nhiên sớm đi biên quan thi hành nhiệm vụ từ mấy ngày trước.
Hạ Lệnh Mị ngồi không yên, định chạy về nhà mẹ đẻ, tìm phụ thân đi thám thính tin tức. Biết được bên người Thái tử còn có ảnh vệ của Hạ gia, lúc này mới bớt lo lắng.
Những ngày phụ tử hắn không có ở đây, mấy phòng ở Uông gia lui tới có chút kì quái, kỳ lạ nhất là con trai của Ngô thị Uông Vân, lui tới phủ rất khó hiểu.
Ngô thị này cũng là nữ tử không tầm thường, sau nửa tháng ở chỗ Uông Vân Phong làm ầm ĩ, bị Hạ Lệnh Mị dẫn cái họa thủy này đến chi thứ hai. Ai biết được, hơn một tháng này so với quá khứ, Ngô thị mặc dù không có chứng minh thân phận, nhưng cũng được lão gia chi thứ hai cho một phần gia sản, ở trong thành mua một trạch viện, mặc dù không lớn, nhưng ở cùng nhi tử thì vừa vặn, thêm nữa lại mời vài người, một nữ đầu bếp, một nha hoàn hầu hạ, ngày cũng thư thản.
Chi thứ hai của Uông gia khác cha với Uông Vân Phong. Uông đại lão gia lúc đó rất nghiêm khắc, lúc trên đời, dạy Uông Vân Phong rất nghiêm, mỗi tiếng nói cử động đều có thể dùng đến thước để đo đạc, cũng tạo cho tính tình của Uông Vân Phong ôn hòa. Cha mẹ cường đại như thế, nhi tử chỉ có thể nhẫn nhịn thuận theo, không dám đi nhầm nửa bước. Cũng bởi vì lão nhân gia vô cùng ngay thẳng, đắc tội với không ít người, Uông Vân Phong ở thư viện Bạch Lộ cũng không được suông sẻ, không ít người âm thầm khi dễ. Khi đó Hạ Lệnh Mị chân chính là sư tử Hà Đông, thay hắn ra mặt, giúp hắn dạy dỗ các con em thế gia khác. Hạ Lệnh Mị càng giúp hắn, hắn đi được càng xa. May mà lão nhân gia chi thứ hai bởi vì không phải là đích tôn, từ nhỏ rất ghen tị với cha của Uông Vân Phong, hành vi ghen tị phóng đãng thành tánh, thông phòng và tiểu thiếp nhiều không kể xiết. Ngô thị lại giữ uy hiếp đối với chi thứ hai, dám nói không thành có, dù sao lão nhân gia chi thứ hai cũng đã lớn tuổi, thời niên thiếu tạo nghiệt làm sao còn nhớ rõ ở đâu. Lão phu nhân chi thứ hai vì dàn xếp ổn thỏa, liền cho một khoản tiền để đuổi Ngô thị đi.
Uông Vân này biết mình họ Uông, có núi dựa, ở thành Bắc Định này thẳng lưng làm chuyện xấu. Cũng không có làm chuyện gì quá xấu, chỉ là ăn luôn tiểu nha hoàn được lão nương mua về, mà nha hòa kia mới mười ba tuổi, bị Uông Vân khi dễ cũng không dám nói. Mỗi ngày Uông Vân đều lấy tiền của lão nương hắn đến những chỗ chơi bời trăng hoa, không lâu sau thì trở thành tay ăn chơi có tiếng. Bất quá, hắn cũng không sợ, mọi việc điều lấy danh tiếng của cha hắn ra, cũng có thể lừa bịp một hai người không biết chuyện.
Kể từ sau khi Uông Vân Phong đi, Uông Vân kia nghe đến danh tiếng Uông phu nhân thì nổi lên ý định. Ngày đó, Uông Vân lén lút tưởng tượng, thời điểm rong ruổi trên người tiểu nha hoàn không nhịn được phán đoán thân thể mềm mại của Hạ Lệnh Mị, bây giờ nhịn không được liền tính cách ngày ngày đến Uông phủ lôi kéo tình cảm.
Hạ Lệnh Mị không cần nhìn hắn, mỗi lần đều cho người gác cổng ngăn lại. Một ngày nào đó vào ban đêm, Uông Vân trèo tường đi vào, bị Bạch Nghiên Mực bắt gặp, trực tiếp đá cho hắn một cước, phế luôn hậu thế* của Uông Vân. Lại lo lắng cho thanh danh của Hạ Lệnh Mị, trực tiếp cho nha sai vài đồng tiền lẻ, nói hắn là kẻ cắp, ném hắn vào phòng giam, nhốt đứng lên.
*hậu thế: ở đây là nói anh Bạch Nghiên Mực đá ngay chỗ hiểm của Uông Vân á. ^^
Cũng may Uông Vân kia chính là vụng trộm muốn Hạ Lệnh Mị, không dám nói ra miệng, cho nên Ngô thị ở trong thành tìm kiếm, cũng không nghĩ tới có liên quan đến Hạ Lệnh Mị.
Hạ Lệnh Mị một mình ở tại trong phủ, cũng không có đại sự* gì, thỉnh thoảng cùng tụ tập với đám nữ tử thế gia, tán cúc, thưởng thức mấy ly trà, nói xấu một chút cũng không có chuyện gì để làm. Bởi vì, Uông Vân Phong bị giáng chức quan, có nhiều bà lớn nghĩ không muốn gặp nàng, nàng cũng không giận, vốn là chỉ lui tới với vài vị phu nhân, phần lớn thời gian có nghe Hạ gia tỷ muội đến tham dự.
*đại sự: chuyện lớn
Thường xuyên qua lại, ngược lại phần lớn thời gian là nàng lui tới Hạ gia.
Một lần trở về nhà, nàng cũng chỉ thấy có Bạch Nghiên Mực đứng ở tiền thính, gương mặt lạnh như sương trừng mắt nhìn nàng.
“Ta còn tưởng rằng phu nhân giống như bảy năm trước, lại một lần đi không trở về nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT