Trộm, là tên một
nghề nhưng lại có rất nhiều cách gọi. Ví dụ như: trộm vặt móc túi được
gọi là tiểu tặc, cướp của người giàu chia cho người nghèo là đạo tặc,
thám hoa háo sắc là hái hoa tặc.
Trang Sinh tự nhận hắn không
phải là trộm. Nhưng nghề của hắn cũng có một phần thuộc loại trộm hạng
nhất, hắn biết nhiều lắm - - - so trăm việc thì hắn biết nhiều hơn
một chút, nghìn việc thì biết ít hơn một phần, cho nên người trong giang hồ gọi hắn là 'ngàn sự thông'. Bách sự thông dùng tiền để mua tin
tức, Vạn Sự Thông ngoắc tay một cái là có người tự đưa tin, lúc không có bạc thì hắn tự đi thu thập tin tức, lúc có bạc, tin tức hắn cũng lười chẳng muốn mua.
Có rất nhiều cách để thu thập tin tức, nửa đêm bò qua tường vào nhà người ta là loại hạng nhất, không lớn cũng không nhỏ.
Cho nên, qua tấm màn sa mỏng, Trang Sinh nhìn trộm cần cổ mảnh khảnh của nữ tử, tóc đen như sa tanh, còn có thân hình duyên dánh uyển chuyển như
nước, như ẩn như hiện, trong đầu hắn đã bắt đầu ý - dâm, tưởng tượng ra khuôn mặt tươi đẹp, mềm mại, đáng yêu của nữ tử.
Đứng trên
nóc nhà, gió thổi phất qua khiến hắn cảm thấy hưng phấn, nhìn hai bên
một chút, sau đó chọn vị trí có phong cảnh đẹp nhất, lấy bầu rượu uống
một ngụm, ám chỉ: "Ta là người tốt, không phải hái hoa tặc!"
Sau đó, tiếp tục lôi một viên ngói nữa ra,thò đầu, nhòm vào nhìn. Nhưng
không lâu sau, hắn lại chán nản. Gỗ làm xà nhà quá thô, che chắn tất cả cảnh xuân, khiến hắn không nhìn được. Một lúc nữa hắn lại cười, bởi
vì nữ tử ở dưới đang nói chuyện phiếm với bọn nha hoàn. Mang tiếng là
biết nghìn chuyện, được rồi, biết nghìn chuyện, nghề nghiệp lúc này
của hắn vẫn là tin nhảm mà.
Trong đó, có một nha hoàn đang kiểm
tra quần áo, vừa gập vừa nói: "Cổ đại nhân tặng cho cô nương mấy bộ
quần áo đang rất nổi tiếng, có phải Cổ đại nhân muốn xin lỗi cô nương,
đúng không ạ?"
Nha hoàn đứng ngoài bình phong cười nhạo: "Cô
nương tức giận đến mức lôi roi ra đánh lung tung vài cái lên người hắn, có xin lỗi bằng bao nhiêu quần áo cũng vô dụng. Cô nương nhà chúng
ta không hiếm lạ mấy thứ này."
"Vậy cũng được, ít nhất Cổ đại
nhân còn biết nhận lỗi, cũng nói trước một tiếng cho cô nương biết, suy
cho cùng thì hắn vẫn đặt cô nương ở trong lòng."
"Để ở trong lòng thì có ích gì? Không phải Cổ lão phu nhân nói gì hắn nghe nấy hay sao.
Ta cam đoan, biểu muội kia là do Cổ lão phu nhân cố ý mời tới đây nhằm
gây sức ép với cô nương nhà chúng ta. Cô nương, mấy roi kia cần phải
quất lên người Cổ đại nhân, đúng không ạ?"
Mỹ nhân ngồi trong thùng tắm nở nụ cười, thở dài: "Nam nhân có biểu muội, cô nương ta không rút nổi roi ra đâu."
Nha hoàn: "..."
"Nhưng mà" Hạ Lệnh Mị ngẩng đầu, nhìn về chỗ ngói hở ở trên nóc nhà, cười lạnh: "Trái lại, dùng thủ đoạn ác độc đối với hái hoa tặc thì vẫn quá dễ dàng."
Mọi người cảm thấy hoa mắt, tiếng nước tí tách, lúc nãy,
Hạ Lệnh Mị vẫn ngồi trong thùng tắm, lúc này nàng đã khoác áo ngoài
lên người, phá cửa sổ lao ra ngoài, dưới ánh trăng sáng như dát bạc,
trường tiên màu đỏ trường hiện lên ánh hào quang nóng ẩm, 'vút' một
tiếng, quất lên nóc nhà, khiến vô số viên ngói bị vỡ nát.
Trang
Sinh chỉ kịp nhảy ra, huýt sáo, cắn hạt dưa, đứng ở một góc của nóc nhà, cười hì hì vô cùng đắc ý: "Cô nương, cô hiểu lầm rồi, tiểu sinh
không phải hái hoa tặc đâu."
Hạ Lệnh Mị quất về phía đối phương: "Cuồng rình hả?"
"Tiểu sinh không rình."
Hạ Lệnh Mị vung trường tiên lên mái ngói, cuối cùng, lộ ra lòng bàn chân đang dẫm lên trên nóc nhà.
Trang Sinh xấu hổ: "Không phải ta vẫn chưa trộm hay sao, ít nhất là chưa trộm được cái gì thì đã bị cô phát hiện rồi, đã trộm thì càng không thể
nói rõ. Cô nương, không thể vì cô mặc ít quần áo mà hãi hại ta được."
Hạ Lệnh Mị hừ lạnh: "Hái hoa tặc."
Trang Sinh chỉ vào ngực của nàng, nói vô lại: "Nhưng cô lại là hoa tươi, ta
lại chưa kịp hái cô, cho dù là thanh thiên đại lão gia cũng không có
cách nào phán tội này được."
"Đồ vô sỉ!" Hạ Lệnh Mị giơ cánh tay dài, lời nói vừa dứt, trường tiên đã rít gào, lao đến bụng của Trang Sinh.
"Cô nương, cô lại hiểu lầm rồi. Tiểu sinh vô sỉ chỗ nào, cái gì, ta cũng
chưa làm. Này, cô đừng dùng võ nhá, không biết quân tử động khẩu
không động thủ hay sao? Á...á, sao trường tiên của cô lại có gai thế
kia, đâm chết người bây giờ..." Hạ Lệnh Mị vung trường tiên không
ngừng, Trang Sinh vừa lải nhải vừa cắn hạt dưa lại vừa nhảy lên nhảy
xuống, trong lúc đó, động tác của hắn có chút chật vật. Hạ Lệnh Mị càng
nghe càng thấy tức, e ngại bộ quần áo mỏng manh trên người nên không dám tự tiện bay lên, chỉ có thể vung trường tiên lên, đuổi theo tên nam tử vô lễ với nàng.
Hai người cứ nhảy từ nóc nhà này đến nóc nhà
khác, cách đó không xa, gà trống kêu ầm ĩ, con chó gì sủa rít gào, cách
xa mà vẫn nghe thấy Trang Sinh lải nhải: "Á, cô nương, cô quất roi khiến ta cảm thấy đau rất thích hợp, mạnh hơn một chút. Ta cho cô vung mạnh
hơn một chút đó, chân bước ra chút, thắt lưng không được tự nhiên
kìa, chậc chậc, để cho ta xem xem, trên người cô có ký hiệu gì mờ ám hay không nào, ấy ấy, mông của ta." Trang Sinh gào to lên án, "Cô nương, cô dám phi lễ ta!"
Hạ Lệnh Mị tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng
không chờ nha hoàn đang đuổi theo phía sau, trực tiếp nhảy thêm vài bước, lúc đó nàng cách Trang Sinh không tới năm trượng, vung trường
tiên, quét qua những viên ngói ở dưới chân, vô số ngói bay lên, lao về
phía Trang Sinh...
"Xảy ra chuyện gì hả?" Khi Uông Vân Phong vội
vội vàng vàng chạy ra khỏi thư phòng, đúng lúc đó nhìn thấy Quyển Thư
chạy tới, khuôn mặt nghiêm túc, xanh lè.
"Lão gia, Cổ gia, hàng xóm nhà chúng ta xảy ra chuyện."
Uông Vân Phong kinh ngạc, bước nhanh, đi vòng qua tiền viện: "Bạch Nghiên
đâu? Bảo hắn đi xem." Chẳng lẽ Hạ Lệnh Mị xảy ra chuyện. Mấy năm nay,
nàng đi theo Ngũ gia của Hạ gia tháo đông chạy tây, đắc tội không biết
bao nhiêu người, hiện giờ, Hạ gia quyền thế thái thịnh, từ lâu đã có những nhà làm quan, coi Hạ gia thành đối thủ một mất một còn, nghĩ mọi
cách để tóm đuôi Hạ gia. Một số thì được hoàng thượng ép xuống, một số
thì bị hắn bị cắn ngược lại một cái, có số là do người Hạ gia tự lo
liệu, suy cho cùng thì Thần Châu không phải thành Bắc Định, lúc âm thầm
bảo vệ nàng, hắn không dám lười biếng chút nào, nếu không, lơ là một lần thôi, Hạ Lệnh Mị sẽ bị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Đứng ở bên
này, hắn đoán nọ đoán kia, trong lòng tràn ngập sóng gió nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, trầm ổn. Không lâu sau, nhìn thấy Bạch Nghiên
nhảy xuống từ trên nóc nhà, chạy trốn, khuôn mặt vặn vẹo, tạo thành hình dáng quái dị, quanh co nửa ngày mới nói: "Lão gia, phu nhân, nàng..."
Sắc mặt Uông Vân Phong tái nhợt: "Thật sự là có người tìm nàng, gây phiền phức?
Người Cổ gia đâu rồi? Tiếng động lớn như vậy mà bọn hắn cũng không gọi người giúp đỡ hay sao? Ngươi đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa, mau đem người
lên đó giúp đi, đừng cho nàng biết xuất thân của ngươi là được."
Bạch Nghiên ho khan: "Chuyện đó, lão gia, đó là ân oán cá nhân của phu nhân, bọn nô tài nhúng tay vào cũng không tốt đâu." Cũng không dám nhúng tay
ấy chứ, lần đầu tiên, hắn được thấy tính cách của phu nhân khi nóng
giận.
Uông Vân Phong nghĩ rằng Bạch Nghiên sợ Uông gia chọc phải
chuyện lôi thôi, khuôn mặt lạnh lẽo: "Sao trước kia ngươi không nói
những câu như thế này. Trước kia thì âm thầm giúp đỡ, lần này thì lại
không được hả? Vậy thì ai đang đánh nhau với nàng, sao lại khiến
ngươi kiêng dè thế hả."
Bạch Nghiên nói lúng túng: "Không
phải nô tài sợ đối thủ của phu nhân, bọn nô tài sợ phu nhân thẹn quá
hoá giận thôi." Trời quá tối, da mặt của Bạch Nghiên có dày cũng không
nhịn được mà phiếm hồng: "Lúc này, phu nhân giống như là...à, ...
Ờ....."
Lòng Uông Vân Phong đã nóng như lửa đốt: "Nói!"
Bạch Nghiên nhắm mắt thật chặt, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng
kêu đầu sợ hãi của Quyển Thư: "Lão gia, phu nhân đang đuổi theo nam
nhân."
'Rắc', chiếc bút lông ở trong tay Uông Vân Phong gãy thành hai nửa.
Quyển Thư đứng bên bậc thang, thang tựa vào tường viện, nói không tim không
phổi: "Lão gia, nô tài nhìn thấy cánh tay của phu nhân kìa."
'Bùm', giơ chân đá một phát, tảng đá bị vỡ ra làm bốn năm mảnh.
"Lão gia, " Khuôn mặt Quyển Thư tỏ vẻ cầu xin, "Phu nhân chạy tới đây rồi..."
Uông Vân Phong ngẩng đầu, đúng lúc đó nhìn thấy một hình bóng khoác chiếc áo mỏng dài màu nhạt, bay một phát qua tường viện nhà mình. Trường
tiên màu đỏ quen thuộc quất mạnh lên trên vách tường, đánh bật ra những
hạt bụi màu trắng, giữa bầu trời xanh nhạt, những hạt bụi màu trắng bay
lên càng thêm tô điểm cho dáng người mạnh mẽ của Hạ Lệnh Mị. Nàng không
bay được cao, phi không được xa, người vẫn đang nhảy nhảy, dường như hắn vẫn ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc vấn quanh chóp mũi
không rời.
Hắn cố gắng mở mắt thật to, dường như muốn đem hình
dàng của đối phương tạc vào đáy mắt, vào trái tim ngay trong khoảng
khắc này, tiếp tục sống cùng hắn giống như trước kia.
Hắn quá nhớ nàng.
Nhưng nhìn thêm một lát mới nhớ ra cả người Hạ Lệnh Mị đang được bọc trong
một bộ quần áo, tóc dài rối tung, khuôn mặt bừng bừng lửa giận đang đuổi theo một tên nam nhân giống như đang cợt nhả, phóng đãng, vô lại,
thân hình dâm loạn, võ công không đủ cao cường, một lúc sau, hắn biết
mất như chưa tồn tại.
Hạ Lệnh Mị đang đuổi theo một nam nhân xa lạ.
Đường đường là Nhị tiểu thư của Hạ gia lại đuổi theo một tên vô danh tiểu tốt sống trong giang hồ.
Phu nhân của Uông Vân Phong, không biết xấu hổ, lại dám đuổi theo một nam
nhân chưa từng gặp mặt, không hề biết gì về lai lịch của hắn, đuổi theo
một tên xa lạ, cuồng vọng lại vô sỉ trong tình trạng quần áo toán
loạn.
"Hạ... Lệnh.... Mị!"
Phong ba bão táp trong người
Uông Vân Phong cuồn cuộn trào dâng, đang muốn thể hiện sự lo lắng và tức giận cho nữ tử không biết sợ kia, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì chẳng thấy bóng dáng hai người kia nữa.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, từ nơi
truyền tới tiếng gào thét của nữ tử và tiếng kêu sợ hãi của nam tử,
Uông gia • bùng lên sự tức giận • gia chủ - - Uông Vân Phong, Uông đại
nhân, lại một lần nữa, Hạ Lệnh Mị không thèm để mắt tới hắn.
Bạch Nghiên đi tới, nói thầm đầy thương tiếc: "Lão gia đáng thương, lại bị phu nhân vứt bỏ rồi."
Không.
Uông Vân Phong che mặt, hắn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa rồi. Không cho hắn một chút mặt mũi nào, thay mặt Hạ
Lệnh Mị, hắn cũng cảm thấy mặt mình chẳng còn tý ánh sáng nào ấy chứ.
Hắn không thể nào chấp nhận được khi nhìn thấy một tiểu thư đoan trang,
khuê các biến thành một nữ nhân giang hồ, mạnh mẽ, phóng đãng,
chuyện này vô cùng kích thích, khiến hắn không chấp nhận nổi.
Tâm hồn vấp phải cú sốc, Uông Vân Phong thức trắng đêm, hắn bắt Bạch Nghiên lập tức tới Cổ gia để canh gác, sự phẫn nộ vẫn tiếp tục được duy trì,
dặn dò Bạch Nghiên một cách bình tĩnh và tàn nhẫn: "Chỉ cần nàng trở về, lập tức bảo vệ cho nàng, giam nàng lại, bất cứ chỗ nào cũng không
cho nàng đi."
Bạch Nghiên cảm thấy cô cùng khó xử: "Bọn nô tài có tư cách gì bắt phu nhân an phận? Với lại, lão gia, bọn nô tài là thị vệ của Uông gia, không phải Hạ gia. Đối với bọn nô tài, sự an toàn của lão gia quan trọng hơn phu nhân rất nhiều."
Uông Vân Phong hít một hơi thật sâu: "Yên tâm, đợi tới ngày mai, một lần nữa, nàng sẽ quay lại Uông gia."
Đứng ở một bên, Quyển Thư hỏi: "Lão gia, người chuẩn bị mời phu nhân quay về ạ?"
Bạch Nghiên phun ra mà cười: "Đừng có mà u mê, tính cách của phu nhân, có
thể mời về được hay sao. Ta thấy, không bằng trực tiếp bắt cóc đem về.
Lão gia, người lqd phải tỏ rõ khí thế của người đứng đầu gia tộc, không
thể để phu nhân lưu lạc ở trên giang hồ như thế được. Nếu không nghe
lời, nói không chừng Uông phủ sẽ bị tuyệt hậu đó." Thiếp thì ngươi không chịu cưới, huyết mạnh phòng lớn Uông gia sắp bị tuyệt tự rồi.
Quyển Thư nhếch miệng: "Mấy ngày trước, ta có đọc 《 Quái đàm 》, cố một câu
chuyện nói rằng: Trên đời này có một loại dược có thể khiến nam tử sinh
con, hay là, chúng ta đừng chờ phu nhân nữa, để cho lão gia tự mình sinh con trai trưởng là tốt rồi."
Uông Vân Phong lắc đầu, nói với Bạch Nghiên: "Đi đi, ngươi bảo hắn sinh con trai cho ta nhìn đi."
Mắt Bạch Nghiên trợn tròn, hắn cảm thấy lão gia nhà mình đã bị phu nhân chọc tức tới mức hồ đồ rồi.
Suy cho cùng, Uông Vân Phong có tới hồ đồ hay không, không ai biết, nửa
canh giờ sau, khi Hạ Lệnh Mị trở về tới Cổ gia thì cũng chẳng có mấy
người biết.
Sau một đêm hỗn loạn, Hạ Lệnh Mị kéo cơ thể mệt mỏi
của mình đứng dậy, tiếng xay đỗ hoà cùng tiếng Tây Thi đậu phụ, tiếng
lqd bán hoa của Hoa cô nương, tiếng của nam nhân cao lớn đang say giấc
mộng xuân, ở trong tiểu viện, trường tiên trong tay vung lên ào ào.
Ngoài cửa (ba cổng), tuỳ tùng của Uông Vân Phong gõ cửa lớn Cổ gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT