“Sau khi sử dụng cưỡng bức tăng cường sức mạnh cho cơ thể. Năng lượng dự trữ trong cơ thể đã vơi đi mất một nửa.” Giọng nói của SIRA vang lên “Tính toán năng lượng tiêu thụ bằng một phần cơm. Hiện tại không bổ sung năng lượng cho cơ thể một lát nữa sau khi vận động năng lượng sẽ hết và sẽ có cảm giác hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn … đây là những hiện tượng khi thiếu hụt năng lượng bổ sung cho cơ thể gây ra”
“Ah~ …” Thiếu niên Ngọc Bách nghe vậy suy nghĩ nói “Như vậy mỗi khi cần năng lượng thì phải nạp vào như vậy lần sau thời gian cưỡng bức tăng cường sức mạnh của cơ thể có phải dài hơn”
“Không thể …” Giọng nói của SIRA vang lên
“Thứ nhất: Nguồn thực phẩm không thể nhanh chóng phân giải thành năng lượng nhanh như vậy. Thời gian phục hồi 100% năng lượng mất khoảng từ sáu tiếng đên mười hai tiếng tùy từng thời điểm.
Thứ hai: Nếu có thể rút ngắn được thời gian phân giải năng lượng thì cơ thể cũng sẽ không chịu nổi áp lực trong thời gian quá dài. Nếu cưỡng ép sử dụng trong thời gian quá dài thì cơ thể sẽ có thể bị tổn thương nghiêm trọng,”
“Ai~ …” Ngọc Bách thở dài nghĩ “Thật là không có cách kéo dài thời gian a. Trong trạng thái đấy thật là thoải má a.” Nghĩ lại cảm giác vận chuyển năng lượng gia tăng áp lực của cơ thể khiến chỉ số của cơ thể tăng lên, khiến đầu óc tỉnh táo hơn, khiến cơ thể nhẹ nhàng hơn … Thiếu niên Ngọc Bách vừa đi tới phòng ăn vừa hoài niệm.
“Đấy là trong tình trạng của cơ thể lúc đang chịu áp lực …” SIRA nói “Khi chỉ số cơ thể tăng lên đạt tới chỉ số đó thì cảm giác sẽ thoải mái hơn rất nhiều”