Thiếu phụ nâng đỡ Ngọc Bách dậy mỉm cười vỗ về “Ân. Mẹ đã đoán trước được con sẽ không thi được vào trường công lập rồi. Không sao cả, dù sao trường công lập vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất. Mẹ biết có một ngôi trường phù hợp với con hơn...”
Thiếu niên Ngọc Bách không dám ngẩng đầu lên. Hắn không dám nhìn mặt mẹ. Hắn xấu hổ vì không thể làm cho mẹ mình vui vẻ mà trái lại để cho bà vất vả quá nhiều.
Ngọc Bách cứ cúi mặt xuống như vậy nghe lời mẹ nói hắn biết đây chỉ là lời an ủi của bà. Hắn biết nếu hắn học tốt, bà sẽ không cần phải lo lắng. Hắn biết chỉ cần hắn đủ điểm vào trường công lập bà sẽ không phải vất vả.
Trường học khác, quay đi quay lại cũng là mấy trường tư. Chi phí học tập trong đấy thật sự là với hoàn cảnh hiện tại Ngọc Bách không thể theo được. Hắn không muốn thấy mẹ hắn phải lo lắng vất vả vì hắn nữa.
Đừng nhìn đây là thiếu phụ có con rồi, mẹ Ngọc Bách chỉ vừa mới qua tuổi ba mươi mấy hôm mà thôi. Kể từ khi hiểu chuyện, Ngọc Bách mới biết mẹ mình tủi hổ vất vả thế nào. Năm nay Ngọc Bách mười lăm tuổi vì vậy tính ra mẹ của hắn mười lăm tuổi sinh ra hắn. Một thiếu nữ mười lăm tuổi có con đã đành, còn vất vả một mình nuôi con. Mười lăm năm hắn chưa thể làm gì báo hiếu. Giờ đây hắn muốn mẹ mình có thể nhàn nhã hơn. Vào trường tư hiện giờ chỉ có thể thêm gánh nặng cho mẹ hắn mà thôi.
“Mẹ... Nếu đấy là trường tư thì thôi đi... Con không muốn...” Ngọc Bách nghẹn ngào nói.
Thiếu phụ đặt một phong thư vào tay hắn “Đây là thư từ trường gửi tới, con có thể đọc trước rồi hãy nói.”
“Mẹ...” Ngọc Bách muốn nói nhưng bị thiếu phụ ngăn lại “Con ăn sáng rồi kiểm tra thư đi. Mẹ đi ngủ trước.” Nói xong thiếu phụ quay trở về phòng mình.
Thiếu niên Ngọc Bách ở tại phòng khách miên man suy nghĩ. Mở gói đồ ăn sáng cùng phong thư ra hắn vừa ăn vừa đọc. Trong thư có một tập giới thiệu, một tờ giấy thông báo nhập học. Cầm tờ giấy nhập học, hắn thấy có điều cổ quái.
Tờ giầy nhập học không có ghi tên trường học, không có ghi tên người nhận, chỉ có duy nhất là một tràng giới thiệu địa điểm trường học và ngày báo danh nhập học. Đối chiếu lịch nhập học hắn ngơ ngác, còn hai ngày nữa là hạn chót báo danh nhập học. Thiếu niên Ngọc Bách mỉm cười nghĩ coi như là cho hắn hai tháng suy nghĩ hắn cũng chưa chắc đã đi học chứ đừng nói hai ngày.
Thiếu niên Ngọc Bách đặt tờ nhập học trở lại vào phong thư rồi lôi ra cái tập giới thiệu trường. Hắn tò mò không biết trường này tên là gì, ở trong giấy nhập học không thấy ghi tên trường. Trong tập giấy giới thiệu về trường làm thiếu niên Ngọc Bách kinh ngạc không thôi.
Trong này tập giấy giới thiệu cũng không ghi tên trường học. Giới thiệu vắn tắt sơ qua trường rộng hơn trăm nghìn mét. Được chia làm nhiều khu như giảng đường, sân vận động ngoài trời, sân vân động trong nhà, phòng ăn, khu vực nghiên cứu, ký túc xá nữ, ký túc xá nam...
Có nhiều khu chức năng khác nhau như khu giảng đường, nhà ăn, ký túc xá, thư viện, phòng nghiên cứu, sân vận động, bể bơi trong nhà,... Càng đọc thiếu niên Ngọc Bách càng hoa mắt càng cảm thấy không tin tưởng được. Có những thứ mà hắn còn không nghĩ tới như câu lạc bộ múa, hát, vẽ, cờ, chạy, nhảy,...
Thiếu niên Ngọc Bách đọc lướt qua làm hắn chú ý có một đoạn giới thiệu là cầm giấy nhập học đi thì được học bổng miễn phí tiền học, tiền sinh hoạt, tiền ăn trong năm đầu tiên. Dòng giới thiệu tiếp theo là tiền học hàng năm. Cái này làm cho thiếu niên Ngọc Bách ngây người ra rồi tiền học hàng năm là mười triệu Việt Nam Đồng (Vì tiền của chúng ta có quá nhiều số không nên mạn phép rút bớt đi ba số không. Thực tế 1000 Đ = 1 Đ trong truyện).
“Mười... Mười triệu...” Thiếu niên Ngọc Bách có chút run run.
“PHÂN TÍCH MÔ HÌNH HOÀN TẤT” Giọng nói vô cảm vang lên trong đâu chấm dứt dòng suy nghĩ của thiếu niên Ngọc Bách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT