Ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất dưới tường thành Bắc Định, ở ngã tư đường vô cùng náo nhiệt, đèn lồng màu đỏ tươi đã được thắp sáng, như là Địa Ngục đến Quỷ Hỏa, ở trong gió thu lúc sáng lúc tối.

Uông Vân Phong một mình du đãng ở trên phố, trong khoảng thời gian ngắn không biết muốn đi đâu, làm cái gì.

Cách đó không xa có hai gã nam tử một lớn một nhỏ đang đi tới, người to lớn kia xa xa nhìn thấy hắn khoát tay chào hỏi: “A, đây không phải là Uông Vân Phong sao?”

Nhỏ (tiểu nhân) kia cười vẻ mặt hiền lành: “A, quả nhiên là Uông Ngự Sử.”

Uông Vân Phong cảm thấy đau đầu. Hôm nay là mọi việc không nên, ở trong phủ sợ khắc khẩu cùng Hạ Lệnh Mị, đi ra ngoài lại gặp người không muốn gặp nhất là hai phụ tử này.

Người lớn kia bám hắn không tha: “Đừng vô tình như vậy, hôm nay ta mang theo bạc không cần ngươi mời khách uống rượu. Đi một chút, chúng ta dạo thanh lâu đi.”

Người nhỏ phụ họa theo: “Phụ…… Phụ thân nói, hôm nay hắn muốn dẫn ta đi trải nghiệm. Uông đại nhân cùng nhau đi.”

Uông Vân Phong hất tay áo ra, gương mặt người lạ chớ vào: “Ta không đi. Hai vị nếu không sợ vị Băng Sơn mỹ nhân ở nhà biết được, tốt nhất không cần đi.”

Cả thành Bắc Định, chân chính có thể để cho Uông Vân Phong xưng là “Băng Sơn mỹ nhân”, cũng chỉ có ở nơi thâm sâu ở trong hoàng thành của Hoàng hậu nương nương rồi. Đúng vậy, phụ tử một lớn một nhỏ này là hai người háo sắc cùng quyền thế, cũng chính là Hoàng đế và Thái tử.

Hoàng đế lão tử không sợ trời không sợ đất, rung đùi đắc ý phe phẩy quạt: “Sợ cái gì. Mỹ nhân nhà ta so với cọp mẹ nhà ngươi thông tình đạt lý hơn. Hơn nữa, không phải chỉ mình ta đi chơi, ta là mang theo nhi tử đi trải nghiệm.”

Hừ, trong nhà dù cho hai băng sơn mỹ nhân hỏi đến, hết thảy đổ cho nhi tử nhà ngươi là được, ha ha, trong lòng hoàng đế cười to.

Thái tử cũng không làm: “Ta là trẻ con, cái gì cũng không biết. Phụ thân chính mình nói, muốn say nằm gối đầu bên mỹ nhân, theo ra không có vấn đề gì.” Thái tử một phát bắt được ống tay áo của Uông Vân Phong, “Uông đại nhân, ngươi nhất định phải nhìn rõ mọi việc nha.” Quan trọng nhất là, đến lúc mà Hoàng hậu hỏi đến, Uông Vân Phong ngươi nhất định phải làm chổ dựa thay cho thái tử ta, nói cho hoàng hậu: hết thảy đề là lỗi của Hoàng đế, hoàng đế rất háo sắc, hắn còn phá hư con trai của mình là thái tử, tôi không thể tha thứ!

Uông Vân Phong ót rút gân, hai tên Phì Long* chết tiệt này!

*phì long: béo, mập.

Ở trên đường cái tại quán Tần lâu do dự, cuối cùng Uông đại nhân thân hình to lớn chấn động, đối với một đám Tú bà cười dâm lãng cùng đám thanh lâu nử tử đang xem kịch vui, nói: “Ai dám kéo chúng ta vào cửa, ngày mai cứ chờ quan phủ đến phong điếm* đi.”

*điếm: nhà trọ, khách điếm.

Sắc mặt mọi người đại biến. Uông đại nhân, Uông Ngự Sử, tạm biệt ngài, chúng ta không tiễn a! Thuận tiện, đưa hai vị tổ tông này mang đi đi, mau mau mang đi, chúng ta chưa thấy gì hết.

“Ai…..”

“Ai……”

Một lớn một nhỏ thở dài.

Đại sắc long đưa cái chén đến trước mặt tiểu phì long để hắn rót rượu: “Hôm nay tâm tình Uông đại nhân không tốt a.”

Tiểu phì long càng thêm ủ rủ: “Hôm nay, người ủy khuất là ta nha”, rõ ràng là ta đã chịu đựng bị đánh, “Vì sao còn muốn cho ta xem sắc mặt nghĩa phụ của dã tiểu báo*?”

*dã tiểu báo: ở đây đang nói Hạ Phân

Uông Vân Phong mắt điếc tai ngơ, chính mình tự lấy bình rượu, sảng khoái uống một ly.

Đại sắc long vuốt cằm trơn bóng: “Khẳng định là Uông đại nhân bị cọp mẹ từ bỏ.”

Tiểu phì long học theo vuốt chính mình…………. Mặt bánh bao: “Ta cảm thấy, Uông đại nhân hẳn là bị dã tiểu báo đánh rồi.”

Hai người hỗn đản không tim, không phổi, ngươi một lời ta một lời, giải trừ nỗi sầu cho Uông Vân Phong bằng cách rót rượu, liền nói từ trên trời dưới đất Uông Vân Phong đáng thương nhất, gieo gió gặt bão không thể tha, rất vô lại.

“Hoàng…. Lão gia, ngươi nói, Uông Vân Phong ta có phải thực uất ức hay không?”

Đại sắc long vô tội nói: “Ta nghĩ đến điểm này thành Bắc Định ai cũng biết.” Hắn uống rượu, tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi há chỉ là uất ức, ngươi quả thực chính là phế vật. Cho dù là Ngự Sử, kia thế nào lại thú một chính thê, hai cái vợ nhỏ cũng không có. Ngươi nhìn ngươi đi, nói cái gì tu thân dưỡng tính, cư nhiên làm bọn quan viên trong sáng trong tối ngẩm tặng mỹ nhân cho ngươi; Hạ gia nhiều nữ tử như vậy, ngươi cưới ai không cưới, cưới cái cọp mẹ kia, suốt ngày gia đình không yên. Nhiều năm như vậy, một cái nhi tử đều không có, làm cho người ta hoài nghi người có bệnh không tiện nói ra. Còn có, không có nhi tử thì thôi, cư nhiên còn không chịu cho đứa nhỏ làm con thừa tự, cuối cùng đánh mất vị trí tộc trưởng. Uông Vân Phong, ngươi khác đều nói ngươi là chính nhân quân tử, trong mắt ta kỳ thật ngươi chính là kẻ ngu dốt.”

Tiểu phì long nghi hoặc: “Vị tộc trưởng rất quan trọng sao?”

Đại sắc long giải đáp: “Đương nhiên quan trọng. Tộc trưởng của một thế gia, có thể nắm trong tay mọi thế lực của con em thế gia. Nếu một là một chiếc đũa, một thế gia thì cần phải là vô số chiếc đũa. Ngươi có thể dễ dàng bẻ gẫy một chiếc đũa, nhưng mấy trăm chiếc đũa đây? Nếu như ngươi phải bảo vệ một người, ngươi dựa vào sức mạnh của một mình ngươi đi bảo vệ hắn, vẫn là lợi dụng quyền lực, làm cho mấy trăm người đi bảo vệ hắn tốt?”

Tiểu phì long gật đầu, tỏ vẻ rõ ràng rồi: “Ví dụ như, ta ở thư viện đọc sách, ai đắc tội ta, không cần chính mình tự đi giáo huấn hắn, chỉ cần kêu thủ hạ đi trừng phạt đối phương là được rồi. Một người đấu không lại đối phương, vây hai người, hai người không được liền ba người.” Tiểu thái tử quả nhiên ghi hận trên người Hạ Phân.

Đại sắc long tỏ ý tán thành: “Nếu các người tiểu bối muốn làm, như vậy liền nói cho đại nhân. Làm cha của ngươi, ta sẽ tìm cha của đối phương quyết đấu.” Quả nhiên, ở trong này gặp Uông Vân Phong là giả, hôm nay Hoàng đế ngươi không phải ở trên đường tiếp đãi người, là chạy tới Uông phủ tìm Uông Vân Phong, thy con của mình xả giận đi?

Uông Vân Phong căn bản không nghe thấy hai người kia nói chuyện, hắn một lòng ở phía trước chiếc đũa kết luận: “Nếu, ta một lần nữa trở về vị trí tộc trưởng, có phải có thể bảo hộ người quan trọng hay không?”

Hoàng đế rất có thâm ý ném cho Uông Vân Phong một cái liếc mắt, tư thái tiêu sái nâng lên bầu rượu, rót chất lỏng trong suốt vào trong ly rượu. Rượu càng nhiều, ánh mắt Hoàng đế càng sâu: “Đại khái Uông gia các ngươi từ kiến quốc tới nay chính là Ngự Sử thế gia. Các ngươi hiểu được âm mưu quyền mưu, am hiểu nhất chính là khống chế lòng người, các ngươi chân chính là quan văn. Ngươi có biết quan văn nhược điểm là gì không? Chính là không đoàn kết, thích tự gánh vác, cảm giác, cảm thấy thế nhân không ai hiểu được chính mình, giả thanh cao, giả nhân nghĩa, giả hiền lành. Quan văn a, ngươi cho hắn địa vị cao, bọn đã đã cảm thấy chính mình là thiên hạ đệ nhất, ăn hối lộ trái pháp luật rất xấu xa, một bên thu bạc còn muốn người khác tán dương bọn họ thanh liêm, một bên tư lợi còn một bên nói chính mình vì nước vì dân trước sau đó mới đến bản thân, bán nước cầu vinh cũng không đủ. Ngươi cảm thấy một đám quan văn cùng một chỗ, cho dù đề cử Thừa tướng, người phía dưới đều thật sự phục tùng sao? Bọn họ có thể bằng mặt không bằng lòng hay không, có thể lừa trên gạt dưới hay không?”

Thái tử trầm tư, hỏi: “Phụ thân, ngươi nói Uông gia đều là văn thần, như vậy tộc trưởng văn thần kỳ thật chính là gian thần lớn nhất, đúng không?”

Hoàng đế sờ đỉnh đầu Thái tử: “Ở thịnh thế, gian thần nhiều nhất chính là tham quan. Một mình ngươi không kham, nhưng ngươi không thể nói gia tộc của ngươi mọi người bên trong không tham. Một người chính trực được đề cử vị trí tộc trưởng, người đối diện tộc mà nói là phúc, đối với mình mà nói là họa. Khi đó người nhà dùng tộc trưởng lừa gạt người ngoài, là một lá chắn, cũng là một cái bia ngắm. Ngoại nhân muốn công kích gia tộc của hắn, nhất định phải kéo tộc trưởng xuống trước. Nhưng bề ngoài của gia tộc văn quan, có mấy người lo lắng thay cho tộc trưởng? Có mấy người vì gia tộc cường đại? Bọn họ chính là dựa vào danh vọng của tộc trưởng, bí mật tích lợi cho bản thân mà thôi. Tộc trưởng làm cho gia tộc cường đại, đó là tộc trưởng phải làm; tộc trưởng làm cho gia tộc suy bại, đó là tộc trưởng vô năng, bọn họ có thể đưa tộc trưởng lên đoạn đầu đài, làm người chịu tội thay, sau đó khóc rống, lau nước mắt một cái liền tuyển người khác tiếp tục chịu tội thay, tiếp tục che chắm gió mưa cho bọn họ, làm thế thân giải quyết chuyện khó khăn.”

Thái tử thở dài, vì Uông Vân Phong tiếc hận: “Uông đại nhân, ngươi thật đáng thương.”

Uông Vân Phong cũng không để ý chính mình, hắn tự hỏi Uông gia có thể bảo hộ Hạ Phân hay không, có thể bảo toàn cho thê nhi của mình bình an hay không.

Năm đó hắn chỉ từ giã vị trí tộc trưởng, kỳ thật cũng là nhìn thấy được sắc mặt giả nhân giả nghĩa của tộc nhân. Hắn không nghĩ lưng đeo nội bộ gia tộc hư không, dùng tiền đồ của chính mình giành lợi ích cho gia tộc.

Uông gia, kỳ thật chính là thanh danh không cương trực hư ảo mà thôi.

Như vậy gia tộc, làm sao có thể đủ mạnh để bảo hộ Hạ Phân, làm sao có thể đủ chống cự sài lang hổ báo của triều đình.

Uông Vân Phong cảm thấy mình là một con thú bị vây, bị triều đình vây khốn ở giữa núi rừng, chung quanh có hổ, sói hoang, có liệp ưng. Mà hắn, ôm trong ngực mình con trai duy nhất, đối mặt với ánh mắt quỷ bí sau rừng cây, che trước người Hạ Lệnh Mị. Có lẽ, ngay sau đó trong lòng đứa nhỏ sẽ bộc phát bản tính tàn nhẫn thị huyết, đưa địch nhân vào chỗ chết; có lẽ, phía sau hắn có địch nhân, trong lúc hắn lơ đễnh sẽ kéo Hạ Lệnh Mị bên người mình, xé rách nàng.

Uông Vân Phong không sợ trời không sợ đất, cả người mồ hôi lạnh, lần đầu tiên ám toán đã qua nhiều năm rất nhiều địch nhân, làm cho biết bao gia quyến coi hắn là cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể đưa hắn nhổ da lóc thịt, chết không toàn thây.

Trong đó, không biết bao nhiêu người muốn đưa thê nhi hắn lên đoạn đầu đài, làm hắn nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi thân nhân, làm cho hắn cô đơn cả một đời.

“Chỉ là”, thanh âm cười nhạo của Hoàng đế một lần nữa vang lên, “Bia ngắm có lớn hơn nữa, chỉ cần hắn có núi lớn cường đại dựa vào, căn bản không cần làm thế thân vũ tiễn*. Các quan văn nhiều hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là quân cờ trong tay đế vương.” Hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, cái chén trơn nhẵn xuất hiện vết nứt, lúc này hắn không còn là nam tử ăn chơi lêu lỏng, mà hắn là đế vương, là chúa tể nắm trong tay vận mệnh của mọi người: “Ta cho bọn họ sống, bọn họ mới có thể sống; ta muốn bọn họ chết canh ba, bọn họ tuyệt không thể sống đến canh năm.”

*thế thân vũ tiễn: vũ tiễn (mưa tên) ý chỉ là bia đỡ đạn cho người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play